Nhặt Được Bạn Trai Ở Tàu Điện Ngầm

Chương 240: Như thế nào, muốn lùi bước?




Lee Huyn thấy vài băng rôn ở trước cửa võ đường kiếm thuật.

– Chúc mừng. Thống trị Lục địa Versailles!

– Chúng ta là chiến binh. Chúng ta sống với đao kiếm!

– Khóa học địa ngục, khóa học Desert Warrior. Già trẻ lớn bé, đàn ông đàn bà đều được chào đón. Đặc biệt là các quý cô!

Hàng trăm người muốn học kiếm thuật đã xếp hàng dài trước cửa võ đường. Có rất nhiều gã ngoại quốc vai u thịt bắp đủ để chơi bóng bầu dục nổi bật lên giữa đám đông. Geomchi và các Desert Warrior thể hiện được sức chiến đấu khủng khiếp trong trận chiến gần đây và rất nhiều nhà đài đã hướng sự chú ý đến họ. Thành ra, nó dẫn đến một lượng lớn học viên mới cho võ đường.

[Mọi người là niềm tự hào của chúng tôi, là niềm tự hào của chính Chủ tịch Quận phía Tây.]

[Những giọt mồ hôi từ những người đàn ông tuyệt vời. Đàn ông là phải mạnh mẽ.]

[Tiến lên. Xông pha. Chúng ta sẽ thành công hỡi các Chiến binh Palgong.]

[Chúng ta sẽ không bao giờ gục ngã! Đó mới là nét đẹp của người đàn ông.]

Ở ngay cửa ra vào, rất nhiều đại diện của những chính trị gia có tiếng tăm, các công ty và các tổ chức đều liên tục tung hô.

“Tiểu đệ. Tới đây.”

In-Sang Kim, người có nhân vật tên Geomchi427, thấy Lee Huyn và dẫn cậu về phía cửa bên.

“Sư huynh, có nhiều người vậy.”

“Phải, nếu họ nhận ra chú ở đây, họ sẽ làm loạn lên mất.”

“Sư phụ chắc khoái chí lắm.”

“Chắc vậy. Nhưng chẳng có nổi một phần mười đám đó sẽ tập luyện tử tế.”

Đây là một điều rất phổ biết ở bất cứ trung tâm thể thao hay học viện võ thuật nào, những người có tài năng đều cực kỳ hiếm hoi. Phần lớn trong số các học viên sẽ bỏ học chỉ trong vài ngày, trong khi không ít kẻ khác đăng ký nhưng rồi lại chẳng thèm vác mặt tới nổi một lần. Ahn Huyndo thực sự có vai trò không nhỏ về khoản này. Một khối lượng bài tập khủng khiếp căng thẳng không khác gì một trận chiến thực sự! Hai yêu cầu đó đã khiến cho rất ít người có thể theo học được quá một tháng.

***

Lee Huyn ngồi xuống cùng với Ahn Huyndo và các võ sư khác sau buổi tập tại võ đường.

“Sư phụ, sư huynh. Con có lời đề nghị.”

KMC Media và CTS Media. Có một vài ý tưởng mà cậu đã trao đổi từ trước với các nhà đài chính.

“Một show cho các chiến binh chuyên nghiệp. Giống như mấy show các đầu bếp thi đấu với nhau với các nguyên liệu cho sẵn, con muốn tạo ra một show về việc các chiến binh chiến đấu chống lại quái vật.”

Chương trình mà Lee Huyn muốn làm không thực sự là một chủ đề mới mẻ. Royal Road đã tạo ra đủ loại chương trình ăn theo, bao gồm cả những chương trình về việc săn quái vật.

“Những chiến binh thực thụ. Những người chiến bịnh giỏi nhất tham gia show, có thể nói vậy. Người xem sẽ nhận được những thủ thuật và trải nghiệm sự phấn khích.”

Những đại diện của các nhà đài đều chẳng có một chút hứng thú với ý định của cậu, Khi những nhà đài lớn dự định trình chiếu một chương trình mới, họ phải trải qua một chuỗi những cuộc họp nội bộ và điều tra chỉ số người xem qua một số tập thử nghiệm. Chủ đề chẳng có gì mới và không có vẻ là sẽ thu hút được một lượng người xem khủng. Giả như Lee Huyn đăng nhập và ghi hình những chương trình về Vương quốc Arpen, nó sẽ nổi tiếng hơn và được chú ý nhiều hơn. Thành ra Lee Huyn phải mất vài lần mới có thể thuyết phục họ.

“Vậy, không còn gì nữa là sao?”

“…..”

“Cậu muốn ngừng lên hình nữa sao?”

Lịch phát sóng các chương trình đã được duyệt! Đối với các nhà đài, họ có thể gọi đây là một sự độc tài, nhưng nó cũng không phải quá quá đáng. Thành ra, họ chấp nhận lời đề nghị của cậu.

“Hãy làm theo ý Weed đi.”

“Giám đốc. Việc cả ngành công nghiệp truyền hình bị một cá nhân chi phối không ổn cho lắm đâu.”

“Vậy ý cậu muốn thế nào? Cậu muốn chống lại cậu ta sao?”

