Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 1: Con đường đất đỏ bụi mù Hắc Bạch song sát




Sững sờ, Alex nhìn Annie chạm một tay vào cổ rồi e lệ chớp chớp đôi mi với quý ông nhồi vải. Rồi anh sững sốt khi thấy cô bước qua chiếc bàn tạm bợ, nắm tay của người nộm để ôm lấy anh ta và cuốn vào những bước valse tuyệt hảo, váy xoáy tít khi cô lướt quanh phòng.

Một cô gái trẻ đẹp, nhảy trên nền nhạc không ai nghe được, trong vòng tay của người đàn ông mà cô đã tạo ra từ đôi tay tài năng và óc tưởng tượng sống động. Với hình nộm này, cô có thể là một ai đó, một đặc ân mà cả thế giới còn lại, bao gồm cả Alex, đã phủ nhận cô.

Không chú định nhưng Alex đã nhấc thân lên và tấm ván sàn hơi lún xuống dưới chân anh. Với giác quan nhạy bén của người điếc, Annie cảm nhận ván gỗ lún xuống và ngay lập tức sững người, đôi mắt trố to và đầy cảnh giác khi thấy anh từ trong bóng tối ảm đạm.

Alex có thể thấy rằng cô hoảng sợ. Sau những gì đã diễn ra giữa họ lúc ở chuồng ngựa, biết rằng cô nghĩ anh sẽ đánh mình nếu còn lẻn ra ngoài nên anh thấy ngạc nhiên khi cô vẫn thậm chí vẫn cả gan tiếp tục lên đây. Nói thế không phải là anh trách cô vì liều lĩnh. Trong phòng khách giả vờ này, cô có thể là bất cứ ai cô muốn, làm bất cứ gì mình muốn. Đem ra so sánh thì thế giới chờ đợi cô dưới kia chắc giống một nhà tù. Annie ngu ngốc, bị khóa trong nhà để được bảo vệ. Annie ngu ngốc, được chờ đợi sẽ ăn những gì bày trước mặt mình, đi tắm khi được bảo, ăn mặc như một đứa trẻ đầu đường xó chợ. Cô là một cục thịt mà họ chăm sóc, bị giữ trong căn phòng có cửa sổ lắp đầy song sắt nửa thời gian của mình, bị trông chừng như một đứa bé đang chập chững biết đi trong suốt thời gian còn lại. Nếu ở địa vị của cô, anh chắc cũng sẽ liều đòn để lên đây.

Một trận đòn... Từ nét mặt buồn khổ của cô, Alex đoán rằng roi đòn trên thân thể không phải điều duy nhất cô hãi sợ. Lên đây tức là anh đã phát hiện ra bí mật của cô. Thế giới cô tạo ra là bất khả xâm phạm, và rõ ràng là cô coi anh như một kẻ xâm phạm có thể phá hủy thế giới ấy. Chỉ với một cú xoay khóa đơn giản, anh có thể chốt cô ở ngoài gác mái, ngăn cô không bao giờ có thể quay trở lại. Nhưng tồi tệ hơn, và lại chỉ với một cú xoay khóa, anh có thể nhốt cô trong căn phòng có cửa sổ chấn song và không bao giờ để cô ra ngoài. Quyền lực. Uy quyền tối thượng. Nếu chọn, anh có thể biến cuộc đời cô còn giống địa ngục hơn trước.

Chỉ là anh sẽ không. Không vì bất cứ điều gì.

Thấy cô thế này, Alex choáng váng. Và bị mê hoặc đến bất lực. Tất cả những gì anh muốn là xa rời thực tại của mình, cái thực tại mà đột nhiên có rất ít điều mời gọi, để hòa vào thế giới của cô. Không phải để phá húy, mà để kiếm tìm một chút điểm chung với cô, dù chỉ là trong vài giây ngắn ngủi.

Cẩn trọng di chuyển, hết sức cẩn trọng, anh thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Đây là một canh bạc. Anh biết thế. Đây là thế giới của cô – một thế giới bí mật – và anh không được gửi lời mời. Nhưng đây là cách duy nhất anh nghĩ ra được để có thể tiếp cận cô.

