Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác

Chương 5: Về nhà cùng ăn cơm?




P2 –

Vừa mới xoay người đã thấy Đường Nhĩ Ngôn đứng ở cửa, thân hình cao lớn tựa vào khung cửa, 'Con ngủ rồi?'

Thấy Sở Tư Nhan gật đầu, hắn bước tới nắm tay cô kéo về phòng ngủ chính, mãi cho đến khi đến bên giường vẫn không chịu buông tay mà kéo cô cùng ngồi xuống với mình, vòng tay ôm chặt lấy cô, 'Giận anh sao?'

Sở Tư Nhan xoay người lại mặt đối mặt với hắn, trong giọng nói không giấu được lo lắng, 'Thẩm Tích tìm anh làm gì? Cô ấy muốn gặp Tâm Tâm sao?'

Thực ra lúc ở cửa khách sạn nghe đến giọng nói của Thẩm Tích cho tới bây giờ cô vẫn luôn thắc thỏm không yên, không dám suy đoán mục đích đến đây hôm nay của cô ta, ngay cả lúc giúp con gái tắm rửa vẫn không có cách nào tập trung tinh thần được.

Sau khi Đường Nhĩ Ngôn trở lại, cô không nói chuyện với hắn cũng không phải bởi vì tức giận mà chỉ là không dám ở trước mặt con gái nhắc đến chuyện này mà thôi.

Giờ con gái đã ngủ rồi, cô đương nhiên là không nhịn được.

'Không phải.' Đường Nhĩ Ngôn vừa nghịch những sợi tóc lõa xõa trên má cô trong bàn tay với những ngón thon dài của mình vừa nói.

'Không phải?' Sở Tư Nhan không tin nhướng cao đôi mắt thanh tú, 'Vậy cô ấy tìm anh làm gì?'

'Cô ấy chỉ nói với anh cô ấy sắp kết hôn rồi.'

'Thẩm Tích sắp kết hôn?'

'Đúng rồi, kết hôn, hài lòng chưa hở bình dấm?'

'Hừ, em không phải bình dấm.' Nghe hắn nói Thẩm Tích không phải có ý muốn gặp con gái, trái tim thắc thỏm lo âu của cô rốt cuộc cũng bình ổn lại.

'Không phải là bình dấm, vậy tối hôm qua sao lại không cầm lấy hộp bút vẽ màu nước kia?' Hắn hỏi ngược lại.

Cô vẫn luôn thích dùng bút vẽ thương hiệu này, tối hôm qua lại cố tình bỏ nó lại, một chút tâm tư đó vốn không khó đoán.

'Mấy năm nay em đã thay đổi một loại bút vẽ khác.' Hai tay cô chống lên ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt, tinh tế cảm nhận xúc cảm dễ chịu từ loại vải may mặc thượng hạng truyền qua đầu ngón tay. Nhắc đến bút vẽ cô mới sực nhớ, giá vẽ và các dụng cụ vẽ khác của cô vẫn còn đang ở chỗ mấy người bạn họa sĩ, cô vẫn chưa đi lấy về, với lại, ở căn hộ mà cô thuê trọ đó vẫn còn rất nhiều đồ dùng cá nhân của cô, dù sao cũng cần phải đi một chuyến lấy về.

'Ngày mai em về chỗ trọ một chuyến.'

'Ngày mai anh đi với em.' Hắn vừa nói vừa bế cô đứng lên khiến Sở Tư Nhan vốn không kịp chuẩn bị bị dọa đến thất thanh kêu khẽ một tiếng, vội vàng vòng tay qua cổ hắn miễn cho bản thân bị rơi xuống.

'Nhĩ Ngôn, anh muốn làm gì?'

'Cùng nhau tắm. Đừng quên tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.' Người nào đó nói thật đường hoàng.

'Không được đâu, tối nay em muốn ngủ với Tâm Tâm, không thể cứ nuốt lời mãi.' Tối hôm qua hắn đã làm cô mệt đến một ngón tay cũng không động đậy nổi, vừa nhắm mắt là đã ngủ đến sáng, hôm nay lại đi mua sắm một ngày, thực sự không muốn tối nay lại tiếp tục...

'Đợi lát nữa anh ôm em qua.' Hắn dùng chân đẩy cửa phòng tắm rồi lại dùng chân sập cửa lại, cũng là, đóng lại một phòng xuân sắc ở bên trong.

***

Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng hẳn, Đường Tâm đường đại tiểu thư đã thức dậy nhưng khi cô bé mở mắt ra nhìn thì vẫn giống như hôm qua, không thấy mẹ ngủ bên cạnh mình.

Cô bé vội vàng ngồi dậy, xuống giường đi vào phòng ngủ chính tìm mẹ.

'Mẹ...' Cô bé vừa mới đẩy cửa phòng ngủ chính, 'Ba?'

Người nào đó đang chuẩn bị “vận động trên giường” nghe tiếng kêu vội quay đầu lại thì đã thấy cô con gái yêu mắt trừng to đứng ở cửa, mặt đầy ủy khuất.

'Đường Nhĩ Ngôn, anh tránh ra đi.' Vừa mới mở mắt ra không lâu Sở Tư Nhan vội vàng kéo chăn lên che lấy thân mình.

Đường Nhĩ Ngôn nặng nề thở ra một hơi, lăn xuống nằm ngửa ra bên cạnh cô, vốn đang chuẩn bị mang thương ra trận giờ bị nghẹn giữa chừng, hắn chỉ đành kéo chăn che lấy mình, âm thầm điều tiết hơi thở.

