Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 56




“Nương, ngươi chịu khổ rồi.” Tiêu Vận ôm lấy thân thể suy nhược của Tuyết di nương, sống mũi cay cay, mắt nhòe lệ.

“Đừng khóc, Vận nhi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này trước đã.” Tuyết di nương vỗ vỗ lưng Tiêu Vận. Vận nhi không có chết, thật tốt!

Tuyết di nương cũng biết mình không dễ chết như vậy!

Tiêu Vận lau khô nước mắt, gật đầu, dìu Tuyết di nương từ địa lao đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng giam Cầm di nương, Tuyết di nương dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cầm di nương đang run rẩy trốn trong góc.

“Hừ, Cầm muội muội, ta và ngươi tranh đấu nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào cái kết cục này.”

Cầm di nương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi đừng có đắc ý vội, kết cục của ngươi có thể còn thảm hơn so với ta nữa đó!”

Tuyết di nương khinh thường cười lạnh: “Ta bây giờ đã thoát ra ngoài, về phần ngươi, nhiều năm qua ngươi luôn rù quyến để lão gia rời xa ta, phần “nhân tình” này hôm nay ta cũng nên tính toán với ngươi rồi! Vận nhi.”

“Ta biết rồi, nương.” Tiêu Vận cười lạnh một tiếng, sau khi để Tuyết di nương dựa vào tường đứng vững, nàng dùng bảo kiếm chém đứt xích sắt cửa lao, đi tới túm lấy tóc của Cầm di nương kéo lên!

“Cầm di, trên đường đi xuống Hoàng Tuyền nếu có gặp phải Huệ Văn Trưởng công chúa, ngươi nhớ nói cho nàng một tiếng, bảo là con gái của nàng rất nhanh sẽ xuống làm bạn với nàng!” (My: chị này ảo tưởng ghê quá >.<)

Trong mắt Cầm di nương hơi ngấn lệ, song lại không có bao nhiêu sợ hãi, nàng chỉ cất tiếng cười to: “Tốt! Trên đường đi tới Hoàng Tuyền, ta cũng chờ các ngươi tới làm bạn!”

Tiêu Vận âm độc cười, một kiếm cắt đứt cổ của nàng!

Máu tươi bắn tung tóe đầy đất, Cầm di nương té xuống đống cỏ khô, hai tròng mắt mang theo vẻ không cam lòng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Nhìn thấy ánh mắt như vậy, Tuyết di nương trong lòng phát lạnh, nhưng nghĩ đến việc cừu nhân nhiều năm của mình rốt cục đã được diệt trừ, tâm tình của nàng trong nháy mắt thoải mái hẳn lên!

“Nương, đi thôi, ta đã liên lạc với gia gia, hắn sẽ phái người tới tiếp ứng chúng ta.” Tiêu Vận đi qua, cẩn thận đỡ Tuyết di nương dậy, cùng nhau rời đi.

“Vận nhi, ngươi mới nói Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh sẽ xuống Địa ngục, như vậy là có ý gì?” Tuyết di nương suy yếu hỏi.

Tiêu Vận tự tin nói: “Nương, người cứu ta lần này là một người rất lợi hại đó nha, Triệu hoán thú của hắn là Lục giai Thần thú Huyễn Linh Thú! (Dạ: lần đầu nói Lục giai, sau thành Tứ giai, giờ lại thành Lục giai, tác giả thật là…). Hơn nữa người này lại muốn giết Hoàng Bắc Nguyệt!”

“Hoàng Bắc Nguyệt sao lại đắc tội một người lợi hại như vậy?” Thân thể Tuyết di nương bị ăn mòn nhưng đầu óc của nàng vẫn còn rất tốt, trong nháy mắt đã nhận ra điểm mấu chốt.

“Chuyện này chút nữa ta sẽ giải thích rõ cho người, Hoàng Bắc Nguyệt này quả thật không đơn giản chút nào!” Nghĩ đến thân phận của Hoàng Bắc Nguyệt, Tiêu Vận phẫn hận không thôi, hận không thể ngay tại chỗ đem nàng giết chết!

Tuyết di nương nghe giọng điệu của nàng liền biết chuyện này không đơn giản, hai ba câu không nói hết được, bởi vậy cũng không hỏi tiếp.

Địa lao thông tới phía sau hòn giả sơn, nhìn Tuyết di nương và Tiêu Vận cùng nhau rời đi, hai bóng người mới chậm rãi xuất hiện.

“Tiểu thư, cứ để cho bọn họ trốn đi như vậy sao?” Đông Lăng lo lắng hỏi.

Dưới ánh trăng, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lúc sáng lúc tối,thâm sâu khó dò: “Không thả mồi ra thì làm sao câu được cá lớn?”

“Nhưng, vạn nhất Tiêu Vận tiết lộ thân phận của tiểu thư ra thì làm sao bây giờ?”

“Xá bất đắc hài tử sáo bất hoa lang (Dạ: dùng để tỷ dụ việc nếu muốn đạt được một mục đích nào đó, ta phải bỏ ra một cái giá tương ứng), huống hồ, cho dù bọn họ có biết rồi thì sao nào? Ta không tin lão già Tiêu Khải Nguyên kia có dũng khí gióng trống khua chiêng nói ra chuyện này.”

Có lần giáo huấn trước của Linh Tôn, trong lòng Tiêu Khải Nguyên luôn cảm thấy e ngại, huống chi nếu nói ra thân phận của nàng thì chỉ làm cho người khác càng thêm tôn kính nàng hơn, không có ích lợi gì với bọn họ cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.