Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác

Chương 37: Bị bắt cóc




Nhìn bóng lưng Lam Lâm biến mất trên cầu thang, Trịnh Bình thu hồi tầm mắt, thả mình lên ghế sofa, duỗi duỗi cái lưng mỏi mệt. Hắn ngửa mặt ngắm nghía hoa văn trang trí trên trần nhà, người ở đây nhưng tâm trí lại bay về nơi mông lung khác. Nếu Lam Lâm quay trở lại nhìn kĩ hắn lúc này sẽ thấy một Trịnh Bình bất thường, tuyệt đối khác với tên gian xảo mang vẻ mặt lớt chớt, cợt nhả vừa rồi. Trịnh Bình hoàn toàn yên lặng, đắm chìm trong không gian vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

Đây là nhà của Lam Lâm, mọi thứ nơi này thuộc về cậu ấy, và mang hơi thở của cậu ấy. Trịnh Bình vẫn nhớ dáng vẻ thoải mái của cậu ngồi ngay trên chiếc ghế sofa này, một tay lật giở cuốn sách toàn chữ với chữ, một tay rảnh rỗi ve vuốt đầu cáo nhỏ. À, còn cả cái gối vuông lông xù mềm mại này từng được cậu ôm trong ngực thay thế mỗi khi cáo nhỏ thần bí biến mất, hừ, chắc chắn là nó lại chui vào căn phòng kia rồi!

Trịnh Bình đem gối mềm úp lên mặt dụi dụi, không quên hít hà mấy cái. Hít hít hít, hình như thật sự có mùi của cậu ta! Ách, hắt xì hắt xì! Lông xù chết tiệt! Trịnh Bình bực dọc quăng vèo cái gối, hung hăng day day cái mũi đến đỏ ửng. Tầm mắt lại chuyển về tách trà cỡ lớn màu sắc thanh nhã, nếu hắn nhớ không nhầm trong nhà chỉ có mỗi hai chiếc kiểu này mà thôi, cũng là tách chuyên dùng của Lam Lâm. Không biết cái mà hắn vừa uống cậu đã chạm qua bao nhiêu lần nhỉ? Trịnh Bình vô thức đưa tay mân mê miệng tách, môi khẽ nhếch ẩn chứa ý cười.

Quen nhau lâu như vậy, thân nhau lâu như vậy, thế mà đây lại là lần đầu tiên Trịnh Bình quan sát Lam Lâm từ một góc độ khác. Góc độ của một người... đang yêu? Yêu sao? Hắn không dám chắc. Có lẽ nào hắn đang nhầm lẫn giữa khái niệm tình bạn và tình yêu? Liệu rằmg có phải chơi với nhau nhiều năm khiến cho hắn có một cảm giác thân thiết quá độ, khiến chính bản thân lầm tưởng? Tình cảm của hắn dành cho Lam Lâm có giống như thứ tình cảm mà Minh Ngọc vẫn thường hay viết trong thư gửi cho hắn không? Một ngàn câu hỏi cứ nối đuôi nhau chạy vòng tròn trong đầu hắn, nhưng hắn tìm không ra nổi một câu trả lời. Yêu, hay không yêu? Chỉ biết hắn rất, rất, rất muốn được gần gũi, thân cận với cậu.

Ham muốn này có thể đã nảy sinh từ rất, rất, rất lâu trước rồi, nhưng chưa bao giờ hắn thật sự nhận ra. Chưa bao giờ nó mạnh mẽ thôi thúc hắn phải bước lên một bước như bây giờ. Lam Lâm, Lam Lâm của hắn, một Lam Lâm mới đẹp đẽ, tài giỏi, đáng yêu, hấp dẫn làm sao. “Tự nhiên đần mặt ra vậy?” Nghe xem, chỉ giọng nói thôi cũng làm người ta muốn nhào đến như vậy. Ố, xong rồi đấy hả! Trịnh Bình bật chóc người dậy, quay ngoắt mặt về phía phát ra âm thanh. Ngay lập tức, mặt Trịnh Bình dại ra, mồm há hốc. Lam Lâm thấy hai mắt Trịnh Bình trợn ngược sắp rơi ra khỏi tròng liền bắt đầu hoang mang rối rắm, thật sự không được sao? Ngoài mặt vẫn sống chết tỏ ra lạnh lùng tự nhiên.

Qua nửa ngày Trịnh Bình mới thu lại được ba hồn bảy phách, miệng méo mó nặn ra hai chữ như có sức nặng ngàn cân: “Kinh – vãi!” Ặc, hai chữ này trực tiếp ném thẳng vào mặt Lam Lâm, triệt để đánh sập chút dũng khí khó khăn lắm mới gom góp được. Đến lúc này cậu không đủ sức giả vờ được nữa, vai cụp xuống, rũ mi mắt nhìn mặt đất, đáng thương lẩm bẩm trong miệng. “Thật sự không thể chấp nhận nổi sao...” Trịnh Bình thính tai nghe được nguyên văn rõ ràng, cũng nhạy cảm bắt được giọng điệu uể oải tự ti hiếm có của Lam Lâm, chợt cảm thấy có chút thẹn với lương tâm. Hình như hắn hơi quá lố rồi!

