Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản

Chương 49: Bảo vệ




- Ti! Đây là cảm giác gì? Tấm bia đá này quá cổ quái, mọi người liên thủ phá vỡ.

Một gã Vũ Hoàng quá sợ hãi, nếu như lúc trước chỉ là cảnh giác, như vậy hiện tại chính là lạnh cả người. Tấm bia đá trấn áp xuống làm khí huyết bọn họ nhộn nhạo, giống như thần linh đến thế gian, vạn linh triều bái!

- Xích Thiên Quỷ Vũ!

- Thất Sát Thánh Kính!

- Thiên Diệp Ma Chỉ!

- Bôn Lôi Quyền!

Bốn đạo lực lượng mạnh mẽ phá vỡ trời cao đánh thẳng vào Giới Thần Bi. Bốn gã Vũ Hoàng liên thủ, rốt cục cũng ngăn cản thế rơi của Giới Thần Bi.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, hắn đánh ra ký hiệu cổ quái, trong miệng thì thầm:

-Hỏa chi vực giới, mở toàn bộ!

Ký hiệu cổ quái màu vàng sáng rực trên cao, tất cả đều từ trong tấm bia đá lao ra ngoài, giống như hàng tỉ ngôi sao đang hội tụ lại, cả bầu trời sinh ra tiếng nổ vang, thật giống như hư không vào lúc này đã sụp đổ xuống.

Một phương vực giới viễn cổ từ từ mở ra tại thành Viêm Vũ, cả bầu trời thừa nhận uy áp cường đại giống như lúc Tu Di Sơn sụp đổ, bắt đầu dần dần xuất hiện cái khe lớn, một biển lửa thiêu đốt vạn vật xuất hiện.

Bốn gã Vũ Hoàng dưới biển lửa này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cả người, Giới Thần Bi sinh ra lực lượng càng nặng, bọn họ đã dần dần chống đỡ không nổi.

Ầm ầm!

Rốt cục có người chống đỡ hết nổi, thân bia thế như chẻ tre rơi xuống. Trấn áp bốn người.

- Không!

Vũ Hoàng áo tím lộ ra vẻ mặt vẻ tuyệt vọng, sợ hãi rống một tiếng. Bốn đạo thân ảnh muốn tránh thoát biển lửa nhưng tốn công vô ích, trơ mắt nhìn tấm bia rơi xuống, trực tiếp đè lên bốn người.

Oanh!

Bên ngoài thành Viêm Vũ sinh ra rung động mạnh, tấm bia đá trực tiếp nện xuống mặt đất không biết bao sâu, chỉ lộ ra nửa khúc trên, nhưng mà nó giống như núi cao nằm ở đó.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đạp lên đỉnh bia đá, cảm thụ vực giới chi lực trên trời, bản thân xung đột với thiên địa pháp tắc của Thiên vũ Giới, thần dịch lực trong người tiêu hao không còn. Ngược lại trong đan điền tuôn ra chân khí thay thế thần dịch lực thi triển Đại Giới Thần Quyết, văn tự màu vàng trên trời ảm đạm xuống, cơ hồ đen tối không thể thấy. Vực giới chi lực cũng chầm chậm thối lui, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

- Xem ra nhất định phải dùng thần dịch lực mới có thể thi triển ra như thế!

Lý Vân Tiêu cảm thán, thế giới lực cường đại tới mức làm cho hắn kinh hãi, lập tức nhìn qua bốn tên Vũ Hoàng phía dưới.

Nhưng mà loại lực lượng này không phải do hắn tu luyện ra, cũng không biết tu luyện như thế nào. Kể từ đó chỉ sử dụng một kích, hơn nữa khôi phục cực kỳ chậm chạp.

Yêu Long mở miệng nói:

- Thần dịch lực phải đạt tới Thập Phương Thần Cảnh mới có thể tu luyện ra. Ngươi trong lúc vô tình hấp thu nhiều như vậy, thấy đủ đi. Nếu hiện tại có thể luyện ra thần dịch lực, ngươi bảo ngàn vạn người đang giãy dụa trong võ đạo sẽ thấy thế nào?

Giới Thần Bi trấn áp bốn gã Vũ Hoàng, thanh thế to lớn, ba tên Vũ Hoàng khác ở xa xa nhìn qua. Giới Thần Bi to lớn nằm trên mặt đất giống như mộ bia bốn người kia, chấn nhiếp tâm thần.

Lần này ba người kia trực tiếp sợ tới mức hồn phi phách tán, nào dám ham chiến, lập tức bỏ chạy.

- Đã đến thì đừng hy vọng quay về.

Lý Vân Tiêu đứng trên Giới Thần Bi, chỉ huy mưa kiếm chém xuống.

Tâm thần ba gã Vũ Hoàng hoảng loạn, rất nhanh bị thạch thú cùng Đoạn Việt đuổi theo tiêu diệt.

