Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 9: Cuộc hội kiến ở Đông thành




Tiếng động bất chợt kéo Alex ra khỏi giấc ngủ sâu. Ngay lập tức mất phương hướng, anh trở mình nằm nghiêng và chằm chằm nhìn xuyên qua màn đêm. Được ban cho khả năng nhìn trong bóng tối, anh không thấy khó khăn mấy kể cả trong những đêm không trăng, mà đêm nay thì trời hoàn toàn sáng rõ. Ánh sáng bàng bạc tưới lên phòng ngủ của anh, ngập đầy trên sàn phía trước tủ đồ và đổ bóng lốm đốm lên tủ quần áo của anh.

Annie... Nhớ lại cuộc nói chuyện chiều hôm đó, anh cho phép bản thân hy vọng rằng có thể cô đang lẻn vào phòng mình. Tim anh tỉu ngỉu khi anh liếc ra cửa và thấy nó vẫn đóng chặt. Không phải Annie. Anh khẽ cau mày và chống khuỷu tay nhỏm dậy, cố áng chừng thời gian. Nửa đêm, có lẽ muộn hơn một chút, anh quả quyết. Anh không có cảm giác như mình đã ngủ quá lâu.

Âm thanh làm phiền giấc ngủ của anh lại phát ra, tiếng bốp bốp và lạch cạch bị kìm lại từ đâu đó dưới nhà. Ra khỏi giường, anh không khoác áo choàng mà chỉ mặc quần dài và đi ủng. Ngộ nhỡ phải đương đầu với kẻ đột nhập nên anh cũng muốn chuẩn bị chút ít. Nói thế không có nghĩa là anh cho rằng có ai đó đột nhập vào nhà. Anh ở Montgomery Hall từ lúc lọt lòng và trong ngần ấy năm không bao giờ có bất cứ một rắc rối nào. Mọi người ở trong và quanh khu Hooperville đều rất hiền lành, sùng đạo và tội phạm hầu như không tồn tại. Douglas từng là kẻ hay gây ra những việc làm ác độc nhất quanh đây, nhưng giờ nó đi rồi.

Thằng Douglas... Mạch Alex đập nhanh hơn. Anh loại bỏ suy nghĩ đó. Dù cho tất cả những lỗi lầm em trai anh đã gây ra, nó chẳng phải một kẻ ngốc. Không, chắc là một trong số các gia nhân, anh quả quyết. Đôi lúc ông Frederick thấy khó ngủ và thường khua lạch cạch trong bếp trong khi đợi hâm nóng ít sữa cho mình.

Trên đường xuống hành lang, Alex dừng thật nhanh ở phòng trẻ để chắc chắn rằng Annie vẫn ổn. Đi thật nhẹ, anh tiến lại giường ngủ của cô, tự mình chắc chắn rằng cô đang ngủ ngon lành, rồi anh bước trở lại, lặng lẽ đóng cửa khi trở lại hành lang.

Các bậc cầu thang kêu cọt kẹt dưới sức nặng của anh lúc anh rón rén xuống nhà. Ban ngày, Alex không bao giờ để ý tiếng kêu này, và anh ghi nhớ trong đầu là phải bảo thợ mộc kiểm tra cột chống cầu thang. Một nơi có kích thước cỡ Montgomery Hall cần phải được bảo dưỡng liên tục.

Khi đến hành lang, Alex sững người. Có thứ gì đó trong các tiếng động anh nghe được làm da gà sởn dọc cánh tay anh. Đó không phải tiếng lạch cạch tình cờ mà người ta tưởng rằng phát ra từ một gia nhân. Nó giống một âm thanh lén lút hơn, cứ như có ai đang lục lọi thứ gì đó và sợ bị nghe thấy đến chết khiếp. Alex lần theo tiếng động tới phòng ăn.

Đẩy cửa mở, anh bước vào. Ánh trăng ghé qua khung cửa sổ kiểu Pháp được buông rèm một phần đủ để làm sáng căn phòng, nên chẳng cần thiết phải đốt đèn. Một người đàn ông đang ngồi xổm trước tủ bát đĩa. Bên cạnh hắn có một chiếc túi trắng đặt trên sàn, hắn đang nhét vào đó những thứ được lôi ra từ tủ đồ. Nhận ngay ra hắn qua màu tóc nâu vàng, Alex không chắc cảm xúc nào đang mạnh hơn trong anh, tức giận hay buồn khổ. Đã từng yêu thương em trai mình thật lâu và thật nhiều nên chẳng dễ dàng gì mà hoàn toàn phó mặc nó, dù nó đã làm điều gì đi chăng nữa.

“Douglas”, anh cuối cùng cũng cất tiếng, “mày đang làm cái quái gì ở đây vậy?”.

Thằng em anh chui ra khỏi tủ bát đột ngột đến độ va mạnh vào đầu. Thầm chửi thề, hắn giữ chặt một tay đặt trên chỗ bị đau. “Alex?”

“Mày còn cho là ai được nữa?” Alex khoanh tay trước bộ ngực trần. “Có lẽ mày nên gói đồ pha lê vào cái gì đó. Một chiếc khăn lanh tốt, có thể? Lọc xọc trong cái túi kia, vài thứ có thể bị sứt mẻ đấy.”

“Đồ pha lê nào? Một vài món đồ, chỉ có thế. Và gần như không có đồ bạc. Tôi thề đó, Alex, với một kẻ hà tiện như anh, thật đáng thương khi anh cứ dè sẻn vài hào mua đồ trang trí.”

“Xin lỗi. Tao thật thiển cận và khinh suất làm sao.”

Douglas đứng dậy. Sau vài giây đứng đó, trông đầy vẻ nhâng nháo, hắn quệt tay áo lên mũi. “Chắc anh đã đoán được, tôi gặp khó khăn về tài chính.”

Cơn đau lan khắp ngực Alex. Giá như em anh cầu xin tha thứ và hứa cư xử tốt hơn. Giá như nó chỉ cần thể hiện vài dấu hiệu biết lỗi hay... Alex gạt phăng dòng suy nghĩ. Đó là lối mòn anh đã bước qua hàng nghìn lần, và anh biết nó sẽ kết thúc ở đâu. Điều đau đớn ở đây là bất chấp tất cả, anh vẫn muốn tha thứ và cần phải tha thứ cho nó. Đây là em trai anh, không phải người dưng nước lã nào đó. Anh đã từng kể chuyện cho nó nghe trước giờ đi ngủ khi nó còn nhỏ, dạy nó cách cưỡi ngựa đầu tiên, chứng kiến nó trưởng thành. Quên đi tất cả những chuyện đó và vờ như chúng chưa bao giờ xảy ra là điều không thể.

“Douglas, nếu mày cần tiền thì tao có ít tiền lẻ trong két đấy”, anh cộc cằn đề nghị.

“Anh sẽ cho tôi ư? Khi tôi biết anh đã thay két... ồ, tôi phát hiện ra điều đó vì...”