Khi còn cách cô một sải tay, anh vỗ vào vai người bạn nhảy vô tri của cô. Cúi chào lịch sự, anh nói, “Liệu tôi có vinh dự được nhảy điệu này không?”

Quan sát từng cử động, Annie vẫn đứng như trời trồng, một chân đưa ra để bước, cơ thể mảnh mai của cô hơi mất thăng bằng, hình nộm được ép chặt vào ngực. Được phác lên bằng ánh bạc từ cửa sổ sau lưng, cô dường như được tạc từ băng, quá mong manh và dễ vỡ nên không thể chịu đựng được sự đụng chạm từ bàn tay đàn ông. Anh thấy được mạch đập nơi hõm cổ cô, và bằng nhịp đập điên cuồng của nó, anh đo được nỗi sợ hãi nơi cô. Anh biết cô có thể cố trốn đi. Anh không trách cô vì điều ấy. Sau những gì Douglas đối xử với cô, anh không bước vào cuộc đời cô với nhiều điều để ấn tượng, và kể từ lúc bước vào mình, anh cũng chẳng làm được nhiều để lấp chỗ trống.

“Làm ơn đi, Annie? Chỉ một điệu thôi”, anh khàn giọng. “Chắc chắn là danh sách bạn nhảy của em không kín hết.”

Lại là nó – nét biểu cảm khó hiểu và bối rối trong mắt cô. Trước đây anh đã thấy nó hàng chục lần và nhầm tin rằng nó phản ánh sự ngờ nghệch của cô. Sai bét. Nếu có ai là kẻ ngốc, thì đó chính là anh. Khi cúi chào, anh đã vừa cúi đầu vừa nói. Lý do trông cô thật bối rối là vì cô đã lỡ một phần trong câu nói của anh. Đó là nguyên nhân tại sao cô luôn nhìn mặt anh chăm chú vô cùng khi anh nói với cô, tại sao đôi khi cô có vẻ lúng túng. Không nhận ra cô bị điếc nên chắc anh đã quay đầu đi khi nói dở câu. Hoặc nói mập mờ. Lạy Chúa. Cô có thể là bất cứ gì ngoại trừ ngốc nghếch. Việc cô đã hoàn toàn tự học cách đọc môi và bắt chước lời nói là biểu hiện rõ nét của một khả năng hiểu biết quá mức trung bình.

Nói chậm rãi hơn và uốn môi chính xác từng từ để cô có thể dễ hiểu hơn, Alex nhắc lại. Đôi mắt mở to và long lanh, cô tiếp tục chằm chằm nhìn anh trong mấy phút dường như dài vô tận, mỗi phút lại làm tan nát trái tim anh thêm từng chút, từng chút một. Di chuyển đầy thận trọng để không làm cô hoảng sợ, anh chìa tay ra.

“Làm ơn đi, Annie?”

Cố gắng nhìn nhận mọi thứ từ góc nhìn của cô, Alex ngờ rằng cô sẽ cả gan từ chối mình. Anh, kẻ sở hữu chiếc dây da? Giờ anh đang đứng gần như phía trên cô và chắn lối thoát của cô. Cô hoặc là khiêu vũ với anh hoặc là chuốc lấy hậu quả. Anh thấy mình thật tồi tệ khi lợi dụng nỗi sợ hãi của cô. Đó là một cách tệ hại để bắt đầu một mối quan hệ. Nhưng mặt khác, nó còn tốt hơn là không tiến thêm được chút nào. Sẽ có thời gian sau này để sửa lại quan điểm của cô về anh.

Không thấy điều gì để chắc chắn về quyết định của mình, cuối cùng cô cũng mủi lòng để bạn nhảy kia sang một bên. Anh chàng tội nghiệp đổ nhào và tiếp đất thành một đống vô tri, đó chính xác là nơi Alex hy vọng cậu ta sẽ ở. Đây là cuộc khiêu vũ của anh. Vợ anh. Anh có cảm giác giống như một người đàn ông vô tình vấp lên chân cầu vồng.

