Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 39




“Ý cậu là ‘Say No” với hắn ?”

“Gần nửa đêm Trầm Tĩnh lái xe về nhà, vừa mở cửa đã thấy hai ngườI bạn tốt đang ngồI trong phòng khách, chai rượu vang trên bàn dường như không còn một giọt, tất nhiên, hai người họ đã đợi cô lâu lắm.

Vừa nhìn thấy cô, hai ngườI lập tức bu lại gần, quấn quýt bên cạnh hỏi cô về tình hình của cuộc hẹn tối nay, bắt cô nói lạI thật tỉ mỉ từng câu từng chữ.

Cô bị bọn họ vây kín, không thể làm gì khác hơn là phải cung khai tất cả.

“Ý của cậu là bảo hắn không cần trở về Đài Loan tìm cậu, nhanh chóng quay lạI nước Mỹ sao?” Sau khi nghe xong cô kể, Trang Hiểu Mộng thử lý giải.

“Đại khái là ý đó.” Trầm Tĩnh mỉm cười. “Tuy nhiên, chính xác hơn, mình nói là mình mong anh ấy không cần tiếc nuối hay hối hận về việc chia tay ngày xưa.”

“Yes!” Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường còn chưa nghe hết lờI Trầm Tĩnh, liền lớn tiếng đồng tình, vỗ tay hoan hô. “Vô cùng đồng ý, phải như vậy mới được! Không hổ là Tĩnh, mình biết cậu sẽ không làm tụi mình thất vọng.

Ai … thế mà các cô vừa rồI còn vừa uống rượu vừa lo lắng Trầm Tĩnh bị người đàn ông kia khua môi múa mép một lúc sẽ mềm lòng, nguyên lai là các cô lo lắng quá mức cần thiết.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng trao đổi một cái mỉm cười.

Thấy bọn họ lo lắng, Trầm Tĩnh cũng biết hai người bọn họ nãy giờ lo lắng cái gì, cô mở miệng, đang muốn lên tiếng, Đồng Vũ thường lại nói trước.

“Thế nào? Hắn nghe được cậu nói như vậy thì phản ứng làm sao? Sắc mặt có hay không trở nên rất khó xem? Ha Ha, nhất định là cứng họng đúng không?”

“Chỉ là cứng họng? Mình nghĩ hắn sẽ tối mặt, tám phần mười là hận thông thể lập tức đi về đi!” Trang Hiểu Mộng tiếp lời mỉa mai một cách khoa trương.

“Đáng đời hắn! Loại đàn ông vô lương tâm ấy, phảI để cho hắn bị báo ứng như thế mớI được.”

“Cho rằng phụ nữ rất dễ dàng đùa giỡn sao? Hắn nói đi là đi, nói về là về? Hắn cho rằng Tĩnh sẽ ngoan ngoãn ở yên chỗ này chờ hắn sao?”

“Trước đây vì sự nghiệp mà vứt bỏ bạn gái, hiện tại, đã đạt được thành công rồI lạI muốn quay về tìm lại tình yêu … Từ bỏ đi! Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?”

“Ai … mình thực muốn nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc nãy.”

“Me too! Me too!”

“biết sớm thì sẽ đi theo rình rồi.”

“Đúng vậy, thực sự là tính nhầm nha …”

Hai cô gái, một nói một hùa, càng nói càng hăng, đôi mắt sáng như sao, gương mặt càng hồng, khóe môi hiện lên nụ cười sắt bén như dao, đàn ông mà nhìn thấy e rằng sẽ đổ mồ hôi như mưa, đứng ngồi không yên

Trầm Tĩnh im lặng nhìn bọn họ, chỉ mỉm cười.

Cô nhớ đến khi cô khuyên Mạnh Đình Vũ nên bước tiếp con đừng anh đã chọn, thì trên mặt anh hiển lên một vẻ khiếp đảm và kinh hãi.

Vì vậy cô hiểu rõ mình đã nói trúng đích, anh quả nhiên là có ý nghĩ như vậy.

Chỉ là cô không giống hai người bạn tốt, cười nhạo suy nghĩ của anh, cô kỳ thật cũng không phải châm chọc, mà là thật tâm muốn khuyên anh.

Quá khứ đích đã qua đi, không cần tiếc nuối, cũng không cần nghĩ xin lỗi cô.

Thực sự, đã qua đi…

“Sau này hắn sẽ không dám tiếp tục phiền cậu nữa đi, Tĩnh?” Đồng Vũ Thường nói, gọi cô quay về với hiện thực.

“Làm sao còn mặt mũi nữa?” Trang Hiểu Mộng cười nhạo nói tiếp. “Tĩnh đã nói trắng ra như vậy, hắn có thật sự ngu ngốc cũng phải hiểu được nha! Mình xem bất luận trước đây hắn muốn làm cái gì, hiện tại, cũng sẽ từ bỏ thôi! Hừ hừ ….”

Từ bỏ?