“Có thể tao sợ mày lẻn vào và trộm sạch sành sanh của tao?”, Alex kết thúc giùm hắn.

Douglas vẫn đủ lễ độ để trông có chút tủi thẹn. “Tôi chỉ lấy đủ để xoay xở được mà thôi.”

Alex rất muốn nói rằng anh cũng tin mặt trời mọc ở đằng tây. Nhưng thái độ không chút ăn năn của thằng em trai thật chẳng liên can. Như vậy cũng không có nghĩa là anh hoàn toàn chắc chắn vấn đề ở đây là gì. Ngoại trừ việc anh là một thằng ngốc, dĩ nhiên. Douglas có dính dáng ở đâu là anh sẽ luôn ở đó. Từ ngày cha mất, Alex đã cố chuộc lại sự mất mát đó, không thể nào quên, thậm chí chỉ trong giây lát, rằng anh chính là nguyên nhân. Tội lỗi có cách thâu tóm lấy con người ta và chẳng bao giờ chịu buông ra.

Anh thở dài và thoáng nghĩ về Annie. Anh yêu cô đến thế thì thật sai trái khi cho Douglas bất cứ thứ gì. Sai trái. Nếu cô thấy em trai anh trong căn nhà này, Alex ngờ rằng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, và anh sẽ không trách cô. Thằng Douglas đã hãm hiếp cô, một cách tàn độc, táng tận lương tâm. Giúp nó bằng bất cứ cách nào cũng là sự phản bội theo kiểu tồi tệ nhất, và Alex biết vậy. Mặc khác, anh cũng không thể căm ghét em trai mình đến nỗi đứng nhìn nó ăn bát mẻ, nằm chiếu manh.

“Vào thư phòng đi. Tao sẽ cho mày ít tiền mặt và một tờ hối phiếu. Sau đó tao muốn mày biến khỏi đây, Douglas.” Nghe tiếng lách cách khe khẽ, Alex từ cửa quay lại trong sửng sốt. “Để đồ bạc lại đi, Chúa ơi. Tao đã nói là sẽ cho mày ít tiền mà.”

Cầu nguyện rằng với khả năng phát hiện rung động trên sàn nhà một cách lạ thường, Annie sẽ không thức dậy và lần mò ra đầu cầu thang để xem có ai không, Alex đẩy em trai mình qua hàng lang rồi vào thư phòng. Đóng cửa lại, anh tiến về phía két sắt nhanh như cắt. Khi quay đĩa số và cẩn thận che mặt đĩa đi, anh nghe thấy sức nặng của Douglas đặt lên một trong những chiếc ghế da.

“Đừng có thoải mái như thế.”

Douglas cười phá lên. “Ồ, đúng. Tôi không cho rằng cô vợ bé nhỏ của anh sẽ quá thích thú nếu thấy tôi ở đây. Tôi hiểu mà, Alex. Ai chẳng có những ưu tiên. Ưu tiên của anh thì rõ rồi.”

Cửa két sắt mở tung ngay lúc đó. Cơ thể anh đột ngột cứng đơ, anh quay ra và hỏi bằng một giọng bình tĩnh đến giả dối, “Thế nghĩa là thế quái nào?”.

“Không có gì! Đừng có dễ động lòng thế chứ.” Nhìn từ phía bên kia phòng, gương mặt Douglas dưới ánh trăng trông như mất hết đường nét. Hắn luồn ngón tay vào tóc rồi đứng dậy. Thong thả bước về phía mặt lò sưởi, hắn thắp đèn, rồi quay ra xem xét xung quanh. “Chúa ơi, tôi nhớ thư phòng này biết bao. Tôi cược là mình đã tưởng tượng được ở đây hàng chục lần. Anh mua đàn organ khi nào vậy?”

“Mới gần đây.”

Để ý thấy những nhạc cụ khác, hắn nói, “Đang nảy nở hứng thú với âm nhạc à?”.

“Mày nói thế cũng được.”

Douglas quét ngón tay lên chiếc bàn nhỏ kê giữa hai ghế trước lò sưởi. “Anh có nhớ hết thấy những lần tôi đánh bại anh trong các trận cờ không, ngồi ngay tại đây, phía trước lò sưởi?”

“Tao nhớ mày hay ăn gian đến thế nào.”

Douglas cười khùng khục. “Cả cái đấy nữa. Dịch quân cờ khi anh quay đầu đi là cách duy nhất tôi thắng được.” Khoảnh khắc yên lặng theo sau đó. Rồi hắn thêm vào, “Đó là những ngày tháng thật đẹp”.

“Những ngày tháng ấy hết rồi, và tất cả đều là lỗi của chính mày.” Alex lấy một bọc tiền nhỏ ra khỏi két. Đi tới bàn làm việc, anh nói, “Tao sẽ viết cho mày một tờ hối phiếu mệnh giá lớn. Dùng cho khôn ngoan vào. Một khi tờ hối phiếu này hết, mày sẽ không lấy thêm được gì nữa cả. Tao không bao giờ muốn thấy mày ở đây nữa. Rõ chưa?”.

Những từ ngữ đó vang lên. Với sự rành mạch đến tàn nhẫn, Alex có thể hồi tưởng được trước kia mình đã có lần nói những câu đó với Douglas và toàn tâm toàn ý cho rằng mình làm thật. Giờ anh đứng đây, đưa thêm tiền bạc cho nó. Những từ ngữ đó chẳng có nghĩa lý gì, ngay cả với anh, nhưng anh bất lực không thể làm gì khác. Anh tưởng tượng mình sau chục năm nữa, tái diễn cảnh này lần thứ mười, nhạo báng bản thân vì nhai đi nhai lại những lời nói vô nghĩa y chang.

Douglas tựa một vai vào mặt đá của lò sưởi. “Chúa ơi, Alex à, em là em trai anh. Em biết mình đã gây ra tội tày trời khi hãm hiếp con bé đó. Nếu được làm lại, em sẽ không thế nữa. Nhưng áo đã ngắn chẳng giũ được nên dài. Anh nỡ lòng không tha thứ cho em sao?”

Alex ngước lên nhìn từ tờ hối phiếu mình đang ký.

“Thật không may là đúng thế. Nhưng tao đã luôn luôn là kẻ ngốc ở những nơi mày dính líu đến, phải không? Mày có biết là lắm lúc tao thao thức đến gần sáng, tự hỏi mình đã nuôi dạy mày sai ở đâu? Đổ lỗi cho bản thân. Nếu tao cứng rắn hơn, nghiêm khắc hơn, nếu vài lần trừng phạt mày đến tăm tối mặt mày thì mày liệu có khác không?”

