Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 9




Thái hậu cũng phục hồi tinh thần lại, gật đầu một cái, lầm bầm nói: “Giống, thật sự rất giống, Bắc Nguyệt, ngươi vào đây để cho Hoàng tổ mẫu nhìn một chút.”

“Vâng.” Bắc Nguyệt nghe lời vén rèm xe ngựa đi vào, Thái hậu ngoắc ngoắc tay với nàng, ý bảo nàng ngồi cạnh mình.

“Ngươi chịu khổ rồi, sao lại gầy thành như vậy?” Khóe mắt Thái hậu đỏ lên, khuôn mặt mặc dù đã được bảo dưỡng rất tốt, nhưng năm tháng không buông tha người nào, vài nếp nhăn thật sâu khiến người ta nhìn vào cảm thấy đau lòng.

Hoàng Bắc Nguyệt sụt sịt mũi, cảm nhận lúc này mới thật sự là tình thân. Tổ mẫu hiền lành xa cách nhiều năm, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng luôn luôn tưởng niệm, hôm nay rốt cục cũng có thể gặp mặt.

“Bắc Nguyệt không có chịu khổ, ngược lại, Hoàng tổ mẫu người có khỏe không?”

“Hảo, Hoàng tổ mẫu rất khỏe mạnh.” Thái hậu mím mím môi, thật lâu vẫn không nói ra lời.

Anh Dạ công chúa thấy Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì, liền mở miệng: “Hoàng tổ mẫu, Bắc Nguyệt không muốn để người lo lắng nên mới cố ý giấu giếm đó, nàng nào có cuộc sống tốt chứ? Chuyện này mấy ngày trước đã truyền khắp đế đô rồi, Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương kia cũng không phải hạng người đơn giản!”

“Công chúa.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, Anh Dạ công chúa này quả thật bướng bỉnh quen rồi, Thái hậu vừa mới hồi triều, còn chưa tới đế đô, đường dài phong trần mệt mỏi, nàng ấy như thế nào lại còn hướng lão nhân gia tố khổ chứ.

Trong trí nhớ của Hoàng Bắc Nguyệt, Thái hậu là người rất hiền lành, đối với nàng một mực quan tâm bảo hộ, lúc Huệ Văn trưởng công chúa về cõi tiên, Thái hậu rất thương tâm, bệnh nặng đến mấy tháng. Bây giờ thân thể cuối cùng cũng khỏe mạnh hơn một chút, sao có thể để người thương tâm lo lắng thêm lần nữa đây?

“Anh Dạ, ngươi vừa mới nói gì?” Lời đã nói ra, Thái hậu đương nhiên nghe được, trên mặt mơ hồ xuất hiện chút tức giận: “Tiêu Viễn Trình kia làm sao?”

Anh Dạ công chúa chu cái miệng nhỏ nhắn, liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, thấp giọng nói: “Tiêu Viễn Trình cùng mấy di nương trộm tài vật của phủ Trưởng công chúa đem bán. Mấy ngày trước còn cho người đốt Lưu Vân Các của Bắc Nguyệt, muốn hại chết nàng ấy.”

“Hỗn xược.” Thái hậu vỗ mạnh tay vịn: “Người đâu, đem Tiêu Viễn Trình kia bắt lại cho ta!”

“Hoàng tổ mẫu, lúc đó người không có ở đây, ta đã tự làm chủ, mời Cảnh Trung đại nhân của Đình Úy Tự điều tra, chứng cớ có đủ, đã đem Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương nhốt vào ngục hết rồi.” Anh Dạ công chúa lè lưỡi, cười nói.

“Anh Dạ công chúa thật thông minh cơ trí!” Tô ma ma khen một tiếng.

Thái hậu gật đầu một cái, vui mừng nói: “Anh Dạ làm tốt lắm, Tiêu Viễn Trình kia không ngờ lại lớn mật đến thế, ai gia năm đó đã nhìn lầm hắn rồi!”

Thái hậu hít sâu vài hơi, bộ dáng tức giận không ít, Hoàng Bắc Nguyệt vốn định nói chuyện Huệ Văn trưởng công chúa năm đó không phải bị bệnh qua đời mà là bị người hạ độc, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nói ra.

Hôm nay Anh Dạ công chúa gấp gáp nói trước nàng một bước, đoán chừng Thái hậu cũng tức giận không nhẹ. Người đã già, không chịu nổi đả kích quá lớn, nàng phải tìm biện pháp uyển chuyển nói ra mới được.

“Bắc Nguyệt, để ngươi chịu ủy khuất lớn như vậy, ai gia thật xin lỗi ngươi, nếu năm đó ai gia cũng mang ngươi cùng đi thì tốt rồi. Ài, ta sợ đi đường lắc lư khó chịu, ngươi còn nhỏ, hẳn là cần một nơi bình yên lớn lên, ai ngờ lại để cho ngươi…” Thái hậu kích động nói, càng về phía sau, thanh âm càng chuyển thành nghẹn ngào.

“Hoàng tổ mẫu, lớn lên trong nghịch cảnh chưa chắc là chuyện xấu. Trải qua chuyện này, ta biết được lòng người hiểm ác, sau này xử sự sẽ càng thêm cẩn thận.” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng nói.

Tô ma ma ngẩn người, ngay cả Thái hậu cũng thất thần trong nháy mắt. Hai người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nàng, tựa hồ không nghĩ tới một hài tử mười hai tuổi sẽ nói ra những lời như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.