Trầm Tĩnh ánh mắt chợt sáng, môi chợt cườI khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu…..

“Anh ấy trước giờ vẫn không phải là một người dễ dàng từ bỏ mọi việc.”


Từ bỏ?

Trong từ điển của anh dường như không tồn tại từ này.

Sở dĩ anh có thể vượt mọi chông gai, không sợ gian khổ để có được địa vị như ngày hôm nay cũng là bởi anh chưa bao giờ biết đến từ bỏ.

Anh làm sao có thể từ bỏ?

Mạnh Đình Vũ nhăn mặt nhíu mày, ngửa đầu, đem ly rượu một hơi cạn sạch.

Ngụy Nguyên Lãnh ngồi bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn hắn,

Một tiếng trước, anh nhận được điện thoại của Mạnh Đình Vũ, nghĩa bất dung từ, vội đến một quán Bar ở khu đông, cùng hắn uống rượu, xem một trận bóng tẻ nhạt trên ti vi.

Mạnh Đình Vũ chỉ yên lặng mà uống rượu, không hề nói tiếng nào.

Ngụy Nguyên Lãng không cần nghĩ cũng biết là ai làm hắn ra nông nỗi này, yên lặng nhìn anh đánh giá trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói.

“Mặt của cậu rất khó coi, có phải Trầm Tĩnh không đồng ý gặp cậu không?”

Mạnh Đình Vũ cứng người, động tác nâng ly rượu giống như một cỗ máy chưa được bôi trơn, chợt ngừng tại lưng chừng, sau vài giây mới khôi phục lại bình thường.

“Cô ấy đồng ý.” Anh buồn bã nói.

“Đã đồng ý?” Ngụy Nguyên Lãng vẫn không hiểu được. “Vậy cậu vẫn phang rầu rĩ chuyện gì?”

“Cô ấy nói với em một việc rất sâu xa.”

“Nói việc gì?” Ngụy Nguyên lãng tò hò hỏi

Mạnh Đình Vũ cũng không trả lời, chậm rãi thưởng thước ly rượu whisky trong tay.

Ngụy Nguyên Lãng kiên nhẫn đợi, giống như mỗi lần giao dịch, anh luôn kiên nhẫn chờ đối phương tự động để lộ sơ hở của mình.

Anh biết, khiến một người đàn ông chần chừ thật lâu không nói tiếng nào chắc là một việc rất khó mở miệng, nhưng anh cũng biết, nếu Mạnh Đình Vũ gọi anh đến, nhất định là cần đến anh, muốn cùng anh trò chuyện.

“Cô ấy nói, cuộc sống của con người ta cũng giống như băng qua một con đường.” Chần chừ chốc lát, Mạnh Đình Vũ cuối cùng cũng chọn cách đối mặt với nỗi đau khổ trong lòng.


“Băng qua đường?” Ngụy Nguyên Lãng kinh ngạc, không thể ngờ đến điều mình muốn biết lại là một câu nói như vậy.

“Có ý gì?”

Mạnh Đình Vũ nhíu mày, đem toàn bộ cuộc trò chuyện với Trầm Tĩnh vào tối hôm nay nói cho Ngụy Nguyên Lãng.

Anh đầu tiên là giật mình, rồi lại suy nghĩ một cách sâu xa, sau đó, môi hiệ lên một nụ cười nhẹ. “Không hổ là Trầm Tĩnh, anh cũng biết là cô ấy rất khác biệt.”

“Khác biệt?” Mạnh Đình Vũ ngước lên nhìn, có vẻ như rất khó chịu khi nghe được lời bình luận quá phận này của anh

Hắn không thích người đàn ông khác ngưỡng mộ bạn gái cũ đi?

Ngụy Nguyên Lãng cười trộm trong lòng, ho nhẹ hai tiếng. “So với những người phụ nữa anh quen, Trầm Tĩnh thật khác biệt.” Anh giải thích gọn gàng, ánh mắt như lóe sáng. “Một phần lớn phụ nữ, khi đối mặt với người con trai ngày trước đã từng vứt bỏ mình, sẽ là ai oán, hoặc là nổi giận, nếu không thì là hờ hững, giống như cô ấy, khuyên bạn trai cũ từ bỏ ý nghĩ, sợ rằng là có một không ai đi.”

Mạnh Đình Vũ hừ lạnh một tiếng.

“Có vẻ cậu đối với phản ứng của cô ấy rất không hài lòng.” Ngụy Nguyên Lãng cười như không cười, nhìn kỹ vẻ mặt anh.

Mạnh Đình Vũ không nói lời nào.

Ngụy Nguyên Lãng ý cười càng sâu, hiện cả trên mặt. “Rốt cuộc vì sao cậu lại quay trở về tìm cô ấy, Đình Vũ?”

“…”

“Là hổ thẹn? Là hối hận? Là muốn cùng cô ấy tiếp tục lần nữa?” Nguỵe Nguyên Lãng suy đoán vẻ lơ đãng, nhưng mỗi một câu đều giống như bức người.