“Anh nuôi dạy em rất giỏi.” Douglas quả quyết với anh. “Chỉ có điều là em đã làm chuyện ngu xuẩn, vậy thôi. Đó không phải là lỗi của anh. Có thể đó thậm chí cũng chẳng phải là lỗi của em. Em đã say. Không nghĩ được sáng suốt. Nó cứ thể xảy ra thôi, anh Alex à. Trước khi em biết mình đang làm gì. Anh biết em sẽ thế nào khi say rồi đấy. Ác như hùm. Em thừa nhận điều đó.”

Biết em mình đang hướng về đâu, Alex nói, “Douglas, đừng. Một bản diễn văn hay không thể làm điều gì tốt đẹp hơn giữa hai ta, không phải lần này. Mày chỉ làm nó tồi tệ hơn thôi.”

“Tồi tệ hơn?” Em trai anh bước một bước khỏi lò sưởi, hai tay hắn giơ lên khẩn nài. “Chí ít hãy nghe em nói. Đêm đêm em nằm thao thức. Cảm thấy thật tồi tệ. Không chỉ vì những gì em đã làm với cô gái đó, mà còn vì đã làm anh thất vọng. Xin anh, hãy cho em thêm một cơ hội. Chỉ một lần nữa thôi. Em đã thề sẽ bỏ rượu. Từ lúc rời khỏi nhà, em đã không ngó ngàng đến một giọt nào.”

“Ồ? Thế cái mùi tao ngửi thấy từ hơi thở của mày lúc ở phòng ăn là cái gì? Trà à?”

“Đêm nay ngoài trời lạnh cóng. Em chỉ uống một chén nhỏ để giữ ấm, có vậy thôi. Một chén nhỏ.”

Alex lắc đầu. “Có phải tao thực sự là một thằng ngốc không khi giờ mày có thể đứng đây và thực sự mong đợi tao tin vào thứ nhảm nhí đó?” Anh cào tay vào tóc. “Mày nói đúng, mày biết mà. Tao nghĩ rượu chè là ba phần tư vấn đề của mày, rằng hễ uống rượu là mày lại làm những chuyện mà nếu không say, mày sẽ chẳng bao giờ làm. Đen đủi thay, một phần tư còn lại của vấn đề là mày luôn có lý do để uống dù chỉ một chén nhỏ. Và rồi một chén nữa. Rồi thêm chén nữa. Cứ lừa dối bản thân đi nếu mày phải làm thế, nhưng đừng nói dóc với tao.”

“Anh Alex, làm ơn đi. Hãy cho em một cơ hội khác. Chỉ một lần thôi, rồi em sẽ không bao giờ xin xỏ anh nữa. Em thề, lần này em sẽ không làm chuyện tồi tệ nữa. Em cũng sẽ không mó vào uýt-ki nữa. Em sẽ không. Không, vì bất cứ lý do gì, không bao giờ!”

Với quyết tâm bất di bất dịch, Alex tiếp tục viết hối phiếu. “Tao không thể làm thế được, Douglas à, và mày biết rồi đấy. Giờ không phải tao nghĩ cho bản thân mình. Tao có vợ. Tao nợ cô ấy trước hết là sự trung thành. Bỏ rượu đi, nếu mày làm được. Sống có quy củ, nếu mày có thể. Nhưng hãy thực hiện những điều đó ở ngoài Montgomery Hall.”

Douglas kéo thẳng chiếc áo khoác bằng len nặng đã tàn tạ. “À, đúng. Vợ anh. Abbie, phải tên thế không?”

“Annie.”

“Đúng rồi. Annie. Sao tôi quên được? Mặc dù tôi phải thừa nhận, thứ đáng ghi nhớ nhất về con nhỏ đó là đôi chân của nó.”

“Thôi đi”, Alex nhẹ nhàng cảnh báo hắn. “Tao còn lại rất ít những kỷ niệm thân ái về mày. Đừng giết nốt chúng bằng những lời xỉ vả đi.”

“Xỉ vả á?” Douglas cay đắng nói. “Anh đang quay lưng lại với tôi. Tôi là em trai anh đấy, vì Chúa.”

Ruột gan Alex chầm chậm xáo trộn. Anh nhanh chóng điền xong vào tờ hối phiếu, xé khỏi sách, rồi đẩy ngang qua bàn. “Của mày đây. Cầm lấy rồi cút đi.”

Douglas chậm rãi bước tới chiếc bàn. Hắn cầm tờ hối phiếu lên, gấp đúng làm ba, rồi bỏ vào túi ngực áo khoác. Mắt họ gặp nhau, hổ phách đập vào hổ phách. Alex đã từng thấy cái nhìn đó trong mắt em trai mình trước đây và anh biết rằng nó báo trước sự trả đũa theo hình thức nào đó. Chẳng mấy ngạc nhiên. Khi Douglas không được làm theo ý mình, khi Alex khước từ hắn bất cứ điều gì, hắn luôn luôn trả miếng.

Chầm chậm mỉm cười, Douglas nói, “Annie... Cái mông nhỏ xinh, nếu tôi nhớ không nhầm. Anh đã thưởng thức con ngốc nhỏ bé của mình chưa, Alex? Khi tôi chơi nó, anh gọi là hiếp. Thế lúc anh làm vậy, tôi cho rằng đó là một sự hy sinh cao cả. Alex già nua tử tế, dọn sạch bao mớ lộn xộn của đứa em trai mình. Thật là đau khổ khi anh phải chịu đựng điều đó.”

Alex chống cả sức nặng của mình lên hai bàn tay bất giác đã cuộn lại thành hai nắm đấm. Anh nhận ra rằng kết quả luôn luôn là thế này. Trừng trừng nhìn Douglas, cố hiểu nó, và để rồi chạy đập mặt vào bức tường gạch. Có những thứ vượt ngoài tầm hiểu biết. “Đừng”, anh nói lại, dù biết khi mình nói vậy Douglas sẽ bắt anh phải trả giá đắt thế nào trước khi nó rời khỏi. Đó là kiểu của nó. Luôn luôn là thế.

“Đừng cái gì? Đừng bắt anh đối chất với sự thật trần trụi à?” Đôi mắt long lanh, Douglas nói, “Anh thật thảm hại, anh biết chứ?”. Hắn ra dấu thư phòng tiện nghi bằng một cái khoát tay. “Nếu đứa nhóc mà con nhỏ đó đang mang là con gái thì sao hả, Alex? Đã bao giờ anh nghĩ về chuyện ấy chưa? Đàn ông không ra hồn đàn ông như anh, thì làm bố một đứa con trai thế nào đây? Hay anh không muốn có thằng cu chống gậy?”

Alex không thể cất lời. Và thậm chí nếu anh có nói được thì cũng chẳng biết nói gì.

“Ít nhất có tôi ở gần, anh còn có thể có một hay hai đứa nữa từ con nhỏ đó. Hay có thể anh quá ích kỷ đến nỗi không muốn chia sẻ hũ mật ngọt ngào nhỏ xinh ấy của cô ta. Tôi cá là từ lúc cưới cô ta về đêm nào anh cũng làm mũi mình ướt nhẹp trong cái hũ đó.”

