Nhặt Được Anh Thợ Điện Nước

Quyển 1 - Chương 53: Bởi em thuộc về anh… chỉ mình anh thôi




Từ buổi tối ngày mười sáu tháng hai này bắt đầu, toàn bộ khu vực xung quanh đồi Tứ Bình đều không hẹn mà cùng bắt đầu xảy ra.

Lúc trước đám người Phàn Trọng từng nói, đối với việc đuổi bắt đám người Phương Bách Hoa, trong hai ba ngày sẽ có kết quả. Nhưng trên thực tế, thời gian hai ba ngày này là để chỉ thời gian đám người Phương Bách Hoa không có bất cứ động tĩnh gì, bị người ta truy băt bức đến tuyệt lộ, không còn chỗ nào để rời đi. Nhưng hiển nhiên chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút, sẽ chẳng có ai thật sự chờ đến khi rơi vào đường cùng mới đi phản kháng.

Cùng với thời gian qua đi, bất kể là Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu hay là Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện, đều một bên dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của đám người Phương Bách Hoa, một mặt khác lại càng ngày càng đề cao lòng cảnh giác, đợi ứng phó với lần tấn công cuối cùng của đối phương.

Mà trong buổi tối hôm đó, đám người Đặng Nguyên Giác, An Tích Phúc suất lĩnh mấy chục tàn binh, đột nhiên dừng việc đi về phía đông nam, đã châm ngòi cho tất cả.

Trong mấy ngày sự việc bùng nổ đến nay, Đặng Nguyên Giác và An Tích Phúc trên thực tế là một lực lượng thu hút sự chú ý khắp nơi. Trong hai ngày bọn họ xuất hiện, ở nơi hoàn toàn vẫn chưa nắm bắt được phương hướng hành động của bọn họ này, trước tiên đến phóng hỏa, cứu không ít phỉ tặc đơn lẻ khắp nơi đang bị áp giải lên phía bắc, đây rõ ràng là âm mưu không thể bỏ qua.

Trong sự việc lần nay, những kẻ cầm đầu thoạt nhìn là khiến người ta nghĩ ngay đến bè phái của Phương Bách Hoa muốn cứu Phương Thất Phật. Nhưng trên thực tế, đám người này chẳng quan là có liên quan đến thể diện của kinh thành, tiền đồ thăng quan tiến chức của Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu, cũng như tượng trưng cho sự diệt vong của triều đại Vĩnh Lạc. Nói một cách tương đối, những sổ sách mà An Tích Phúc mang theo này có cạn hệ trực tiếp đến lợi ích mà mấy gia tộc có thể nhận được bất cứ gia tộc nào cũng muốn đoạt lấy cuốn sổ này, đầu tiên có thể đảm bảo bản thân không bị kẻ khác đâm thọt sau lưng; còn chuyện có đem đao đi không chế kẻ khác để đạt lấy lợi ích hay không, chẳng qua còn phải xem tâm tình ra sao đã.

Thiết Thiên Ưng cũng tốt, Tông Phi Hiểu cũng được mà Tư Không Nam cũng vậy, xem ra đều có thủ hạ của riêng mình, trên thực tế còn có ít nhiều một vài đại gia tộc chống lưng. An Tích Phúc lúc này tỏ ra muốn đi lên phía bắc, đó rõ ràng là thái độ không muốn sống nữa, nhưng mạng y cũng đâu phải chuyện nhỏ, giả sử trước khi chết nộp ra sổ sách, y thậm chí không cần suy xét việc nộp cho ai, cuối vẫn có thể dẫn đến một hồi đại loạn.
Thậm chí nếu thanh thế quá ồn ào, sổ sách kia đều chắc gì đã là thật. Các gia tộc tự mình chen vào đều sẽ nảy sinh va chạm, những va chạm này thậm chí có thể hao tổn đến mấy trăm vạn lượng bạc, quan hệ đến tính mạng của mấy trăm ngàn người.

Bởi vì hiểu được điểm này, lần này người đại diện của các thế lực tham dự vào đều hoặc công khai hoặc âm thầm bảy tỏ thái độ không quan tâm đến bên kia. Đám người Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu, Phàn Trọng ngoài mặt đều tập trung lực lượng vào chuyện vây bắt đám người Phương Bách Hoa Bên kia cho dù có chết, cho dù việc sổ sách chỉ là tung tin đồn nhảm, cũng không cần quan tâm đến Trên thực tế, chạng vạng tối ngày hôm ấy, sau khi biết được tin tức đám người Đặng Nguyên Giác đột nhiên không đi về phía nam nữa, cục diện xung quanh đồi Tứ Bình đều toàn bộ bung bét hết cả.

Đám người Đặng Nguyên Giác đột nhiên tiến về phía đông nam, hẳn là sáng nay mới bắt đầu. Vào buổi chiều, một đội bổ đầu đi truy xét tình hình bất ngờ gặp phải bọn họ, vị trí xung đột ở vào nơi cách tây nam hơn mười dặm. Sau khi chạm mặt, lấy điểm chạm mặt làm trung tâm, trong vòng bán kính hai trăm dặm xung quanh, đều bỏi vì tin tức này truyền đi mà bắt đầu rung chuyển.