Không, không phải cầu vồng, anh ngớ ngẩn nghĩ. Giống một chú bướm xinh đẹp, gần như thật diệu kỳ chui ra khỏi vỏ kén của mình. Đó là khoảnh khắc khi Alex nhìn thấy Annie. Anh không phân tích cảm xúc này. Anh đã vén mở được cái gì đó quý báu đến khó tin, xinh đẹp đến khó lòng đong đếm và tuyệt đối không ngờ tới. Khi Chúa tìm thấy nơi thích hợp để ban tặng món quà này, một người đàn ông đủ đầy tri giác đâu phải băn khoăn điều gì.

Sợ làm cô kinh hãi mình hơn trước, anh chạm lòng bàn tay lên eo cô thật khẽ, cầm lấy tay cô và nhẹ nhàng di chuyển trong điệu valse. Vốn quen với việc dẫn dắt bạn nhảy nên cô hơi vấp váp và đạp cả lên ngón chân anh, nhưng cô nhẹ bẫng nên anh hầu như không để ý. Cứ như anh cảm nhận được các ngón chân mình. Và không thể khi cô gái này ở trong vòng tay. Trên xe ngựa buổi sáng đầu tiên ấy, anh thấy được sự gắn bó mà mình đã né tránh, sự gắn bó đã bị cảm nhận của anh làm cho khiếp sợ. Giờ đây anh nhận ra rằng đáng lẽ ra anh nên tin vào bản năng của mình.

Trong hồi tưởng, anh nhìn lại những chuyện đã kéo họ lại gần nhau và toàn tâm tin rằng có một bàn tay vô hình đã di chuyển anh và cô như các quân cờ trên bàn, sắp họ thẳng hàng, điều khiển những biến cố, kiên định mang họ đến đỉểm va chạm. Định mệnh? Thượng đế? Alex không biết mà cũng chẳng muốn đoán mò. Điều phải bận tâm nhất là phút giây này cùng thử cảm giác hoàn toàn và quá đỗi đúng đắn.

Sau một vài cú xoay trên sàn khiêu vũ tưởng tượng của hai người , Annie đã bớt căng thẳng và làm theo anh ra hiệu, bồng bềnh theo điệu nhạc, trang nhã như một chú bướm lướt theo làn gió hiu hiu. Âm nhạc... Thật điên rồ. Anh biết điều đó. Nhưng cúi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh gần như có thể nghe thấy cả dàn giao hưởng đang chơi nhạc.

Annie, khiêu vũ trên nền nhạc giả, trong một thế giới giả, nhưng không còn trong vòng tay của một người đàn ông giả nữa. Thế giới trong mơ mà anh đã xâm nhập là tất cả những gì cô có. Bị gán là đần độn. Bị xa lánh gần cả cuộc đời. Không học hành. Không bạn hữu. Cơn cuồng nộ cuộn trào bên trong, nhưng anh nén xuống. Sau này anh sẽ để mình nghĩ về câu hỏi thế nào và tại sao. Sau này anh sẽ kể tội đặt tên.

Còn giờ, chỉ có điệu valse và cô gái anh đang ôm trong vòng tay.

Đã bao năm rồi anh không chơi trò đóng kịch. Có lẽ đã quá nhiều năm rồi, vì giờ đây có chút cảm giác là lạ mơ hồ trong không khí quanh anh. Cảm giác mọi thứ đều có thể xảy ra – chỉ cần tin anh. Anh không muốn phá tan cảm giác ấy.

Thậm chí chỉ ôm cô với khoảng cách lịch sự cũng đã mang đến cho anh một cảm giác diệu kỳ. Dù nhỏ bé và mong manh nhưng cô vừa khít cơ thể anh, cứ như được tạo ra là để cho anh. Từ lòng bàn tay mình, anh có thể thấy hông cô đang cử động. Dưới ngón cái, anh dò thấy chỗ phồng ra vì mang bầu. Anh khát khao được kéo cô gần hơn, được áp má vào những lọn tóc xoăn trên đỉnh đầu cô, được đắm chìm trong hương thơm trong sạch của xà bông hoa hồng quện glixerit mà bà Maddy dùng để tắm cho cô.

Không thể cưỡng nổi, anh đã làm đúng như thế.

