Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác

Chương 38: Không sợ chết




Editor: trang bubble

Tuy là lúc bình thường nhà họ Diệp vốn cũng không có giường dư, nhưng đến lễ mừng năm mới, bởi vì các thân thích đều đi tới đi lui, ở nhà khó tránh khỏi sẽ có một ít dùng cho khẫn cấp. Nói thí dụ như trong nhà Diệp Bội có một ghế sô pha, lúc bình thường cũng không dùng lắm, nhưng sô pha này lại có thể mở ra dùng làm giường, đương nhiên cũng sẽ không lo lắng ba người nhà họ Diêu ngủ ở chỗ nào.

Chỉ là vào lúc ăn cơm người kia lại đi vào.

Ánh mắt Diệp Bội lướt qua người kia, cười nhạo một tiếng: “Thím hai, khách ít đến mà, sao hôm nay nhớ tới nhà con rồi hả?” Có một loại người gọi là chỗ nào có ích lợi bèn chui vào chỗ đó, có một loại chuyện gọi là không có việc không lên điện tam bảo. Mà đối với thím hai Diệp mà nói, bà ta chính là như vậy, trừ phi là có lợi ích có thể theo, nếu không cũng sẽ hoàn toàn không vào cửa.

“Xem con nói kìa.” Thím hai Diệp nâng eo sẳng giọng, “Chúng ta không phải là người một nhà đấy thôi, tại sao thím lại không thể tới thăm một chút chứ?”

Diệp Bội bị động tác đột nhiên xuất hiện của thím hai doạ sợ đến rùng mình một cái, quả nhiên nói không ai có thể ngăn cản người da mặt dày, có điều cô vẫn không nói chuyện tiếp. Hiện tại cô là đứa bé, nói một câu hai câu cũng chẳng có gì, nhưng nếu như nói tiếp chỉ sợ cũng không tốt.

Diêu Cẩn ở bên cạnh cũng không có ý định tham dự, bây giờ anh vẫn là một người ngoài, vươn tay bao lại tay Diệp Bội, cảm thấy truyền tới cảm giác lạnh như băng từ trong lòng bàn tay, trách cứ: “Sao em không nói chứ, tay đã lạnh như vậy rồi.” Nói xong hà hơi về phía tay Diệp Bội.

Cảm thấy quan tâm thật lòng truyền tới từ chỗ Diêu Cẩn, Diệp Bội cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng mà cô cũng cảm thấy tay Diêu Cẩn cũng không phải là rất nóng, cũng cúi đầu hà hơi giúp Diêu Cẩn, vừa hà hơi vừa trách móc: “Còn nói vậy, không phải chính anh cũng giống như vậy, tay lạnh như vậy.”

Có lẽ là thói quen, người ở ngoài nhìn biểu hiện hai người này thì thấy vô cùng hài hòa,cũng không có cảm giác sai trái chút nào.

Chỉ là không biết vì sao biểu hiện của bọn họ lại chọc giận thím hai Diệp mới vừa tiến vào, kỳ quái nói với ba Diệp: “Em nói anh cả chứ, sau này Bội Bội lại phải lập gia đình, nhưng mà bây giờ cháu nó và cậu bé này làm chuyện thân mật như vậy nếu để cho vị hôn phu tương lai của Bội Bội biết sợ rằng sẽ khiến cho quan hệ vợ chồng không hòa thuận đấy.” Thím hai Diệp chỉ cảm thấy hành vi của Diệp Bội và Diêu Cẩn khiến bà nhìn rất không thuận mắt, nhưng bà lại quên bây giờ cho dù vừa qua khỏi năm thì Diệp Bội và Diêu Cẩn lại cũng chỉ là chín, mười tuổi mà thôi.