Alex bắt đầu run lên. Run rẩy dữ dội.

Douglas mỉm cười. “Hay anh là một trong những thằng thích được phục vụ đặc biệt hơn? Tôi gần như có thể thấy được anh, một tay cầm ly brandy, tay kia nắm lấy tóc cô ta để chỉ cho cô ta thấy cách anh thích cái...

Alex giáng quả đấm của mình vào đúng miệng thằng em. Nhanh vậy đấy. Không chú tâm, không cố tình. Anh chỉ đơn giản là đấm hắn thôi, dồn mọi sức nặng của mình vào cú đấm đó. Với vẻ hoảng hốt trên gương mặt, Douglas loạng choạng lùi ra sau. Gần như không nhận ra mình đang di chuyển, Alex nhảy tót qua bàn làm việc. Trong sự chuyển động náo loạn, hai người va vào nhau và đập lên sàn nhà, làm nó rung chuyển. Lợi dụng cơ hội đó, Alex đứng bật dậy, co một chân, và giẫm một bên ủng vào bụng thằng em. Rồi anh túm tóc và xách hắn đứng dậy.

Trong khi đang đấm túi bụi vào mặt hắn, anh gầm lên, “Mày là một thằng đê tiện khốn khổ! Mày không xứng hôn lên chân cô ấy, nói gì đến gọi tên cô ấy!”.

Với Alex, thời gian xem ra ì ạch trôi đi như con ruồi bò trên tờ giấy dính. Mỗi lần rút nắm đấm về, anh dường như thấy mình dịch chuyển nửa phân một lần. Anh đang mất kiểm soát, và anh biết vậy. Mặt em trai anh dần biến thành một cục bùn nhão đỏ như máu dưới sự trừng phạt từ các khấc ngón tay anh. Nếu không dừng lại, anh sẽ giết chết nó mất. Nhưng lương tâm anh có vẻ như đã rời bỏ anh. Điều kế đó anh biết là mình đã đè nghiến thằng Douglas xuống sàn và đang bóp ngẹt cổ nó. Cứ như từ một khoảng cách rất xa, anh nhìn thấy tay mình đang siết chặt, xem mặt đứa em chuyển từ màu xỉn đỏ sang sắc đỏ tươi sưng phồng.

Alex không chắc cuối cùng cái gì đã đưa anh trở lại với giác quan của mình. Ý nghĩ thoáng qua về Annie? Về chuyện gì sẽ xảy ra với cô khi anh kết thúc cuộc đời bằng cách lủng lẳng trên giá treo cổ? Anh không biết nữa. Chỉ biết rằng thứ gì đó, có lẽ là Đấng Toàn Năng từ chính anh, đã khiến anh giật tay ra khỏi cổ em trai mình.

Douglas lật người sang một bên, cào cào vào thanh quản và tạo ra âm thanh òng ọc đến khiếp đảm khi hắn vật lộn để thở. Alex đứng lên rồi quay đi, không thèm đếm xỉa đến đứa em đang nằm đó và rằng liệu nó có chết ngạt hay không. Mặc kệ, và gần như hy vọng mình như thế. Chống hai tay vào bàn, anh gục đầu xuống và nhắm mắt lại. Khi những tiếng khò khè lắng bớt, anh nói, “Cút đi. Cút đi trước khi tao giết chết mày.”

Anh nghe thấy Douglas lóp ngóp bò dậy. Nhưng anh không nghe thấy tiếng hắn chạy ra ngoài cửa.

“Tao không giỡn đâu, Douglas. Tao sẽ tay không giết chết mày đấy.”

Những bước chân lảo đảo. Tiếng bản lề cửa kêu cót két. Tiếng đóng sầm cửa vang rền. Alex thở hắt một hơi mà trước đó không nhận ra rằng mình đã nén lại. Rồi cảm giác như hai lá phổi của mình bị xé toạc khỏi lồng ngực, anh nức nở. Một tiếng nức nở khủng khiếp và khô khốc. Hai đầu gối mềm nhũn ra, anh gieo mình xuống để gục đầu lên bàn.

Cái chết. Không phải của một con người, mà là của tình yêu thương. Sự kết thúc của tình yêu thương chẳng hề đến dễ dàng.

Annie cào vào cửa phòng ngủ của Alex. Trong giây phút kinh hoàng, cô nghĩ nó đã khóa. Nửa mù nửa tỏ vì bóng tối trên hành lang, cô khiếp đảm liếc nhìn vào chiếu nghỉ. Ở đây. Hắn đang ở đây. Cánh cửa đột ngột mở ra, và cô nhào vào phòng. Ánh trăng, yếu ớt và loang lổ, vắt ngang qua căn phòng. Cô chạy tới giường, hơi thở xé ra từ lồng ngực, chuyển động giật lên cùng cơn bấn loạn.

Alex. Cô điên dại vỗ vào đống chăn ga lộn xộn. Đi rồi. Cô xoay người rồi trừng trừng nhìn ra cửa, hai bàn tay áp lên miệng để nén bất cứ âm thanh nào mình có thể phát ra. Douglas, ở đây. Nếu nghe được tiếng cô nức nở, hắn có thể sẽ đến và tìm cô. Cô đã phát ra tiếng gì ư? Ôi, Chúa ơi... Cô phải trốn. Cô cuống quýt ngó trước ngó sau, tìm nơi ẩn náu. Rồi quá khiếp hãi để tiếp tục phơi mình, cô lao vào giường Alex, toài người tìm đường xuống dưới đống chăn ga, co người vào chiếc nệm và thu mình nhỏ lại.

Mũi của Alex vây lấy cô. Alex. Run rẩy dữ dội, Annie ôm lấy bụng mình và co hai đầu gối lên. Kẻ đó đang trong nhà, và Alex đã đi rồi. Cô nín thở. Không tiếng động. Cô không thể tạo ra bất cứ tiếng động nào. Cô sẽ ở đây, an toàn trên giường Alex, ẩn thân. Anh sẽ trở lại. Anh phải trở về. Và khi về, anh sẽ không để bất cứ ai làm đau cô.

Alex bước vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, và dựa lưng vào ô cửa gỗ ít phút với đôi mắt nhắm lại. Annie... Giờ đây, hơn bất cứ lúc nào, anh khao khát được ôm cô. Nén lại thôi thúc bước đến phòng trẻ, anh hình dung nụ cười của cô – cái cách hai khóe miệng cô cong lên thật ngọt ngào, lúm đồng tiền trên má, đôi mắt cô thật đẹp, xanh biêng biếc và vô cùng ngây thơ. Hình dung ra cô khiến anh cảm thấy bớt đi sự trống trải bên trong mình.

Ấn những khấc ngón tay thô ráp vào miệng, Alex một lần nữa nhớ lại cái cảm giác thỏa mãn thế nào khi đấm túi bụi vào mặt đứa em mình. Cú đấm đầu tiên đó đã đánh dấu sự kết thúc của bổn phận cả một đời, và giờ khi nó đã xảy ra, anh cảm giác tự do đến lạ. Buồn, tất nhiên. Và trống rỗng. Nhưng tự do thực sự. Lần đầu tiên kể từ khi cha mất, trách nhiệm của anh với em trai đã hết.

