Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác

Chương 25: Gieo gió gặt bão




Tối hôm đó, trong lúc lòng vẫn còn đang buồn bực thì Đàm Mạt nhận được thông báo: Hai giờ rưỡi chiều mai đến văn phòng phỏng vấn đợt hai.

Đàm Mạt không hiểu, không phải cô đáp sai sao? Tại sao lại cho cô cơ hội vào vòng trong?

Sau đó cô tự đưa ra kết luận: Lại muốn bắt nạt cô thêm lần nữa???

Chiều hôm sau Đàm Mạt cố tình đến đội hình sự sớm hơn nửa tiếng, ghế chờ bên ngoài chỉ có một mình cô.

Lặng ngắt như tờ. Có một vài anh cảnh sát trẻ tuổi tình cờ đi ngang, bọn họ lại gật đầu mỉm cười với cô. Đàm Mạt nghĩ thầm trong lòng ‘Mọi người ở đây thật sự thân thiện, cho dù cô vẫn chưa chính thức gia nhập vào cảnh đội’.

Đàm Mạt suy nghĩ như vậy là do cô không hề biết chuyện phỏng vấn ngày hôm qua của cô đã được sư phụ Lý tán dương một cách không kiêng dè: Cô gái ấy quá lợi hại, quá đẹp! Là người duy nhất được lọt vào vòng trong.

Còn năm phút nữa là đến giờ hẹn, thế nhưng, cửa phòng vẫn không hề nhúc nhích.

Điện thoại cô vang lên … Là Mộ Hà?!!!

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm dịu dàng nhưng đầy âm hiểm của Mộ Hà: “Mạt Nhi!”

“Ừ! Mộ Mộ! Tại sao lại gọi cho tớ?” Đàm Mạt là người cực kỳ hiểu rõ cô bạn thân này.

“Mạt Nhi! Hôm rồi cậu đi xem mắt, cậu nói với người ta IQ cậu 180?” Ngữ khí Mộ Hà khá bình thản nhưng lại khiến cho Đàm Mạt có chút ‘khiếp sợ’.

“Ừm… Đó không phải là sự thật sao? Tớ chỉ sửa lại nhận thức sai lầm của hắn ta thôi. Dù sao IQ 180 và IQ 160 có chênh lệch rất lớn”, Đàm Mạt đưa ra ví dụ, “Thí dụ cậu cao 1m70, chắc chắn sẽ muốn được gả cho anh chàng cao 1m80 chứ không phải là anh chàng chỉ cao 1m60.” Câu trả lời rất thực tế.

“Thật sao?” Mộ Hà ngừng một chút, thanh âm vẫn ôn hòa: “Phiền cậu lần sau đừng bao giờ nói với người khác IQ cậu là bao nhiêu, IQ của bọn tớ đỡ không nổi những người như cậu.”

Đàm Mạt yên lặng gật đầu, nghe thôi cũng biết là đang bị giáo huấn.

Lúc bé, trong đại viện truyền miệng một câu: Cô nhóc nhà họ Đàm yên tĩnh, cô nhóc nhà họ Mộ lí lắc. Một người không mở miệng nói chuyện, một người mở miệng không nói tiếng người.

“Với chỉ số EQ của cậu đã khiến cho mẹ cậu ngày hôm nay qua nhà tớ thảo luận một lô một lốc các vấn đề ra mắt với bà nội, tiện thể nói lây luôn sang cả tớ.” Giọng nói của Mộ Hà vẫn rất êm tai, nhẹ nhàng, du dương: “Mạt Nhi! Muốn chết, thì tuyệt đối đừng liên lụy tớ!” Dứt lời cô ta còn bồi thêm một câu: “Cậu biết tớ rất rõ có bao nhiêu cách tử vong mà!”

Đàm Mạt nuốt nước miếng cái ực: “Ừm! Nhưng tớ không thể đảm bảo được sự việc vốn dĩ ngẫu nhiên lại biến thành sự việc tất yếu!”

Mộ Hà đầu dây bên kia thở dài ngao ngán: “Dựa vào cái EQ nhà cậu, xác suất là 100%.”

--- Lần nào không phải là tớ là người thu dọn tàn cuộc cho cậu à?!!!

“Mộ Mộ à, tớ chuẩn bị phỏng vấn vòng hai, không nói nữa. Hôm nào tám chuyện sau. Bye!”

Đầu dây bên kia ừ một tiếng, bổ sung thêm: “Mạt Nhi, bảo trọng thân thể …”

Đàm Mạt vô cùng bình tĩnh ngắt điện thoại.

… Làm sao cô có thể cam lòng để một người quanh năm suốt tháng nghiên cứu khoa học kỹ thuật cao quyết định cái chết của cô cơ chứ?!!

Quay đầu đã thấy gương mặt không chút biểu cảm của Lạc Hàm ngay phía sau, dáng người hoàn mỹ, vẻ mặt lạnh tanh. Trên tay anh cầm bài thi và một sập tư liệu khá dày, ngữ khí không hề hứng thú: “Xong rồi? Vậy chúng ta có thể bắt đầu!”