Trịnh Bình bối rối tay chân nhìn Lam Lâm đang bĩu môi dùng mũi giày vẽ lại hoa văn gạch lát trên sàn, lòng đầy tội lỗi. Nhìn xem nhìn xem, hắn có phải đã làm cậu bạn bé nhỏ đáng yêu của mình tự ái rồi hay không? Trịnh Bình cắn răng, rút cuộc cũng cứng nhắc tay chân bước lên thêm vài bước, vỗ vai Lam Lâm bùm bụp, giọng nói sang sảng như đấm vào tai. “Đùa thôi! Đùa thôi! Làm gì mà phải bày ra bộ mặt u oán như vậy! Lại đây để anh nhìn kỹ một lượt xem nào.” Nói đoạn hai tay nắm vai Lam Lâm xoay tròn một vòng. “Ấy chà chà, thật ra không tệ, không tệ!” Hắn không muốn nói là trông cũng rất được đó nha!

Nhưng tâm lý mâu thuẫn rối bời, không cách nào sửa miệng... “Màu trắng tinh khôi, thuần khiết, trong sáng, lịch thiệp, sạch sẽ...à à, ờ thì... tuy rằng cậu mặc lên không hiểu sao có chút ẻo lả...” Ặc, được đấy! Lúc đầu là tội danh đả kích tự ái Lam Lâm, giờ thì triệt để biến thành làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông cơ bản của người ta rồi. Nhớ lại xem, lúc trước hắn hiểu lầm Minh Ngọc chê bai mình không đủ nam tính thì đã đánh thằng nhóc nhừ tử ra sao...

Trịnh Bình co rúm người, sống lưng lạnh toát trước cái nhìn sắc lẹm của Lam Lâm, nhắm mắt nhắm mũi mà liến láu một hơi. “Ý anh là trông rất ngầu! Rất đẹp đó! Rất hợp với cậu! Á ha ha, đảm bảo mặc bộ này ra đường mê chết tươi đám đàn bà con gái!” Đệch, hắn đang nói cái gì vậy? Không nói thì thôi, nói đến đoạn này Trịnh Bình hắn nhạy bén nắm bắt được manh mối mấu chốt. Cái gì chứ, mặc như thê này ra đường để quyến rũ ai hả?

Mê chết đám đàn bà con gái thì làm cái *beep* gì?! Nói mau, sao tự nhiên cậu lại dở chứng “chơi” cái tạo hình này vậy? Ai gợi ý cho cậu cosplay thành con ngựa bạch thế này? Grừ grừ, để anh biết anh xé xác nó ra! Hỏi hắn tại sao lại biết có kẻ xúi bẩy ý hả? Hừ, tất nhiên là hắn biết rồi! Chơi chung bao nhiêu năm chẳng nhẽ Trịnh Bình lại không nhận ra Lam Lâm này suốt ngày chỉ thích thu mình, tạo vẻ mờ nhạt bất cần hay sao.

Cậu ta chắc chắn chẳng bao giờ tự nhiên vào một ngày đẹp trời lại phát điên muốn làm bóng đèn cao áp tỏa sáng muôn nơi đâu! Trịnh Bình cảm xúc thay đổi xoành xoạch, khuôn mặt không theo kịp tốc độ biến hóa của đầu óc mà trở nên vặn vẹo méo mó không ra cái kiểu gì. Lam Lâm nhướn lông mày nhìn thằng anh dở người đứng đực ra hết dúm dó lại đến nhăn nhó phẫn nộ thì lấy làm kì dị.

Nhưng cậu kệ xác, tên dở hơi này thỉnh thoảng đầu óc lại chập mạch ở đâu đó, lát nữa sẽ tự sửa chữa lại ổn thỏa thôi. “Đi thôi? Anh bảo đói lắm rồi cơ mà.” “Hay là cậu thay lại đồ khác đi. Mặc thế này... không sợ bẩn à?” Trịnh Bình không trả lời vào vấn đề, ngập ngừng đưa ra ý kiến. Lam Lâm nhíu mày nhìn tên dở người mâu thuẫn đầy người nào đó, rút cuộc vượt qua Trịnh Bình hướng ra cửa. “Này! Cậu không thay đồ thật à?