Ba Diệp nhìn Diệp Bội và Diêu Cẩn, chân mày nhíu lại như thím hai Diệp dự đoán, nhưng lời nói ra cũng trách cứ thím hai Diệp: “Thím hai à, nói thật, đừng nói Bội Bội và Tiểu Cẩn không có gì, cho dù có cái gì đó cũng là chuyện đồng lứa ít tuổi tụi nhỏ, thật sự đợi cho đến lúc đó chỉ sợ tôi với chị dâu cả thím cũng già rồi, cũng không trông nom được. Hơn nữa ai có thể biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ mười năm sau nói không chừng bọn họ còn có thể trở thành một đôi.”

Lời ba Diệp vừa nói ra khỏi miệng, thím hai Diệp đã bắt đầu cắn răng. Chỉ là bà không rõ ràng lắm rốt cuộc nhà họ Diêu có bao nhiêu tài sản, nhưng mà quan sát từ nhiều thời gian như vậy bà cũng phát hiện sợ rằng tiền của nhà họ Diêu còn nhiều hơn so với tiền một phần ba người toàn thôn gộp lại. Nếu như thật sẽ để cho người một nhà anh cả được hời như vậy thì mặt mũi của bọn họ đặt ở phía nào đây.

Trong một lúc trong đầu thím hai Diệp chuyển qua vô số ý nghĩ, nhìn trong phòng ngoại trừ bà ra thì giống như người một nhà, bèn chợt nở nụ cười: “Ai u, em cũng sẽ không quấy rầy rồi. Đúng rồi, Bội Bội, gần sang năm mới, Thần Thần ở một mình trong nhà cũng buồn chán, nếu như con có rãnh rỗi thì tìm Thần Thần chơi đùa cùng nhau đi, dĩ nhiên, có thể dẫn theo Tiểu Cẩn cùng nhau.”

Diệp Bội không nói nhìn thím hai, nghĩ rất nhanh đã hiểu bà ta đang nghĩ gì, bà ta cũng không nghĩ một chút Thần Thần mới mấy tuổi chứ, nhưng mà vẫn trả lời qua loa: “Ồ, được ạ, con biết rồi, thím hai.”

Thím hai Diệp vừa rời đi, không khí hơi ngột ngạt bởi vì lúc thím hai Diệp vào đã được xoa dịu lại ngay.

Ba Diệp nhìn hai đứa Diệp Bội và Diêu Cẩn, không có người ngoài, ông bèn bắt đầu dạy dỗ: “Hai đứa các con, Tiểu Cẩn không phải là con của chú nên chú cũng không tiện nói gì, Bội Bội sau này tốt nhất con không nên gần gũi với Tiểu Cẩn ở mọi giây phút như vậy. Giống như theo lời thím hai con, nếu như sau này chồng con bởi vì chuyện này mà không hài lòng đối với con sẽ không tốt.” Có lẽ là lời thím hai Diệp nói mới vừa rồi nổi lên một chút tác dụng, không biết vì sao ba Diệp cũng bắt đầu coi trọng chuyện này hơn.

Diệp Bội trợn mắt nhìn Diêu Cẩn một cái, quả nhiên nhé, làm quá mức rồi.

Diêu Cẩn cho Diệp Bội một ánh mắt động viên, sau đó ho khan một tiếng, nhìn chăm chăm vào ba Diệp: “Chú, con không quan tâm chú tin hay không, nhưng mà sau này con nhất định sẽ kết hôn với Bội Bội, sẽ không để cho người đàn ông khác đến gần Bội Bội. Nếu như chú không tin tưởng có thể xác định một thoả thuận với cha của con, đời này con tuyệt đối phải kết hôn với Bội Bội.”

Lời Diêu Cẩn nói thành công hù ba Diệp sợ, nhíu chặt lông mày: “Tiểu Cẩn, bây giờ con mới mười tuổi, sợ rằng không có năng lực gánh vác đâu. Hơn nữa trong mấy năm sau ai biết có thể xảy ra biến cố gì hay không, con và Bội Bội?” Đây có lẽ là lần đầu tiên ba Diệp nhìn thẳng vào vấn đề này sau khi biết chuyện Diêu Cẩn và Diệp Bội. Lúc trước ông vẫn cho là chuyện hai đứa cũng chỉ là lời nói đùa giữa con nít mà thôi.