Đàm Mạt quýnh quáng, anh đã nghe được bao nhiêu rồi?

Cô theo anh tiến vào phòng, bên trong đặt hai chiếc ghế đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn dài.

“Ngồi đi!” Lạc Hàm ngồi xuống, chỉ cái còn lại cho cô.

Đàm Mạt do dự một chút, không hiểu vì sao từ sau lần phỏng vấn hôm qua, cô luôn có cảm giác nếu nhìn thấy Lạc Hàm nhất thiết phải đi đường vòng.

Một người nhạy cảm như Lạc Hàm dĩ nhiên biết vẻ mặt thộn ra của Đàm Mạt là có ý gì, anh không thèm để ý, đưa bài kiểm tra cho cô: “500 câu hỏi, cô có ba tiếng!”

Dứt lời anh nhìn xuống cổ tay Đàm Mạt, rồi tháo đồng hồ của mình xuống đặt lên bàn. Anh không nhìn cô mà cúi đầu nghiên cứu hồ sơ trong tay.

Đàm Mạt quan sát chiếc đồng hồ nam tinh xảo. Mười hai viên kim cương nhỏ, đơn giản nhưng trang nhã, dây đồng hồ bằng da thuộc, là hàng hiệu cô có biết qua. 

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lạc Hàm: nước da trắng, hàng mi cong dài, vẻ mặt toát lên nét lạnh lùng và trầm tĩnh khiến cho không gian nhỏ hẹp, oi bức trở nên khoan khoái, thoải mái.

Ánh mắt Lạc Hàm vẫn không dời khỏi tập tài liệu nhưng mở miệng nói: “Cô đã dùng hai phút!”

Đàm Mạt.

Cô bắt đầu chú ý lên bài thi.

Đàm Mạt một lần nữa chỉ biết câm nín …

500 câu hỏi phân bổ đều cho … năm loại ngôn ngữ.

Nhận ra được sự kinh ngạc của cô, Lạc Hàm gõ nhẹ lên bài kiểm tra: “Cô Đàm! Trong CV cô ghi rõ ngoài tiếng Hoa, cô còn biết tiếng Anh, Nga, Pháp, Đức, Nhật. Tôi nghĩ bài kiểm tra đơn giản thế này cô đọc ắt hẳn sẽ hiểu hết chứ?!!”

Đàm Mạt cắn cắn môi, thật sự, cô luôn cảm giác mình bị bắt nạt.

Phạm vi của các đề mục kiểm tra rất rộng: từ ma túy, pháp luật, địa lý đến súng ống, lịch sử, phương pháp phân tích logic, phác họa tâm lý nghi phạm …

So với luận án tiến sĩ của cô thì bài kiểm tra này còn khó nhằn gấp ngàn lần, nhưng cô lại càng cảm thấy phấn chấn. Cái này người ta liệt cô vào hàng ngũ những người thích tự ngược.

Thỉnh thoảng Lạc Hàm liếc đáp án của cô, chú ý đến dáng vẻ chăm chú đọc đề bài, vô tình cắn cắn môi, nhưng ngày lập tức giãn mi. Mái tóc dài đen như mun trên làn da trắng hồng trông thật thu hút. Lạc Hàm thừa nhận càng nhìn Đàm Mạt anh càng có cảm giác thư thái.

Cô làm câu nào anh đều nhìn đáp án của cô câu đó.

Đến câu hỏi cuối cùng, Đàm Mạt nhìn bốn câu trả lời, do dự khó quyết. Thời gian sắp hết rồi, nhưng cả bốn đáp án này cô cảm thấy không có câu nào là chính xác; hoặc có thể nói ngay từ đề bài đã phi logic.

Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Lạc Hàm nhìn cô, Đàm Mạt khẽ lo lắng.

Cô cuộn tay lại … Cái này … Phải chọn đáp án nào đây.

Một giây trước khi nộp bài, cô chọn đại một kết quả: Ừ … Chọn D đi!

Đáy mắt Lạc Hàm ánh lên ý cười, anh nhận bài kiểm tra, sau đó khoanh tròn đáp án cuối bằng mực đỏ. Anh đưa mắt nhìn Đàm Mạt đầy thỏa mãn, nhàn nhạt lên tiếng: “Cũng được, chỉ sai một câu.”

Đàm Mạt nhìn dấu khoanh tròn đỏ chót kia giọng đầy cố chấp: “Câu đó phải chọn đáp án nào?”

Lạc Hàm xoay nhẹ cây bút chì trên tay, một tay gõ gõ lên mặt bàn, hỏi ngược lại cô: “Không phải cô cũng đã biết rất rõ sao?”

Mình biết rõ???

“Đáp án là không chọn câu nào?”

Lạc Hàm nhếch miệng cười: “Ừm! Vì vậy, thật đáng tiếc!”

Đáng tiếc cô không thể đạt điểm tròn.

