Nhặt Được Anh Thợ Điện Nước

Quyển 1 - Chương 39: Anh xin lỗi




Nói xong, Long Hạo nhẹ nhàng cởi quần áo Thần Bảo Nhi ra, cởi ra từng cái từng cái, nhìn thân thể mê người đó, anh không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình. Cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Thần Bảo Nhi, động tác vô cùng dịu dàng, rất sợ làm cô bị thương.

"Ưm , ưm..." Cảm nhận được bàn tay nóng rực của Long Hạo đặt lên nơi tròn trịa của mình, Thần Bảo Nhi rên khẽ, vòng tay ôm chặt cổ anh, ưỡn người đáp lại nụ hôn của Long Hạo.

Hành động ấy khiến Long Hạo gầm nhẹ một tiếng, nụ hôn trở nên điên cuồng mà triền miên, cho đến khi Thần Bảo Nhi sắp hít thở không thông, Long Hạo mới lưu luyến không rời buông tha môi mềm, ngược lại điên cuồng hôn xuống phía dưới.

"Ưm. . . . . ." Đầu lưỡi Long Hạo liếm láp đóa hồng mai của cô, khiến Thần Bảo Nhi không kìm được rên lên, thân thể như không thuộc về mình nữa.

Bàn tay Long Hạo đã dời tới đùi trong của cô, càng không ngừng vuốt ve, rất nhanh, chỗ tư mật liền chảy ra mật hoa ngọt ngào, rất là mê người. Điều này làm cho Long Hạo biết cô đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận mình, lập tức vùi vật to lớn của mình vào trong cơ thể cô.

"A. . . . . ." Lập tức bị lấp đầy, khiến Thần Bảo Nhi không nhịn được ôm chặt lấy anh, nhưng vẫn không quên nhắc nhở, "Em đang mang thai."

"Anh biết mà, Bảo Nhi." Long Hạo chỉ hơi xoay thân thể mình, liên tục va chạm, không dám quá dùng sức.

"Ưm... Ưm...." Thần Bảo Nhi vừa hưởng thụ, vừa vuốt ve gò má Long Hạo, nhìn trên trán anh lấm tấm mồ hôi chảy xuống, liền dịu dàng lau giúp anh.

Long Hạo liên tục xoay hông, lần lượt đụng chạm, lần đụng cuối cùng, một luồng điện chạy qua, khiến cả người Thần Bảo Nhi như bay đến phía chân trời, lập tức xụi lơ xuống, toàn thân tê dại, cảm giác đó đã lâu chưa trải qua rồi. Long Hạo chậm rãi cúi đầu hôn Thần Bảo Nhi một cái, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào trong ngực, tựa sát vào anh. Thần Bảo Nhi cảm thụ thân thể nóng rực cùng nhịp tim đập đ0n loạn của anh, miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

Long Hạo đưa Thần Bảo Nhi trở lại nhà họ Long, lúc Thần Bảo Nhi vừa xuất hiện, sắc mặt mẹ Long có chút khó coi, mặc dù đã nghe Long Hạo giải thích qua: thật ra thì Thần Bảo Nhi cũng là vô tội, nhưng trong lòng bà vẫn thấy khó chịu.

"Hạo, con đưa Bảo Nhi trở về là có ý gì?"

"Mẹ, con muốn nói cho mẹ biết một tin tốt, Bảo Nhi mang thai rồi." Long Hạo vô cùng vui vẻ nói, ôm Thần Bảo Nhi, trong lòng ngất ngây.

"Sao?" Mẹ Long nhíu mày, bị mắc bẫy một lần, bây giờ đã không có gì hay để vui mừng. Bà chỉ thản nhiên liếc Thần Bảo Nhi vẫn đứng nguyên ở đó, "Là thật sao hả Bảo Nhi?"

Nói thật ra, bị con trai lừa gạt một lần, bà thật sự không thể tin được lời của Long Hạo.

Thần Bảo Nhi hơi sững sờ gật đầu, cô vẫn thấy rất áy náy với mẹ Long, "Bác gái, thật xin lỗi, chuyện lần trước đều là con không tốt."

"Vậy lần này thì sao? Con vẫn định gạt bác sao? Bác tin tưởng con như thế, thật sự không hy vọng con tiếp tục lừa gạt bác." Mẹ Long chậm rãi bước tới trước mặt Thần Bảo Nhi, khẽ thở dài mở miệng.