Giật mình tức khắc do sự gần gũi bất ngờ, Annie cứng đơ người. Nhưng khi anh tiếp tục nhảy, cô cuối cùng cũng chào thua trước sức mạnh từ cánh tay anh và để cơ thể mình hòa nhịp với anh. Anh áp vào tóc cô và nhắm mắt lại. Quý báu. Đó là từ duy nhất anh có thể nghĩ ra để miêu tả cô. Chúa phù hộ cho anh, anh sẽ không bao giờ để cô đi nữa.

Không muốn làm cô mệt, Alex rốt cuộc phải dừng điệu valse. Khi anh ngừng lại và tách cô ra, trông cô thoáng lúng túng, đôi mắt lơ đãng, hai má đỏ lựng, cặp môi hé ra hổn hển.

“Cảm ơn em, Annie”, anh nói chầm chậm. “Điệu nhảy thật tuyệt.”

Lúm đồng tiền thoắt hiện lên má khi cô mỉm cười lại với anh. “Vâng, thật tuyệt.”

Những từ cô mấp máy môi nhưng không nói gần như nghe rõ được với Alex, cứ như cô nói to lên, chắc vì câu nói là câu trả lời được mong đợi. Phải học cách đọc môi, anh nghĩ với chút hoảng hốt. Ngay lập tức, anh cần phải học. Không có những chi tiết mách nước cho mình, anh sẽ luống cuống khi cô cố giao tiếp với anh.

Ngần ngừ rời gác mái và phiên bản này của cô, anh quét mắt một lượt lên phòng khách của cô, gần như cuống cuồng kiếm cớ, bất cứ cớ nào để kéo dài tâm trạng giả giả thật thật này. Ý tưởng chợt lóe lên khi anh tia được chiếc chén mẻ trên bàn. Giả vờ được nhận lời mời từ cô, anh ngồi lên ghế của hình nộm quý ông, cầm chiếc chén không lên, và giơ nó về phía cô để được rót đầy. Ngay cả trong bóng tối lờ mờ anh cũng thấy được sự cảnh giác trở lại đôi mắt cô.

Phép màu của điệu valse đã hết. Và giờ, muốn hay không, họ phải trở về thực tại. Chỉ có Alex là không hoàn toàn chắc chắn đâu là thực tại. Nó bắt đầu ở đâu, kết thúc nơi nào. Anh chỉ biết cô gái xinh đẹp này đã bị đối xử bất công quá đáng và bằng cách nào đó anh phải bù đắp cho cô.

Để giúp cô, việc đầu tiên anh phải làm là có được niềm tin nơi cô.

Anh tiếp tục giơ cốc ra, chờ đợi, đốc thúc cô bằng ánh mắt đăm đăm. Có cái gì chạm vào ống quần. Anh mặc kệ. Trong khoảnh khắc ấy, chẳng gì khiến anh bận tâm, trừ Annie. Rồi cảm giác nhột nhột lan qua tất anh. Cảm giác châm chích nhè nhẹ. Không thể bỏ qua cảm giác đó được nữa nên Alex khẽ dịch chân ra rồi cúi xuống phủi một bên mắt cá. Khi phủi, ngón tay anh chạm phải một vật thể lông lá nhỏ nhỏ.

“Đồ khốn... Chuu... aá ơi!”

Anh và chiếc cốc rời nhau, chiếc cốc bắn lên trên, còn Alex lao đầu xuống để đập vào ống quần. Anh thoáng nghe thấy tiếng chẻn vỡ.

“Đồ khốn kiếp!” Anh nhảy lên. “Nó đang bò lên... Chúa ơi!”

Một con chuột. Trên ống quần anh. Nỗi hoảng sợ nuốt trọn Alex. Anh lại bắt đầu nhảy, lần này là một mình và trên nền giai điệu mang tên cuồng loạn. Con chuột ôn dịch. Và thứ nhỏ bé ác ôn này đang sục sạo tìm chỗ bám, tiến thẳng lên đũng quần anh. Không thể nào.

Alex phát vào chân. Những cú phát mạnh và có thể nghiền nát con chuột, anh định tàn sát nó. Tập trung vào con vật gặm nhấm đến nỗi phải mất một lúc anh mới nhận ra Annie đang nắm chặt lấy tay mình.