Mạnh Đình Vũ thu lại tay nắm, chăm chú cầm ly rượu. “Em chỉ muốn nhìn xem cô ấy sống có tốt hay không.”

“Nếu không tốt thì sao?” Ngụy Nguyên lãng hỏi

“Em sẽ chăm sóc cô ấy.” Anh đáp

‘Nếu cô ấy sống rất tốt thì sao?” Ngụy Nguyên Lãng lại hỏi. “Nếu như cô ấy rất vui vẻ, căn bản là không cần cậu chăm sóc thì sao?”

Một câu hỏi thật nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một con trăn đang quấn chặt lấy ngực anh

Anh im lặng một lúc lâu, sau đó khàn khàn nói. “Anh biết không, trước đây Tĩnh rất bất cẩn khi qua đường, mỗi lần nhìn cô ấy băng qua đường, em đều là kinh hãi và khiếp đảm, chỏ sợ một người luôn mơ mô hồ hồ như cô ấy sẽ để xe đụng phải, nhưng hiện tại, cô ấy bảo mình vẫn bình an mỗi khi băng qua đường.”

“Thế nhưng cậu vẫn còn lo lắng mỗi khi cô ấy qua đường.” Ngụy Nguyên Lãng hiểu được ý anh muốn nói, nhẹ nhàng tiếp lời.

Anh cười khổ. “Cô ấy thật đã để quá khứ qua đi sao?Hay chỉ là để an ủi em?”

“Chuyện này …” Lời nói giữa chừng bỗng ngưng lại, như đánh mạnh vào con tim đang đai xót của Mạnh Đình Vũ

Anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt trong suốt mà sắc bén. “Anh khong phải nói là Tĩnh cho đến bây giờ vẫn không cùng người đàn ông nào khác gặp gỡ sao?”

“Cô ấy thật không có. Nghe nói người muốn theo đuổi cô ấy cũng không ít, nhưng cô vẫn không đồng ý hẹn hò vớ bất kỳ ai.”

Nếu cô có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đến giờ vẫn duy trì tình trạng độc thân như cũ, không lẽ bời vì vẫn nhớ đến một đoạn tình cảm làm cô bị thương trong quá khứ kia sao?

Cô ấy có thật sự là chân chính bước tiếp không?

“Cậu sẽ không cho rằng cô ấy không quên được cậu đi?” Ngụy Nguyên Lãng có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Anh lườm người kia một cái, từ đầu đến giờ người đó vẫn không chịu nghiêm túc, nhưng cũng là không cam lòng mà lắc đầu.

“Cũng đúng, suy đoán của cậu không phải là không có căn cứ” Ngụy Nguyên Lãng mỉm cười, ngoán tay xoa xoa cầm, trong lòng cô ấy không chừng có vậ gì đang che kín, bằng không thế nào có một người đàn ông tốt như anh vậy ở bên cạnh cũng không thể động tâm một chút đi?” Anh vừa đùa vừa nói ra nghi vấn của mình.

Mạnh Đình Vũ lần thứ hai trừng mắt nhìn anh.

Ngụy Nguyên Lãng thầm buồn cười, ánh mắt của anh rõ ràng như có ý. “Cô ấy mù mới có thể yêu cậu.”


Hắn là do quá tự tin sao? Hay chỉ do không thể quên được? Ngụy Nguyên Lãng bỗng phát hiện mình thật tò mò, muốn biết thật rõ ràng.

“Em nghĩ mình muốn tìm hiểu một chút.”

Ngụy Nguyên Lãng sửng sốt. “Tìm hiểu việc gì?”

“Em muốn biết cô ấy có phải là thực sự vui sướng với cuộc sống hiện tại không. Hay là thực ra cô ấy cũng không thật vui vẻ, chỉ là quật cường không chịu thừa nhận.”

“Cậu là muốn nói, Trầm Tĩnh tỏ ra vui sướng, tự tin của một người phụ nữ độc thân chính là giả sao?” Ngũy Nguyên Lãng trợn mắt, nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn một quái nhân. “Tin anh đi, cô ấy thật sự là rất vui vẻ.”

Cũng có thể.

Mạnh Đình Vũ thất thần nhìn ly rượu, dường như xuyên qua lớp chất lỏng ấy anh có thể thấy được hình dáng của một cô gái luôn quấn quýt lấy anh một cách ngọt ngào.

Cô luôn làm nũng với anh, luôn vui vẻ ỷ lại anh, cô nói cả đời này đều phải theo anh, cô vĩnh viễn yêu anh.

Cô gái đó, thực sự đã biến mất rồi sai? Anh thực sự hoàn toàn mất cô rồi sao?

“Em muốn đi tìm cô ấy.” Anh bỗng nhiên nắm chặc ly rượu, tuyên bố rõ ràng từng chữ.

