Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 27




Lúc ấy nàng vội vàng đi tìm hiểu tin tức, cũng chẳng quan tâm để ý tới Tiêu Vận, không nghĩ tới, nàng ta một mình chạy ra khỏi doanh trại vừa đúng lúc gặp bọn Hoắc lão lục, đại khái là một người chạy ra doanh địa, vừa lúc để cho Hoắc lão lục gặp được nên mới bị bắt.

Cái này thì có thể trách ai được? Có trách thì trách nàng ta khinh thường không chịu tuân thủ quy tắc!

“Nếu đúng là Tiêu Vận đã đi ra ngoài, thì lúc người của Tứ Hải dong binh đoàn dốc toàn bộ lực lượng đến chỗ chúng ta mà không có được chút lơi ích gì ra về, hẳn là không bắt được Tiêu Vận.” Lôi viện sĩ vuốt râu phân tích nói: “Trưởng lão, hiện nay linh thú bạo động cũng đã bình tĩnh trở lại, không bằng phái người đi xem xét một chút xem sao.”

Lôi viện sĩ phân tích vô cùng có đạo lý, Người của Tứ Hải dong binh đoàn dốc toàn bộ lực lượng đến doanh trại đều lo cướp đoạt đồ vật, làm gì có ai rãnh rỗi mà đi bắt Tiêu vận chứ?

Hơn nữa, sự thật cũng là như thế, Tiêu Vận sớm đã bị bọn Hoắc lão lục bắt.

Nam Cung trưởng lão nghe xong cũng thấy có lý, liền gật đầu, ra lệnh cho một vài lão sư cùng các đệ tử có cấp bậc cao ra ngoài xem xét, những người còn lại cũng dọn dẹp lều trại, đến bên ngoài Phù Quang rừng rậm.

Linh thú bạo động đã ngừng, bọn họ thừa dịp bóng đêm mà đi, nói không chừng có thể bắt được các linh thú đi riêng lẻ nữa.

Nghe nói nhổ trại rời khỏi nơi này, Hoàng Bắc Nguyệt là người vui vẻ nhất, vừa rồi nàng còn lo lắng nếu như không rời khỏi nơi này, trong chốc lát ở bên phía Tứ Hải dong binh đoàn bị bột phấn của giống cái Khổng Tước thảo dụ tới một đống linh thú, tai họa lớn như vậy bọn họ phải đối phó ra sao?

Ôm tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, đi theo đại đội ngũ phía trước vào trong Phù Quang rừng rậm, vừa mới ra khỏi Nguyệt Lạc cốc chỉ cảm thấy mặt dất dưới chân rung động dữ dội.

“Không thể nào, linh thú bạo động còn chưa có chấm dứt sao?” Phía trước có người người hô to!

“Thanh âm này, hình như là ở Nguyệt Lạc Cốc!”

Nghe nói như thế, mọi người liền vội vàng quay đầu lại, ở phía trước Nguyệt Lạc Cốc, nhìn thấy một đàn linh thú điên cuồng hướng đến nơi mà bọn họ đã từng hạ trại, nói chính xác hơn là hướng về phía bên kia sông nơi Tứ Hải dong binh đoàn! Những linh thú to lớn này làm ngã cả những cây to trong Nguyệt Lạc cốc, tất cả thực vật đều bị đàn linh thú điên cuồng này phá hỏng!

Bạo Phong Viên thân thể to lớn đứng trước doanh trại, đấm ngực dậm chân gầm lớn. Nhưng mà ở trong đàn linh thú diên cuồng này có không ít con thân thể to lớn, mãnh liệt xông lên chẳng mấy chốc đã đem Bạo Phong Viên giẫm ở dưới chân! Sau đó ở trong Nguyệt Lạc cốc xuất hiện một loạt tiếng kêu thảm thiết náo loạn cả lên.

Chúng đệ tử Linh Ương Học Viện hai mắt nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Quách viện sĩ mở to hai mắt, sợ hãi than một tiếng: “Quả thật là báo ứng!”

Hắn vừa thốt lên xong, tất cả mọi người đều phụ họa, báo ứng! Thật sự là báo ứng! Mới vừa rồi nghĩ đến cướp bóc bọn họ, hiện tại tốt lắm, toàn quân bị diệt!

Hoàng Bắc Nguyệt ôm tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của nó, khóe miệng có chút cong lên, ngẩng đầu, vừa vặn gặp được con ngươi màu tím của Phong Liên Dực nhìn qua.

Ánh mắt hai người ở không trung ngắn ngủi va chạm, ngay trong lúc đó dều có thể nhìn thấy trong ánh mắt đối phương có ẩn ý cười. Hết sức ăn ý, chỉ là ngắn ngủi va chạm sau đó cả hai đều dời tầm mắt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Công chúa Anh Dạ cảm thán nói: “May mà chúng ta rời đi nhanh, nếu không, không chừng lại trờ thành thức ăn cho bọn linh thú cũng nên.”

“Đúng vậy.” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười. Tiêu Vận giờ phút này hẳn là đã ở trong Tứ Hải dong binh đoàn, vận khí của nàng luôn không có gì dặc biệt lần này chỉ sợ là không sống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.