Thật ra thì bà không có cách nào ghét bỏ Thần Bảo Nhi, dù sao bà cũng đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ.

"Là thật mà mẹ." Long Hạo vô lực giải thích, sau đó đỡ Thần Bảo Nhi ngồi xuống trước, "Bảo Nhi, em đừng gắng gượng, để anh giải thích cho."

"Chuyện này.....Là thật?" Mẹ Long nhìn hành động của con trai, lại nhìn Thần Bảo Nhi, không khỏi ngẩn người.

Nhìn Thần Bảo Nhi và con trai vô cùng khẳng định gật gật đầu, mẹ Long sững sờ mấy giây, liền vui mừng đi tới bên cạnh Thần Bảo Nhi, vô cùng vui vẻ nói: "Bảo Nhi, thật tốt quá, thật tốt quá thật sự là quá tốt rồi, hôm nay cuối cùng con bác cũng làm qu,,ý đúng một chuyện, còn là chuyện khiến bác vui vẻ nữa."

"Mẹ, lời này của mẹ sao....Khiến con không thoải mái thế nhỉ?" Thật là, song Long Hạo cũng không hề so đo với mẹ mình.

Mẹ Long nhanh chóng trở nên thân thiện , bắt đầu lo lắng chuẩn bị cái này, cái kia cho Thần Bảo Nhi, thậm chí còn muốn chuẩn bị đồ dùng cho bé con còn chưa chào đời. Điều này dọa Thần Bảo Nhi giật nảy, nhưng cô cũng không đành lòng đi ngăn cản mẹ Long tìm vui vẻ, chỉ nhàn nhạt cười.

Ở bên cạnh, Long Hạo đã kéo Thần Bảo Nhi vào trong lòng, "Kể từ sau khi em đi khỏi, mẹ anh vẫn luôn nhíu mày, hôm nay là ngày bà vui vẻ nhất đấy."

"Có thật không? Bác gái...." Nghe Long Hạo nói, trong lòng Thần Bảo Nhi có chút áy náy.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, em trở lại, còn mang theo cháu trai tương lai của bà, vậy là rất tốt rồi. Mẹ cũng rất vui vẻ mà, không cần cảm thấy áy náy, biết chưa?" Long Hạo giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thần Bảo Nhi, liền bình thản nói, không cho phép cô nghĩ quá nhiều.

Thần Bảo Nhi hiểu ý gật đầu, rồi vuốt ve bụng mình.

Một ngày nọ, mẹ Long nhìn con trai và Thần Bảo Nhi hạnh phúc ngồi chung một chỗ, một uống sữa tươi một uống cà phê, không khỏi nhíu mày.

"Bảo Nhi, Hạo, hai đứa mau kết hôn đi, con xem bụng Bảo Nhi đã lớn thế kia, cũng nên tính chuyện hôn lễ rồi. Bảo Nhi, con nói có đúng không? Nếu như không kết hôn, sẽ thành trò cười cho người bên ngoài đó."

Mấy tháng qua, có không ít bạn bè của bà bắt gặp Long Hạo và Thần Bảo Nhi đến nhà hàng gì gì đấy, đều chạy tới hỏi bà có phải con trai đã kết hôn rồi không, tại sao không mở tiệc mừng...Một đống vấn đề khiến bà không biết nên trả lời như thế nào.

"Bác gái, thật ra thì con định chờ đứa bé ra đời rồi mới nói tiếp." Thần Bảo Nhi cúi đầu lè lưỡi, thật ra thì cô còn muốn đợi cho việc học kết thúc, bé con ra đời, sau đó mới kết hôn. Hiện tại, ngay cả váy cưới mình thích còn không mặc vừa, cô mới không cần đâu.

Long Hạo cũng hết sức cưng chiều gật đầu, "Mẹ, con và Bảo Nhi sẽ biết chừng mực mà, kết hôn là nhất định rồi, mẹ cứ yên tâm đi."

"Ngược lại hai đứa vẫn rất bình thản." Mẹ Long thật không còn gì để nói, nhìn hai người trong cuộc không vội vàng, mà bà lại quá gấp gáp, cảm thấy thật sự mệt chết đi được, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, liền đi ra ngoài.

Thần Bảo Nhi nhìn đồng hồ, đặt cốc sữa tươi xuống, nói "Em phải lên lớp rồi."