“Cậu còn muốn đi àh?” Ngụy Nguyên Lãng kinh ngạc. “Người ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Từ nay về sau 2 người đường ai nấy đi, không cần vì người kia mà dừng lại …”

“Em muốn đi tìm cô ấy” Anh kiên quyết nói. “Nếu không biết thật rõ ràng mọi việc, em sẽ không buông tay.”

Ngụy Nguyên Lãng nhìn anh thật sâu, dường như muốn nhìn trong đôi mắt đang vụt cháy như lửa kia thực sự đang che dấu tình cảm gì?

Sau một lúc, anh chậm rãi nói.

“Cậu thực sự rất khó hiểu, Đình Vũ, chẳng trách gì cậu lại làm việc dưới trướng gã biến thái Đàm Dục kia.” Ngón cái khẽ vuốt nhẹ miệng ly rượu, khóe miệng mang một nụ cười trêu chọc

“Bất luận cậu trước đây quen biết một Trầm Tĩnh như thế nào, hiện tại, cô ấy là một người rất khó đối phó, đừng trách anh không cảnh cáo cậu trước nhé!”

Thứ bảy,

Sáng sớm 6 giờ, Trầm Tĩnh tỉnh giấc, xoay người nhìn ánh mắt sớm mai nghịch ngợm len qua song cửa sổ, chiếu vào bức tường màu trắng như thể đang nhảy múa.

Cuối tuần, nhà trẻ không có lớp, cô không cần phải đi làm.

Thật nhàn rỗi.

Cô lườI biếng nằm lại trên giường một lúc, bật chiếc đèn bàn phong cách cổ điển châu âu phía đầu giường, tiện tay cầm lấy quyển tiểu thuyết lãng mạn đã xem được một nửa vào hôm qua, chậm rãi lật xem.

Trang cuối cùng, kết thúc thật viên mãn, nhân vật nam và nữ chính ôm và trao nhau nụ hôn ngọt ngào dưới hàng cây.

Cô thở dài nhẹ nhàng, đem quyển sách để sang một bên, ngây ngốc trong chốc lát, sau đó xoay người bước xuống giường.

Lịch trình của ngày hôm nay của cô là … không làm gì, không hội họp cùng bạn bè, cũng không hẹn hò với hai người bạn tốt kia.

Hoàn toàn trống và hoàn toàn tự do.

Cô mở một bản nhạc, vừa rửa mặt, chải đầu, thay đồ vừa ngân nga theo điệu nhạc.

Chín giờ, một bóng dàng thật xinh đẹp chậm rãi bước về phía cửa lớn của khu nhà.

Áo sơ mi màu trắng, cổ viền một lớp ren mỏng thật lãng mạn, quần tây đen, tôn lên đôi chân thon dài cùng đôi xăng đan mỏng, thật nhẹ nhàng và xinh đẹp.

Cô chào buổi sáng với người bảo vệ khu nhà, thần thái tươi tỉnh.

“Cô Trầm hôm nay có hẹn sao?” Người bảo vệ tuổi trung niên nhìn cô với một ánh mắt ngưỡng mộ.

“Vâng ạh.” Cô nhẹ nhàng mỉm cười. Hôm nay cô có hẹn với chính mình.

Trời hôm nay rất đẹp, cô quyết định không lái xe, ung dung tản bộ đến phía nhà ga Đạm Thủy, nhàn nhã ăn bữa sáng tại quá café trước nhà ga.

Cô ngồi trên tầng hai, nhấm nháp ly café, đôi lúc lật xem tờ tạp chí, đôi lúc lạI lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật ngoài song cửa thủy tinh.

Cô say sưa trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không chú ý đến phía sau có đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cô.

Chủ nhân của ánh mắt ấy theo cô cùng vào quán café, ngồi ở một chỗ trong góc quán, cách cô khá xa, cầm một tờ báo che khuất gương mặt, đôi mắt sắc bén cũng không liến đến tờ báo mà chỉ chăm chú nhìn cô.

Không sai, người đang theo dõi cô chính là Mạnh Đình Vũ.

Từ lúc cô bước ra cửa lớn của khi nhà, anh đã đi theo sau cô, thế mà cô gái này vẫn không phát hiện ra được, thật là một người bất cẩn mà.

Nhưng anh cũng yên tâm, dù sao, nếu để cô phát hiện anh theo dõi mình, sẽ không tốt cho kế hoạch của anh. Nhưng dù thế nào anh cũng vẫn cảm thấy một chút gì đó tức giận.

Cô gái này, một chút cảnh giác cũng không có, hôm nay may mắn người theo sau cô là anh, nếu như là một gã côn đồ thì làm thế nào?

Hơn nữa, cô rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Cả một buổi sáng của cô cứ như thế mà nhàn rỗi trôi qua, ngoại trừ thỉnh thoảng xem những tờ báo vô vị.

Cô không cảm thấy buồn chán sao?