“Không, ý tôi không phải vậy.”

Các nhà đài đồng ý tạo ra một chương trình về các chiến binh thực thụ và bắt đầu tìm kiến những cá nhân nổi tiếng nhất tham gia vào show. Python cũng nằm trong số đó, cùng với vài người chơi có level cao nhất trong Guild Hermes cũng trở thành những ứng viên tiềm năng. Dẫu vậy, những ứng cử viên chính là Ahn Hyundo, các võ sư cùng các võ sinh. Geomchi, Geomchi2, Geomchi3, Geomchi4, Geomchi5… Họ đều là chiến binh của các chiến binh.

“Con đã để dành chỗ cho tất cả sư huynh được lên hình.”

Mặc cho lời đề nghị của Lee Huyn, Ahn Huyndo vẫn lưỡng lự chưa nhận lời.

“Chúng ta không phải người nổi tiếng, vậy vì lí do gì mà chúng ta phải thành đám hề trên truyền hình?”

“Có rất nhiều lợi ích cho mọi người đấy ạ.”

Lee Huyn quyết định giải thích vài điều.

“Đầu tiên, mọi người sẽ được gặp gỡ những người mới. Với những người mài mặt tập luyện ở phòng tập mỗi ngày, đây là một cơ hội vàng để gặp gỡ các cô gái. Nếu mọi người may mắn, có khi còn được hẹn hò ấy chứ.”

“Hay đó.”

Và chỉ với lí do đầu tiên, cậu dần có được sự xác nhận sẽ lên hình của tất cả!

“Thứ hai là, mọi người sẽ có tiếng tăm cho mình. Khi các sư huynh muốn mở võ đường riêng, danh tiếng của họ sẽ có lợi rất nhiều.”

“Danh tiếng thực sự quan trọng với một võ sư.”

Ahn Huyndo không thể không đồng ý. Họ đang sống trong một xã hội mà dẫu cho kĩ năng của một người có cao siêu tài giỏi tới mức thay đổi cả thế giới, tất cả cũng chẳng để làm gì nếu như chẳng ai biết đến anh ta.

“Đây là cơ hội để mọi người được làm điều mình đam mê nhất. Sự chú ý của đám đông trong khi bản thân dấn thân vào một trận chiến nguy hiểm, gay cấn.”

Đây chính là cách Lee Huyn tạo ra việc làm cho các sư huynh. Họ có thể trở nên mạnh mẽ hơn trong võ đường, nhưng cậu tạo ra một môi trường để họ sử dụng sức mạnh của mình và phô diễn nó cho cả thế giới.

‘Mình quan tâm đến người thân của mình.’

Nếu như chiến tranh nổ ra, sự hiện diện của họ không đủ to lớn để có thể thay đổi cục diện. Dẫu vậy, cậu tin rằng cậu nên làm tất cả những gì có thể cho đám người chân thật này: tất cả những gì mà cậu không phải bỏ tiền túi ra.

***

“Anh à, báo cáo nè.”

Lee Huyn trở về nhà để lướt qua bản báo cáo chi tiết về Lục địa Versailles tường tận được em gái cậu cẩn thận chuẩn bị.

“Hmm, dường như thương vong của Guild Hermes rất đáng kể.”

Mọi thứ từ tiền thuế dự kiến hàng tuần thu được và tổng chi tiêu của Vương quốc Arpren cùng với chiến lợi phẩm từ Đồng bằng Garnav. Thương tích của Đế chế Haven và ước lượng trang bị rớt ra cũng có thể thấy được ở đây.

“Đây, 23,000 won này.”

Lee Huyn vui vẻ đưa cho em gái chút tiền công cho công việc sổ sách này.

“Thông tin rất chi tiết cụ thể, nên anh thưởng thêm 3000 won đấy.”

“Cảm ơn anh.”

“Rồi rồi. Đừng có tham tiền quá đấy. Tiền không phải mọi thứ trên thế giới này đâu.”

“Em hiểu rồi.”

Suy nghĩ rằng cậu cần phải theo sát em gái lướt qua đầu cậu khi mà giờ đây cậu đã trở thành chủ nhà đất. Nếu không thì em gái cậu có thể lấy tiền cậu đi rải khắp khu phố!

Gương mặt Lee Huyn trở nên nghiêm nghị.

“Giá trị của món ăn ngon nhất được bán trong nhà hàng là bao nhiêu?”

“Chúng có thể không tốt cho sức khỏe. Họ cũng có thể không kiểm tra độ an toàn vệ sinh. Hơn nữa ăn quá nhiều cũng không hề tốt.”

“Quần áo thì sao?”

“Ăn mặc đơn giản. Quần áo thời thượng chỉ là thú vui nhất thời mà thôi.”

“Còn di động?”

“Chỉ để gọi nhanh. Cẩn thận đừng vượt quá hạn mức dùng.”

Câu trả lời của Lee Hayan trả lời đúng theo ý muốn của Lee Huyn. Cậu đã tiêm những điều này vào đầu cô bé khi cô mới chỉ 7 tuổi, tất cả cũng vì cuộc sống thiếu thốn cha mẹ!

“Vậy đám con trai?”