"Anh đưa em đi." Long Hạo cũng đặt tách cafe trong tay xuống, đứng lên đỡ cô, "Thật ra thì anh cảm thấy em có thể không cần đến lớp, anh mời thầy giáo tới nhà dạy em là được. Em vác cái bụng bầu to tướng, đi đâu cũng không dễ dàng, còn có nửa tháng nữa là sinh rồi."

"Còn có hai lớp nữa là kết thúc, không cần phiền toái như vậy đâu Hạo, bảo tài xế đưa em đi là được."

Mấy tháng nay, Long Hạo đều kiên trì đưa đón cô mỗi ngày, không một lần nào để cô đi một mình, điều này làm cho Thần Bảo Nhi hết sức cảm động, có chồng như thế, vợ còn cầu gì?

"Không được, chuyện anh hứa với em, anh nhất định sẽ làm tốt." Long Hạo kiên định nói, rồi đỡ Thần Bảo Nhi ra xe, để cô từ từ ngồi vào, che chở hết sức cẩn thận.

"Hạo, anh thật tốt."

"Vẫn luôn đối tốt với em mà, bây giờ mới phát hiện ra." Long Hạo nhướng mày, cười vô cùng rạng rỡ, lái xe từ từ.

Dọc đường đi gió hiu hiu thổi, Thần Bảo Nhi nhấn cửa kính xuống, cảm nhận ánh dương cùng gió mát, nhắm hai mắt cực kỳ huởng thụ, bên tai là giai điệu nhẹ nhàng, làm tâm tình người ta hết sức thoải mái.

Khi Long Hạo lái xe đến trước cửa lớp đào tạo, Thần Bảo Nhi đã ngủ thiếp đi, nhìn nụ cười hạnh phúc vương trên khóe môi cô, anh không đành lòng đánh thức cô. Cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người cô, nhấn cửa kính xe lên, anh nhẹ chân nhẹ tay mở cửa xe ra ngoài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thần Bảo Nhi ngủ rất thoải mái, nhưng lúc tỉnh lại, phát hiện Long Hạo bên cạnh không biết đã lê đi nơi nào, hơi sững sờ, cầm di động quý lên nhìn, vậy mà đã hơn mười giờ, cô mở cửa, vừa khéo nhìn thấy Long Hạo đôn bước ra từ lớp đào tạo.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Thần Bảo Nhi, Long Hạo liền chạy tới, "Bảo Nhi, em tỉnh rồi à?"

"Hạo, sao anh không gọi em dậy? Khóa học kết thúc rồi còn đâu." Trong mắt Thần Bảo Nhi có vẻ oán hận, bĩu môi nói.

“Em ngủ ngon như vậy, sao anh đành lòng chứ, nhưng anh đã nhớ kỹ toàn bộ nội dung thầy giáo nói, còn ghi lại bài giảng nữa, có được không?”

Lúc nói chuyện, Long Hạo còn lắc lư cái máy quay trước mặt Thần Bảo Nhi.

“Anh…..Không phải anh còn rất nhiều việc sao?” Thần Bảo Nhi thật không biết phải hình dung tâm tình hiện giờ của mình như thế nào nữa.

“Bà xã còn quan trọng hơn mọi thứ, đồ em thích anh cũng sẽ thích.” Long Hạo vừa nói vừa đỡ Thần Bảo Nhi ngồi vào trong xe, rồi thong thả khởi động xe.

“Bảo Nhi, anh đưa em đến một chỗ, bảo đảm em sẽ thích.”

“Chỗ nào ạ?” Trong lòng Thần Bảo Nhi vẫn rất ấm áp, rất hạnh phúc, nhìn Long Hạo ngồi bên cạnh, cô thật sự rất yêu rất yêu anh.

“Lát nữa em sẽ biết.” Trong lsuc đó, xe đã chạy đến một khu phố sầm uất khác, Long Hạo tìm được một chỗ dừng xe tốt.

Thần Bảo Nhi theo Long Hạo xuống xe, đi theo Long Hạo tới trước một cửa hàng đã trang trí xong xuôi, sơn màu vàng vô cùng ấm áp.

“Nơi đây là?”

“Không phải em vẫn luôn muốn mở một cửa hàng bánh ngọt thuộc về mình sao?” Long Hạo dịu dàng nói, đắc ý đưa Thần Bảo Nhi đi xem xung quanh một chút.

