Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 4




Trong hai người, ai lợi hại hơn? Cái này còn phải nói sao?

Nghe được lời của nàng, sắc mặt thiếu niên rốt cục cũng có một tia ba động: “Ở nơi nào?”

“Ngươi…ngươi tìm nàng làm gì?”

“Giết!” Thiếu niên nói ngắn gọn.

Tiêu Vận trong lòng vui mừng, quả nhiên là vậy! Hoàng Bắc Nguyệt kia quá kiêu ngạo, ngay cả người thần bí như vậy cũng muốn đi đối phó nàng.

Báo ứng! Đây chính là báo ứng a!

“Nàng đang ở phủ Trưởng công chúa! Ngươi và ta cùng tới Nam Dực Quốc, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm nàng.” Tiêu Vận vui mừng nói.

Thiếu niên không nói thêm lời nào, lẳng lặng đi theo Tiêu Vận ra khỏi Mê Vụ rừng rậm.

Hôm nay là ngày Thái hậu hồi triều, cũng là một ngày trọng đại đối với dân chúng Lâm Hoài Thành.

Hoàng Thượng thiết yến trong cung, hơn nữa còn cho bắn pháo hoa trong Hoàng Thành để dân chúng đế đô cùng nhau ăn mừng.

Bởi vậy khi đêm xuống, Lâm Hoài Thành liền náo nhiệt hẳn lên, dân chúng đều treo đèn lồng đỏ trước cửa, bày tỏ sự vui mừng của mình.

Có dân chúng như vậy, quốc gia này nhất định sẽ vô cùng giàu mạnh!

Tiêu Vận bị lạnh đến cả người phát run, rốt cục nàng cũng đã về tới Lâm Hoài Thành rồi, nhìn quang cảnh quen thuộc, nàng cơ hồ kích động muốn bật khóc.

Trở về, rốt cục cũng trở về rồi.

Thiếu niên kia không nhìn thấy được cái gì, chỉ nghe được tạp âm liên tiếp vang vọng bên tai, hắn cau mày nói: “Ở nơi nào?”

Hắn nói chuyện luôn ngắn gọn, có thể tiết kiệm chữ nào liền tiết kiệm chữ đó, tới bây giờ cũng chưa từng nói nhảm một chữ, thật may là Tiêu Vận nghe hiểu, người thiếu niên này muốn tìm chính là Hoàng Bắc Nguyệt, dẫn hắn tới gặp nàng, nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia còn có đường sống sao?

Tiêu Vận nhìn xung quanh, nghe được những lời nghị luận của dân chúng xung quanh, nàng rất nhanh đã biết tin tức Thái hậu hồi triều. Sắc mặt nàng có chút khó coi, Thái hậu đối với Hoàng Bắc Nguyệt phi thường sủng ái, Thái hậu trở về, biết được chuyện tình của phủ Trưởng công chúa nhất định sẽ rất giận dữ.

Nàng nhất định phải nhanh chóng trừ khử Hoàng Bắc Nguyệt mới được, nhất định không thể xảy ra một chút sai sót nào.

“Bộ dạng này của ngươi quá gây chú ý, ngươi chờ ta một chút, ta đi tìm cho ngươi một bộ y phục bình thường.” Tiêu Vận biết đầu phố bên kia có một cửa hàng bán y phục.

Thiếu niên này mặc một thân y phục đen tuyền, tinh xảo hoa lệ nhưng lại quá mức quỷ dị, không giống trang phục của Nam Dực Quốc. Hôm nay lại là ngày Thái hậu hồi triều, nếu cứ mang hắn nghênh ngang đi lại trên đường cái, sợ rằng sẽ làm cho Hắc Sắc Kỵ Binh chú ý, như vậy sẽ nguy to.

Hơn nữa nàng cũng muốn đổi một bộ y phục khác, cải trang một chút, Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn giết nàng, ngàn vạn lần không thể để cho nha đầu kia biết nàng đã trở lại.

Tiêu Vận thấy hắn vẫn đứng im, nàng biết người này sẽ không dám chạy loạn, muốn tìm được người tóc đỏ, hắn cũng chỉ có thể dựa vào nàng.

Nghĩ vậy, Tiêu Vận lập tức yên tâm đi tới cửa hàng bán y phục.

Nàng đi một hồi, thiếu niên kia vẫn đứng bất động. Hắn đứng ở góc tường, thực lực của hắn quả thật rất mạnh, nhưng bởi vì hắn là người mù nên người qua đường cũng không ai chú ý tới hắn.

Hắn đứng một hồi, nghe được bụng mình vang lên tiếng “ọt ọt”. Hắn rất đói, thời điểm ở Mê Vụ rừng rậm hắn đã rất đói rồi, đi một đoạn đường dài như vậy, hắn lại càng đói bụng hơn.

“Vằn thắn, vằn thắn đây.” Một người bán hàng rong đứng ở góc tường rao lên, mùi vằn thắn thơm phức liền bay sang.

Thiếu niên không chút do dự đi tới, đứng ở trước quầy bán vằn thắn. Người bán hàng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn, phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy y phục đắt tiền của hắn, vẻ mặt liền biến thành tươi cười: “ Vị công tử này, tới ăn một chén vằn thắn đi!”

Thiếu niên gật đầu một cái.

“Tốt.” Người bán hàng lập tức múc một bát vằn thắn từ trong nồi ra, cho thêm hành lá xắt nhỏ cùng vài món gia vị khác, sau đó đưa cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.