Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 20




Nam Cung trưởng lão đứng lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Trên mặt đất lúc này quả thật là một mảnh hỗn độn, có đệ tử trực tiếp bị chém mất một cánh tay, người bị trọng thương nằm khắp nơi, tiếng kêu khóc vang lên không ngớt.

Nam Cung trưởng lão nhíu mày, cảm thấy mình có chút già đi, lần này chỉ sợ là lần xuất ngoại lịch lãm tổn thất thảm trọng nhất từ khi Linh Ương Học Viện sáng lập cho tới nay!

Chức Mộng Thú kia mặc dù nhỏ nhưng lực sát thương quả thật vô cùng kinh người!

Bọn chúng là ác ma có thể khơi gợi lên địa phương đen tối nhất trong lòng của con người!

“Chữa thương trước đi, những ai không bị thương thì tạo thành vài tiểu đội đi tuần tra!” Nam Cung trưởng lão uy nghiêm nói: “Vì phòng ngừa Chức Mộng Thú trở lại tập kích, mọi người tốt nhất hãy đem thần thức phong bế lại, chỉ trao đổi với nhau bằng động tác thôi!”

“Vâng!” Vài vị lão sư không bị thương dẫn một đám đệ tử đi tuần tra.

Sau khi Phong Liên Dực giúp những đệ tử cùng sư phụ bị thương nghiêm trọng chữa trị xong, Nam Cung trưởng lão đi tới, nói: “Chúng ta mới tiến vào Phù Quang rừng rậm không bao lâu mà đã gặp phải Chức Mộng Thú, tình huống này quả thật rất không bình thường, Dực vương tử có ý kiến gì không?”

Phong Liên Dực nhàn nhạt cười: “Ta đoán việc này có liên quan tới vụ Linh thú bạo động lần trước.”

Nam Cung trưởng lão gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ vậy. Mấy năm gần đây Phù Quang rừng rậm cũng không yên bình, xảy ra rất nhiều biến hóa, ngay cả Chức Mộng Thú còn chạy ra vùng ngoại vi thế này, nếu đi tiếp vào trong, chỉ sợ sẽ có uy hiếp càng thêm kinh khủng a!”

“Vậy trưởng lão dự định làm sao đây?” Phong Liên Dực hỏi, đi ra ngoài lịch lãm, mọi việc đều do Nam Cung trưởng lão định đoạt.

Nam Cung trưởng lão sắc mặt nghiêm trọng nói: “Lấy tình huống trước mắt, chúng ta chỉ có thể một con đường là trở về mà thôi.”

Phong Liên Dực có chút nhíu mày, kết quả như thế hắn cũng không ngờ tới, xem ra lần lịch lãm này sẽ không được viên mãn rồi.

Đệ tử cùng lão sư bị thương rất nhiều, cuộc hỗn chiến vừa rồi mọi người đều rơi vào ác mộng, bọn họ thấy mình đang đối mặt với địch nhân mà mình hận nhất, đương nhiên sẽ dốc hết sức mà chém giết!

Khi đó nguyên khí ba động quá lớn, Phù Quang chung quanh bị hấp dẫn lại đây cũng không ít, có người còn bị Phù Quang tấn công, bởi vậy tổn thất rất thê thảm.

“Dực vương tử.” Nam Cung trưởng lão hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Lúc nãy bị vây khốn trong ảo cảnh, Bắc Nguyệt quận chúa có động thủ với người nào không? Thực lực của nàng như thế nào?”

Tròng mắt màu tím nhạt hơi chuyển, Phong Liên Dực cũng không khỏi kinh ngạc, ngay cả Nam Cung trưởng lão cũng bắt đầu chú ý đến nha đầu kia, xem ra việc tiếp tục giả heo ăn thịt hổ của nàng sẽ không còn dễ dàng rồi đây.

“Ta vừa rồi cũng bị Chức Mộng Thú vây khốn, không thấy được cái gì, nhưng Anh Dạ công chúa ở gần Bắc Nguyệt quận chúa không có bị thương, bởi vậy ta nghĩ thực lực của nàng cũng chỉ trong phạm vi có thể tưởng tượng được mà thôi.”

Nam Cung trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, thần sắc có chút thất vọng. Thực lực của Bắc Nguyệt quận chúa chỉ ở trong phạm vi có thể tưởng tượng được thôi sao? Hắn vẫn mong chờ nha đầu này sẽ cho hắn một cái kinh hỉ, chẳng lẽ là hắn đoán sai?

“Hôm nay may mà có Dực vương tử, chờ thương thế của bọn hắn ổn định lại thì chúng ta lập tức lên đường trở về.”

“Không sao, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà.” Phong Liên Dực khiêm tốn cười cười, cùng Nam Cung trưởng lão tán gẫu vài câu rồi cũng đi ra ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt không có bị thương nên tự động xin đi tuần tra chung quanh. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy tình huống vừa rồi không đúng.

Phù Quang lóe lên trong rừng rậm u tối, tiểu đội tuần tra lúc nãy đều bị Chức Mộng Thú dọa cho chết khiếp, giờ phút này quả thật là thảo mộc giai binh (Dạ: chỉ trạng thái quá mức lo lắng, nghi thần nghi quỷ, cỏ cây lay động một cái cũng tưởng là địch nhân tấn công), mỗi người đều cảm thấy bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.