Mạnh Đình Vũ giận dỗi nhìn, ngườI không hiểu rõ không chừng sẽ nghĩ anh đang buồn rầu vì bị bạn gái cho leo cây.

Nhưng anh cũng không để ý người ta nghĩ như thế nào, anh chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Trầm Tĩnh lại lãng phí thời gian quý báu như thế?

Rốt cuộc, khi kim đồng hồ chỉ đến số mười hai, cô cũng có chút động tĩnh

Anh cho rằng rốt cuộc cô cũng rời khỏi, không nghĩ đến cô chỉ là giơ tay gọI ngườI phục vụ, kêu một phần Mỳ ống.

Không thể nào? Mạnh Đình Vũ thiếu chút nữa là làm ngã cái ghế. Cô định ngồi ở nơi này đến khi nào?

Anh bất đặc dĩ cũng phải gọi một phần cơm trưa, vừa ăn vừa theo dõi những cử chỉ của cô.

Cô thưởng thức đồ ăn một cách duyên dáng, thỉnh thoảng đôi môi đỏ mọng như đóa hoa hồng lại nở một nụ cười mỉm, làm cho anh thất thần một trận.

Cô tự hồ như rất hài lòng đối với phần cơm trưa

Mạnh Đình Vũ ngần ngại thu lại ánh mắt, nhìn đến phần cà ri trước mặt, có thể là anh gọi sai món rồi, có thể quán này nổi tiếng với món Mì ống chứ không phải là món cà ri ngốc nghếch mà anh đã gọi kia.

Trái với cảm giác hài lòng của cô, anh chỉ cảm thấy rất vô vị.

Thật vất vả mới ăn xong được bữa cơm trưa, cô đột nhiên đứng dậy.

Cô cuối cùng cũng phải rời khỏi cái quán ngu ngốc này sao? Anh vội vã đuổi theo cô, nhìn thấy cô đã bưới ra khỏi cửa, vội vã để lại một khoảng tiền lớn, đối với người phục vụ đang kinh ngạc nhìn anh khẽ phất tay, ý bảo không cần thối lại.

Sau đó, anh tiếp tục làm một kẻ theo dõi.

Cô bước qua đường, đi về phía nhà ga tàu điện ngầm. Lúc nhìn cô băng qua đường, trong nháy mắt, tim anh ngừng đập trong nháy mắt, chờ đến khi anh nhận ra cô bước đi có bao nhiêu bình tĩnh thì cô đã vào nhà ga.

Cô bước lên tàu, anh cũng theo vào, ngồi cách cô một khoảng phía sau, nhìn cô lấy cái Ipod từ trong túi xách, lặng lẽ nghe nhạc.

Cô còn có thể nghe nhạc, còn anh, không biết làm gì, chỉ có thể ngắm nhìn vẻ mặt của cô.

Mà điều này tuyệt đối không phải là một chuyện nhàm chán. Thì là chỉ ngồi trong khoang tàu điện ngầm, chỉ là nghe nhạc qua tai nghe, nét mặt của cô vẫn liên tục thay đổi.

Cô thỉnh thoảng lại mỉm cười, thỉnh thoảng lại lắc đầu nhè nhẹ, như thả theo điệu nhạc, thỉnh thoảng lại nhìn đám trẻ con đang thét lên tranh cãi một cách chói tai trong khoang tàu, thỉnh thoảng lại nhìn phía ngoài, ánh mắt ngưng lại tại một nơi bất định

Khi cô nhìn xa xăm, gương mặt thanh tú lạI bỗng nhiên phảng phất một lớp sương mù, khiến mặt cô càng thật nhẹ nhàng, làm cho người khác thật khó nắm tới.

Anh vòng tay ôm lấy ngực, nhìn dáng vẻ của cô một cách khát vọng.

Anh phát hiện bản thân rất muốn biết cô đang nghĩ cái gì …

Hắn phát hiện chính rất muốn biết, nàng đang suy nghĩ cái gì…

Đến trạm Trung Sơn, cô đứng dậy xuống tàu.

Đi theo sau bước đi của cô cũng thật không dễ dàng, cô bước đi dường như theo một điệu nhạc nào đó, đôi lúc nhanh, đôi lúc chậm, làm cho người khác không kịp thời gian mà trở tay, để lại một khoảng cách thật dài giữa hai người.

Cô dừng chân tại một chỗ kỳ lạ, anh đứng nhìn và cảm thấy thật lạ lùng.
Giống như hiện tạI, cô đứng lạI trên lốI đi bộ, ngửa đầu nhìn một gốc cây lớn.

Cây này có cái gì đẹp sao? Anh ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của cô. Là nở hoa rồI sai? Lá rơi sao? Hay là đang kết những quả đáng yêu?

Cũng là không có, chỉ là một chút bóng nắng thưa thớt mà thôi.

Anh không giải thích được, không hiểu được kỳ diệu ở chỗ nào, nhưng cô lạI xem một cách rất mê li, nheo mắt nhìn rất lâu.