“Khuu... oônng!”, cô la lên.

Không? Alex sốc khi nghe cô phát ra tiếng đến nỗi quên cả con chuột đáng ghét kia.

“Khuu... oônng!”, cô lại la lên.

Từ đó bị méo đu. Một âm thanh kinh khủng và không một chút giống con người. Nhưng với Alex, đó là tiếng tuyệt diệu nhất mà anh từng nghe. Không. Một từ đơn giản mà một đứa bé học được lúc còn rất nhỏ và không bao giờ quên vì người lớn thường xuyên nói với nó từ đó. Một từ Annie biết mà chính cô đã có lần được nghe nó.

Có vẻ cô cuống lên cứu con chuột nên Alex buộc mình không phát vào chân nữa. Anh không bao giờ muốn giết con vật bé nhỏ ghê tởm đó để rồi làm tan nát trái tim cô. Nó sẽ chỉ đẩy xa thêm khoảng cách giữa hai người. Hoảng loạn vì mấy cú đánh, con chuột tiếp tục bò lên. Alex nghiến chặt răng.

Cảm giác cào bới lên quá gối anh.

Rồi leo cao lên đùi.

Anh chịu đựng thêm một giây nữa – một giây hiển nhiên là dài nhất trong đời mình – rồi chửi thề và túm lấy vạt cài cúc quần. Nếu con chuột này lên một vài li nữa... ồ, thật chẳng dám nghĩ đến. Alex gần như cảm nhận được hàm răng nhỏ của nó phập vào hai trái cà của mình.

Quên hết mọi thứ - Annie, khuôn phép, tề chỉnh – anh tụt quần. Móng vuốt nhỏ xíu của con chuột móc vào quần đùi của anh, bám chặt như đỉa. Túm lấy đuôi con chuột, Alex giật nó ra rồi giơ xa hết sải tay. Con vật nhỏ bé giãy giụa. Kêu chít chít đến chói tai. Chúa ơi, đây là cơn ác mộng hãi hùng nhất của anh. Không chắc phải làm gì với con vật này, anh liếc nhìn Annie chỉ để phát hiện ra cô đã bụm chặt miệng và trông như phá lên cười.

Alex chợt nhận ra rằng trông anh phải tức cười đến thế nào. Một người đàn ông trưởng thành, nhón chân nhảy quanh như một phụ nữ bị kích động thái quá. Quần dài lửng lơ quanh đầu gối. Quần đùi bay phần phật. Con chuột lủng lẳng một bên tay. Dù không muốn nhưng anh cũng cười khùng khục. Cúi xuống thả con vật bị bắt giữ ra, anh lắc đầu.

“Này cô nương tươi trẻ, em sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời anh đấy.”

Trong tay mình, Annie phát ra thứ âm thanh chỉ thể là tiếng cười rúc rích bị nén lại. Alex cài lại cúc quần và thắt dây lưng. “Em thấy buồn cười đúng không?” Chụm ngón cái và ngón trỏ còn cách nhau suýt soát một li, anh toe toét cười và nói, “Anh bạn bé nhỏ của em còn ngần này nữa thôi là gặp được đấng tạo hóa ra nó rồi”. Hẩy nhẹ mũi ủng lên một mảnh chén, anh nói, “Nhờ có anh chàng này, anh nghĩ tiệc trà của chúng ta kết thúc rồi.”

Cô khẽ cúi người để vỗ nhẹ vào gấu chiếc váy dài quét sàn của mình, xác định vị trí con chuột hiện đã trú ẩn vào chân cô rồi cô khum hai tay nâng nó lên. Ruột gan Alex nhộn nhạo lúc cô hôn cái đầu nhỏ bé của con vật gặm nhấm rồi đưa nó lên má. Cứ như biết mình cận kề cái chết đến thế nào, con vật cuộn lại thành quả bóng nhỏ run rẩy. Annie tiếp tục hôn con chuột, lấy ngón tay vuốt ve rồi đặt nó lên sàn, xua nó đến chỗ an toàn bằng cái vỗ nhè nhẹ vào mông nó.

