Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 47




Tin tức vợ của Borg Nasson đã qua đời khiến Burlando hơi giật mình. Vốn hắn còn trông cậy vào di chúc mà quý tộc nhỏ kia để lại cho hắn để mang tới cho hắn thu hoạch ngoài ý muốn — Erewhon có một số gia đình quý tộc bắt nguồn từ lịch sử sâu xa, dòng chảy dài, như Borg. Tổ tiên Nasson có khi hiển hách một thời mà người này không biết, không chừng sẽ để lại một khoản tài sản khiến người ta không thể đoán ra.

Hơn nữa Burlando nghĩ, nếu không phải như thế thì di chúc cũng không đặc biệt đề cập tới.

Chẳng qua giống như lão thọt đã nói, hiện giờ hi vọng duy nhất chỉ có thể dựa vào con gái của đối phương mà thôi.

Lão thọt "Lorn" nói cho hắn, con gái của quý tộc nhỏ kia tên là Anditina, có lời đồn rằng nàng ta sống một mình trên phố Người Sóc tại khu St.Anthony, cách hẻm Tiêu Đen một bức vách. Mấy năm nay nàng ta ru rú trong nhà, rất ít lộ diện ra ngoài. Tuy rằng một cô gái yếu ớt sống độc thân trong nhà thì hơi lạ, nhưng dù sao cũng là con cháu quý tộc, trong chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt của Erewhon, người bình thường nào dám khinh thường.

Huống chi một thiên kim quý tộc như vậy ở Braggs không tính là đặc biệt, nhất là với kẻ sinh ra vì buôn bán tin tức như lão thọt. Phần lớn tin tức vỉa hè có thể tin tưởng đến tám phần.

Burlando phân tích, cũng cho rằng lão thọt không nói giả — đương nhiên, ở Braggs này, người biết đến cái tên Lorn "Thọt" còn nhiều hơn chuột trong hẻm Tiêu Đen, cho nên mấy lữ điếm thường truyền ra tung tin vịt, nói lão thọt dám lừa gạt cả rồng và phù thủy, đủ thấy kẻ này coi trời bằng vung. Người thanh niên rất rõ điều này, cho nên hắn gác kiếm lóe sáng bạc lên cổ tên hói, bắt lão hồ li này tự dẫn đường.

Mấy thiếu niên lưu manh do lão thọt Lorn thu dưỡng bị Balum Râu Đỏ dạy cho một trận, cuối cùng hiểu được hai người này không phải nhân vật tầm thường, mới ngoan ngoãn để cho ba người ra khỏi hang ổ của lão.

*********

Khi ba người tới con phố Người Sóc thì đã chạng vạng tối.

Ánh mặt trời đỏ rực lướt qua hàng kiến trúc cũ kỹ bên ngã tư đường. Bóng ma đen tối vẽ loạn bên sườn hàng loạt căn nhà làm bằng gỗ khác. Bởi vì không có ai đốt lửa đèn ven đường, cả con phố yên lặng, chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Burlando đi qua ngã tư tịch liêu không một bóng người, áo choàng quẹt trên phiến đá nhẹ nhàng quét theo lá rụng khắp bốn phía.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua.

Balum đằng sau thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy liền nhíu mày, thu chòm râu đỏ của mình lại mắng: "Vài năm trước tôi tới chỗ này còn chưa phải như thế."

Phố Người Sóc hiện giờ ở gần đại lộ Kỵ Binh, là địa chỉ cũ của nghị viện quý tộc tại khu St. Anthony. Nơi này thuộc về vùng nội thành phồn vinh năm xưa của Braggs. Trước kia nơi này được xem như khu vực tụ cư của người giàu có và quý tộc, chẳng qua sau lần quy hoạch của thành phố này trước đây mà sớm trở nên lạnh lẽo. Hiện thời con phố này chẳng khác gì hẻm Tiêu Đen, cũng vắng lặng như tờ, thậm chí còn lạnh hơn.

Bởi vì so với hẻm Tiêu Đen, nơi này thậm chí chẳng có lính đánh thuê, người mạo hiểm và kỹ nữ đến thăm.

Tuy vậy, dân cư còn chưa tới mức khó khăn.

Burlando hít bầu không khí đầy bụi đất, bỗng nhớ tới một chuyện, đáp: "Có lẽ là vì nghĩa địa công cộng dưới lòng đất."

"Đúng là như thế." Lão thọt cười khùng khục, lưỡi kiếm gác bên cổ khiến lão hơn lạnh. "Có lẽ ngài không hiểu biết tình hình bằng dân bản xứ chúng ta. Hai năm trước tại nghĩa địa công cộng dưới lòng đất đã xảy ra một việc lạ. Một hàng tăng lữ và thánh đồ của giáo phái Javier đi vào đó dọn dẹp theo thông lệ bỗng nhiên mất tích rất thần bí. Bởi vì đề cập tới hai tăng lữ cao cấp và một mục sư cho nên chuyện này lúc đó đã ầm ĩ cả Braggs."