Đàm Mạt nhìn vào bài kiểm tra, ánh mắt như muốn phóng dao: “Bài thi này anh ra đề?”

Lạc Hàm lắc đầu, giọng điệu ngạo mạn khiến Đàm Mạt cực kỳ khó chịu: “Không phải! Tuy nhiên, tôi đã từng giải qua đề này!”

Anh cố tình dừng lại một chút, ánh mắt ra bộ dạng là chuyện dĩ nhiên: “Và đương nhiên tôi đạt điểm tròn!” Dứt lời anh cúi đầu thu thập hồ sơ lại gọn gàng. Anh liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đàm Mạt, còn ‘cắn’ cô thêm một câu: “Cô Đàm! Mong cô bỏ qua cho, người ta gọi đây chính là sự chênh lệch giữa IQ 180 và IQ 200.”

Đàm Mạt ngẩng đầu nhìn anh! Ánh mắt anh trong vắt … phản chiếu bóng hình của cô. Rõ ràng anh nghe hết đoạn đối thoại của cô và Mộ Hà.

Cô cắn môi, ‘Trú dưới mái hiên, không thể không cúi đầu’, đành nhẹ giọng hỏi: “Vậy tôi đậu rồi chứ?”

Ánh mắt Lạc Hàm lộ ra ý cười càng sâu nhưng gương mặt vẫn không biến sắc, cô vẫn chưa biết mình là thí sinh duy nhất lọt vào vòng hai? Cô vẫn chưa biết nữ cảnh sát Hạ khăng khăng sống chết dành cô về phòng lưu trữ hồ sơ?

Tuy nhiên, dám cướp người của Lạc Hàm? Bọn họ đợi khiếp sau đi.

Lạc Hàm không trả lời câu hỏi của Đàm Mạt, thanh âm du dương của anh từ từ vang lên: “Tôi đói!”

Đàm Mạt …

Cái này có liên quan sao?!!

Lát sau:

--- Anh ấy đói quan hệ gì đến mình?!!

Và cứ như thế, Đàm Mạt vô thức đi theo ‘thủ trưởng’ vào một nhà hàng Hoa.

Trong không gian nho nhỏ, Lạc Hàm gọi không nhiều món, nhưng món nào cũng được bài trí tinh xảo.

Anh ung dung, thong thả thưởng thức từng món ăn. Không nhanh không chậm, mỗi món ăn dường như rất lấy làm vinh hạnh khi được anh ‘lâm hạnh’.

Thế nhưng, Đàm Mạt ngồi đối diện anh thì vô vị.

Vòng hai là qua hay không qua? Giết người ghét nhất là thủ đoạn lăng trì, để cho đối phương chịu dằn vặt từ từ cho đến chết.

Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Mạt tập trung nhìn Lạc Hàm, không buông tha nhất cử nhất động của anh. Tuy nhiên phân tích hành vi gì gì đó, trước mắt vị đại thần này … căn bản vô dụng.

Người ngồi đối diện nhẹ nhàng rỉa thịt cua, nhìn con cua được tách rời lại không cần động đến móng tay …

Được rồi! Đàm Mạt không chú ý đến mấy chuyện này.

Rốt cục ánh mắt bỏng rát của Đàm Mạt đã ‘triệu hồi’ được Lạc Hàm, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Cô cho rằng tôi có sức hấp dẫn hơn cả mấy món ăn này? Nếu như cô muốn lấy ‘sắc’ làm ‘thực’, tôi cũng không ngại. Tuy nhiên, cô có thể chờ sau khi ăn xong hãy nhìn tôi … Nếu không …” Anh cố ý nhích lại gần Đàm Mạt một chút, giọng giả bộ yếu ớt, ánh mắt khóa chặt cô, “Tôi sẽ rất ngại!”

EQ dù thấp thế nào thì nghe cũng hiểu chứ!

Khuôn mặt Đàm Mạt ửng đỏ.

Cô khẽ ho khan vài tiếng, biện bạch: “… Tôi vẫn chưa đói …”

Lạc Hàm không nhìn cô: “Ừm! Vậy cô tự nhiên.”

Bữa cơm này, Đàm Mạt cho dù bụng đói đến mức nào cũng phải kìm nén, nhìn Lạc Hàm ‘chậm rì rì’ đưa từng miếng từng miếng cho vào miệng.

Rốt cục cũng đợi được đại Boss ăn xong, Đàm Mạt đã hiểu được cảm giác chưa tu thành chánh quả thì đã chết từ lúc nào ….

Ăn xong, Lạc Hàm liếc nhìn Đàm Mạt, lên tiếng: “Tối nay đến nhà tôi!”

Không hiểu ‘lầm’ tuyệt đối không phải người bình thường.

Nhưng đây là Đàm Mạt … cô e dè cất tiếng hỏi: “Chẳng lẽ còn bài kiểm tra nào sao?”

Lạc Hàm đút tay vào túi quần, thân ảnh tuấn dật, nhìn cô đầy đăm chiêu: “Là tăng ca!”

Đàm Mạt muốn hét lên: Cô đạt rồi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.