Trầm Tĩnh ơi Trầm Tĩnh, em sẽ không nhìn đến ngốc luôn rồi chứ?

Anh thầm lo lắng trong lòng.

Cô đứng lặng dưới tàng cây một lúc lâu, giữa lúc tâm trí anh vô cùng bối rối và lo lắng thì, cô bước đi.

Trái tim đang như bị treo lơ lửng của ai cuối cùng cũng hạ xuống an toàn.

Anh theo cô đến một tòa nhà màu trắng nằm phía bắc của đường Trung Sơn, kiến trúc của tòa nhà mang phong cách của của nước Mỹ, trên cánh cửa sắc là một tấm bảng hiệu khắc bằng kim loại đề “Tòa nhà Quan Điểm Đài Bắc”

Đi qua quán café nằm phía bên ngoài, cô bước vào phía trong. Dựa theo kinh nghiệm, anh cho rằng cô muốn đến tiệm sách, mặt anh biến sắc, ão não thầm khó chịu không biết cô sẽ mất tiếp bao nhiê thời gian, nhưng cô lại bước nhanh qua tiệm sách, hướng về phía rạp chiếu phim nằm phía sâu bên trong mà đi.

Hóa ra là muốn xem phim.

Mạnh Đình Vũ thở dài một hơi.

Xem phim cũng tốt, đúng lúc, anh cũng đã rất nhiều năm chưa đến rạp để xem phim.

Anh thầm cảm thấy may mắn vì cô không chọn một nơi khác có thể làm anh không biết làm cách nào giết thời gian, nếu cô vào một tiệm sách hoặc một quán café để thư giãn, anh sợ anh sẽ phát điên lên mất.

Chỉ là anh trăm tính ngàn tính cũng không tính được ngay cảviệc xem phim cũng có thể làm một người đàn ông phát rồ vì nhàm chán.

Bởi vì, cô chọn chính là bộ phim “Thiên hiểu đắc” của một người đạo diễn vô danh nào đó, một bộ phim phóng sự dài dòng siêu cấp vũ trụ.


Trầm Tĩnh mang một đôi mắt đỏ hoe bước ra khỏi rạp chiếu phim.

Mí mắt có chút sưng, khóe mắt còn sót lại một giọt nước mắt do sự cảm động mà bộ phim mang đến, trên mà cũng sót lại vài giọt ngước mắt trong suốt.

Khóc thật nhìu.

Cô đưa ngón tay, chùi giọt lê ở khóe mắt, đôi môi anh đào khẽ cong tạo thành một nụ cười giễu chính mình.

Thực sự là một bộ phim hay, tuy rằng đạo diễn thể hiện bộ phim có chút chậm rãi, đôi khi thậm chí rất nhàm chán, nhưng phim nhựa chủ yếu là nhắm đến nhân tính, khiến người ta thực sự tỉnh ngộ.

Một cuốn phim hay! Có thể như vậy mà thoải mái rơi lệ, thật là tốt!

Cô mỉm cười, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chải đầu sơ lại, đem tóc một lần nữa buộc cao lên kiểu đuôi ngựa.

Sau đó, cô lấy một ít tiền lẻ trong túi, đang định đến Starbucks mua một ly Caramel Cappuccino thì bỗng thoáng nhìn thấy một người đàn ông từ rạp chiếu phim bước đến.

Anh ta đi lại có chút chậm rãi, tóc rổi bời có vẻ như bởi vì tựa lưng vào thành ghế, nhìn có vẻ rất buồn cười, đôi mắt anh chớp chớp, còn giống như trong mơ vẫn chưa thể tỉnh lại.

Anh ta tại saolại xuất hiện chỗ này? Sao lại có một bộ dàng chật vật như thế?

Trầm Tĩnh trốn trong góc, buồn cười nhìn anh.

Chỉ thấy anh lắc lắc đầu, vài giây sau, đôi mắt bỗng trợn to, như là đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ánh mắt khôi phục lại cái nhìn đầy cảnh giác.

Trầm Tĩnh nhìn chăm chú vào dáng vẻ anh đảo mắt xung quanh, dáng vẻ rất kỳ lạ, môi như nhấp nháy một tiếng chửi thầm, có vẻ giống như vừa bị người ta lấy mất đồ đạc này nọ.

Anh băng qua hành lang, nhìn quanh tại mỗi ngã rẽ, chạy ra toà nhà rồI vộI vàng quay trở lại.

Anh ta đang tìm cái gì?

Trầm Tĩnh ngạc nhiên, chăm chú nhìn hành động kỳ lạ của anh.

Tiếp đó là một tiếng gầm nhỏ vẻ phẫn nộ.

Sau vài năm lăn lộn tại phố Wall, cô tưởng rằng bây giờ anh trở nên lạnh lùng, trở thành một loại người mà cô thường thấy trong những quyển tiểu thuyết tình cảm, một người đàn ông vô huyết vô lệ, giống hệt một người được tạc từ băng đá.