“Cẩn thận với chúng. Đừng gặp đứa nào lúc đêm muộn. Và luôn mang theo kéo.”

“Để làm gì?”

“Để cắt luôn ngay khi tụi nó định giở trò.”

“Tiền phụ cấp?”

“Khoản tiền đáng biết ơn cho bản thân em, người vẫn chưa thực sự tự lập. Trong thế giới tàn bạo này, con người sẽ chết bởi vì họ thiếu một ngàn won và trẻ con chết vì thiếu dinh dưỡng. Em phải suy nghĩ 5 lần trước khi quyết định tiêu khoản tiền trợ cấp quý giá.”

“Tốt lắm. Hơi ngoài lề một chút nhưng còn một điều nữa. Tự do là?”

“Tiền.”

Lee Huyn thấy tự hào rằng cậu đã nuôi nấng thành công em gái mình. Cô bé có thể sống nhăn răng dẫu cho có gặp bất cứ tình cảnh nào.

“Em gái.”

“Dạ.”

“Nếu em có đang hẹn hò với ai, em có thể đưa cậu ta tới. Cũng tới lúc em cần phải có một mối tình cho mình rồi.”

Lee Hayan không bị lời của anh trai lừa. Cậu là một người anh trai quan tâm chăm sóc cô như thể cha mẹ, nhưng có một điều là thi thoảng cậu lại tráo đổi vai trò. Hơn hết, cô cũng dần có cảm tính với Zephyr, Choi Ji Hoon.

‘Anh ta trông có vẻ nghèo nhưng cũng khá ổn. Anh ta có thể chăm sóc tốt cho mình.’

Lee Hayan nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi Lee Huyn bận bịu, Choi Ji Hoon tới để sửa chữa căn nhà và cắm mặt ngoài vườn để hái đậu và thu hoạch tỏi.

“Không có ai cả. Em không hẹn hò cho tới khi tìm được một người như anh.”

“Điều đó không dễ đâu nhưng cố lên.”

“Em hiểu rồi.”

***

Lee Huyn đọc bản báo cáo, xác nhận kết cục của trận chiến Đồng bằng Garnav trên những diễn đàn trên mạng. Có một vài video cho thấy điều gì diễn ra sau khi cậu bị Hắc Long Kaybern giết.

– Đám người ồn ào. Các ngươi thật thảm hại!

Kaybern thống trị toàn bộ khu vực. Những người sống sót của Quân đội Hoàng gia Haven và Guild Hermes dần dần ngã xuống, và trong một nỗ lực trốn thoát cuối cùng, chúng đã bị Dark Magic và các Spartoi tiêu diệt. Đó là một cuộc thảm sát ảnh hưởng tới phần lớn người chơi tại Lục địa Trung tâm cộng thêm những người đang ở Đồng bằng Garnav.

– Tất cả đều phải chết!

Họ không thể cản nổi Kaybern bay vút lên bầu trời.

Epic Rupture!

Kaybern tung ra một phép thuật tối thượng về lửa và đất xuống Đồng bằng Garnav. Một cơn chấn động làm nát vụn mặt đất và con người ở khắp một khu vực lớn dọc theo phạm vi ảnh hưởng đều bị tiêu diệt. Rất nhiều người chơi phương Bắc đã trốn thoát, nhưng một lượng khủng khiếp người chơi đã tử nạn.

Gương mặt Lee Huyn trở nên tối sầm lại.

‘Dark Magic của nó khỏe thật, và còn mấy phép thuật tối thượng khác cũng quá khủng khiếp để mình có thể đối đầu. Vào lúc này, con vật này quá bá đạo.’

Kaybern quét sạch Đồng bằng Garnav, và rồi nó bay về phía Nam. Sau khoảng 1 giờ, Kaybern xuất hiện phía trên bầu trời Lâu đài Aren. Từ lúc này, bắt đầu có những thước phim được các nhà đài biên tập. Lee Huyn chọn xem những thước phim của KMC Media.

– Hắc Long Kaybern xuất hiện tại Lâu đài Aren.

Kaybern phun ra một cơn lốc lửa ma thuật và biến cả thành phố thành một biển lửa. Chỉ còn vài người trụ lại trên khắp Đồng bằng Garnav, khiến cho sức phá hủy của ma thuật được giảm thiểu bớt. Cảnh tượng Lâu đài Aren cháy rừng rực, rồi dần sụp đổ thực sự rất tuyệt vời. Cảnh vật và những tòa tháp lần lượt đổ sụp, cầu và những bức tường thành cũng bị phá hủy thành tro tàn. Cảnh Kaybern đáp lên đỉnh một ngọn tháp tại Cung điện Hoàng gia và gầm lên về phía người chơi thực sự xứng đáng để làm hình nền máy tính và điện thoại.

– Lâu đài Aren… Lâu đài Aren, nơi cư trú của quý tộc từ thời đại của Đế chế Haven giờ đã bị phá hủy bởi con rồng.

– Dường như đó là vì Guild Hermes đã chọc giận Kaybern. Liệu chúng có nghĩ đến hậu quả này không?