Đương nhiên Diêu Cẩn biết muốn những người lớn này thật sự tán thành dự định của mình thì rất không có khả năng, nhưng mà đây cũng không phải nói là không có biện pháp: “Chú, con nghĩ nếu như sau này giao Bội Bội cho một người ngoài mà chú không quen thuộc thì nhất định chú sẽ không yên tâm nhỉ, không bằng cứ để cho con thử một chút. Chú có thể quan sát liên tục từ lúc con còn nhỏ, xem con có mắc sai lầm hay không, sau này có thể làm ra chuyện khiến chú không hài lòng hay không, hơn nữa lúc nào chú cũng có thể dạy dỗ con, không cần quan tâm ba mẹ con.”

Một con rể do tự mình nhìn lớn lên, phẩm hạnh tính tình đều hết sức hiểu rõ. Điểm này là một chuyện rất có sức dụ dỗ với ba Diệp, bởi vì cứ như vậy thì ông không cần lo lắng hạnh phúc tương lai của con gái. Chỉ là, ba Diệp đặt ánh mắt ở trên người ba Diêu mẹ Diêu, dù sao đây cũng là con trai của hai người.

Ba Diêu lắc đầu, đành chịu nói: “Thằng nhóc này tôi thật là không quản lý được, nhiều mưu ma chước quỷ lắm đấy. Lần trước còn không chút biến sắc mà giải quyết hết mấy tên côn đồ đến khiêu khích trong tiệm. Nếu không phải là tôi tình cờ nghe được, tôi và mẹ nó còn bị giấu ở trong trống. Cho nên tôi cảm thấy lời thằng nhóc này vẫn là có độ tin cậy rất cao. Về phần dạy dỗ, tôi thật đúng là không tìm được lý do dạy dỗ nó chút nào, nếu như anh có thể thì tôi không phản đối.” Đây chính là điển hình một người cha bị con trai hạn chế.

Dư lại còn có mẹ Diêu, chỉ thấy bà ôm cổ Diệp Bội, vò đã mẻ lại sứt mà nói với ba Diệp: “Tôi muốn cô con gái này là được rồi, con trai anh thích quản lý như thế nào thì quản lý như thế ấy. Nếu không phải là tôi biết Bội Bội cũng là cục cưng của nhà anh chị, thật sự tôi muốn đổi với nhà anh chị.”

Diêu Cẩn nhìn cặp ba mẹ không chịu trách nhiệm kia, cũng nói ra một câu: “Con cũng muốn đến ở lại chỗ này cùng với Bội Bội, chỉ tiếc Bội Bội không chịu đâu, ôi!”

Diệp Bội nhìn qua lại một nhà ba người ghét bỏ lẫn nhau này, xì bật cười, phương thức này cũng là một loại tương tự trong phương thức chung sống của người một nhà, hoàn toàn khác biệt với nhà họ Diệp, nhưng cho dù là loại phương thức nào đều rất ấm áp là được.

Mẹ Diêu thấy Diệp Bội cười, dùng sức giày vò tóc Diệp Bội: “Quả nhiên Bội Bội cười lên cũng thật đáng yêu nhỉ, sao chuyện gì tốt cũng để cho thằng nhóc kia chiếm chứ. Ngọc Hi à, bây giờ tôi thật sự mong đợi người một nhà anh chị đến thành phố H sinh sống.” Nửa câu trước là mẹ Diêu nói với Diệp Bội, nửa câu sau lại là nói với mẹ Diệp.

Nghe thấy lời mẹ Diêu nói, mẹ Diệp cười vuốt bụng: “Tôi mới vừa cảm thấy đứa nhỏ trong bụng giống như bỗng nhúc nhích, có thể là nó cũng hi vọng đến thành phố H đấy.” Những lời này vừa ra khỏi miệng đã cho thấy gần như là đã xác định đến thành phố H.