Nhưng có vẻ không phải như thế.

Anh thoạt nhìn cò vẻ đang rất tức giận, cô không nghi ngờ nếu lúc này có kẻ nào can đảm dám đến gần chọc ghẹo anh, anh sẽ hướng về người không biết tốt xấu đó mà hét một cách tàn bạo.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Trầm Tĩnh không khỏi bật ra tiếng cười, tao nhã bước tới.

Cho đến nhiều năm sau, cô vẫn không thể hiểu rõ lúc ấy rốt cuộc là động lực nào thúc đẩy cô bước về phía anh, chỉ là trong lúc ấy, hành động đó lại diễn ra rất tự nhiên.

Cô nhẹ nhàng đến phía sau anh. “Tiên sinh, tôi có thể hỏi ông đang tìm cái gì sao?”

Nghe cô ôn nhu hỏi, anh quả nhiên tái mặt quay sang nói. “Đừng làm phiền ….”lời nói mang vẻ tức giận, đến khi nhìn thấy nụ cười trong sáng kia, bối rối bước lui vài bước.

“Tĩnh” Anh lắp bắp gọi, vô thức chuyển dời ánh mắt khỏi đôi mắt trong veo như nước của cô.

“Anh đang tìm người sao?”

Im lặng.

Anh làm sao thừa nhận anh đang tìm cô.

“Muốn em giúp anh không?”

“Không cần.” Anh hắng giọng, nói một cách khó nhọc. Người anh muốn tìm là cô gái đang đứng một cách duyên dáng trước mặt anh đây.

Cô nhìn anh vài giây. “Không ngờ anh cũng tới đây xem phim.”

Anh căn bản là không có xem, phim vừa chiếu được mười phút, anh đã ngủ thiếp đi, so với nằm trên chiếc giường lớn quý giá kia thì càng thật yên ổn, thật ngon.

Anh lần thứ hai hắng giọng, vẻ mất tự nhiên, cảm thấy gò má dường như đang nóng dần lên.

“Em nhớ rõ trước kia anh không thích xem phim, trừ phi là một bộ phim hành động được sản xuất với kinh phí cực lớn, không ngờ anh cũng có hứng thú với thể loại phim phóng sự như thế này.”

Không, anh một chút hứng thứ cũng không có, chỉ là vì theo dõi cô mà đến.

“Thật là một bộ phim tuyệt vời phải không? Em xem thật cảm động.” Đôi mi thanh tú cong cong, đôi mắt sáng dịu dàng.

Anh giật mình nhìn kỹ cô, lập tức phát hiện viền mắt còn lưu lại chút ửng đỏ … cô khóc sao? Một bộ phim buồn chán khiến anh có thể đi vào giấc ngủ trong vòng mườI phút lạI có thể làm cô khóc sao?

Anh quả thật … khụ … không biết nói thế nào

“Anh không nghĩ vậy sao?” Cô xem anh dường như không đồng ý.

“Rất dài dòng, tiết tấu quá chậm, tình tiết yếu kém, nội dung không rõ, thủ pháp làm phim của đạo diễn thật kém.” Một bộ phim hay bị anh đánh giá không đúng chút nào.

Cô kinh ngạc nhướng mày nhìn anh. “Đây là phim phóng sự mà! Anh không quen xem sao lại muốn đến xem làm gì?”

Hỏi rất hay! Anh rầu rĩ nghĩ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ thản nhiên. “Vậy em nói anh nghe xem bộ phim đó cảm động ở điểm nào?”

“Điểm nào ư?” Trầm Tĩnh ngấp ngứ một chút, sau đó lại nói. “Rất nhiều”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như ngay đầu phim là cảnh mặt trời mọc, đó mang một ý nghĩa sâu xa, còn có ….” Trầm Tĩnh mạch lạc nói ra những điểm cô thấy đáng phải khen ngợi của bộ phim phóng sự này, tuy nhiên, cũng phân tích một vài khuyết điểm nho nhỏ, nhưng nói chung khuyết điểm cũng ko thế che lấp được cái ưu điểm của bộ phim.

Cô nói một câu, Mạnh Đình Vũ nói lại một câu, cô tranh luận, phản bác lại mà vẫn không hề tức giận, vẫn như cũ không nhanh không chậm từ tốn phân tích rõ ràng cái nhìn của mình.

Đến cuối cùng, Mạnh Đình Vũ không nói nữa mà chỉ nhìn một cách chăm chú vào mắt cô.

“Thế nào?” Cô nhướng mày. “Em nói sai sao?”

“Anh chỉ là không nghĩ đến … em lại tranh luận với anh.” Anh nói thật nhỏ, ánh mắt có chút hoảng hốt. Cô gái trước kia sẽ không nói với anh như thế, cô sẽ làm nũng, sẽ “chơi xấu”, nói không lại anh liền nhăn mặt nhăn mày, nhưng sẽ không thể nào cùng tranh luận với anh một cách bình tĩnh như thế.