– Tôi cho là chúng không ngờ tới đâu. Chẳng có ai có thể tưởng tượng được ra điều này cả. Dù vậy tôi không nghĩ Kaybern phá hủy Lâu đài Aren để trả thù Guild Hermes.

– Vì sao vậy?

– Nó không nói ra bất kì điều gì về sự phẫn nộ với Guild Hermes cũng như Đế chế Haven. Nó chỉ gào lên về việc sẽ trả thù loài người.

– Vậy, ý anh là đây không phải là kết thúc sao.

– Đúng vậy. Các nhiệm vụ đã được gửi tới cho các lãnh chúa rằng các thành phố cũng sẽ bị Kaybern nhắm tới. Tôi có một linh cảm xấu rằng Lâu đài Aren chỉ là khởi đầu.

Một lúc sau sự hủy diệt của Lâu đài Aren, một nhiệm vụ xuất hiện với tất cả người chơi tại khu vực đó.

Đợt tấn công của Rồng.
Hắc Long Kaybern đang trên đường tới đây.
Đã quá muộn để chạy trốn. Sẽ phải cần một sự may mắn cực lớn để có thể bảo toàn mạng sống.
Độ khó: B
Phần thưởng: Kinh nghiệm chiến đấu.
Yêu cầu nhiệm vụ: Sự xuất hiện của Kaybern.

Không hề dễ để có thể sống sót. Những người kiên quyết hơn bỏ chạy ngay sau khi chấp nhận nhiệm vụ, nhưng phần còn lại đều hoảng loạn hay chờ đợi trong sự bàng hoàng rằng tất cả sẽ chết vì đã bỏ lỡ thời cơ bỏ chạy khỏi phạm vi Lâu đài. Sau khi Lâu đài Aren bị càn quét toàn bộ, một tin nhắn xuất hiện trước tất cả người chơi tại Lục địa Versailles.

Sự trả thù của Rồng.
Hắc Long Kaybern đang thực hiện một nhiệm vụ nhằm phá hủy toàn bộ nền văn minh của loài người. Các Spirit và Fairy đang đưa ra những cảnh báo về mối nguy hiểm cận kề.

“Chỉ trong vòng một tuần, Kaybern sẽ hướng tới Lâu đài Evaluk.”

Kaybern, kẻ đã phá hủy Lâu đài Aren, giờ quay trở lại hang ổ của mình để nghỉ ngơi. Lee Huyn chuyển sang những thước phim về con Xích Long, nhưng chẳng có gì đáng xem. Guild Hermes đã cố gắng dùng chút sức mạnh cuối cùng để tấn công nhưng loài Orc hoàn toàn bất lực và bị ma thuật quét sạch, đành phải bỏ chạy về mọi phía. Oh Joo Wan cẩn thận cất lời, nói rằng đây là một quan điểm cá nhân.

– Giờ đây sự phá hủy của Lâu đài Evaluk đã được dự đoán trước, dường như lí do để Lâu đài Aren là mục tiêu đầu tiên đó là dựa theo cấp độ phát triển?

– Phát triển sao?

– Phải. Tôi không dám chắc đâu nhé. Tăng trưởng hoặc những tiến bộ về kỹ thuật, dân số, sức ảnh hưởng và Fame của thành phố. Có thể là bất cứ yếu tố nào hoặc là tổng hợp của nhiều yếu tố.

– Lâu đài Evaluk là nơi có nhiều người lui tới nhất trong thời gian gần đây.

– Đúng vậy. Dù sao thì điều quan trọng nhất vẫn là nó sẽ lần lượt tấn công những thành phố phát triển nhất.

– Vậy còn con Xích Long thì sao?

– Tôi không quá chắc chắn về tình hình phía bên đó. Nhưng có một thông tin mới rằng nó không quay về hang ổ mà thay vào đó lượn vòng khắp vùng đất của loài Orc. Chúng tôi sẽ thông báo tới mọi người ngay khi có thêm tin tức mới.

Tại KMC Media, họ đều đang cho rằng những thành phố lớn nhất tại Lục địa Versailles sẽ lần lượt trở thành mục tiêu của con rồng. Lee Huyn cũng đồng tình tới một mức nào đó.

“Nếu vậy, sẽ có khả năng Morata cũng sẽ bị con rồng phá hủy.”

Dẫu cho nó không giàu có bằng Lục địa Trung tâm, Morata vẫn là trung tâm của Lục địa phương Bắc.

“Nếu Morata bị phá hủy… Cung điện Trái Đất hay Cảng Varna sẽ là mục tiêu tiếp theo.”

Vương quốc Arpen đã đạt được những sự tăng trưởng vượt bậc, nhưng những liên kết của nó cực kỳ yếu. Lục địa phương Bắc đã bị bỏ hoang kể từ ngày suy tàn của Đế chế Niflheim. Chỉ có một vài thành phố phát triển ở quanh Morata, Thành phố Trung tâm và được cấu thành bởi đại đa số là những người chơi tân thủ. Sự phá hủy của một vài thành phố sẽ làm tê liệt khả năng sản xuất và thương mại của toàn bộ Vương quốc. Và khi đó, những người chơi phương Bắc sẽ trở thành những người không nơi nương tựa và sự phát triển của Vương quốc Arpen sẽ rơi xuống một mức thảm họa. Có thể một lượng đáng kể cư dân sẽ quyết định di cư ngược trở về Lục địa Trung tâm.