Đứng thẳng dậy khỏi cánh cửa, Alex thong thả đi vào giường, mắt chăm chú nhìn ra cửa sổ và những cành liễu đung đưa trước tấm kính cửa dát ánh trăng bạc. Những chiếc lá bị gió đêm thổi ép dẹp vào mặt kính, tạo ra tiếng rít làm anh nhớ tới tiếng móng tay cào lên tấm bảng đen. Âm thanh. Từ lúc quen Annie, Alex đã trở nên nhận thức rõ ràng về mọi thứ có âm thanh và thường thấy mình cố gắng nhận thức thế giới theo cách cô chắc hẳn sẽ làm. Lá quét trên cửa kính, chim chóc trên cây, gió thổi, tất cả đều vô thanh. Cố gắng đến mấy, anh vẫn thấy thật khó tưởng tượng được sự tĩnh lặng. Cô đang bỏ lỡ rất nhiều. Rất, rất nhiều.

Thở dài, Alex buông mình xuống mép giường rồi ngả người tháo mạnh đôi ủng ra. Phía sau anh có tiếng rúc rích run rẩy mà mà trong chốc lát anh nghĩ là phát ra từ mấy cành cây ngoài kia. Rồi anh sững người. Da anh gai lên và anh ngoái lại nhìn.

Dưới đống chăn ga giữa giường, có một chỗ lồi lên. Chỗ lồi lên ấy đang run rẩy. Quên cả đôi ủng, anh xoay người, quỳ gối trên đệm. Khi nhấc ga giường ra, anh nghe thấy tiếng thở dốc thật nông.

“Annie”, anh thì thầm đầy hồ nghi.

Với vài tiếng gầm ghè trong cổ họng, cô từ tấm nệm lao vào anh như một viên đạn bắn ra khỏi súng cao su, răng và móng tay giơ ra. Alex giật thót lên khi bị cô lấy móng tay cào vào hàm trước khi anh kịp phản ứng.

“Annie!”

Tóm lấy hai cổ tay cô, anh cúi xuống né đòn từ cô. Lúc anh giữ được tay cô, cô khóc thét lên vì hoảng sợ. Dùng lực khỏe hơn và sức nặng để tận dụng triệt để lợi thế của mình, anh nhanh chóng ghìm cô xuống giường, giữa chặt hai cánh tay cô trên đầu và đè nghiêng đùi mình để cố định đôi chân đang quẫy đạp của cô. Cô ưỡn lưng lên, hai lá phổi hổn hển lấy hơi khi bất lực ráng sức phá cú kìm kẹp của anh.

“Annie, em yêu, là anh.” Alex nhổm người lên để mặt mình ở phía trên mặt cô. “Là anh, cưng à.”

Dưới ánh trăng, đôi mắt cô thật to, giống như hai quả cầu phát quang trên gương mặt tái mét, hai hàng mi cong nhọn đổ bóng lên đôi má. Không cử động nổi, cô chằm chằm nhìn anh. Nét mặt cô chầm chậm chuyển từ kinh hoảng sang nhẹ nhõm. Trong tiếng khóc nấc nghẹn ngào, cô hoàn toàn mềm rũ.

Buông cánh tay cô ra, Alex kéo cô vào ngực mình. Như một đứa trẻ đang hoảng sợ, cô vòng tay quanh cổ anh và sán chặt lấy anh, toàn cơ thể co giật mạnh vì cơn nức nở và run rẩy dữ dội. Đau buồn tột độ, anh áp mặt mình vào mái tóc ngát hương của cô, thừa biết rằng cô chắc chắn đã thấy Douglas ở ngoài hành lang. Tìm kiếm sự bảo vệ, cô đến đây để rồi nhận thấy anh đã biến mất.

Thận trọng không làm đau cô, Alex lăn mình nằm xuống, kéo theo cô, vòng tay vẫn ôm chặt lấy cô. Anh có thể tưởng tượng được cô chắc hẳn đã phải khủng khiếp hoảng đến thế nào. Douglas, kẻ đã hãm hiếp cô, ở trong ngôi nhà này. Ruột gan anh quặn thắt trong sóng trào hổ thẹn. Anh đã mắc sai lầm trong chuyện này. Khum tay sau cổ cô, Alex hôn lên thái dương cô.

Bất chợt quên rằng cô không thể nghe thấy mình nói, anh khản đặc giọng thì thầm, “Ôi, Annie, tha thứ cho anh. Anh xin lỗi. Rất, rất xin lỗi.”

Cơn run rẩy dữ dội của cô không dịu lại. Vuốt bàn tay dọc sống lưng cô, anh cảm nhận được khí lạnh xuyên thấu qua chiếc váy ngủ bằng vải flannel. Vì cô đang trốn dưới chăn mềm như thế nên anh biết cô không thực sự thấy rét. Song vẫn không thể chối cãi được rằng cô đang thấy buốt giá. Xét qua cách cô run rẩy thì rõ cô đang cảm thấy tê tái đến tận xương tủy.

Rụt cằm lại, anh đặt lại đầu cô lên vai mình để cô thấy được mặt anh. “Ổn rồi, Annie. Nó đi rồi.”

Cô run rẩy gật đầu rồi nhắm nghiền mắt lại. Alex vuốt hai bàn tay thật lẹ lên lưng và hông cô, cố làm theo cách duy nhất mình biết để khí huyết cô lưu thông trở lại. Dù được anh chăm sóc như vậy nhưng răng cô vẫn lập cập va vào nhau. Mấy phút qua đi mà cô vẫn không hết run, anh bắt đầu thấy lo sợ.

“Quý cô à, thứ em cần là được ngâm mình trong bồn tắm nước nóng thật lâu và thêm chút cà phê Ireland của vú Maddy.”

Annie níu chặt hơn nữa vào vai Alex khi anh toan rời đi.

“Annie...” Trở mình nằm nghiêng, Alex lướt ngón tay lên má cô và cố nặn ra một nụ cười. “Anh sẽ chỉ xuống dưới lấy ít nước nóng từ thùng chứa dưới bếp. Anh sẽ quay lại trước khi em có thể đếm tới...” Suýt nữa anh nói “một trăm” nhưng đã kịp ngăn lại”. “Trước khi em có thể đếm tới bốn mươi. Ở đây em sẽ an toàn, anh xin đảm bảo. Anh đã bao giờ nói dối em chưa nào?”

Cô lắc đầu thật khẽ và nới cánh tay mình ra khỏi cổ anh. Nét mặt cô bóp chặt lấy trái tim anh, rồi anh hôn lên chóp mũi cô. “Thế mới ngoan chứ. Anh sẽ quay lại ngay. Em ở đây. Đắp chăn lên nhé, được không?”