Ba Diệp nghe lời mẹ Diệp nói vội vàng kề sát lỗ tai vào trên bụng của mẹ Diệp.

Mà Diệp Bội bên cạnh thấy thái độ ba mình như vậy không khỏi xuất hiện một chút mồ hôi lạnh. Cho tới bây giờ ở trong trí nhớ của cô cũng chưa từng gặp ba có lúc như vậy, trí nhớ khi còn bé có lẽ là lúc mình cứng đầu cứng cổ sẽ bị đánh, trí nhớ khi lớn lên là người ba này không quen biểu đạt nhưng cũng xem là một người ba tốt. Nhưng bây giờ ai có thể nói cho cô biết đây có phải là cô nhìn lầm rồi hay không.

Kéo miệng, Diệp Bội mở miệng: “Mẹ, trước đây không phải lúc mẹ có thai con thì ba đúng là như vậy?”

Mẹ Diệp cười chua xót: “Dĩ nhiên là không phải, khi đó ba con bận bịu công việc, gần như cũng không có thời gian ở nhà với mẹ, nhưng mà lần này cũng khác biệt, mẹ cũng không phải ở nhà một mình.” Lúc nói đến phần sau nét thì mặt mẹ Diệp càng ngày càng ngọt ngào.

Ba Diệp còn tưởng rằng là Diệp Bội ghen, vừa muốn nói gì, lại thấy Diệp Bội thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng nói: “Thật may mà, thật may là không có như vậy, bằng không con cũng nổi da gà.” Nói xong Diệp Bội làm một cái mặt quỷ với ba Diệp.

Động tác lần này của Diệp Bội khiến mọi người đều nở nụ cười, nhất là mẹ Diêu, cười lớn tiếng nhất: “Bội Bội quả nhiên con là một báu vật, sao lại không có sinh ra ở nhà chúng ta chứ?”

Mà cả khuôn mặt ba Diệp cũng biến thành màu đen, nhưng mà cũng không lâu lắm lại nở nụ cười, giống như nói cũng không sai.

Diêu Cẩn tiến tới bên tai Diệp Bội, nói khẽ: “Anh nói cô dâu, không phải em chỉ là tuổi tác nhỏ ngoài mặt đấy sao, sao ngay cả tuổi tác trong lòng cũng nhỏ đi rồi, hả?” Tuy là rất vui vẻ.

Diệp Bội nắm tay Diêu Cẩn cũng nặng nề cắn một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Anh đã nói em ngây thơ vậy thì em ngây thơ cho anh xem.” Nguyên nhân cô nói lớn tiếng như vậy chính là muốn cho bốn người lớn này biết, nguyên nhân gây ra sự kiện lần này cũng không phải là bởi vì mình.

Quả nhiên như Diệp Bội dự đoán, trang bubble Diêu Cẩn bị dạy dỗ một trận, nhưng mà sau khi bị dạy dỗ xong thì anh cũng chỉ có thể dùng ánh mắt “Xem như em lợi hại” nhìn Diệp Bội. Về phần bình thường sau “Xem như ngươi lợi hại” cũng sẽ cộng thêm “Chờ xem” dĩ nhiên là không có, Diêu Cẩn còn phải vui vẻ nắm tay Diệp Bội tiếp tục ấm tay cho cô, làm một lò sưởi thiên nhiên, nghe nói đây cũng là việc một người chồng tốt cần phải có.

Không biết vì sao, ba Diệp nhìn tình hình hai đứa như vậy không khỏi đặt ra một kết luận ở trong lòng, sợ rằng con rể tương lai này sẽ bị con gái của mình đè ở phía dưới suốt, đến cả trở mình cũng không lật được. Nhưng mà chính bởi vì như vậy, ba Diệp cũng bắt đầu nhìn Diêu Cẩn với con mắt khác, cảm thấy con rể như vậy vẫn là có thể có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.