Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 41: Chúng Ta Có Nên




Phụ tá theo bản năng theo tầm mắt Tô Niên Hoa nhìn tới, thấy là cửa thang máy, đáy lòng của hắn không nhịn được nổi lên một tia nghi ngờ, cửa thang máy có cái gì đẹp mắt?

Phụ tá chờ giây lát, thấy Tô Niên Hoa như cũ không có phản ứng gì, sau đó lại lên tiếng, hô một câu: "Tô tổng?"

Tô Niên Hoa khẽ chuyển đầu một chút, không đợi phụ tá tiếp tục trình bày vấn đề bọn họ mới vừa thảo luận, liền gọn gàng dứt khoát đem văn kiện trong tay nhét vào trong tay phụ tá, nói: "cậu xem rồi làm đi."

Sau đó không để phụ tá mở miệng nói chuyện, liền nện bước chân, sải bước hướng về phía thang máy đi tới.

Tô Niên Hoa trực tiếp đi bãi đậu xe, thấy xe Tứ Nguyệt còn đó, bởi vì thang máy ở tầng ba mươi bảy, anh liền trực tiếp chạy xuống tầng một, sau đó thở hỗn hển chạy ra khỏi công ty Thịnh Đường.

Tô Niên Hoa nhìn quanh bốn phía một chút, không nhìn tới bóng dáng Tứ Nguyệt.

Vừa vặn lúc này, nhân viên an ninh đứng ở cửa hướng về phía Tô Niên Hoa hỏi một tiếng, Tô Niên Hoa khẽ gật đầu, thở ra một hơi, càng nhìn trái phải một cái, lên tiếng hỏi: "Có thấy Tứ tiểu thư từ nơi này đi ra không?"

"Vâng. " nhân viên an ninh chỉ hướng bên trái: "Tứ tiểu thư đi hướng kia."

Tô Niên Hoa cũng không đợi nhân viên an ninh nói thêm, liền hướng về hướng Tứ Nguyệt đi đuổi theo, anh đi được ước chừng hơn 100m, sau đó thấy không xa phía trước Tứ Nguyệt chậm rãi bước đi, cước bộ Tô Niên Hoa không nhịn được khẽ chậm lại.

Lúc này rõ ràng là mùa hè nóng bức sau giờ ngọ, nóng có chút làm cho người ta phiền não, trên đường cái người đi bộ ít đến thương cảm, coi như là có, cũng là cảnh tượng vội vã, có rất ít người tản bộ giống như Tứ Nguyệt, chậm chạp tiêu sái.

Tứ Nguyệt cũng không biết mình nên đi nơi nào, chẳng qua là cô cảm thấy ở trong phòng làm việc đến mức khó chịu, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.

Trên người cô đã hiện đầy một tầng mồ hôi, nhưng là cô không hề không cảm thấy nóng, thậm chí cô cảm giác được chính mình có chút lạnh.

Đầu óc của cô không có ý thức gì, là một mảnh trống không, nhưng là cô đi tới đi tới, khóe mắt liền không giải thích được đỏ lên, cô không dám nháy mắt, thậm chí mắt của cô cũng không dám động một chút, sợ không cẩn thận, nước mắt chảy xuống.

Tứ Nguyệt hốt hoảng tiêu sái thật lâu, ở thời điểm xuyên qua một cái lối đi dưới đất, cô nghe thấy có người ở hát một bài ca quen thuộc.

"Sally khóc nói, cô không chịu được nữa, giống một cái bóng, cô không muốn cưỡng đoạt tất cả của người khác, nhưng mà người yêu ép cô phạm sai lầm."

Đây là cô từng tại một chiều kết hôn kia, lôi kéo Cố Khuynh Thành đi Karaoke, hát cái bài hát kia.

Tứ Nguyệt nghe giai điệu quen thuộc, không nhịn được dừng bước.

Bài hát này người hát vốn là con gái, lúc này người đứng hát trong đường hầm dưới mặt đất là chàng trai trẻ tuổi, mặc quần jean rách, giơ cái mic, nhắm mắt lại, vẻ mặt chuyên chú hát.

Tứ Nguyệt cảm thấy anh hát so với tình cảm vốn có của bài hát, còn muốn khắc sâu hơn.

"Anh vẫn luôn đứng ở nơi bị em tổn thương, em vẫn để anh khóc nơi phương xa, tình yêu vẫn dừng ở, chiều muộn đó emtừng yêu anh, em từng đối với anh tốt như vậy, em từng đối với anh tốt như vậy..."

Lúc ca khúc kết thúc, Tứ Nguyệt còn ngây ngốc đứng trước mặt chàng trai đang ca hát kí, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta ở khi âm nhạc kết thúc, mới mở mắt, sau đó liền thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn chằm chằm mình, lập tức có chút ngại ngùng nghiêng đầu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.