Mục đích cuối cùng của đám người Đặng Nguyên Giác quả nhiên không phải là lên phía bắc! Tất cả hành động lúc trước của y đều là muốn thu hút truy binh đi về phía bắc, mục đích thật sự vẫn là muốn hội hợp với Phương Bách Hoa, phá vây ở núi Đại Biệt!

Trong khoảnh khắc, trong vùng phụ cận châu huyện bất kể là bổ khoái hay các nhân sĩ Lục Lâm tản mạn, tàn dư của Ma Ni giáo do Tư Không Nam lãnh đạo, đều như nhận được một mệnh lệnh thống nhất, từ khi đêm xuống đều đồng loạt tràn ra, cùng lúc muốn chặn đường đi về phía nam của Đặng Nguyên Giác và An Tích Phúc, mặt khác đã bắt đầu thông báo đến các nơi xung quanh núi Đại Biệt.

Lần đầu tiên đám người Phương Bách Hoa và đám bộ khoái, truy binh chạm mặt là khi màn đên buông xuống không lâu. Vào lúc ấy, trên lí thuyết mà nói tin tức đám người Đặng Nguyên Giác đi tây nam vẫn chưa truyền đến bên này, song phương đều rất ăn ý chọn thời điểm này, quyết một lần được ăn cả, ngã về không.

Gió từ trên núi gào thét thổi đến, doanh địa trên đồi Tứ Bình ánh lửa sáng tỏ, từng cặp từng cặp bổ khoái, quân sĩ nhanh chóng ra ra vao vào, thông báo cho quan trấn giữ nơi đây là Thiết Thiên Ưng các thông tin vừa mới xảy ra ở các địa điểm Đối với việc hai bên hành động bất đồng, phía hình bộ ngay từ ban đầu đã chuẩn bị các loại phương án có thể.

Hiện giờ các bổ khoái bên ngoài cứ từ hơn mười đến hai mươi người một đội, thủ lĩnh của bọn họ thường là các bổ đầu có nhiều kinh nghiệm ở các địa khu, chỉ cần nhận được tin tức, mọi người đều có thể lập tức phản ứng lại. Khi thông tin đầu tiên truyền đến đồi Tứ Bình, trong cục diện tầm nhìn xung quanh vẫn chưa đạt đến mức đủ thì tất cả các huyện thành đều đã bắt đầu hành động. Mà mệnh lệnh mới vừa truyền ra từ đồi Tứ Bình, thúc đẩy bố cục thay đổi một cách nhanh chóng, triển khai hoạt động.

Thiết Thiên Ưng đối với tất cả những chuyện này, trong lòng đã nhiều lần tính toán, muốn đối phó với chuyện này quả thật rất đơn giản, như cưỡi ngựa đi trên đường quen vậy.

- Phái người thông báo cho người phía bắc, trừ hai đội của Trần Chí Thanh và Dư Nhai, tất cả những người còn lại tự động truy đuổi về phía nam, thông báo cho huyện lệnh Vấn Thủy phối hợp, chặt đứt đường lui của đám người Đặng Nguyên Giác, chúng cũng đừng mơ và có thể chạy về phía bắc

- Báo, xung quanh núi Tĩnh phát hiện dấu vết dấu vết của nhân sĩ Lục Lâm, trong đó có Nghiêm Ngũ ở Cống Nam, Giang Nguyên ở Hà Đông, trong đó còn có cả tên đạo tặc Lý Long bị phát lệnh truy nã ở Thượng Phong

- Tạm thời không cần để ý đến chúng, truyền lệnh Diệp Phong đi về phía nam, tra xét nghiêm ngặt tất cả những người qua lại Kiều đình, tránh cho đám người Phương Bách Hoa đục nước béo cò từ đó chạy thoát. Mặt khác, nghiêm lệnh Diệp Phong, nếu như gặp phỉ tặc thì không được ham chiến, chỉ cần gắt gao kìm giữ đối phương, nếu khuyên hàng được là tốt nhất

- Báo, giờ Dậu hai khắc, xung quanh vịnh Tiểu Lâu ở sông Vấn Thủy, đám người Phụng Thiên Xuyên và Phương Bách Hoa nảy ra một cuộc huyết chiến, sau khi giết chết tại chỗ ba tên phỉ tặc, đối phương liền chạy về phía đông.

- Bọn chúng là muốn gây sức ép đêm nay... Giờ Dậu Thiết Thiên Ưng xem bản đồ: - Truyền lệnh cho hai đội Lâm Đông Lầu, Tăng Hề Hậu. Nơi bọn họ phòng thủ đều vô cùng quan trọng, nếu gặp phải đám người Phương Bách Hoa, không ngại đánh một trận, nếu đám người Phương Bách Hoa tháo chạy thì không được đuổi theo, tử thủ tại chỗ, tránh trúng kế điệu hổ li sơn

- Ở Thuyền Sơn phát hiện đạo tặc Thôn Vân Hòa Thượng...