Giây phút cô đứng dậy rồi nhìn vào ánh mắt của anh, nụ cười trên môi cô tan biến. Cô bối rối mân mê mấy chiếc cúc áo trên. Rồi vặn vẹo ngón tay và bẻ khấc. Anh tự hỏi liệu cảm giác có dễ chịu khi người ta chẳng thể nghe thấy tiếng răng rắc nho nhỏ ấy không. Xét qua nét căng thẳng của cô, anh nghĩ là không.

Anh thở dài và kết luận rằng một vòng xoay trên sàn nhảy là không đủ thấm nhuần niềm tin vào một cô gái luôn luôn cảnh giác. Không phải anh trông đợi những phép màu, nhưng anh hy vọng sẽ thấy ít nỗi sợ hãi hơn trong đôi mắt kia.

Anh giắt áo xong rồi ngồi xổm xuống dọn đống ngổn ngang mình vừa bày ra. Giữ một khoảng cách an toàn, Annie quỳ xuống hỗ trợ anh. Khi cả hai tình cờ nhặt cùng một mảnh chén vỡ, cô rụt nhanh tay lại cứ như sợ anh sẽ tóm lấy. Alex gắng hết sức để không nghĩ quá chủ quan. Giành được lòng tin nơi cô sẽ mất khá nhiều thời gian.

Biết rõ rằng điệu nhạc ma thuật đã bị vỡ tan như chiếc chén không thể ghép lành, anh bị ngộp đầy trong nỗi buồn thảm sâu sắc nhưng cố đẩy nó đi. Không có lý do gì để buồn. Không hề có. Điệu valse có thể đã kết thúc, nhưng cuộc đời của Annie vừa mới bắt đầu. Nếu đây là điều cuối cùng anh làm, anh sẽ hết lòng vì nó.

Biết Alex đang nhìn mình chằm chằm và nỗi lo sợ cứ tăng theo từng giây, Annie giả bộ lãng quên mọi thứ, trừ những mảnh chén vỡ cô đang nhặt và chất chồng trên tay mình. Ngốc, quá ngốc. Đáng ra ngay từ đầu cô không bao giờ nên lẻn lên gác mái nhà anh. Ban đầu, cô đã biết việc mình biến mất làm anh và bà Maddy lo lắng. Nếu khôn ngoan một chút thì cô đã ngờ rằng cuối cùng anh sẽ tìm ra cô đã đi đâu.

Giờ anh đã biết sự thật về cô, và anh chắc sẽ gửi cô đến cái nơi kinh khủng mà mẹ luôn cảnh báo – nơi những đứa con gái như cô bị nhốt trong những căn phòng nhỏ xíu và chỉ được cho ăn thứ cháo đầy sâu bọ. Chẳng những cô sẽ không bao giờ được phép ra ngoài nữa mà mẹ còn nói rằng những người ở đó rất ác độc, ác độc khủng khiếp.

Cục nghẹn dâng lên cổ, lệ bỏng rát hai mắt. Cô đổ đống mảnh vỡ lên bàn rồi phủi sạch tay, tránh ánh nhìn của Alex. Giá mà anh rời đi. Cô sẽ mặc lại quần áo của mình và gỡ tóc xuống. Biết đâu, nếu cô thật ngoan và không bao giờ quay lại đây nữa thì anh sẽ quên tất cả những gì đã thấy và sẽ không mách cha.

Cô khẽ giật mình khi đột nhiên anh nắm chặt cằm và ép cô nhìn anh. Annie chớp mắt, nhưng vô ích. Lệ chẳng đi đâu được ngoài tuôn ra, nước mắt trào lên mi rồi chảy xuống hai má.

“Này…”

Cô tưởng tượng giọng anh, trầm và xen lẫn chút quở trách nhẹ nhàng. Vì lý do nào đó, lời nói của anh càng làm cô muốn khóc nhiều hơn nữa. Bằng những đầu ngón tay thô cứng như da thuộc của mình, anh lau lệ ướt nhòe trên má cô. Một bên khóe môi anh khẽ nhấc lên khi anh cười méo miệng.

