Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 29: Chị Là Gì Của Em




Lục Đình Kiêu cau mày lại, đang muốn từ chối, Ninh Tịch đã giữ anh lại nói: "Họ là ba mẹ anh, không phải là lũ lụt hay thú dữ, gặp mặt thôi mà, không có gì đáng ngại đâu."

Giờ cô và Lục Đình Kiêu đã có quan hệ thế này rồi, có những chuyện không thể cứ tiếp tục né tránh được.

Lục Cảnh Lễ gật đầu lia lịa, "Phải đó, phải đó! Chị dâu, ba mẹ em giờ tốt hơn nhiều rồi, họ rất cảm ơn chị. Ba đã đẩy lùi hết các thiên kim tiểu thư chạy tới tận cửa rồi, cả mẹ nữa, một năm nay, để cầu phúc cho chị mà hầu hết đền chùa trên cả cái nước này bà đều đi hết cả rồi ấy!"

"Chị không biết đâu, tất cả những chuyện xấu xa mà Quan Tử Dao làm đều bị anh trai tra rõ rồi vạch mặt trước mặt ba mẹ, cả chuyện Tô Dĩ Mạt đi chỉnh hình, còn chuyện đầu bếp hạ độc Tiểu Bảo trong buổi tiệc xem mắt, tất cả đều do Quan gia giở trò quỷ hết."

"Thậm chí lúc ở riêng với nhau họ còn dám nói, sau này chuyện đầu tiên sau khi vào nhà em chính là phải hại chết Tiểu Bảo nữa cơ! Phải rồi, lúc Tiểu bảo gặp nguy hiểm, cũng là Quan Tử Dao cố tình buông tay Tiểu Bảo để nó bị bắt đi!"

"Ba mẹ em biết sai rồi, biết mình nhìn nhầm người rồi, ba em rất hối hận khi ấy không tin lời anh em, mẹ em cũng luôn cảm thấy tự trách vì đã hiểu lầm chị."

"Vừa rồi lúc em nói với họ là chị đã tỉnh lại, ba em đang nằm trên giường bệnh đến động đậy còn chẳng động nổi, thế mà vừa biết tin chị tỉnh lại còn ngồi bật dậy, nói muốn tới thăm chị, mẹ em thì khóc lóc om sòm kêu muốn theo em đến đây nữa cơ..."

Ninh Tịch bị Lục Cảnh Lễ làm dở khóc dở cười, có con cái nào nói ba mẹ mình thế không hả?

"Chị dâu, tin em đi, em không lừa chị đâu, là thật đấy!" Lục Cảnh Lễ nghiêm túc nói.

Ninh Tịch nghe vậy nheo mắt lại: "Còn nói không lừa tôi? Thế sao anh không nói cho tôi biết trước chuyện tôi đã kết hôn với anh trai anh rồi?"

"Ặc..." Lục Cảnh Lễ nghe thấy thế trợn tròn mắt, "Đúng rồi, chị không biết đâu... nhưng chuyện này... chuyện này thật sự không thể trách em được! Căn bản là em không nhớ ra vụ này ấy! Em đã quen với việc chị là chị dâu em hơn một năm nay rồi nên không nhớ ra thật..."

Lục Cảnh Lễ nói xong dè dặt nhìn hai người: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"

Ninh Tịch "hừ" một tiếng: "Tôi vừa đưa anh trai anh tới rừng hoa lãng mạn phía sau, còn dốc hết tim gan ra để bảy tỏ tâm tình, cầu hôn anh trai anh. Kết quả anh ấy nói với tôi, xin lỗi anh ấy không làm được, vì anh ấy đã kết hôn rồi!"

"Anh có biết tâm trạng của tôi lúc đấy ngớ ngẩn đến thế nào không hả?"

Lục Cảnh Lễ hắc tuyến đầy đầu nói: "Thế chị có biết lúc này bị hai người nhét thức ăn cho chó, tâm trạng của em đau đớn đến không muốn sống nữa không hả? Làm ơn giữ cái mạng chó này lại cho em với!"

"Phải rồi, cậu mau kể cho tôi chuyện khi đó đi, anh trai anh cầu hôn tôi thế nào vậy?" Lục Đình Kiêu không kể chi tiết, Ninh Tịch lập tức tóm Lục Cảnh Lễ truy hỏi.

Lục Đình Kiêu nhìn Lục Cảnh Lễ, khẽ ho một tiếng.

Lục Cảnh Lễ không hề chú ý tới sắc mặt của ông anh, lập tức bán đứng anh mình: "Chị dâu, chị không biết đâu, lúc đấy tất cả mọi người đều nghĩ chắc chị không tỉnh lại được nữa rồi. Trang gia thậm chí còn bảo anh em không cần đợi nữa, nhà họ sẽ chăm sóc chị cả đời."

"Kết quả, anh em hùng hổ móc luôn nhẫn ra cầu hôn chị trước giường bệnh, lúc ấy người nhà họ Trang, ba mẹ em, còn cả quản lí của chị cũng ở đó. Anh em đọc lời thề trước sự làm chứng của tất cả mọi người, cầu hôn, đeo nhẫn cho chị, đã thế còn cử người đi làm luôn cả giấy đăng kí kết hôn cơ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.