- Đám người Lâm Tông Ngô trước mắt ven theo sông Vấn Thủy đuổi về phía nam
Tin tức của từng nhóm từng nhóm người tập trung lại, hầu hết mọi chuyện đều đã nằm trong dự đoán của Thiết Thiên Ưng. Trong chuyện này, bao gồm các nhóm cao thủ Lục Lâm bỗng nhiên xuất hiện trên thực tế từ hai ngày trước, bọn họ đã từng tổ chức một "Đại hội anh hùng" ở thị trấn Dư bọn họ có mặt tại đây là do treo thưởng, nên mới tụ tập đông như vậy. Giải thưởng mà triều đình đề ra cho đám người Phương Bách Hoa không hề thấp; có người là muốn nổi danh trên vạn người, cũng có người từ lâu đã có cừu hận với đám người Phương Bách Hoa, Đặng Nguyên Giác, bây giờ mới xông lại đánh kẻ đường cùng.

Trong chuyện này tự nhiên cũng có người của một số thế lực các đại gia tộc khắp nam bắc âm thầm phái đến, bọn họ chà trộn trong đó, mục đích quan trọng nhất vẫn là xử lý đám người Phương Bách Hoa, rồi điều tra tung tích của các sổ sách thất lạc.

Toàn bộ thế cục hiện giờ giống như đang đánh một ván cờ, tuy rằng rất nhiều tin tức khác nhau được quy tụ lại, nhưng đại cục cũng đã tương đối định hình, tin tức khiến y phải ngạc nhiên co bản là không có. Cho dù không lâu trước Điền Lực đã đến đây báo cáo chuyện Thành Chu Hải của Mật Trinh ti trên thực tế chính là một trong những cao thủ siêu đẳng đó chẳng qua càng chứng tỏ Mật Trinh ti coi trọng chuyện này. Nhưng hai chục người trong thế cục này thì cũng chẳng có được bao nhiêu tác dụng.

Quả thật xem ra, trên bàn cờ này, người quyết định đại thế là lực lượng từ ba phía Bản thân mình một phía đại diện cho Hình bộ, Tư Không Nam một phía đại diện cho tàn quân Ma Ni giáo, cùng với đàm người Phương Bách Hoa, Đặng Nguyên Giác đang phải trốn chạy. Mặc dù nếu nói đến những người khác, thể tạo thành thế lực thứ tư, nhưng bởi vì quá tản mạn thì cũng không thể liên kết được thành một khối thống nhất.
Sau khi nhận định được như vậy, một mặt là một thế cục không thể thuc đẩy, điều chỉnh được, một mặt khác y lại không ngừng tự hỏi xem, biết đâu có khả năng nào mà y chưa từng tính đến. Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, vẫn luôn tồn tại một khả năng là đám người Phương Bách Hoa trốn vào sâu trong núi, thế cục trước mắt vẫn có khả năng đảo ngược, Luôn duy trì một tia bất an mơ hồ trong lòng cũng là một thói quen của y.

Người xung quanh ra ra vào vào, khi một tin tức mới truyền đến, liền có một nhận định mới được bổ sung thêm vào hệ thống suy luận, một mệnh lệnh mới lại đơn giản được truyền ra ngoài. Lúc này sắc trời đã tối, thuộc hạ ra ra vào vào trong lều trướng đều không ít. Khi y phát ra mệnh lệnh yêu cầu huyện lệnh phụ cận tập trung tất cả trai tráng dũng mãnh, bảo vệ, đề phòng vùng phụ cận, lại có một tin tức tình báo được đưa đến.
- Báo, có tin tức từ kinh thành truyền đến.

- Những người được triệu tập phải canh giữ liên tục đến sáng mai mới được giải tán, nhớ là không được tùy tiện triệu tập người trong thôn, mỗi một người đều phải có ít nhất một người quen biết, mỗi một người đều phải biết coi sự dẫn dắt của sai nha như được bậc cha bậc chú dẫn dắt, để tránh cho đám phỉ tặc chà trộn vào Lúc này có rất nhiều người đến báo tin, nhưng người báo tin từ kinh thành ít nhiều cũng khiến Thiết Thiên Ưng coi trọng, chỉ là sau khi tiếp nhận qua những thứ này, lòng cảnh giác mới tạm thời buông lỏng: - Dư Tam, ngươi ngươi có chuyện gì, mau nói.

Người đến từ kinh thành rất nhanh đưa đến một món đồ, chính là tư liệu của Thành Chu Hải trong phủ tướng quân, nhưng trong tình huống này, dù đã xác định thân phận của đối phương nên cũng không còn quá cần thiết nữa. Y vừa mở ra, vừa nghe các thủ hạ xung quanh báo cáo, trong đầu vẫn không ngừng tổng hợp tin tức, ánh mắt đột ngột nheo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.