"Sau đó thì sao? Thánh điện không kiếm chuyện với lão già Nargin kia thì ta không tin." Balum hỏi.

"Đương nhiên sẽ không. Ngài Bá tước dưới áp lực của Thánh điện đã phái một phân đội của binh đoàn Cánh Bạc vào trong tìm tòi. Có điều bọn họ bị quái vật tập kích, cuối cùng chỉ còn sót lại một người tinh thần thất thường chạy ra." Lão thọt đáp.

"Kỳ lạ." Balum nói thầm một câu.

Ba người vừa nói, lão thọt vừa dẫn đường đi dọc theo một cầu thang đen ngòm đi vào căn nhà trọ cũ kỹ. Căn nhà cao ba tầng bằng gỗ này giống như bị bệnh hen suyễn nghiêm trọng, vừa dẫm chân lên đã vang lên tiếng két kèn kẹt, cả hàng hiên như run lên ầm ầm, lúc nào cũng có thể đổ sụp.

Trong tình cảnh đó Burlando đứng lại, dùng Trạm Quang Thứ quét mạng nhện trên trần nhà, nghi ngờ hỏi: "Thọt, đây là chỗ nào? Ta nhớ không lầm thì Borg Nasson tuy rằng đã mất tích rất nhiều năm, nhưng với gia cảnh của ông ta thì hẳn là chưa nghèo túng tới tình trạng này chứ?" Hắn vừa nói vừa ho khan.

"Hơn một năm trước con gái ông ta đã chuyển ra khỏi nhà, hình như là bị lừa." Lão thọt đáp.

"Thiên kim quý tộc." Balum lẩm bẩm.

Burlando liếc anh ta, trầm mặc không nói.

Ba người cuối cùng cũng tới một cánh cửa ở góc khuất. Burlando thu kiếm, gõ cửa. Hắn nghi ngờ là cái lão hồ ly kia đang lừa mình, có điều không lâu sau đã có tiếng ho khan kịch liệt đằng sau cửa và có giọng hỏi trầm nhẹ:

"Ai?"

Burlando ngẩn ra, quay đầu hỏi: "Thân thể cô ấy không tốt?"

"Không rõ." Lão thọt lắc đầu.

Burlando nghĩ nghĩ, ở ngoài cửa đáp: "Tiểu thư Anditina, tôi là một người bạn của cha cô Nasson, tôi có một vài thứ muốn giao cho cô."

Sau cánh cửa yên lặng một lúc, giọng con gái nhẹ nhàng kia mới đáp: "Cái gì vậy?"

Burlando lấy lá di thư kia ra.

"Thư của ông ấy."

Đằng sau cửa có tiếng ghế dựa kéo lê, sau đó là thời gian dài do dự, tiếp đó có tiếng bước chân và tiếng ho khan nhỏ dần tới cạnh cửa. Thiếu nữ sau cửa hỏi với giọng chờ mong: "Thật xin lỗi, nhưng xin hỏi có thể đưa phong thư từ dưới này không?"

Burlando nhìn khe cửa phía dưới, nghĩ rằng tính cảnh giác của cô gái này đúng là quá cao. Có điều, nghĩ lại thì mấy năm nay đối phương cũng là một cô gái nhu nhược sống một mình trong nhà, nên hắn bình tâm lại, gật đầu đáp: "Tôi hiểu —"

"Cám ơn."

Đẩy lá thư qua dưới khe cửa, bên kia cánh cửa vang lên tiếng xé giấy sột soạt. Sau đó lại là một thời gian dài trầm mặc. Đang lúc Burlando nghi ngờ đối phương muốn đùa giỡn gì đây, cánh cửa lại cọt kẹt mở ra.

Phía sau là một thiếu nữ mặc váy ngủ màu trắng.

Đôi tay mảnh mai của nàng vịn cửa, thở hơi gấp, nhưng sắc mặt coi như bình tĩnh; vóc dáng không cao, chỉ tới ngực Burlando. Thiếu nữ có mái tóc đen xinh đẹp như thác nước, làm nổi bật ánh nến mỏng manh trong phòng giống như được mạ ánh vàng — mái tóc dài rủ xuống ngang eo. Đôi mắt dịu dàng như nước của nàng nhìn ba người ngoài cửa, hơi khẩn trương.

"Cha tôi, ông ấy —?"

Ánh mắt của nàng dừng lại trên người Burlando.

Burlando gật gật đầu.

Hàng lông mi vừa đậm vừa dày của thiếu nữ rủ xuống.