Team dịch: Đéo Cần Tên

Trans và Edit: Mắm

Vote: 

Tập 53, chương 3: Lâu đài Aren rực lửa (Phần 1)

UNKNOWN THURSDAY, MAY 2, 2019 9 NHẬN XÉT

Tập 53, chương 3: Lâu đài Aren rực lửa (Phần 1)

Trận chiến tại đồng bằng Garnav đã đi tới hồi kết và thế giới đã thay đổi. Từng nhà đài đều tới thăm nhà Lee Huyn với một mớ quà cáp trong tay.

“Chỉ là chút quà mọn, nhưng tôi có mang tới chút nhân sâm. Đây là những củ già nhất và lớn nhất từng được bán ra thị trường trong suốt 5 năm qua. Tôi đã chuẩn bị sẵn để cậu có thể bồi bổ sức khỏe.”

“Oáp!”

Lee Huyen vươn vai. Ngay cả với cậu, trận chiến tại Đồng bằng Garnav cũng thật mệt mỏi. Nó cứ như thể là một sự mệt mỏi kéo dài kể cả khi đã ngủ một giấc đã đời.

“Không phải nó hiếm lắm sao?”

“Có tiền cũng chưa chắc mua được đâu.”

“Giờ nhắc mới nhớ, cơ thể tôi đang khá mệt mỏi đây. Nó sẽ rất phù hợp cho món bibimbap đấy.”

“Hô hô. Tất nhiên rồi. Món bibimbap nhân sâm 200 năm tuổi giờ đang là mốt đấy. Khi nào tôi kiếm được thứ gì tốt hơn, tôi sẽ mang đến cho cậu.”

“Ông không cần làm vậy đâu… Tôi rất cảm kích, nhưng tôi không nhận được.”

“Đừng lo. Đây chỉ là chút lòng thành từ tận đáy lòng của chúng tôi.”

Giám đốc Kang của KMC Media cười lớn. Đây là một mối quan hệ mà ông có thể thể hiện cảm xúc thật mà chẳng cần phải nói nhiều lời.

–Đây là nhân sâm.

– Nó hẳn phải đắt lắm.

– Cũng thật khó để xác định đúng giá của nó.

– Nó tốt cho sức khỏe lắm. Tôi rất vui lòng sử dụng nó thật tốt.

– Xin hãy cứ tự nhiên. Tôi sẽ mang thêm nhiều thứ nữa.

Chỉ qua những lời ngắn gọn, họ đã có thể hiểu ý nhau. Sau đó, giám đốc Kang mất 30 phút để thỏa thuận hợp đồng những thước phim tổng hợp lại từ trận chiến tại Đồng bằng Garnav và yêu cầu cộng tác trong việc phát sóng Royal Road. Ông công nhận Vương quốc Arpen là người cai trị mới của Lục địa Versailles và vội vàng lao tới để thỏa thuận. Từ phía CTS Media, một giám đốc điều hành mới đích thân tới thăm.

“Vậy, CTS Media chúng tôi sẽ thực hiện nhiều chương trình về Royal Road hơn để thỏa mãn nhu cầu của nhiều bộ phận người xem khác nhau…”

Màn giới thiệu về nhà đài mất tới tận 10 phút.

“Tôi đã biết rồi, nhưng thực sự việc này khá là lạ với một nhà đài nổi tiếng đó.”

Ngay khi Lee Huyn bắt đầu nhăn mặt, người giám đốc điều hành lấy ra một cái hộp.

“À chết tôi quên, đích thân tôi đã mang tới một chút nấm từ Pháp.”

“Tôi đã có rất nhiều rồi…”

“Đây là nấm Truffle đó. Loại nấm này hiếm lắm.”

“Vậy thì tôi sẽ phải bỏ nó vào bát mì tôm thôi.”

“Mì tôm ư? Nó sẽ phá hủy hoàn toàn mùi và vị của nó. Đây là loại nấm Truffle thượng hạng nhất. Cậu không biết phải ăn nó ra sao cho đúng đâu.”

Lee Huyn thở dài một tiếng trước lời bình phẩm dốt nát đó. Cậu đang tự hỏi liệu người trước mặt mình thực sự ngây thơ thiếu kinh nghiệm đến vậy sao.

‘Tình bạn và công việc nảy nở từ việc hối lộ. Ngay cả khi thời thế có thay đổi, mối quan hệ giữa người và người vẫn luôn luôn như vậy.’

Để có thể lấy được sự thành thật cùng nỗ lực của một ai đó, việc hối lộ là điều bắt buộc!

‘Hối lộ không phải là một điều xấu. Chỉ khi bạn nhận nó và làm một điều gì đó phạm pháp, nó mới trở thành vấn đề. Chẳng vấn đề gì khi đường hoàng nhận nó với lương tâm trong sáng cả.’