Một lần nữa, lời đáp của cô chỉ là cái gật đầu, Alex ra khỏi giường, thật ghét phải rời khỏi cô. Tuy nhiên, khi quay lại nhìn, những run rẩy anh thấy dưới tấm chăn thuyết phục anh rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác.

Mấy phút sau anh trở lại phòng ngủ với hai xô to đựng đầy nước nóng. Xách nước vào phòng tắm xong, anh thắp trong đó mấy ngọn đèn và tự chuẩn bị nước tắm cho cô. Khi lấy nước lạnh từ vòi đủ để làm đầy một phần bồn tắm, anh thêm nước nóng từ hai xô vào và lấy cổ tay trong kiểm tra nhiệt độ.

Lúc trở lại giường, anh kéo chăn khỏi mặt Annie. “Dậy nào em. Vào bồn tắm thôi.”

Hai hàm răng lập cập và vào nhau, thân thể bé nhỏ của cô run rẩy, cô xoay xở ngồi dậy và đu đôi chân mảnh mai của mình qua một bên đệm. Alex giúp cô đứng dậy và đi vào buồng tắm. E ngại cô có thể nghĩ rằng anh định cởi váy cho cô nên anh hơi ngả người ra trước để cô đọc được môi khi mình giải thích, “Trong khi em cởi đồ và ngâm mình, anh sẽ quay lại bếp và pha cho em ít cà phê Ireland. Công thức đặc biệt của vú Maddy, đảm bảo sẽ làm em ấm đến tận xương tủy”.

Bên mép bồn tắm, cô đưa tay cởi những chiếc cúc nhỏ trên thân váy, nhưng hai tay và cơ thể run bần bật đến nỗi các ngón tay không thể đến được mục tiêu. Anh vuốt tóc cô ra sau vai và đảm nhận nhiệm vụ, nỗi lo âu nơi anh dâng lên theo mỗi khuy áo bung mở. Trong trí nhớ của mình, anh mới thấy có hai người chịu cú sốc, và theo hồi tưởng của anh, cả hai đều bị cơn run rẩy dữ dội ảnh hưởng. Có phải nỗi khiếp hãi Douglas của Annie kinh khủng đến nỗi cô sốc nặng hay không?

Alex chẳng biết. Anh chỉ biết rằng với anh lúc này cô dường như mỏng manh đến khủng khiếp, vòng bụng to kềnh và tất cả. Đôi tay bé nhỏ mảnh khảnh với những khúc xương yếu ớt hằn lên thành đường. Bờ vai nhỏ hẹp. Cánh tay trên thì một gang tay anh cũng ôm được trọn. Anh muốn kéo cô lại gần và truyền hơi ấm cơ thể mình cho cô. Muốn ôm cô cho đến khi mọi ý nghĩ về Douglas biến hết khỏi tâm trí cô.

Lúc anh mở xong hết cúc váy của cô, cô run rẩy bứt bứt một bên cổ tay áo, rõ ràng định cho tay ra. Thấy thế, Alex biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ xoay xở cởi đồ ra được. Chết tiệt.

Cúi xuống để thu hút sự chú ý của cô, anh nhướng đôi lông mày lên. “Em muốn anh giúp không, cưng?”

Run bần bật, cô lắc đầu, đặt cổ tay vào vai anh rồi đẩy nhẹ. Anh hiểu đó là lời mời ra ngoài. Anh chỉ hy vọng không có anh, cô vẫn có thể xoay xở được. “Anh sẽ trở lại ngay, được chứ?” Túm lấy chiếc khăn tắm bằng vải lanh trên giá, anh đặt nó lên thành bồn tắm hình chữ nhật. “Lấy cái đó quấn vào người khi nào em bước vào nhé. Em làm ướt nó cũng không sao. Như vậy, khi anh trở lại, em sẽ không cảm thấy bất tiện. Được chứ?”

Cô gật gật đầu. Dẫu biết rằng không nên nhưng Alex vẫn quay gót, và đóng cửa buồng tắm lại lúc anh bước ra. Trên đường ra khỏi phòng ngủ, anh dừng lại trước tủ quần áo, lấy chiếc áo sơ mi khoác vào nhưng không cài cúc và rảo bước xuống hành lang.

Khi xuống dưới nhà, anh vội vã nhóm lò hâm nóng ấm cà phê trên bếp. Xong xuôi, anh rót ra một tách vơi, thêm vào chút kem và rót lên trên chút uýt-ki. Sau khi thêm ít đường cho dậy vị, anh trở lại tầng trên, mong đợi thấy Annie đang nằm ngang tầm nách trong làn nước nóng hổi. Thay vào đó anh thấy cô đang ngồi trên bồn cầu, vẫn mặc váy, cánh tay ôm lấy bụng.

“Annie...”

Alex đặt tách cà phê Ireland lên giá rửa mặt rồi ngồi xổm trước mặt cô. Chưa bao giờ anh thấy ai run đến thế. Nếu tắm nước nóng và cà phê pha uýt-ki không có tác dụng, anh sẽ phải cho mời bác sĩ Muir đến. Vì cô đang trong thai kỳ nên anh sẽ không trông đợi gì vào may mắn.

Thoáng nghĩ đến việc đánh thức bà Maddy dậy để đến giúp Annie vào tắm, nhưng anh nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó. Bà quản gia đang say giấc ở cánh khác trong nhà. Trong thời gian để bà ấy dậy, tìm áo choàng, dép guốc, rồi đến dãy phòng của Alex thì chỗ nước đáng nguyền rủa này cũng đã nguội mất rồi.

Cương quyết đầy sắt đá, anh nắm chặt lấy một tay Annie, cạy nó ra khỏi sườn cô, và cởi cúc trên cổ tay áo cô. “Anh sẽ giúp em chỉ một chút thôi”, anh thông báo lúc cởi cúc tay áo bên kia. Trước nét mặt bất an của cô, anh nở một nụ cười thật tươi. “Em yêu, anh sẽ giúp em bỏ chiếc váy này ra và vào bồn tắm thật nhanh, anh sẽ chỉ thấy lờ mờ thôi.”

Cô trông có vẻ không bị thuyết phục lắm, nhưng lo lắng cho sức khỏe của cô, Alex không cho cô cơ hội để chần chừ. Nắm lấy vai cô, anh kéo cô đứng dậy khỏi bồn cầu rồi nắm hai tay vào váy ngủ của cô cùng một lúc, “Giơ tay lên nào em”.