Nàng suy nghĩ rồi đáp: "Thực ra tôi đã đoán từ trước, nhưng còn may, cha và mẹ ít ra cũng được ở cùng nhau, nghĩ như vậy có lẽ tôi sẽ yên tâm hơn một chút."

Sự bình tĩnh của Anditina khiến Burlando khá kinh ngạc. Vốn hắn tưởng rằng đây là một tiểu thư quý tộc yếu ớt không chịu nổi, không có năng lực xử sự gì. Ánh mắt hắn lướt qua thiếu nữ về phía sau. Đối phương sống trong căn nhà nhỏ này không được coi là thoải mái — trong căn phòng tối tăm bày biện một chiếc giường cũ nát và một bàn gỗ, ngọn nến trên bàn đã cháy quá nửa, chiếu lên những trang giấy phân tán trên mặt đất.

Đó gần như chính là toàn bộ gia sản.

Thoạt nhìn điều kiện rất kém, giống như tưởng tượng của hắn. Có điều cô gái này còn là học giả? Burlando nhìn thấy bộ sách dày cộp trên bàn nghĩ.

"Nén đau thương thành sức mạnh, tiểu thư Anditina." Burlando nghĩ nghĩ, đáp.

Anditina ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ho khan hai tiếng, hỏi: "Ngài muốn hỏi về tài sản mà cha tôi nhắc tới trong di thư sao, tiên sinh?"

Balum và lão thọt bên cạnh nghe mà như lọt vào trong sương mù.

"Đúng thế." Burlando do dự một chút, tức thời lựa chọn thẳng thắn trả lời — hoàn thành một nhiệm vụ với hắn mà nói thật tự nhiên giống như đạt thành một khoản giao dịch vậy, mà trái lại cũng như thế, hắn không cảm thấy có cái gì nghẹn trong họng cả. Mà hắn cũng cho rằng, lấy được khoản tiền này bất kể đối với hắn hay vị tiểu thư này đều có chỗ tốt.

Nhưng Anditina đưa lá thư lên, mày hơi nhăn: "Nhưng tôi chưa từng nghe thấy mẹ nhắc tới nơi này."

"Thì ra là có nợ —"

Lão thọt giống như nghe ra chút tình huống, vừa nhắc tới cái nghề làm vốn dĩ của mình lập tức khiến tinh thần lão tăng vọt gấp trăm lần.

"Burlando, chuyện này cứ giao cho ta."

Lão vừa nói với cái giọng chói chói, vừa ngó qua sắc mặt của Burlando. Lão có thể nhìn ra, thằng nhóc con ngày trước hiện giờ đã là một nhân vật, nhất là gã lính đánh thuê cao lớn đi theo hắn, võ nghệ bất phàm. Lão thọt không tìm đâu ra vài người có sức mạnh tương đương như thế trong nhận thức hữu hạn của mình — lão không kìm được mà so sánh với vài hộ vệ quý tộc tương đối mà lão biết, kết quả vẫn là người kia hơn một bậc.

Không biết nhân vật như vậy vì sao cam nguyện cống hiến sức lực cho Burlando. Lão thọt hiện giờ càng lúc càng thêm cẩn thận.

"Không cần, lão thọt." Burlando xua tay.

"Thiếu nợ thì trả tiền, lẽ bất di bất dịch."

Lão thọt lại đáp, nhưng lão nhìn thấy ngón tay Burlando đặt trên chuôi kiếm lập tức rụt cổ, nuốt nửa câu còn lại vào bụng. Chẳng qua lão vẫn nhỏ giọng thì thầm: "Làm gì cũng có luật lệ, làm gì cũng có luật lệ..."

Burlando nhìn đôi mắt trong suốt của thiếu nữ, như đang xem xét xem nàng có nói dối hay không — trong mắt cô gái có chút sầu lo, nhưng nhìn thẳng không chớp — thoạt nhìn không giống như đang cố lừa gạt. Cứ đi như vậy thì Burlando lại không cam tâm, nhíu mày. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể đổi thành cười: "Mà thôi, không sao, chuyện nhấc tay mà thôi."

Dù sao Burlando cũng không thể tán thành quan điểm của lão thọt, vì chút lợi ích có thể ép người đi lên đường cùng. Vốn Anditina đã mất song thân, hiện tại cuộc sống cũng khốn quẫn, làm cho người ta sinh lòng trắc ẩn. Hắn có thể làm gì nàng đây? Đương nhiên lão thọt có rất nhiều biện pháp, chẳng qua nếu hắn làm như vậy thì Roman bé bỏng không cắn chết hắn mới là lạ, lại còn Freya ghê gớm hơn nữa.

Thế nhưng thiếu nữ lại ho khan, chốc lát sau nàng cố nén đứng thẳng dậy, rồi lắc đầu: "Tiên sinh, tôi không cần sự bố thí của ngài."

Burlando sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.