Anh thấy hình như cậu cũng... không thích lắm?” Trịnh Bình cố đấm ăn xôi nói với theo. Lam Lâm hơi chững lại, ngoái đầu nhìn Trịnh Bình, trong mắt không thể che giấu sự do dự cùng rối rắm. Cuối cùng hạ quyết tâm, cậu kiên định lắc đầu. Trịnh Bình thấy sự dứt khoát trong do dự của Lam Lâm cũng đành từ bỏ. Cậu ta một khi đã quyết định thứ gì lay chuyển rất khó. Hừ, quyến rũ thì quyến rũ đi, cùng lắm thì anh đây phát huy trăm phần trăm sức mạnh, một đường đánh bay tất cả chướng ngại vật là được chứ gì. Để xem đám ruồi muỗi vo ve có “mạnh” được bằng Bình bạo lực này không! Lâm, Bình người trước kẻ sau bước ra cửa.

Chiếc Range Rover LWB hai màu đen trắng quen thuộc đã đậu sẵn ở ngoài sân. Hai vệ sĩ áo đen đứng trước bậc thềm nhanh nhẹn bám theo, một người vượt lên phía trước, mở cửa xe mời Lam Lâm tiến vào. Trịnh Bình liếc nhìn hai người vệ sĩ, kìm lòng không được vẫn phải nói: “Thực sự cần hai người này phải theo cùng à?”

Thật ra hắn muốn nói là “Một mình tôi cũng đủ bảo vệ cậu an toàn, không cần để vệ sĩ đi theo” nhưng như vậy trước mặt người ta có vẻ hơi quá đáng. Bác tài xế ngồi sẵn ở ghế lái nhanh nhẹn thò đầu ra khỏi khung cửa, lịch sự trả lời Trịnh Bình. “Gần đây xảy ra một số việc ngoài ý muốn, ông chủ có dặn phải bảo vệ cậu Lâm cẩn thận. Cậu Bình thông cảm nhé.” Trịnh Bình quay sang nhìn Lam Lâm đã yên vị tại chỗ của mình, mặt mũi lạnh lùng không đổi nhưng lại làm động tác nhún nhún vai bày tỏ bản thân cũng hết cách.

Trịnh Bình không muốn có người kè kè bên cạnh lắm cũng vẫn phải thỏa hiệp. “Vậy tôi nghĩ chỉ cần một người là đủ. Tôi có thể đảm bảo an toàn cho Lam Lâm.” “Nhưng...” Bác tài xế còn muốn nói gì đó, Lam Lâm đã dứt khoát cắt đứt. “Như vậy cũng được. Thân thủ của Trịnh Bình rất tốt, một mình anh ấy thậm chí có thể thắng được hai vệ sĩ này.” “Vậy được rồi. Thành, cậu ngồi vào ghế phụ đi. Hùng ở lại nhớ chú ý điện thoại, nếu có việc cần tôi sẽ liên lạc.” Bác tài xế liên tục ra một chuỗi mệnh lệnh rồi khách sáo mời Trịnh Bình lên xe.

Trịnh Bình và Lam Lâm quyết định đến cửa hàng mỳ vằn thắn nổi tiếng trên phố cổ, đường đi hơi ngược lại với Học viện Âm nhạc nhưng không thành vấn đề lắm, dù sao vẫn còn kha khá thời gian. Suốt dọc đường di chuyển và ăn uống, trái ngược với Lam Lâm kiệm lời, Trịnh Bình vẫn phát huy hết công suất của “mồm máy khâu” kể chuyện trên trời dưới bể, than vãn chế độ luyện tập hà khắc ở trường, thậm chí đến cả chuyện bị nhóc Minh Ngọc đáng ghét đeo bám cũng khai tuột ra.

Lam Lâm nghe đến đoạn Trịnh Bình bị nhóc con đồng giới tỏ tình thì chầm chậm quay cần cổ cứng nhắc, ném cho hắn một ánh nhìn quái đản đến mức hắn chỉ muốn chọt luôn ngón tay vào hai con mắt cậu. Hừ, được rồi, hắn thừa nhận kể chuyện này cũng có chút tâm tư riêng. Trịnh Bình muốn thử thả cái mồi này ra để xem xét thái độ của Lam Lâm trước vấn đề tình cảm khó nói này như thế nào. Nếu quá khắt khe thì con đường tình duyên của hắn sẽ gập ghềnh khó đi rồi đây, còn nếu thái độ phóng khoáng cởi mở thì tốt quá rồi! Nhân thể chuyện đang còn nóng hắn liền “triển” kế hoạch “bắt vợ” luôn kẻo nguội!

Nhưng nhìn xem, cái khuôn mặt kia là đang biểu lộ cảm xúc gì chứ. Trịnh Bình tự tin vào “ra – đa” nhạy bén của mình có thể dễ dàng bắt được “sóng” của Lam Lâm nhưng... hình như quan tâm quá sẽ loạn. Hắn bây giờ cảm thấy không chắc chắn nữa, nhìn vào đôi mắt không dao động nhưng lấp loáng ánh sáng quái ấy, Trịnh Bình cảm thấy hoang mang trong lòng. Lam Lâm hừ mũi cố tình bỏ qua cảm xúc kì dị tự nhiên dâng lên khó hiểu, rút điện thoại đang rung lên bần bật trong túi quần ra. “A lô.” “Anh Lâm! Anh đã đi chưa vậy?” “Đang trên đường tới rồi.” “Đến đâu rồi vậy? Anh phải nhanh lên đó, còn một tiếng nữa thôi là khai mạc rồi.”

