Nhặt Được Bạn Trai Ở Tàu Điện Ngầm

Chương 242: Mệt mỏi?




Vô Danh lúc này đột nhiên giật mình bừng tỉnh, hắn cảm giác ở phía dưới như là muốn phun trào, Vô Danh chính là một trận nhẫn nhịn nén xuống. Vô Danh thở phù một hơi, hắn vẫn là đơn giản đè xuống được loại cảm giác này, lúc này hắn cảm thấy thân thể khá nóng.

Vô Danh cảm nhận thân thể mình lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng có dấu hiệu bị thiêu đốt, thế nhưng làn sóng lửa mà hắn thấy đã biến mất không còn. Vô Danh vẫn đang vận chuyển cùng lúc ba loại công pháp, hắn cảm nhận được trong đầu một loại thanh tỉnh.

Vô Danh nhớ lại một màn vừa rồi, thật không ngờ đó chỉ là giấc mơ. Hắn thật sự là định lực quá tốt, Nguyệt Nhi trong mơ với thân hình nóng bỏng ướt át như vậy vẫn bị hắn cự tuyệt, hắn không thể không tự khen bản thân mình một câu.

Vô Danh lúc này trong đầu giống như nhiều hơn một loại cảm giác minh bạch, hắn giống như vừa mới vượt qua một cửa ải nào đó. Làn sóng lửa kia ập tới, đưa hắn vào trong ảo mộng, trong ảo mộng này hắn gặp người mình thích nhưng người đó lại không mặc gì và quyến rũ hắn, sau đó dựa vào định lực của bản thân hắn đã có thể cự tuyệt, và rồi hắn đã thoát ra khỏi ảo mộng. Vô Danh trong lòng thầm nghĩ, đây có lẽ là ảo mộng sắc dục, nếu như hắn không thể vượt qua được ảo mộng sắc dục này thì hậu quả sẽ thật khó lường.

Vô Danh bây giờ rốt cục cũng đã đoán ra được mình rơi vào trận pháp nào rồi, là Huyễn Mộng trận pháp. Dưới loại trận pháp này hắn sẽ bị đưa vào trong ảo mộng, nếu không thể thoát ra được khỏi ảo mộng thì hắn có thể suốt đời liền nằm trong ảo mộng sắc dục không ra được, hoặc nếu có thể ra được vậy thì lúc đó hắn cũng đã là một tên dâm tà mất đi bản tính, suốt ngày chỉ chìm trong sắc dục mà không thể thoát ra.

Vô Danh lúc này đột nhiên giật mình, hắn định lực quá tốt nên có thể vượt qua ảo mộng sắc dục này, thế nhưng Nguyệt Nhi lúc này làm sao mà có thể thoát ra được ảo mộng, còn có cả Vũ Thủy Yên. Vô Danh lúc này đột nhiên đứng dậy, hắn bây giờ phải mau chóng tìm được hai người này, nếu không hậu quả sẽ rất khó coi.

Nếu có thể từ trong ảo mộng sắc dục thoát ra, vậy trận pháp này tự nhiên mất đi tác dụng, ở bên dưới sương mù đỏ thần niệm của Vô Danh dễ dàng quét ra. Vô Danh ngay lập tức phát hiện đây là một hang động cực kỳ rộng lớn, hắn phải mau chóng tìm kiếm vị trí của hai người Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên.

Vô Danh thần niệm phóng ra lập tức tra xét tất cả mọi ngõ ngách, chỉ cần tìm được vị trí của một người trước tiên thì hắn sẽ tới đó trước. Đúng lúc này trong thần niệm của Vô Danh xuất hiện một thân ảnh, ngay khi nhìn thấy thân ảnh này hắn lập tức trở nên giận giữ, sau đó lập tức thuấn di.

Ngay lúc này ở một nơi trong hang động rộng lớn này, sương mù đỏ bao phủ khắp không gian, một âm thanh rên rỉ ướt át truyền ra một cách nhè nhẹ. Nguyệt Nhi bị bao phủ ở bên trong một luồng hỏa diễm, hỏa diễm này có màu sắc giống hệt như sương mù đỏ, thời thời khắc khắc đều bao phủ lấy Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi ở bên trong hỏa diễm thân hình không ngừng giãy giụa co quắp, thế nhưng khuân mặt của nàng lại đang tỏ vẻ ra mê man thư sướng. Y phục của Nguyệt Nhi cũng đã sớm bị nàng tự mình xé rách ra thành nhiều mảnh, thân hình nóng bỏng quyến rũ hiển lộ ra bên ngoài.

Từng mảng xuân sắc trắng hồng đang rung rung lên từng đợt, một số chỗ quan trong đều đang bị tay của nàng che lấy, y phục bị xách rách cũng che đi một vài chỗ. Khiến cho thân hình nóng bỏng kia trở nên mập mờ và kích thích sự tò mò hơn bao giờ hết.

Nguyệt Nhi bàn tay lại nhẹ nhàng bóp một cái, cơ thể lại một lần nữa run lên rồi nhẹ nhàng truyền ra những âm thanh cực kì kích thích.

- Bịch! Bịch! Bịch!

Lúc này phía dưới mặt đất đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, sau đó là hai cái bóng đen đen ở trong sương mù đỏ đang dần dần đi tới chỗ Nguyệt Nhi. Khi chỉ còn cách chỗ Nguyệt Nhi khoảng nửa trượng, hai cái bóng này liền dừng lại.

- Cọn mẹ nó lão Tam, lần này ta và ngươi nhặt được bảo vật rồi.