Anh không chắc liệu có phải là cô giúp anh hay anh đã tự lôi cánh tay cô lên khi kéo chiếc váy qua khỏi đầu cô. Mặc kệ. Ngay lúc cảm thấy gấu váy đang nhấc lên, cô nỗ lực trợ giúp anh bằng việc giật hai tay ra để có thể che lấy thân mình. Alex không khỏi khẽ mỉm cười trước những gì cô chọn giấu đi. Không phải phần ngực như hầu hết phụ nữ khác. Thay vào đó cô vắt một tay lên vùng bụng nhô ra và ghì chặt tay kia lên phần tam giác sậm lông trên đỉnh cặp đùi thon mảnh của mình. Anh được thấy một cuộc phô bày ngực đầy thú vị, với hai núm ngực đã sẫm lại thành màu hồng đậm theo diễn biến của thai kỳ.

Anh dứt ánh nhìn ra khỏi nơi đó và cương quyết nỗ lực không để nó vẩn vơ trở lại nữa. Giúp cô vào bồn tắm có vẻ là một việc khá khó khăn. Vì cô đang run rẩy nên anh không tin cô có thể giữ thăng bằng hay tay cô đủ khỏe để hạ thân người xuống. Phải giữ tay ở đâu đây trên cơ thể một phụ nữ trần truồng và mang bầu to? Alex tránh xa vùng eo của cô, sợ rằng có thể làm đau cô hoặc đứa bé. Hông cô thì không thể được. Quá trêu ngươi. Quá... mọi thứ. Anh miễn cưỡng giữ dưới cánh tay của cô.

Nhầm to. Anh nghiến chặt răng và nỗ lực quả cảm nghĩ về những bàn thắng bóng rổ lúc giúp cô bước vào bồn nước. Lòng bàn tay anh cảm giác như đang bỏng rát, và đối diện với cô thế này, đâu còn chỗ nào để đặt hai ngón cái của mình ngoại trừ dưới bầu ngực cô. Cảm giác mềm mượt nơi làn da của cô lướt trên các đốt ngón tay anh làm chân mày anh lấm tầm mồ hôi. Lóng ngóng và ngượng nghịu, cô khuỵu gối xuống, hai chân run rẩy. Alex tiếp tục đỡ lấy cô khi cô trầm mình xuống làn nước ấm. Bàn thắng bóng rổ ư? Chúa ơi. Anh thậm chí còn chẳng nhớ tên của các đội bóng.

“Đấy. Giờ thì không đến nỗi tệ, đúng không?”

Cơn nhức nhối nơi hạ bộ làm Alex nhớ về lần con ngựa non đá vào háng mình, nhưng điều đó dường như chẳng có gì liên quan. Anh quả quyết rằng mình có điều gì đó cực kỳ không ổn. Một người đàn ông bình thường sẽ không thấy một phụ nữ mang thai hấp dẫn, nhưng với anh, Annie thật xinh đẹp.

Anh ngồi trên nắp bồn cầu và chống khuỷu tay lên gối, hy vọng ghê gớm rằng cô không thấy mình đang căng cứng. Anh đưa mắt nhìn chiếc khăn tắm đã đặt ở đó cho cô, và mong muốn cô với lấy nó. Thay vào đó, run rẩy và lập cập, cô áp lưng vào đầu dốc của bồn tắm rồi trầm mình trong làn nước nóng ngang tầm hai đầu ngực, làm hai bầu ngực nổi lên trên mặt nước. Nhẩm đếm may mắn của mình, dù nhỏ thôi, nhưng Alex biết ơn vì từ vị trí hiện tại, anh chỉ thấy được bầu ngực cô, phần trên cái bụng bầu to tướng, và không gì hơn nữa. Nếu thêm nữa, chắc anh chẳng thể chịu đựng nổi.

Tựa đầu ra sau, cô nhắm mắt lại và nghiến chặt răng để chúng thôi không phát ra tiếng lập cập. Alex đăm đăm nhìn xuống sàn và dành vài phút căng thẳng để đếm các ô gạch vuông. Khi việc đó nhanh chóng trở nên chán ngắt, anh ngắm nghía hai mũi ủng. Từ đó, anh chuyển sang chú ý các ngón tay rồi đến phần da dưới móng tay. Lúc trở lại liếc nhìn Annie, anh thấy cô có vẻ đã bớt run.

Anh đứng lên. Trước cử động của anh, mà chắc hẳn Annie đã cảm nhận được qua sàn nhà, cô mở mắt ra. “Giờ uống ít cà phê của vú Maddy nhỉ?”

Cô túm lấy chiếc khăn. Mở ra thật mau, rồi giũ trên mặt nước và che từ bụng xuống, để ngực phơi ra. Alex đưa cô tách cà phê, vì đang run nên cô phải cầm bằng cả hai tay. Ngay lúc cô thả khăn ra, nó trôi tuột đi. Cô túm lấy khăn, làm cà phê đổ tung tóe lên phần ngực phía trên.

“Đây”, Alex nói bằng giọng trầm. “Để anh giữ cái tách. Em lo cái khăn đi.”

Khi anh cầm lấy tách, cô kéo lại chiếc khăn lanh vuông lên phần bụng rồi giữ chặt nó bằng hai nắm tay nhỏ nhắn. Ngồi xổm cạnh bồn tắm, Alex cố nhịn cười. Anh thấy rõ như ban ngày rằng với tất cả sự kín đáo và thận trọng, cô chủ yếu lo che vùng bụng phình to và thứ đang nép mình giữa cặp đùi xinh đẹp của cô, còn mặc kệ đôi gò bồng đảo.

Điều đó làm Alex rất ngạc nhiên. Anh đã gặp một số phụ nữ không ngại phô diễn những nét quyến rũ của mình, nhưng không ai như Annie. Cô không muốn khêu gợi, điều này dễ hiểu. Thực tình cô dường như chẳng biết rằng che bộ ngực khỏi ánh nhìn ngưỡng mộ của một người đàn ông cũng quan trọng như giấu đi phần cơ thể còn lại của mình. Cứ như thể không có ai bận tâm giải thích với cô rằng...

Ký ức bất chợt vụt qua Alex. Rõ ràng như mới hôm qua, anh nhớ lại chuyến đi lội nước ở gần thác dạo còn nhỏ. Có hoạt động cộng đồng các kiểu trên ấy, kiểu như picnic, với các trò chơi ngoài trời và vô khối đồ ăn. Dưới cái nóng ban chiều, hầu hết trẻ nhỏ được cho phép đi lội nước dưới sự giám sát của người lớn. Cởi đồ chỉ còn mỗi chiếc quần đùi, gái cũng như trai nô đùa dưới nước. Lúc ấy Alex khoảng năm tuổi, nhưng cũng có đứa lớn sáu, bảy tuổi ở trên suối. Không có bé gái nào tỏ ra ngượng ngùng khi bị thấy ngực để trần. Trong giai đoạn phát triển ấy, chẳng có gì để chúng phải ngượng.

Đặt tách cà phê lên môi Annie, Alex ngắm nhìn đầy âu yếm khi cô nhấp một ngụm thật nhỏ phương thuốc của bà Maddy. Trước vị của đồ uống, cô chun mũi lại.

Alex dỗ cô uống thêm một ngụm nữa, rồi với tay gỡ sợi tóc ướt khói má cô.