Trịnh Bình vểnh tai lên cố gắng nghe lỏm cuộc điện thoại, đầu dây bên kia rõ ràng truyền đến giọng con gái ngọt đến sâu răng. Trịnh Bình cắn lập bập hàm răng, hai tay để trên quần mài móng soàn soạt. A ha ha! Hắn ngửi được mùi nguy hiểm, hình như trong lúc hắn vắng nhà có kẻ nào đó rình rập muốn cướp “vợ” của hắn nha! “Được rồi, tầm hai mươi phút nữa là có mặt thôi.” “Hì hì, anh phải nhanh lên nữa đi! Em đợi anh ở sảnh nhé!” “Ừ. Thế nhé.”

Lam Lâm cúp máy trước, trên môi vẫn còn vương ý cười cưng chiều nhàn nhạt. Trịnh Bình liếc thấy vẻ mặt ấy, trong lòng bốc lên ngọn lửa vô danh, tay nhanh hơn não liền nhào qua cấu lấy hai má Lam Lâm. Nhéo mạnh! “Ê ê ê... ại át iên ì ậy!” (Tạm dịch: Lại phát điên gì vậy!) “Cười này! Cho mi cười này! Đồ mê gái chết tiệt, người ta mới nói có dăm ba câu mà xem cái mặt cậu kìa, tươi như hoa cứt lợn!”

Trịnh Bình nghiến răng nghiến lợi banh hai má Lam Lâm ra. Lam Lâm bị đau cũng điên tiết, thằng cha này hôm nay ăn nhầm bả gì mà hành vi quái gở thế này! Dám động tay động chân với cậu, hừ, chán sống rồi! Lam Lâm lúc này chẳng màng hình tượng gì nữa, vung tay bắt đầu đấm đá túi bụi cái tên không nói lý lẽ trước mặt.

Đánh cho anh tỉnh ra! Đừng tưởng suốt ngày bắt nạt tôi mà được nhé! Trịnh Bình bị hành hung tối mắt tối mũi vẫn nhất quyết không buông má Lam Lâm, hai mắt long lên sòng sọc, đỉnh đầu cũng muốn bốc khói luôn. Trong xe chật hẹp, tay chân bó buộc, Lam Lâm đánh hắn mà đụng đông đụng tây, càng dãy dụa má càng đau nhức. Rút cuộc cáu kỉnh vung tay tát “bẹp” vào mặt Trịnh Bình, hai mắt trực tiếp chống lại con ngươi đang giãn nở liên tục vì kích động của tên điên đối diện.

Tài xế và vệ sĩ ngồi phía trước nghe động tĩnh cũng không hiểu tại sao hai người đằng sau lại ẩu đả nhưng không dám trực tiếp xen vào, chỉ có thể lo lắng chốc chốc ngoảnh mặt lại thăm dò, hi vọng không đánh đấm to chuyện. Trịnh Bình véo đến hăng say, gồng người lên lì ra chịu đòn tự nhiên thấy người bị bắt nạt không thèm chống cự nữa thì thấy là lạ. Hắn nới lỏng hai má ai đó, chịu đựng con đau rát một bên mặt, nghiêng đầu nhìn Lam Lâm. Lam Lâm dứt khoát quay ngoắt mặt đi, không thèm để ý đến tên khốn này! Ê, dỗi rồi đấy à?

Trịnh Bạo lực thộn mặt ra nhìn Lam Lâm, bấy giờ mới lúng túng tay chân không biết phải làm gì. Dỗi thật rồi kìa... Phải làm gì bây giờ? Dỗ dành sao? Dỗ như thế nào hả trời? Có thể dùng cách như ngày trước hắn dỗ bạn gái được không? Phải dùng lời ngon tiếng ngọt hay là dứt khoát hành động, thơm thơm vào hai má? Oa ha ha! Hắn là đàn ông, phải theo trường phái hành động. Nhưng... thật sự lúc này hắn không dám đâu.