"Bảo Nhi, em biết không, nơi này đã được trang trí trong ba tháng, ba tháng qua anh không dám đưa em đến đây vì sợ mùi sơn quá nặng, sẽ không tốt với em và cục cưng. Hiện giờ đã trang trí xong, cũng hết mùi rồi, thế nào, em có thích nơi này không? Xem còn chỗ nào chưa hài lòng, anh có thể bảo bọn họ đổi lại." Long Hạo vừa nói vừa nhìn một chút tình hình xung quanh.

Anh chưa hè phát hiện ra đôi mắt Thần Bảo Nhi đã sớm ươn ướt, khóe miệng cong lên nụ cười thật ấm áp: “Hạo, cám ơn anh, thật sự cám ơn anh.”

"Bảo Nhi, em, sao em lại khóc thế? Cô bé ngốc, những thứ đó là anh phải làm, chỉ cần em thích, anh đều sẽ thỏa mãn em." Long Hạo nhìn bộ dáng này của Thần Bảo Nhi, có chuta bối rối vươn tay lau nước mắt cho cô, hết sức đau lòng kéo tay cô, muốn cô đừng khóc nữa, cô khóc khiến tim anh luống cuống.

“Hạo, em nghĩ kỹ rồi.” Hồi lâu sau, Thần Bảo Nhi lau khô nước mắt, rất kiên định nói.

“Hả?” Long Hạo có chút khó hiểu, cô nghĩ kỹ cái gì?

“Em nghĩ kỹ rồi, em không muốn mở tiệm bánh, em hi vọng bánh mình làm ra chỉ dành cho người yêu thương thôi.” Thần Bảo Nhi quàng tay qua cổ Long Hạo, thâm tình nhìn anh.

“Nhưng đó không phải ước mơ của em sao?” Long Hạo không hi vọng cô buông tha giấc mộng của mình, không hy vọng về sau cô sẽ hối hận. Anh muốn cô cả đời vui vẻ, cả đời thật hạnh phúc.

“Mơ ước lớn nhát của em chính là làm bánh ngọt cho người mình yêu, đấy mới là mơ ước chân chính của em.” Thần Bảo Nhi không nhịn được giải thích, rồi hôn lên đôi môi mỏng đang định nói chuyện của Long Hạo, học theo dáng vẻ trước kia của anh, có chút vụng về đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng anh, liên tục di chuyển.

Cử chỉ vụng về ấy chọc cho Long Hạo dở khóc dở cười, anh vội đoạt mất quyền chủ động, đưa đầu lưỡi dò xét vào trong miệng cô, dịu dàng mà triền miên vui đùa cùng cô. . .

Hai người đứng đó ôm chặt lấy nhau, mà người đi đường cũng phải vội dừng bước trước cảnh tượng này, đứng vây xung quanh nhìn hai người yêu thương nồng nhiệt.

Cũng không biết là ai vỗ tay đầu tiên, âm thanh truyền đi rất nhanh, tiếng vỗ tay vang dội khiến Thần Bảo Nhi đang đắm chìm trong ngọt ngào giật mình nhận ra hành động to gan của mình, điều này không có bất kỳ sự khác biệt gì trên đường phố.

Thần Bảo Nhi xấu hổ đỏ bừng mặt, nhìn Long Hạo vẫn bình tĩnh cười dịu dàng, liền đấm anh mấy cái, “Có phải anh đã biết tất cả mọi người đều đang nhìn chúng ta?”

“Cái ấy thì có quan hệ gì.” Long Hạo lơ đãng nói, sau đó ôm Thần Bảo Nhi đang ngượng ngùng đi ra ngoài.

Dọc đường đi, Thần Bảo Nhi toàn cúi đầu, gương mặt đã sớm hồng rực, chờ sau khi lên xe, cô mới ảo não bĩu môi: “Long Hạo, anh thật xấu xa, sau này em ra ngoài gặp người thế nào đây?”

“Có sao đâu chớ, chúng ta sắp thành vợ chồng, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, lại chuyện như vậy rất bình thường, mọi người là ao ước, là hâm mộ, ghen tỵ, biết chưa?” Long Hạo thản nhiên nói, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

“Cũng đúng, anh nói cũng đúng.” Thần Bảo Nhi cười ngọt ngào, cực kỳ đồng ý nói.

Nhìn Long Hạo ở bên cạnh, cô vuốt ve bụng mình, rồi quay đầu nhìn lên bầu trời xanh bao la, cô có thể cảm giác được tương lai của mình sẽ rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.

The End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.