“Đừng sợ, Annie yêu dấu. Mọi thứ sẽ ổn mà. Anh hứa với em đấy.”

Anh nói thì thật dễ. Anh đâu phải là người không chừng sẽ phải ăn sâu bọ. Bị ánh mắt xuyên thấu của anh làm rối trí, cô cụp hàng mi xuống. Đáp lại, anh nắm cằm cô chặt hơn và khẽ lắc. Giật mình, cô lại nhìn vào anh.

“Tin tưởng vào anh”, anh nói thật chậm. “Em có biết từ đó không, tin tưởng? Nó có nghĩa là anh muốn em tin anh là bạn em. Em cố làm thế, được không?”

Annie trao anh cái nhìn đờ đẫn mà cô đã trở nên điêu luyện sau mười bốn năm luyện tập. Anh mỉm cười rõ hơn. “Em không lừa được anh đâu. Anh biết tỏng là em hiểu những gì anh đang nói.”

Nói rồi, anh buông cô ra và đứng lên. Không chắc phải làm gì, Annie vẫn cúi mình dưới chân anh. Cuối cùng cũng thu được can đảm ngước nhìn anh, cô thấy anh đang mỉm cười, tay chìa ra phía cô. “Nào, xuống thôi em. Vú Maddy sẽ không tin vào mắt mình cho mà xem.”

Tim Annie bắt đầu loạn nhịp. Cô cuống lên quét mắt nhìn bộ y phục đang để gấp trên ghế bập bênh của mình. Anh dõi theo ánh mắt cô, rồi cười và lắc đầu. “Em cứ thế này thôi, nào.” Khi cô không nhúc nhích làm theo lời mình, anh cúi xuống nắm cánh tay cô và kéo cô lên. “Anh sẽ cho hầu gái lên lấy đồ cho em”, anh cam đoan. “Ngoại trừ anh chàng chuột, tất nhiên. Anh e là cậu ấy phải ở đây thôi.”

Cô ném cái liếc bồn chồn vào bóng tối. Khi cô nhìn anh trở lại, Alex nói, “Anh sẽ ra lệnh nghiêm khắc rằng không một người bạn nhỏ nào của em bị đau, anh hứa đấy. Vậy nên đừng lo lắng nữa. Tuy nhiên, với lũ nhện thì anh không nói thế được”. Làm theo cô, anh chăm chú nhìn bóng tối đã lấn lên hai người. “Mai hoặc ngày kia, anh sẽ cho cả đội gia nhân lên. Nếu em muốn dành thì giờ ở đây thì anh muốn từng li của nơi này phải được sạch bong. Hiện giờ, nó không an toàn tẹo nào.”

Sự căng cứng đột ngột của cô kéo ánh nhìn của anh trở lại.

“Đừng lo, Annie à. Bọn họ sẽ để mọi thứ nguyên xi. Chỉ là không còn bụi bặm và mạng nhện thôi.”

Sẽ không có thứ gì nguyên xi cả. Annie cố giằng tay ra khỏi cái nắm chặt của anh. Anh không chỉ muốn cô đi xuống mặc y thế này, mà còn định cho cả một đống người lên đây? Tất cả bọn họ sẽ thấy chốn bí mật của cô. Tất cả bọn họ!

“Nào, Annie.”

Không chịu nhận câu trả lời không, anh cương quyết kéo cô theo sau. Khi ánh sáng từ giếng trời bắt đầu nhạt nhòa và bóng tối u ám vây quanh dày đặc hơn, nỗi khiếp hãi của Annie cũng theo đó tăng lên. Cô không thể xuống thế này được. Và bằng cách nào đó, cô cũng phải ngăn không cho anh đưa người lên đây. Những trò cô chơi trên gác mái này là một bí mật. Mẹ nói chúng phải được giữ bí mật. Nếu người ta phát giác, cô sẽ bị dẫn đi.

Lúc hai người ra đến cửa gác mái, nỗi sợ hãi của Annie đã leo thang thành cơn khiếp đảm tột độ. Cô đang run lên dữ dội và cô chắc Alex có thể cảm thấy được. Thế mà, anh vẫn kéo cửa mở và lôi cô ra bậc cầu thang nhỏ hẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.