Hắn mà tiến tới, hôn được một cái chắc chắn đầu cũng lìa khỏi cổ. Hắn còn muốn được hôn nữa, hôn mãi, chứ không phải “một lần cho mãi mãi” nha... Nhìn một bên mặt đỏ bừng của Lam Lâm, Trịnh Bình biết hình như hắn ra tay nặng quá rồi. Tên nào đó len lén thò hai ngón tay ra khe khẽ kéo kéo áo Lam Lâm. “Này...” “...” Không thèm liếc nhìn. “Đùa một chút thôi mà...” “...” Không thèm trả lời. “Chỉ cấu má cậu có một chút, ừm, được rồi, anh có hơi nặng tay. Nhưng nhìn này, cậu tát anh rát một bên mặt rồi. Cả người cũng bị đánh cho bầm tím là cái chắc, đau nhức lắm đó!” “...” Vẫn không thèm trả lời. “Được rồi, thôi mà, anh sai rồi. Là anh vô lý, anh không nên trêu chọc cậu thái quá. Chỉ là... bỏ đi không nói! Đừng giận nữa mà! Vẫn còn đau hả, để anh xoa má cho nha?” Nói đoạn, hắn thật sự vươn tay muốn chạm vào má cậu.

Lam Lâm hừ mũi, mạnh mẽ gạt phắt móng vuốt đáng ghét kia ra! “Hì hì hì, thôi nào. Không giận nữa không giận nữa! Không cho xoa thì thổi thổi nhé?” Trịnh Bình có chưng ra cái mặt cười ngu ngốc, cố gắng lấy lòng người đang hờn dỗi. Trịnh Bình hắn nói là làm, nói xoa là xoa, nói thổi liền thực sự thổi. Đấy, nhìn xem, hắn nhanh nhẹn vươn cổ vào gần, mặt dí sát lên má Lam Lâm, hít một hơi, phồng mang trợn mắt lên và... Phù – ù – ù! Ặc, Lam Lâm bị Bình ngu ngốc thổi một hơi đến ù cả tai, điên tiết quay phắt mặt lại muốn cho hắn thêm một cái tát nhớ đời.

Chậc, lời khuyên cho các bạn trẻ, nếu đã giận dỗi thì kiên quyết giận dỗi đi, đừng manh động làm gì. Đấy, tua chậm lại nhìn xem, Lam Lâm cáu kỉnh chẳng suy nghĩ nhiều quay mặt lại muốn động thủ thì... khoảng cách quá gần. Mũi chạm mũi mất rồi! Trịnh Bình hóa đá. Lam Lâm tê liệt. Mặt hai người gần tới mức có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu nhỏ li ti trên da mặt, gần tới mức có thể ngửi được hơi thở chỉ thuộc về người kia. Trịnh Bình bỗng mơ hồ chìm đắm trong đôi mắt đen láy loang loáng ánh nước phía đối diện, chỉ một chút nữa thôi, cảnh trong mơ và đời thật thực sự có thể hòa vào nhau rồi. Thình thịch, thình thịch.

Không biết là tiếng trái tim ai đập nhanh như vậy. Hai người giữ nguyên tư thế như một cảnh hôn bị nhấn nút tạm dừng trước thời khắc “vàng” quan trọng nhất. Thế giới chung quanh như mất đi màu sắc, âm thanh động cơ ô tô hay sự ồn ào của phố xá cũng bị cách ly bên ngoài. Lam Lâm đầu óc trống rỗng, lưng cứng đờ, tay chân không thể cử động. Trịnh Bình rũ mi mắt, khe khẽ nhếch môi. Hắn dè dặt, dè dặt, lại rất cẩn thận nhích lên từng chút, từng chút một. Chỉ còn một căng – ti – mét. “A, hai người làm sao vậy?” Chết tiệt! Đúng lúc quá nhỉ! Trịnh Bình và Lam Lâm giật bắn mình, lập tức tách nhau ra.

Lam Lâm dính sát đầu vào ghế xe, mắt trợn tròn lên nhìn Trịnh Bình lúng ta lúng túng trước mặt. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Thế *beep* nào mà cậu lại có thể thất thần trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó! Trịnh Bình chột dạ trước ánh mắt chất vấn mang ba phần mê man đối diện. Ây chà, có phải cậu ta “đánh hơi” được điều gì rồi không ta? Thật nguy hiểm! Chỉ chút xíu xìu xiu nữa thôi là... là... có thể thật sự chạm vào rồi.

Trịnh Bình cứng nhắc di chuyển về vị trí của mình, chuẩn mực cách xa Lam lâm một sải tay, cố tình ngó lơ hai người ngồi ghế lái đằng trước. Hắn bối rối đảo mắt nhìn ra bên ngoài, đầu óc đặc quánh như hồ, luẩn quẩn mãi vẫn chỉ nhớ được có nước da trắng mịn không thấy nổi một lỗ chân lông và đôi môi nhạt màu vểnh lên mời gọi.

