Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 59




Khẩu khí bình thản, giống như nàng chính là người nhà mình, mới đi ra ngoài một chuyến trở về vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Sao không đàn nữa?”

“Một người độc tấu, cảm thấy không thú vị.” Ngón tay thon dài của Phong Liên Dực nhẹ nhàng xẹt qua trên dây đàn, ống tay áo thật dài tựa như lưu vân tán lạc (Dạ: tùy ý vương vãi) trên cổ cầm, càng khiến hắn thêm vài phần cảm giác tao nhã như trích tiên hạ phàm.

“Dực vương tử tài đánh đàn cao siêu, khúc cao cùng quả (khúc điệu quá cao thâm), đương nhiên chỉ có thể một người độc tấu.” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói.

Phong Liên Dực khẽ cười: “Cũng không hẳn vậy, trước đây không lâu từng có một người thần bí, dùng tiêu cùng ta hợp tấu một khúc, tình cảnh hôm ấy quả thật suốt đời khó quên.”

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không chút thay đổi nhưng trong đầu lại nhớ tới một khúc cầm tiêu hợp tấu lúc ấy. Một lần đó, nàng cũng suốt đời khó quên, tiếng đàn của hắn siêu phàm thoát tục, đương thời tuyệt đối không có người thứ hai.

Tiếng tiêu kia của nàng cũng chỉ là thổi lung tung một phen, so sánh với hắn quả thật là tự bêu xấu.

Phong Liên Dực nhìn nàng đột nhiên trầm mặc, trên mặt mang theo vài phần vui vẻ hỏi: “Không biết Bắc Nguyệt quận chúa có tinh thông loại nhạc khí nào không?”

“Cái gì cũng không tinh thông.” Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh nói: “Ta đối với âm luật, một chữ cũng không biết.”

“Thì ra là như vậy?” Phong Liên Dực ôn nhã gật đầu: “Hôm nay tuyết rơi, quang cảnh rất đẹp, Bắc Nguyệt quận chúa nếu có nhã hứng, không bằng để cho ta dạy cho ngươi đánh đàn đi?”

Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, biết hắn muốn chuyển dời trọng tâm câu chuyện, không để cho nàng lúng túng. Dù sao cũng là nàng đột nhiên xông vào nhà hắn, hắn không có tức giận, ngược lại còn đối đãi nàng như khách quý, như vậy đã rất tốt rồi, nàng đương nhiên sẽ thức thời làm khách.

“Dực vương tử hăng hái như vậy, ta tự nhiên sẽ phụng bồi.” Nàng đi qua, Phong Liên Dực đứng lên, đem vị trí nhường lại cho nàng ngồi xuống.

Hắn khom người xuống, vì nàng tỉ mỉ giảng giải tri thức trụ cột trong việc đánh đàn cùng chỉ pháp cơ bản (Dạ: đại khái là cách dùng ngón tay gảy đàn). Thanh âmtrầm thấp của hắn chậm rãi vang lên, giống như âm phù khiến cho người khác cảm thấy tâm thần yên ổn.

Ngón tay của Hoàng Bắc Nguyệt tùy tiện gảy nhẹ dây đàn, âm thanh réo rắt liên tiếp phát ra.

Thật ra nàng cũng có chút hiểu biết về cầm kỹ (Dạ: kỹ thuật đàn), sư phụ nàng là một kỳ nhân lục nghệ tinh thông, cái gì cũng biết, cái gì cũng tinh, là một người hoàn hảo không chút tỳ vết.

Sư phụ cũng có dạy nàng đánh đàn, chỉ là nàng không có thiên phú ở môn này, không thể đạt được trình độ xuất thần nhập hóa.

Phong Liên Dực nhìn thoáng qua chỉ pháp nàng dùng khi gảy cầm huyền liền biết nàng cũng tinh thông cầm kỹ, bởi vậy cũng không giải thích nhiều nữa: “Quận chúa thông minh hơn người, mới đó đã học xong.”

“Đây là do Dực vương tử dạy tốt.” Hoàng Bắc Nguyệt hiếm khi khiêm tốn một hồi: “Mới vừa rồi khi tiến vào ta có nghe được Dực vương tử đàn một khúc, rất êm tai, không biết khúc đó tên là gì?”

Phong Liên Dực ngẩn ra, trong nụ cười có chút trốn tránh: “Đây chỉ là một khúc nhạc ta tự phổ trong lúc rãnh rỗi, vẫn chưa có hoàn thành, làm cho quận chúa chê cười rồi.”

“Ta thấy rất hay, Dực vương tử mặc dù chỉ là tùy ý gảy đàn, nhưng phần tình cảm bao hàm trong tiếng đàn đó quả thật làm người khác động dung.” Mi mắt Hoàng Bắc Nguyệt hơi cong, quay đầu nhìn hắn, nụ cười mang theo vẻ giảo hoạt: “Trong khúc nhạc ấy, hình như mang theo ý tương tư nha?”

Phong Liên Dực nheo mắt, trong nụ cười có vài phần mất tự nhiên: “Quận chúa nói đùa, ta nào có tương tư, chỉ là nhất thời có chút cảm khái mà thôi.”

Hoàng Bắc Nguyệt dùng tay chống cằm, nhìn bộ dáng xấu hổ lúng túng của người này, trong lòng bỗng nhiên có chút đắc ý. Người này biết rất nhiều bí mật của nàng, bởi vậy khi ở trước mặt hắn, nàng cũng không cần phải ngụy trang thành hình tượng tiểu thư khuê các rụt rè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.