Một tên nam tử khuân mặt thư sinh ánh mắt nóng rực nhìn về phía của Nguyệt Nhi rồi nói. Tên đồng bạn ở bên cạnh đồng dạng cũng đang chảy rãi nhìn chằm chằm thân hình mập mờ của Nguyệt Nhi mà không dời mắt, hắn liếm liếm môi nói:

- Lão Tứ, lần này là ta đưa ngươi ra khỏi ảo mộng, cho nên thần tiên muội muội này ta muốn chơi nàng trước.

Tên lão Tam này sau khi nói xong thì lại cười “hắc hắc” một tiếng, sau đó chờ ý kiến của tên lão Tứ bên cạnh. Lão Tứ đồng dạng biết được mình là như thế nào tới được đây, hắn không chút do dự gật đầu nói:

- Ngươi muốn sao cũng được, dù sao cũng là ngươi đưa ta tới đây, ngươi hưởng thụ trước là điều không cần phải bàn cãi.

- Được, vậy ta không khách khí.

Tên lão Tam sau khi nói một câu liền ngay lập tức muốn cởi ra y phục của mình. Lão Tứ lúc này lại ở bên cạnh nói:

- Mẹ nó, thần tiên muội muội xinh đẹp ngây thơ lúc trước mà ta nhìn thấy không ngờ cũng lại có bộ dáng dâm đãng như vậy, quả thực nhìn người không thể nhìn mặt.

- Như thế lão tử càng thích, thần tiên muội muội ở bên kia chắc là đang có một giấc mơ đẹp, nhưng nàng rốt cuộc cũng không thể biết được người mà nàng cùng làm chuyện đó lại là ta, hắc hắc.

Tên lão Tam lại một lần nữa cười hắc hắc, hắn lúc này trên người chỉ còn lại duy nhất chiếc quần con. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thân hình nóng bỏng đang run rẩy ở phía trước, đôi mắt dâm đãng của hắn như muốn nói rằng “ta nhất định sẽ cho nàng sướng chết”.

Chỉ là đúng lúc hắn đang định tiến lên ôm lấy thân hình nóng bỏng đang phát ra từng âm thanh rên rỉ thư sướng kia thì đột nhiên trong mắt hắn lóe lên một dải đao văn màu xanh nhạt, sau đó là một loại khí tức băng hàn kinh khủng ập tới.

- Phốc! Phốc!

Còn không để cho hai tên lão Tam và lão Tứ phản ứng được cái gì, dải đao văn màu xanh nhạt kia đã nhẹ nhàng cắt đứt hai cái đầu của chúng xuống, lập tức hai đạo huyết tiễn bắn lên không trung. Theo sau dải đao văn màu xanh kia chính là hai hỏa cầu, toàn bộ đều rơi vào trên thân của hai tên lão Tam và lão Tứ, chẳng mấy chốc chúng liền bị đốt thành tro bụi.

Vô Danh chậm chậm bước về phía trước, ánh mắt của hắn hiện lên từng sợi tơ máu, khuân mặt cực kỳ giận dữ. Hắn lúc này đã đứng trước người của Nguyệt Nhi, ánh mắt tức giận của hắn khóa chặt lấy thân thể nàng.

Một đao vừa rồi của Vô Danh chém ra khiến cho nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống rất nhiều, nhưng cơ thể nóng rực của Nguyệt Nhi bây giờ còn có dấu hiệu làm cho lớp băng mỏng phía dưới cũng phải tan chảy.

Vô Danh nhìn cơ thể Nguyệt Nhi đang không ngừng run rẩy ở dưới mặt đất, nhìn y phục ướt đẫm mồ hôi bó sát vào cơ thể của nàng, nhìn từng mảnh da tuyết trắng hồng phơi ra ở trước mắt. Cho đến khi hắn nhìn thấy hai nụ đào hồng nhạt thì khuân mặt giận dữ kia mới hòa hoãn lại đôi chút, mặt của hắn bỗng chốc đỏ lên.

Vô Danh ánh mắt vừa mới hòa hoãn xuống lại một lần nữa trở lại vẻ lạnh lùng băng hàn, nhiệt độ xung quanh lại một mực hạ thấp xuống, cả vùng không gian giống như vì sự xuất hiện của hắn mà rơi vào trong đêm tối băng hàn, giống như trở thành địa ngục.

Vô Danh nhìn gương mặt xinh xắn đang tỏ vẻ rất sung sướng cùng hạnh phúc kia mà không biết rốt cục là Nguyệt Nhi đang mơ về thằng cha nào và đang cùng hắn làm ra cái chuyện gì. Nếu kẻ đó không phải là hắn, vậy thì…

Nhiệt độ xung quanh lại một lần nữa hạ thấp xuống tới cực điểm, cơ thể nóng bỏng của Nguyệt Nhi lúc này cũng bắt đầu bị ảnh hưởng ở xung quanh mà hạ nhiệt độ xuống một chút, thế nhưng nàng vẫn đang hoàn toàn chìm trong ảo mộng không thể thoát ra.

Kéo!!

Đôi bàn tay đang ôm lấy ngực của Nguyệt Nhi lúc này đột nhiên đưa ra kéo lấy y phục của Vô Danh, sau đó cơ thể nóng bỏng hoàn mỹ bám chặt vào y phục của hắn rồi đứng dậy.

- Xoạt!

Y phục màu trắng của Nguyệt Nhi rơi xuống, cơ thể trơn bóng hoàn mỹ ngay lập tức hiển lộ toàn bộ trước mắt của Vô Danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.