“Không quen với việc có người tranh luận với anh sao?” Cô nhẹ giọi hòi, khóe môi hơi cong, hiện lên một nụ cười mang vẻ chế giễu.

Ngực anh chấn động.

Cô đang chế giễu anh?

Cô lẳng lặng nhìn anh vài giây. “Em đi đây, hẹn gặp lại anh.” Nhẹ nhàng một cái gật đầu làm, cái đuôi ngựa xinh đẹp khẽ lay động.

Mắt anh thấy cô sẽ rời đi, cổ họng anh dường như bị nghẹn lại, anh hắng giọng, thật vất vả mới thốt ra được câu hỏi.

“Em muốn đi đâu sao?”

Cô xoay đầu nhìn lại. “Ăn bữa tối”

“Một người?”

“Không được sao?”

Anh bước lên đứng trước mặt cô, ánh mắt giống như một người đang cố ý gây sự với cô, “Đây là sự vui sướng của em?”

Cô giật mình.

“Ngồi ngây người trong quán café một buổi sáng, một mình bước đi trên đường, một mình xem phim, hiện tại cũng một mình ăn cơm tối, đây là sự vui sướng của em sao?”

“Làm sao anh biết?” Cô bỗng dưng trợn mắt. “Anh theo dõi em?!”

Anh nhất thời bối rối, nhưng anh vẫn ép mình không để tâm đến và gật đầu. “Đúng thế, anh theo dõi em.”

“Vì sao lại làm như vậy?” Cô hỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Bởi vì anh muốn biết sự vui sướng của em là như thế nào, bởi vì anh sợ em nói dối, bởi vì anh không yên tâm, cho nên …”

“Đơn giản mà nói, anh không tin em?” Cô cắt đứt câu nói của anh, giọng nỏi rất nhẹ, rất mềm mại nhưng trong đó lại mang một ý nghĩa sâu xa làm người khác phải sợ hãi.

Mạnh Đình vĩ giật mình.

“Anh cho rằng, em vẫn còn là cô gái mãi không thể trưởng thành của ngày trước hay sao? Anh có phải đang nghĩ, bởi vì năm đó anh bỏ rơi em, làm em đến bây giờ vẫn còn cô đơn một mình, cho nên muốn gánh lấy trách nhiệm, chiếu cố đến em?”

Cô thế nào mà trong khi hờn giận chất vấn anh như thế, biểu hiện vẫn bình tĩnh, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy?

Mạnh Đình Vũ kinh hoảng, trong chốc lát không tìm được từ gì để nói, vất vả lắm mới tìm về tiếng nói của mình.

“Anh thừa nhận là anh có ý nghĩ đó, chẳng lẽ không đúng sao? Tĩnh, nếu không vì sao đến bây giờ em vẫn chưa có bạn trai? Rõ ràng là hiện tại có rất nhiều người đang theo đuổi em!”

“Em không quen bạn trai, là bởi vì một mình em cũng sống rất vui vẻ, anh có thể đảm bảo, nếu bên cạnh em có thêm một người đàn ông thì em sẽ sống vui vẻ hơn sao?”

Anh cứng người.

“Nếu một người đàn ông không thể làm cho em vui vẻ hơn, em không cần phải chấp nhận anh ấy. Em không hy vọng một người đàn ông sẽ làm gián đoạn cuộc sống hàng ngày của mình.”

Đôi mắt cô hiện lên một vẻ tia sáng mang vẻ đùa cợt sao? Anh không hiểu đươc. Em nói một người đàn ông … sẽ làm gián đoạn cuộc sống hàng ngày của em?”

Loại ý nghĩ này, anh nghe như chưa nghe, trước đến giờ chưa từng có một người con gái nào trước mặt anh nhắc đến. Những người ấy đều là lo lắng quay chung quanh anh, cầu mong được anh để mắt đến.

“Em nghĩ anh sẽ không hiểu rõ việc này.”Cô lạnh lùng mỉm cười, làm như nhìn thấy rõ nội tâm của anh. “Rõ ràng là vài năm làm việc tại Phố Wall hoàn toàn không dạy anh biết được làm thế nào để tôn trọng một người phụ nữ, mà chỉ làm anh trở thành một người đàn ông tự cao, luôn tự cho mình là đúng.”

Anh, một người tự cao?

Mạnh Đình Vũ nhíu mắt, khi nghe cô bình luận không chút cảm tình thì anh đầu tiên là cảm thấy buồn bực, sau đó lại dần hiểu rõ

Anh nhìn thật sâu vào người con gái trước mặt mình, cô cao ngạo đứng thẳng lưng, đôi mắt sáng nhìn thẳng anh, không do dự, không sợ hãi cũng không có chút chần chừ.

Không, có thể không hẳn là anh trở nên một người đàn ông tự cao tự đai6, mà là cô, cô trở thành một người phụ nữ cao ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.