Nếu như có một tạp chí xã hội học toàn cầu, nó hẳn phải có một mục về thuyết hối lộ có nhận thức. Để so sánh, những nhà đài khác đang ở đây đều rất biết cách thỏa mãn mục tiêu của mình.

“Cậu từng nói một lần rằng mình cần một cái xe đạp để đi lại xung quanh khu phố. Tôi đã đặt riêng chiếc này từ Italy. Đây là phiên bản giới hạn, tương tự với chiếc được sở hữu bởi nhà vô địch Tour de France.”

“Hmm. Màu sắc của nó trông tốt đấy.”

“Tôi đã rắc một chút bột vàng vào trong sơn.”

“Chúng tôi là nhà đài RTP mới thành lập. Chúng tôi tập trung vào việc phát sóng trong khu vực thành thị. Chúng tôi mang tới khoảng 100 phiếu quà tặng từ trung tâm thương mại. Chúng tôi được biết rằng anh tới khu chợ lân cận khá thường xuyên, vì thế nên chúng tôi cũng mang tới thẻ quà tặng từ khu chợ đó.”

“Thật là chu đáo.”

“Đây chỉ là một chút quà mọn, nên xin hãy nhận nó. Hahaha.”

“Cậu có món đồ uống ưa thích nào không? Tôi mang tới 5 chai rượu vang hàng đầu thế giới, nhưng để đề phòng chúng không được như mong đợi, tôi cũng mang theo vài phần cá khô để nhắm rượu.”

“Tôi mang tới một máy tập thể dục. Nó được gọi là máy chèo thuyền… Nó rất tốt để rèn sức bền.”

“Đây là mẫu máy mính tiên tiếp nhất và các món đồ gia dụng khác sẽ tới ngay sau đây. Đặc biệt là chiếc tủ lạnh. Nó có giá hơn 10 triệu won, nhưng cũng chỉ là một chút quà nhỏ mà thôi.”

Trong khi Lee Huyn gây dựng mối quan hệ thân thiết với đại diện từ các nhà đài, quà cáp không ngừng chất đầy trước cửa nhà cậu.

“Oppa! Trước nhà mình có nhiều xe tải quá!”

Lee Hayan kêu lên vì ngạc nhiên khi vừa bước ra ngoài. Các nhà đài và người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới đã gửi quà chúc mừng tới vì việc cậu đã vượt qua Guild Hermes và Bard Ray. Phần lớn đều là đồ ăn vặt, một vài món là các món hàng xa xỉ. Dù vậy, Lee Huyn vẫn thường xuyên nói rằng cậu sẽ không chấp nhận bất cứ món quà nào từ fan.

– Đúng như mong đợi ở Weed-nim… Anh ấy đúng là một tsundere. Anh ấy luôn nói rằng sẽ bóc lột chúng ta, nhưng anh ấy luôn nói chắc rằng chúng ta không bị bóc lột quá nhiều.

– Kyaa… Thật là cá tính. Chẳng có một ai đồn đại rằng tính cách của anh ấy không phải như vậy.

– Tôi nghe rằng anh ấy từng là một tên đồ sát ở Continent of Magic.

– Đó hẳn là mấy lời bịa đặt từ vài Guild nào đó mà thôi. Đừng có tin khi chưa tận mắt thấy.

– Tôi đảm bảo rằng chúng chỉ là những lời đồn ác ý. Tôi cược luôn cả đôi lông mày của mình này.

Thực sự, Lee Huyn nghĩ rất khác.

‘Chỉ có một hoặc hai người còn hận mình từ hồi ở Continent of Magic. Thật rắc rối khi mình để lộ trường đại học và hơn hết, quá nhiều người đã tìm được địa chỉ nhà mình.’

Cậu rèn luyện cơ thể quyết liệt hơn khi mà cậu chẳng thể biết được khi nào mình sẽ chạm trán với kẻ thù. Mỗi khi cậu lên level ở trong Royal Road, cậu tin rằng cậu cần phải trở nên mạnh hơn rất nhiều để có thể tự bảo vệ bản thân. Trên hết, cậu không thể biết được trong đám quà tặng từ fan kia có thứ gì!

‘Bom, chất hóa học đều rất đáng lo ngại. Mình còn muốn sống trên thế giới này càng lâu càng tốt.’

Lee Huyn đã nghĩ như vậy và từ chối mọi loại quà cáp, nhưng từ lúc này, cậu đã quyết định nhận chúng. Cậu đã trở thành một hình tượng sau khi đạt được vinh quang trong Royal Road. Chính phủ cũng đảm bảo việc thanh tra kiểm tra để phòng chống tấn công khủng bố, và cảnh sát cũng được cử tới bảo vệ khu vực quanh nhà cậu.

‘Mình sẽ nhận bất cứ thứ gì có thể sử dụng được và tặng toàn bộ đống còn lại cho quỹ từ thiện.’

Có nhiều người đang gặp khó khăn ở quanh khu phố. Sẽ có ý nghĩa hơn khi chia sẻ những món quà miễn phí này cho những người đang gặp khốn khó hơn là trả lại chúng về cho người gửi.