Mùi hương thanh mát đặc trưng chỉ thuộc về cậu nữa vẫn còn quanh quẩn trên chóp mũi, Trịnh Bình vô thức đưa tay lên cọ cọ. “A, có thể dừng lại một chút không?” Bác tài xế trả lời rồi nhanh nhẹn tấp xe vào lề đường theo ý Trịnh Bình. Tên này lưu loát mở cửa xe, chạy sang đường đối diện, chui tọt vào cửa hàng Starbucks. Chưa đến năm phút sau đã thấy bóng dáng xanh lục ấy hớt hải chạy trở về, trên tay còn cầm theo thứ gì đó. Trịnh Bình dâng đồ lên như hiến báu vật, mặc kệ ai kia vẫn duy trì khuôn mặt lãnh đạm suốt từ lúc hắn xuống xe đến giờ vẫn không đổi. “Café Mocha hay Green Tea Latte nào?”

Lam Lâm mặc kệ. Trịnh Bình nhanh chóng chui vào xe, đóng cửa lại, vẫn không bỏ cuộc, mặt dày mày dạn xán lại gần. “Chọn đi nào, uống nhanh kẻo nguội sẽ không ngon. Latte Trà xanh nhé?” Lam Lâm bĩu môi. “Ghét nhất uống Latte với trà xanh.” “Hì hì hì, vậy thì uống Mocha nha! Đây, cắm ống hút sẵn cho cậu rồi. Uống nhanh đi nào!” Lam Lâm không thèm vươn tay ra đón. Trịnh Bình lanh trí đưa cốc đến trước mặt cậu. “A, há mồm ra nào!” Lam Lâm lườm Trịnh Bình một cái sắc lẹm, cuối cùng vẫn hé miệng ra ngậm lấy ống hút. Trịnh Bình cười tít mắt, vui vẻ ra mặt. “Uống từ từ thôi không nóng.

Uống rồi là không giận nữa nha! Hì hì hì.” Lam Lâm hừ mũi, khinh thường không thèm trả lời. Trịnh Bình cũng vô tư không để ý thái độ ghét bỏ của Lam Lâm, một tay chìa ra giữ cốc cho cậu uống nước, một bên tự nhấm nháp ly Latte của mình. Khà khà khà, Lam Lâm của hắn đúng là đáng yêu nhất mà! Thấy bầu không khí có phần hòa hoãn, Trịnh Bình làm ra vẻ như vừa chợt nhớ ra, vô tình quay sang hỏi Lam Lâm. “Này, cậu vừa nói chuyện với ai vậy?” Lam Lâm gườm gườm nhìn Trịnh Bình. Trịnh Bình chớp chớp đôi mắt trâu ra vẻ ngây thơ vô tội. “Tiêu Ngọc.” Hừ, không thèm chấp nhặt với anh. “Ể? Tiêu Ngọc là ai? Có phải chính là cô gái gần đây hay qua lại với cậu không hả? Sao nghe cái tên này quen quen nhỉ? Tiêu Ngọc... Tiêu Ngọc... không rõ là đã nghe qua ở đâu rồi.”

Trịnh Bình mông lung nghiêng đầu tự hỏi, vừa sốt ruột muốn biết lại e dè không dám chất vấn ngay, sợ ai kia vẫn còn bực bội. Lam Lâm mặt không đổi sắc, len lén nhếch mép, cho anh tò mò chết đi! Suốt dọc cả đường đi Trịnh Bình bứt rứt không chịu nổi, cảm giác được nguy cơ rình rập tứ phía. Hắn đành phải vòng vo tam quốc lấy hết cớ này đến cớ nọ hỏi khéo Lam Lâm nhưng cậu kiên quyết không hé răng nửa lời. Trịnh Bình tức mình quay sang hỏi bác tài xế và vệ sĩ, Lam Lâm đúng lúc hắng giọng, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, dùng mắt cảnh cáo hai người. Trong xe nhất thời rơi vào im lặng.

À không, vẫn còn tiếng thở phì phò như trâu của Trịnh Bình đang trong cơn nóng giận mà không có chỗ phát tác. Lam Lâm đắc ý, trong lòng tung tăng hái đầy một bó hoa xuyến chi (hay còn gọi là hoa cứt lợn) “yêu thương” tặng cho Trịnh Bình. Cổng lớn Học viện Âm nhạc giờ này tấp nập người qua lại, ô tô xe máy đỗ thành hàng dài, khung cảnh nhộn nhịp mà không nhốn nháo hiếm khi thấy được. Một chiếc Range Rover đen trắng lặng lẽ đỗ ở một góc rộng rãi không xa không gần học viện.

Tuy im hơi lặng tiếng, không phô trương như những xe hơi khác nhưng thiết kế trẻ trung sang trọng của chiếc xe đắt tiền thu hút không ít ánh nhìn từ người xung quanh. Cửa mở. Đầu tiên bước xuống là một người đàn ông mặc comple đen từ đầu đến chân, tóc húi cua, vóc người vạm vỡ, bước đi nhanh nhẹn mạnh mẽ, mơ hồ tỏa ra khí thế nghiêm cẩn đè ép. Người đàn ông vòng ra phía cửa sau, cúi người mở cửa mời người phía trong ra, dáng điệu cẩn thận cung kính khiến người qua đường phải tò mò về lai lịch của vị ngồi bên trong. Xuất hiện tiếp theo là một bóng dáng màu xanh lục, người đàn ông khuôn mặt trẻ tuổi trong bộ quân phục may đo vừa vặn hơi khom mình xuống xe.

