Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 4: Nhìn Cậu Xem!




“ Em tên là gì! Trên danh sách tại sao lại không có tên em!” Một giám khảo kích động nói.

Đường Dư cũng không ngờ phản ứng lại mãnh liệt như thế, lông mày khẽ nheo, khom lưng, lễ phép nói: “ Chào thầy giáo, em là Đường Dư, Dư của dư thừa.”

Mấy vị giám khảo đều rất phấn khích, bọn họ đều là những người có chuyên môn được chương trình mời đến phụ trách chọn lựa, đã đi không ít công ty, cũng tham gia rất nhiều cuộc thi tuyển chọn ca sĩ, chọn đi chọn lãi cũng chưa chọn được mấy người đúng ý.

Vậy mà hôm nay ở đây lại phát hiện một viên ngọc quý! Thậm chí khoa trương mà nói, Đường Dư quả thật là có tướng giành giải nhất!

(/)

Đều là người trong làng giải trí bao nhiêu năm, mắt người này sâu cay hơn người kia, ánh mắt nhìn Đường Dư giống như vớ được miếng thịt lợn giá cao vậy.

Trẻ trung, đẹp trai, hát hay, thực lực, cộng lại với nhau, đúng là một hạt giống quý báu mà!

Nhân viên vừa dẫn cậu đến cũng là kiểu người gió chiều nào xoay chiều nấy, Đường Dư đến chỗ các thầy cô giám khảo bổ sung nốt thông tin cá nhân, thái độ của anh ta lập tức cũng thay đổi với Đường Dư. Các loại câu hỏi dồn dập, hận không thể nhảy đến trường mặt Đường Dư cho cậu thấy sự tồn tại của anh ta.

Đường Dư biểu hiện không vui không buồn, thời gian dài tạo thành tính cách kiềm chế của cậu, đối với tất cả mọi thứ đều rất điềm tĩnh.

Tìm tài vụ thanh toán, Đường Dư xuống lầu, chuẩn bị rời đi.

Cửa chính xa hoa của Sơ Thị, có một người trung niên đeo kính, đúng lúc chặn đường của Đường Dư lại.

Đường Dư gật đầu chào hỏi với ông ta, định vòng qua ông ta đi.

Cậu đi sang trái, người đàn ông cũng sang trái; cậu sang phải, người đàn ông cũng sang phải; dù cho thế nào cũng đều chặn đường đi của cậu, ép đến nỗi Đường Dư phải mở miệng: “ Xin chào? Xin hỏi có việc gì không?”

Người đàn ông lộ ra nụ cười đắc ý, gỡ cặp kính mạ vàng ở viền xuống, trong con ngươi ánh lên nét hào quang rực rỡ, “ Chào cậu, tôi là Mạnh Lạc Dương, lần trước đã từng gặp cậu ở buổi liên hoan tết dương lịch của cao trung Thánh Âm, Đường Dư, cậu không thể không tin, có lúc, tất cả đều là duyên phận.”

--- ---

Nhà họ Trần.

Tô Niên Niên viết hai ngày, một quyển bài tập vật lý cũng chưa viết xong, Cố Tử Thần đã đem toán và hóa của cô làm xong hết rồi.

Do đó, Tô Niên Niên duy nhất có cảm giác “sùng bái” vào lúc này để hình dung.

Cố Tử Thần còn bắt chước nét bút của cô, nhìn giống như đúc hết sức thần kỳ.

Tô Niên Niên chớp chớp mắt, lại chầm chậm làm bài.

Cố Tử Thần đang tính toán, mắt liếc sang cô, nói: “ Tô Niên Niên, đừng cho rằng anh không biết em đang lười, em là muốn anh giúp em làm nốt bài tập có đúng không?”

Tô Niên Niên cười hì hì, che giấu công thức đang viết trên bút, “ Đâu có, là anh làm nhanh quá.........”

“ Công thức còn viết sai, em định tính tiếp thế nào chứ?” Cố Tử Thần quả thật nhìn không đành, chỉ ra lỗi của cô.

Tô Niên Niên bị vạch trần, đành phải ngoan ngoãn tiếp tục viết.

Cố Tử Thần nói không giúp cô viết, nhưng đến hai ngày cuối cùng, cậu vẫn thức đêm để làm toàn bộ cho cô.

Trong đêm khuya, cậu vừa viết, vừa than thở, kiếp trước mình nhất định là nợ Tô Niên Niên, nên kiếp này mới phải trả.

Hành hạ cả đêm, không nghỉ ngơi đủ cộng với cảm lạnh, người khỏe như Cố Tử Thần cũng có lúc sốt lên.

Tô Niên Niên ở nhà đợi nửa ngày cũng không thấy Cố Tử Thần sang, cuối cùng vẫn mò sang nhà cậu, lúc này mới phát hiện cậu nằm trên giường ngủ rất say, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hơi đỏ, vừa nhìn là biết sốt cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.