***

Lee Huyn cùng với Seoyoon bên phải, Lee Hayan bên trái, cùng đi dạo quanh khu phố. Đây là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài sau khi đánh bại Bard Ray và tiêu diệt Đế chế Haven. Cậu bôi sáp vuốt tóc để tút tát vẻ ngon trai và mặc một bộ quần áo mới, sạch đẹp ngăn ngắn.

‘Vị thế của mình lúc này đồng nghĩa với việc mình phải để ý hơn rất nhiều tới con mắt của mọi người xung quanh.’

Cậu đã không mặc một chiếc quần jean được là lượt phẳng phiu như hôm nay trong suốt 3 năm trời.

‘Quần bò thường được mặc khi muốn có một cảm giác hoài cổ, nhưng từ giờ mình sẽ giặt sạch quần bò 3 tháng một lần.’

Giác quan của Lee Huyn về thời trang đã trở nên tươi mới hơn một chút. Một cái áo sơ mi phẳng phiu và một cái quần vải lanh. Nếu so với bộ trang phục làm việc của cậu hồi trước, bộ quần áo này trông không tồi chút nào.

‘Hàng xóm sẽ ngạc nhiên khi thấy mình. Mình cứ như thể vừa biến thành một người khác. Mình thường không để ý tới bản thân, nhưng khi mình rửa mặt và soi gương, trông mình cũng bảnh trai đó chứ.’

Cậu bước ra ngoài cửa mà tim đập rộn ràng. Hayan và Seoyoon theo sau cậu với áo sơ mi trắng và quần bò.

“Wow…”

“Cô đẹp tuyệt trần. Tôi từng thấy cô năm ngoái nhưng giờ cô thậm chí còn đẹp hơn nữa.”

“Tôi không thể hiểu được sự đồng lòng nhất trí của Hội Cháo Hành… Nhưng giờ tôi hiểu rồi. Đó gọi là lòng trung thành.”

“Vẻ đẹp của cô thực sự là một tội ác. Nó khiến mọi người đều đổ rầm rầm.”

Mọi người trên phố đều như mất hồn khi nhìn thấy Seoyoon. Lee Hayan cũng thu hút được không ít sự chú ý từ cánh nam giới khi cô đi một mình nhưng cũng trở nên tầm thường khi đứng bên cạnh Seoyoon. Đôi mắt của tất cả mọi người đều phản chiếu lên hình ảnh của Seoyoon. Sự hiện diện của Lee Huyn dường như hoàn toàn bị lãng quên!

“Liệu đẹp thì có mài ra mà ăn hay kiếm tiền đút túi được không? K-hmm… Mà có khi nó mang lại được cả hai đó.”

Một thế giới trần trụi được cái đẹp ngự trị! Lee Huyn đưa em gái mình và Seoyoon tới văn phòng bất động sản mà cậu quen biết.

“Ồ, là cháu à.”

Người môi giới bất động sản nhiệt liệt chào đón cậu. Ông ta đã kiếm được những căn phòng dưới hầm cho thuê vài lần khi cậu còn nhỏ, và ông cũng cố gắng hết sức để tìm một chỗ tốt dẫu cho cậu có rất ít tiền. Ông cũng bảo vệ cậu cùng gia đình khi chủ nhà bóc lột cậu, và tất cả những kí ức đó dẫn cậu đến với văn phòng này suốt từ đó tới giờ.

“Phải. Dạo này ông thế nào?”

“Chắc chắn rồi. Cũng nhờ có cháu, khu vực này trở thành một điểm hút khách du lịch và giá đất ở những khu phố mua sắm tăng vọt. Giá tiệm cắt tóc ở bên kia đường tăng thêm 200 triệu won chỉ trong 3 tháng đó.”

“200 triệu lận ư?”

“Phải. Việc kinh doanh của họ đang khá suôn sẻ nên họ chưa có ý định bán đâu.”

“Ugh.”

Lee Huyn dằn cái bụng đang quằn quại vì ghen tức khi ngồi trên cái ghế sofa. Cậu đã mua rất nhiều bất động sản ở khu phố này, nhưng cậu không có cửa mua ở khu phố mua sắm.

“Ta sẽ đi kiếm một ly cà phê đã.”

“Cà phê hòa tan có được không?”

“Tất nhiên rồi. Cà phê của ta luôn là cà phê hòa tan.”

Khi Lee Huyn tới văn phòng này, cậu luôn luôn uống cà phê hòa tan. Vào những lúc cậu chưa ăn gì, món đồ uống miễn phí này rất quan trọng!

“Của mọi người đây.”

Người môi giới mời Lee Huyn, Seoyoon và Hayan mỗi người một tách cà phê.

“Cảm ơn rất nhiều.”

“Không có chi!”

Người đàn ông đó mỉm cười khi nhìn về phía Hayan. Ông nhớ rõ mọi chuyện từ những năm tháng cô là một cô bé nổi loạn, một thời nông nổi theo như cách cô gọi nó. Khi ông bắt đầu nhảy vào lĩnh vực bất động sản, Lee Huyn và Lee Hayan đã sống không có bố mẹ và giờ chỉ thoáng chốc mà cả hai đã lớn lên rất nhiều. Đặc biệt là Lee Huyn, người có thể được coi là một hình mẫu điển hình về một người đàn ông tự lập, nổi tiếng nhờ những đóng góp cho khu phố.