Chưa kịp để những kẻ tò mò xung quanh ngắm kĩ, người đó đã vội vàng quay lại, chưng ra vẻ mặt tươi cười vươn tay muốn nâng ai đó còn lại. Lam Lâm vịn tay Trịnh Bình hơi nghiêng người rời khỏi xe, tay không quên siết chặt, lực đạo mạnh mẽ mang ý trả thù rõ rệt. Trịnh Bình suýt xoa trong lòng, ngoài mặt vẫn méo mó mang nụ cười lấy lòng không đổi. Lam Lâm ngước mắt lên quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện không ít ánh mắt nhìn chằm chằm về phía này, nội tâm cảm thấy có chút không được tự nhiên. Phong thái hơn người của ba nhân vật vừa xuất hiện ở một góc không xa cổng Học viện thu hút sự hiếu kỳ của khá nhiều người dù đứng gần hay xa.

Người áo đen tựa hồ là vệ sĩ, hai chàng trai mặc quân phục và vest trắng kia giống như công tử nhà nào, dáng dấp và khí chất tỏa ra cao quý chuẩn mực lại không phô trương. Một người cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt không tính là đẹp trai xuất sắc nhưng đường nét sắc xảo nam tính, đặc biệt nổi bật đôi mắt vừa đen vừa to đầy vẻ chính trực. Bộ quân phục xanh lục vừa vặn tôn lên dáng dấp anh tuấn ngời ngời, tuy không nhìn rõ quân hàm cũng thấy đủ khí thế, đủ quyền lực (không hiểu khán giả nếu quan sát kĩ thấy hắn chỉ là một tên sĩ quan dự bị vẫn còn đang đi học thì sẽ có cảm tưởng gì đây nhỉ?).

Đứng cạnh thanh niên quân phục nghiêm chỉnh là một người con trai toàn thân trắng muốt, duy nhất chỉ có đôi dầy da dưới chân là màu đen, bóng loáng ánh lên hai chữ “đắt tiền“. Chàng trai dáng dấp trung bình, so với người bên cạnh có thể nói là gầy nhỏ hơn nhiều nhưng không hề tạo cảm giác bị lép vế. Khuôn mặt cậu nhỏ nhắn trắng trẻo, đường nét gọn gàng, mái tóc nâu sáng bồng bềnh rủ xuống vầng trán cao, tuy nhẹ nhàng lịch thiệp nhưng mất đi khí chất đàn ông. Nét đẹp trung tính của người con trai áo trắng tạo cho cậu “mùi vị” khác lạ hoàn toàn so với những người thường thường vẫn gặp.

Người đàn ông áo đen – vệ sĩ, liếc mắt nhìn một vòng, ý tứ trong ánh mắt rõ ràng là “không muốn gặp phiền phức thì tránh xa một chút” đẩy lùi không ít kẻ tò mò vây xem. Trịnh Bình tất nhiên cảm nhận được nhiều tầm mắt nóng bỏng của già trẻ lớn bé đang bắn lại phía này, chắc chắn phần lớn là nhằm vào tên “yêu nghiệt” hại nước hại dân, diện cả một cây bột giặt trắng sáng này rồi.

Hắn bực bội khoác tay lên vai Lam Lâm. “Đi thôi.” Nhìn đi nhìn đi, có nhìn nữa thì người này cũng là của ta, a ha ha hả hả. Lam Lâm không bài xích cái khoác vai này của Trịnh Bình, mức độ tiếp xúc này trước nay vốn không là gì, tên này vẫn luôn thích quàng tay qua người cậu như vậy. Huống hồ ở tình huống này, hành động đấy lại mang đến cho cậu cảm giác yên tâm, muốn dựa vào. Đè nén sự gượng gạo khi bị nhìn chằm chằm, Lam Lâm máy móc bước theo Trịnh Bình, vô thức còn có xu hướng càng dựa gần làm tên kia âm thầm sung sướng không thôi.

Xuyên qua đám đông, bước vào cổng lớn Học viện cờ hoa rợp trời, Lam Lâm cùng Trịnh Bình sóng vai vô cùng ăn ý. Người đông như trẩy hội, quên, đúng là đi hội mà, Đại hội âm nhạc hẳn hoi đó! Chị em nô nức váy quần xinh đẹp, không thiếu những chàng trai, ông chú lịch thiệp trong bộ comple sang trọng hòa mình vào đám đông, cười cười nói nói cùng hướng về phía hội trường lớn. Tiêu Ngọc váy trắng xinh đẹp đứng lẫn trong đám người, ở trên bục cầu thang từ xa đã nhìn thấy “một nửa” còn lại của mình – người cũng diện một cây trắng muốt từ đầu đến chân hệt như cô vậy, không nhận ra mới là lạ, hì hì. “Anh Lâm! Anh Lâm! Em ở đây!”