Cô công chúa nhỏ nhà hắn hôm nay sao lại dậy sớm thế này chứ, thật là...

'Mẹ, tối hôm qua rõ ràng mẹ đã hứa với con rồi lại nuốt lời.' Đường Tâm vừa chu môi nũng nịu trách vừa chạy vào phòng, chỉ chốc lát đã trèo thẳng lên giường, bổ nhào vào ngực mẹ.

'Tâm Tâm, tối hôm qua mẹ con đau đầu, vì tiện chăm sóc cho mẹ nên ba mới phải đưa mẹ về phòng ngủ với ba.' Đường Nhĩ Ngôn đưa tay âu yếm xoa đầu con gái.

Sở Tư Nhan thật sự muốn chui đầu vào chăn trốn cho xong, liên tục dùng một cái cớ này để nói với con, hắn không thấy xấu hổ sao?

'Mẹ đau đầu sao ba lại còn đè lên người mẹ?'

'Đâu có đâu.' Một người da mặt siêu dày nào đó trợn to mắt nói dối.

'Vậy vừa nãy ba làm gì vậy?'

Sở Tư Nhan rốt cuộc chịu không nổi nữa, vùi mặt vào ngực hắn trốn, trời ạ, mất mặt chết!

Ở trong phòng ăn bữa sáng xong, ba người rời khỏi khách sạn, vốn định đến căn hộ mà Sở Tư Nhan từng thuê để lấy những vật dụng cá nhân của cô về thì Đường Nhĩ Ngôn lại nhận được điện thoại của Đường lão thái gia, bảo hai người lập tức quay về nhà họ Đường một chuyến.

'Có phải lão gia tử tức giận lắm hay không?' Sở Tư Nhan vẻ mặt khẩn trương kéo tay Đường Nhĩ Ngôn hỏi nhỏ. Tối hôm qua tuy rằng hắn nói có lẽ hôm nay Đường lão thái gia sẽ nhận được tin, quả nhiên, mới sáng sớm thì đã gọi điện thoại đến rồi.

Đối với nhà lớn họ Đường, đối với Đường lão thái gia, Sở Tư Nhan trong nội tâm vẫn tràn đầy sợ hãi.

'Quay về thì biết ngay thôi.' Đường Nhĩ Ngôn lơ đễnh nhún vai.

'Mẹ, mẹ không cần phải sợ ông cố đâu, ông cố chỉ là bề ngoài thích tỏ ra hung dữ vậy thôi.'

Sở Tư Nhan chỉ đành nhìn con gái, tận lực nở một nụ cười tự nhiên nhất.

'Có anh ở đây, chẳng lẽ em còn sợ ai bắt nạt em hay sao chứ?' Nắm tay đưa con gái lên xe rồi Đường Nhĩ Ngôn vỗ nhẹ lên mặt cô ý bảo cô cứ an tâm.

'Không phải em sợ lão gia tử bắt nạt em, em chỉ là...có chút khẩn trương thôi...'

'Con dâu xấu gặp mặt bố mẹ chồng mới khẩn trương, em đẹp như vậy, khẩn trương cái gì? Với lại, đây cũng đâu phải lần đầu tiên về nhà họ Đường đâu, có gì đáng để khẩn trương chứ?' Đường Nhĩ Ngôn vừa cầm điện thoại lướt web vừa trấn an cô.

'Đâu có giống chứ!' Trước đây họ đâu có bàn tới chuyện cưới gả nhưng hôm qua hắn đã cầu hôn với cô mà cô thì đã đồng ý.

'Có gì khác nhau đâu?' Đường Nhĩ Ngôn đang vẻ mặt hứng thú lướt web thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông, hắn liếc nhìn một cái cái tên đang hiển thị trên màn hình rồi ấn phím đón nghe nhưng giọng điệu không phải và vui vẻ cho mấy, 'Lão gia tử mới sáng sớm đã gọi điện thoại đến không biết có gì chỉ giáo?'

Sau khi biết Sở Tư Nhan đã trở về Melbourne hắn cũng đã tìm ra nguyên nhân vì cô ẩn trốn hắn thời gian dài như vậy mà hắn không thể tìm được, kết quả là, ngoại trừ Long lão gia tử chen tay vào thì không còn ai khác.

Quả thực là hại hắn cực khổ tìm gần sáu năm trời vẫn không tìm được người, đối với Long lão gia tử hắn làm sao hòa nhã vui vẻ cho được?

Nghe hắn nói như vậy, Long lão gia tử ngược lại không giận mà còn sang sảng cười, 'Chúc mừng hai vị sắp kết hôn, lúc nào thì gửi thiệp mừng đến cho lão già này đây?'

Đường Nhĩ Ngôn hơi nhếch môi, 'Thực xin lỗi, chỉ sợ sẽ làm Long lão gia tử ngài thất vọng rồi, hôn lễ của tôi không dự định mời người ngoài.'

'Tên tiểu tử này, đừng quá không biết nể mặt như vậy chứ. Nếu không có lão già này, cậu bây giờ làm gì có vợ mà cưới chứ? Lão già ta có thể giấu nha đầu kia một lần thì vẫn có thể giấu lần thứ hai.' Long lão gia tử nói với giọng ghét bỏ.

'Thực xin lỗi, chỉ sợ lão gia tử ngài không có cơ hội đó đâu.' Nhắc tới chuyện này cơn tức trong Đường Nhĩ Ngôn vẫn còn chưa tiêu, nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.