“Thứ này sẽ giúp em hết run”, anh cam đoan khi cô lại nhìn anh ra điều chán ghét.

Cô mân mê chiếc khăn tắm, phần rộng phía dưới khăn cứ đón gió và phất sang một bên, để lộ khu vực nhạy cảm của cô. Ngắm nhìn cô, anh nhớ lại buổi sáng hôm đám cưới của họ và cách cô ngồi trên đầu cầu thang phía trên anh, rõ ràng chẳng bận tâm tầm nhìn của anh có thể thấy được nơi váy yếm của mình. Và hôm trên phòng trẻ, khi anh hôn bầu ngực cô? Anh cứ nghĩ cô sẽ khiếp sợ, nhưng thay vào đó cô lại quan sát anh lóng ngóng với mấy chiếc cúc và áo lót, tò mò mà không sợ sệt. Đến lúc anh cố đặt một tay lên phần trên váy, cô dường như vẫn không ý thức được sự liên quan giữa chuyện anh hôn ngực mình và những gì Douglas đã làm với cô.

Annie... bị cướp đi thính lực hồi sáu tuổi và lê lết vào bóng tối, ở đó cô được biết gì về con người và xã hội của họ. Thậm chí với Alex, các quy tắc xã hội cũng không có mấy nghĩa lý. Theo lẽ dĩ nhiên, cô gái này chẳng giữ chặt tấm khăn trên ngực. Cô phải che đậy cái gì? Những bé gái sáu tuổi giữ kín phần thân dưới vì chúng được dạy phải như thế khi còn rất nhỏ. Ngượng ngùng về phần cơ thể phía trên thì phải sau đó, thái độ này thường được các bà mẹ dạy bảo khoảng một năm trước thời kỳ ngực chúng phát triển. Khi Annie đến tuổi dậy thì cô đã là một người tách biệt với xã hội, vòng tròn xã hội của cô bị hạn chế trong gia đình ruột thịt và các gia nhân được tin cậy, sự tiếp xúc duy nhất của cô với thế giới bên ngoài là những lần không may đụng phải người lạ, thú hoang là lũ chuột trên gác mái.

Đặt tách cà phê lên miệng Annie lần nữa, Alex nói, “Lần này làm hai lớp to nhé, Annie yêu dấu”. Thấy cô nghe lời, anh mỉm cười. “Thế mới là cô gái của anh chứ. Một chút nữa. Nào.”

Cô nuốt hai ngụm nữa. “Em không thích thứ này.”

“Anh không nghĩ là em sẽ thích”, anh thừa nhận. “Anh pha hơi đặc.” Hài lòng khi thấy cô đã hoàn toàn hết run, anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. “Anh xin lỗi về tất cả chuyện này, Annie à.” Hướng mắt đi chỗ khác, anh nuốt xuống. “Anh, ừm..” Anh lại nhìn cô. “Nếu em không bao giờ tha thứ cho anh, anh sẽ không trách em đâu.”

Cô chăm chú nhìn anh, trông có vẻ thoáng bối rối. “Vì cái gì? Đó không phải là lỗi của anh.”

Trong một tích tắc lướt qua, Alex cân nhắc chọn một cách thức dễ dàng. Nhưng anh yêu cô nhiều đến độ không thể dối lừa, thậm chí dù sự thật có làm cô thất vọng về anh. “Vì đã như thế... cứ liên quan đến thằng Douglas là anh lại trở nên mềm yếu. Anh luôn thế. Lẽ ra anh nên tống khứ nó ra khỏi nhà, ngay tức khắc. Anh biết rằng không làm thế là sai lầm, là anh đang phản bội em. Nhưng anh...”

Anh đặt tách trở lại giá rửa mặt, tránh ánh mắt cô. “Trước khi xong chuyện, anh đã hối hận rằng mình không đuổi nó ra khỏi nhà, xin hãy tin anh.”

Bất ngờ cô với tay ra, chạm ngón tay run rẩy lên những khấc ngón tay bị thương của anh. Anh ngước lên, nhìn xoáy vào đôi mắt xanh nhất, thành thực nhất mà mình từng thấy. Trong những giây dài như vô tận, cả hai người họ không hề nhúc nhích. Anh có cảm giác khủng khiếp rằng cô đang nhìn thấu tâm hồn mình và thấy bội phần rõ hơn là những gì anh đang muốn làm với cô. “Ôi, Alex.”

“Anh xin lỗi”, anh cố nói thêm lần nữa. “Em sẽ không bao giờ biết anh hối tiếc thế nào. Douglas sa đọa và độc ác. Nó đáng phải nhận những thứ đó. Nhưng anh lại cho nó tiền. Anh biết, với em, việc đó có vẻ điên rồ. Có lẽ bất cứ ai cũng thấy thế.”

Cô xứng đáng được nhận lời giải thích rõ ràng hơn thế, và Alex biết vậy. Nhưng bây giờ dường như không phải lúc để bàn luận về chuyện này. Anh cũng không chắc sẽ có dịp nào thuận lợi nữa.

Cứ như cảm nhận được sự xáo trộn trong anh, đôi mắt cô tối sầm lại với nỗi lo âu. Anh quay đi thật mau, biết rằng nếu không làm vậy thì cuối cùng anh sẽ lại kể cho cô nghe tất cả. Bất chợt, không khí trong phòng tắm dường như quá loãng. Anh cần phải ra khỏi đây. Để nỗi đau trong anh lắng vợi. Để cảm xúc trong anh được giãi bày.

Miễn cưỡng nhìn cô, anh nói, “Nó sẽ không trở lại nữa đâu, Annie. Chuyện xảy ra đêm nay... đã kết thúc giữa anh và nó, một lần và mãi mãi. Chúng ta sẽ không bao giờ phải nhìn thấy nó nữa.”

Cô gật đầu khẽ khàng như không có, mắt chứa chan những điều thắc mắc. Những câu hỏi mà Alex không thể trả lời. Không phải ngay bây giờ, anh đứng lên và vùi một tay vào tóc.

Quan sát những chuyển động của anh, ánh nhìn chăm chú của cô gần như muốn xé toạc trên những khớp tay phải trầy xước của anh. Nét đau khổ lướt trên mặt cô, một dấu hiệu cho thấy cô cuối cùng cũng đã vỡ lẽ ra tại sao anh lại cõ những vết trầy xước đó.

“Nước giờ chắc lạnh mất rồi”, anh nói, vớ lấy một cái cớ mình có thể nghĩ ra để rời đi. “Chắc em nên ra ngoài trước khi lại run lên. Nếu em tự xoay xở được, anh sẽ sang phòng khác và nhóm lửa để em hong tóc.”

“Em xoay xở được mà.”

“Tốt. Anh... lửa sẽ sưởi ấm gian phòng.”

Anh với tay ra sau nắm lấy núm cửa, vặn thô bạo và suýt nữa vấp phải chân mình khi bước ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.