Lúc này bầu trời khôi phục thanh minh, chỉ có linh khí như thác nước từ trên cao chảy xuống. Dùng linh khí kinh người trong Tu Di Sơn, loại tốc độ chảy này không biết phải bao lâu mới chảy hết.

- Huyền khí của ngươi có địa vị gì?

Đoạn Việt nhìn qua Giới Thần Bi cao ngất, dưới loại uy hiếp này nội tâm của hắn phát lạnh.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta cũng không biết.

Hắn trực tiếp bay vào trong Giới Thần Bi.

Đoạn Việt im lặng, cũng đi theo thạch thú bay vào trong.

Giờ phút này thế giới trong bia đã khác trước, chín lỗ hỏng linh khí rót vào thành Viêm Vũ làm cả thế giới trở nên sinh cơ bừng bừng. Đặc biệt là hỏa chi vực giới bắt đầu tẩm bổ linh sơn, cỏ cây rừng nhiệt đới đã xuất hiện.

Yêu Long cảm khái nói:

- Huyền khí này của ngươi chẳng khác gì Tu Di Sơn bỏ túi. Chỉ cần linh khí đầy đủ thì có thể tự hành diễn sinh thế giới. Những đại năng thượng cổ kia thực lực thông thiên, tuyệt không phải chúng ta có thể tưởng tượng.

Lý Vân Tiêu đi vào địa chi vực giới, ở trên không có một khối đất nhỏ lơ lửng, khối đất nhỏ màu vàng không ngừng xoay tròn, không ngừng hấp thu linh khí, dường như đang tẩm bổ.

Thạch thú vừa thấy khối đất vàng thì lập tức toàn thân xao động, lộ ra thần sắc khát vọng và bất an cực độ.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Dùng thân thể của ngươi muốn tiêu hóa khối tức nhưỡng này cần ít nhất mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm đấy.

Thạch thú dường như có thể nghe hiểu hắn nói, lập tức dần dần an tĩnh lại, vẫn không nhúc nhích.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhẹ một chút, khối đất vàng này rơi xuống, trực tiếp chìm vào trong đất. Rất nhanh thổ nhưỡng màu vàng khuyếch tán ra ngoài, mặt đất vốn khô ráo cứng rắn giống như được tưới nước, đã trở nên tươi xốp hơn.

Một cảm giác trầm ổn, đôn hậu, xa xưa, lâu dài từ trong mặt đất tỏa ra, ý cảnh thân thiết.

- Tương truyền tức nhưỡng chính là đại địa chi mẫu thai nghén vạn vật. Hiện tại xem ra thực sự có loại khả năng này.

Lý Vân Tiêu cảm khái, nhìn thạch thú nói:

- Về sau ngươi ở trong vực giới này tu luyện, có khí tức tức nhưỡng phụ ta, ngày sau có thể trùng kích Cửu Thiên cảnh càng có khả năng.

Thạch thú đại hỉ, từ trên không trung kêu vài tiếng, liền đâm đầu xuống. Thổ nhưỡng với nó mà nói chẳng khác gì mặt nước, thân thể vừa chạm vào thì dung nhập, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa..

Đột nhiên một âm thanh kinh hỉ vang lên bên tai Lý Vân Tiêu, nói:

- Tức nhưỡng, dĩ nhiên là khí tức tức nhưỡng! Nhanh, mau đưa tức nhưỡng cho ta.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng vẫy tay một cái, một cây tiểu thụ toàn thân đỏ bừng hiện ra trên thổ nhưỡng, chính là Côn Ngô Thần Thụ, vui sướng tung tăng như chim sẻ, kích động dị thường.

Đồng tử Yêu Long co rút lại, cả kinh kêu lên:

- Đây là Côn Ngô Thần Thụ? Tiểu tử ngươi rốt cuộc có kỳ ngộ gì, đồ vật bực này ngươi cũng có?

Lý Vân Tiêu nhìn qua Côn Ngô Thần Thụ đang vô cùng kích động, nói:

- Ly hỏa chi tinh hoa bị ngươi hấp thu lâu như thế, hiện tại lại có tức nhưỡng chi thổ nuôi trồng. Các loại chỗ tốt đều bị ngươi chiếm hết, bây giờ cũng nên ra sức đi.

Côn Ngô Thần Thụ cả kinh, vội vàng cảnh giác lên, nói:

- Ra sức thế nào? Lần trước bị ngươi rút ra hơn phân nửa hồn lực, hại ta thiếu chút nữa chết đi! Lần này mơ tưởng!

Hắn nhìn qua vẻ mặt lạnh lùng của Lý Vân Tiêu, đột nhiên trong nội tâm khẽ động nói:

- Ngươi nói cần Thái Nhất huyền khí? Ngươi bây giờ cần không?

- Cái gì?

Yêu Long chấn động, hoảng sợ thất thanh nói:

- Tiểu tử, hắn nói cái gì? Thái Nhất huyền khí? Trên người hắn có thứ này?

Yêu Long cực độ luống cuống, vào lúc này thoát thể lao ra khỏi Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm, gào thét liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.