‘Mình cứ nghĩ thằng nhóc đó sẽ trở thành một tên trộm hay một kẻ lừa đảo…’

Lee Huyn cất lời sau khi uống xong ly cà phê.

“Ông à, cháu tới vì muốn mua tòa nhà ở bên kia đường.”

“Tòa nhà ư?”

“Phải. Tòa nhà Yeoul với tầng một là một siêu thị ấy. Nó đang mở bán mà, phải không?”

“Phải, đúng là nó đang được mở bán… Nhưng cháu thực sự nghĩ tới việc mua nó sao?”

Lí do Lee Huyn mang theo em gái và Seoyoon tới nơi môi giới bất động sản là bởi vì một tòa nhà. Một tòa nhà 8 tầng lầu mà cậu đã để mắt tới trong suốt một năm rưỡi! Nó là một tòa nhà lớn đáng giá tới 15 tỉ won, và cậu có quá thừa tiền để mua nó nhờ thu nhập gần đây nhờ quảng cáo từ các nhà đài và tiền bản quyền nhân vật.

‘Tiền không phải là để cho mượn.’

Cậu không có ý định đi vay ngân hàng, và KMC Media đồng ý thay đổi tất cả phí đăng ký ngay lập tức. Lee Huyn nhếch mép cười mỉa mai.

‘Chủ nhà đất chính là đích đến của mọi giấc mơ. Đó chính là đích đến cuối cùng của cuộc sống.’

Bước cuối cùng chính là trở thành một chủ sở hữu bất động sản giàu có. Cậu đã mua nhiều mảnh đất ở khắp khu phố, nhưng cậu nghĩ rằng trở thành chủ tòa nhà sẽ là tốt nhất. Cậu dự định thu tiền thuê nhà hàng tháng từ mỗi tầng, và rồi in dòng chữ “Chủ bất động sản Lee Huyn” lên trên card của mình.

‘Giấc mơ thuở bé của mình cuối cùng cũng thành sự thật. Ngay cả khi Royal Road tới ngày suy tàn, cuộc sống của mình vẫn được đảm bảo từ những gì mình moi được từ tòa nhà này. Nếu mình có một thằng con trai, nó sẽ trở thành con của chủ nhà. Nếu là một đứa con gái, nó sẽ trở thành con gái của chủ nhà. Xuyên suốt nhiều thế hệ, gia đình mình sẽ trở thành một gia đình chủ nhà.’

Lee Huyn đợi tới chiều, gặp chủ sở hữu tòa nhà, trả tiền nhà và chuyển nhượng quyền sở hữu chỉ trong một ngày.

“Cuối cùng, mình làm được rồi.”

Lee Huyn đứng thẳng lưng khi cậu bước ra khỏi văn phòng môi giới. Gánh nặng nghèo khó đè nén trên vai cậu suốt từ thời thơ bé. Gánh nặng về tiền bạc bó buộc tâm trí cậu khi cậu nhắm mắt đi ngủ giờ đã biến mất. Cậu cảm nhận được những năm tháng chăm chỉ làm việc giờ cuối cùng cũng kết thúc, một cảm xúc lẫn lộn trái ngược lẫn nhau.

“Giờ mình đã có một tòa nhà cho riêng mình. Mình có thể mua muối đắt hơn bình thường 200 won rồi…”

Cậu nghĩ rằng tất cả những gì trước mắt cậu chỉ còn là một tương lai tươi sáng.

‘Ngay cả vậy, mình sẽ tiếp tục đi săn và làm quest… hầy. Từ bỏ sự tham lam tiền bạc của bản thân và sống một cuộc đời thoải mái.’

Cậu sẽ thử những thú vui mới, tắm nắng trước hiên nhà và sống vô lo vô nghĩ.

‘Tất cả sẽ khác kể từ ngày mai. Giờ tiền bạc đáng giá như thế nào nhỉ…? Không còn phải cày cuốc và chỉ tận hưởng cuộc sống. Hãy xem thế giới tươi đẹp đến nhường nào kìa.’

Thời tiết thật thoải mái, và những cơn gió thoảng qua thật sảng khoái.

‘Nghĩ xem cuộc sống thật tươi đẹp.’

Lee Huyn ăn tối và vui vẻ ngủ thiếp đi. Và rồi cậu thức dậy vào sáng hôm sau. Cậu uống những thực phẩm chức năng và vitamin được các nhà đài tặng và đi bộ tới võ đường.

“Mình sẽ luyện tập chăm chỉ! Để hạ càng nhiều quái vật càng tốt.”

Đối với Lee Huyn, tốc độ đi săn quan trọng hơn bất kỳ điều gì. Quái vật là tiền! Cậu phải kiếm lại những level mà cậu vừa mất gần đây, và cậu càng hứng thú hơn với các chiến tích. Trong suốt những năm tháng làm Sculptor, rất khó để cậu đạt được các chiến tích. Nhưng từ khi cậu trở thành một Necromancer, mọi thứ dễ dàng hơn nhiều.

Team dịch: Đéo Cần Tên

Trans và edit: Mắm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.