Tiêu Ngọc kiễng chân vẫy tay loạn xạ. Lam Lâm tinh mắt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ ở đằng xa, miệng mang ý cười, ra hiệu cho Trịnh Bình cùng đi về hướng đó. Trịnh Bình nheo nheo mày nhìn xa xăm. Tiêu Ngọc thấy Lam Lâm vẫn là bộ dáng đủng đỉnh đó, bên cạnh hình như còn có ai khác như được não bộ tự động làm mờ bỏ qua, sốt ruột không muốn chờ đợi liền nhanh chân chạy xuống cầu thang.

Trịnh Bình chú ý con bướm trắng nhỏ đó lưu loát “bay” xuống từ bậc cao, một đường chạy thục mạng nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã (?) lao đến phía này. Tiêu Ngọc vừa chạy vừa vén váy, mặc váy dài cũng không tốt chút nào nha, xem này, vướng chân lại còn phải cẩn thận không thì bẩn mất. Bước chân rối loạn, cuối cùng... Thật sự ngả bổ nhào. Trịnh Bình nhếch mép, nhướn mày đắc ý, một bên khinh bỉ cô nàng lật đật. Dở hơi vậy mà đòi tranh Lam Lâm với anh đây? Ắc, từ đã!

Trước khi Tiêu Ngọc thật sự ngã dập mặt, hủy hoại mặt tiền cũng như tạo hình trắng sạch của mình thì Lam Lâm đã nhanh như cắt thoát ra khỏi vòng tay của Trịnh Bình, phi người đến kịp thời đỡ được cô gái bé nhỏ đáng thương. “Oa a! Suýt thì xấu mặt rồi!” Tiêu Ngọc thoát chết trong gang tấc, la lên kích động. “Đứng vững chưa? Đi đứng bình thường còn không xong còn bày đặt chạy nhảy cái gì.” Giọng nói trách cứ không kìm nén nổi pha chút cưng chiều. Hê, được đấy, hóa ra anh nhìn nhầm cô rồi sao! Xem đi!

Còn có thể dùng chiêu này để dụ dỗ người. Thật tức quá mà! Trịnh Bình bực đến dậm chân, hận không thể diễn lại trò vờ ngã để được yêu thương (?). Hắn hằm hằm tiến lại bên đó, tay lần nữa vòng qua vai Lam Lâm, kéo rịt về phía mình. Tiêu Ngọc vừa đứng vững, ngẩng đầu lên tít mắt cười, lại thấy một khuôn mặt ẩn ẩn sát khí đang nhìn mình. Ạch, cô có quen biết người này sao? “Ơ? Cô là Tiêu Ngọc? Cô chính là Tiêu Ngọc!” Trịnh Bình bừng tỉnh. Tiêu Ngọc mù mờ, thật sự quen đó hả? “Anh biết tôi?” “Biết chứ sao lại không. Cô chính là người bị đánh ở Học viện Quân sự!” “Hả? Sao anh lại biết chuyện đó?” Tiêu Ngọc kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt một lượt, bộ quân phục này... chẳng lẽ...? “Sao lại không biết được cơ chứ!

Cô chính là người được Lam Lâm cứu khỏi tay mấy thằng côn đồ đó! Bây giờ sao rồi? Ha ha ha! Yên tâm đi đừng sợ, tôi với cậu em này đã đánh cho mấy thằng khốn nhừ tử, sau còn bồi thêm cho mấy cú, đảm bảo cạch đến già, không dám tìm cô gây phiền phức nữa.” Trịnh Bình đắc chí kể lại chuyện cũ, nghĩ đến lại thấy ngứa ngáy trong người, bẻ khớp tay răng rắc. Hắn không dấu được vẻ tự hào thay trời hành đạo, dạy cho lũ đốn mạt một bài học nhớ đời! Tiêu Ngọc ngớ người. Chuyện này... “Anh?” Tiêu Ngọc chậm chạp chỉ vào Trịnh Bình.

”Tôi là Trịnh Bình, coi như là một nửa ân nhân của cô, không dám tranh công cùng với tên nhóc Lam Lâm này.” Trịnh Bình dường như quên xừ mất chuyện quan trọng gì đó, mải đắm chìm trong chiến công vang dội, cười tít mắt. “Anh Lâm?” Lam Lâm giữ im lặng, hoàn toàn dửng dưng. Tiêu Ngọc há miệng lúc lâu không thốt ra nổi một từ. Cuối cùng nuốt nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới nói được một câu liền mạch. “Hóa ra người đấy là anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.