Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ở một bên nhìn, nghiêng đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một chút rồi lại xoay sang nhìn Phong Liên Dực một tẹo. Nó hết sức ưu sầu, hết sức buồn bực, tựa hồ không biết mình phải đi giúp ai.
Nó thấp giọng đáng thương kêu vài tiếng, ngay cả thịt cũng ăn không vô nữa.
“Chức Mộng Thú xuất hiện cũng không phải là ta muốn hại ngươi!” Phong Liên Dực trầm giọng nói, lúc ấy hắn vẫn ở bên người nàng chính là vì bảo vệ nàng!
Lãnh quang thoáng hiện trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt: “Ngươi thừa nhận Chức Mộng Thú là do ngươi mang đến! Nói, ngươi nhìn thấy cái gì rồi? Ngươi từ trong giấc mộng của ta thấy cái gì?!”
Nàng giống như một đầu mãnh thú tức giận, khí thế hung hăng, lực lượng ẩn chứa trong quyền cước lại mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh thêm vài phần. Quyền ảnh nặng nề, nhanh đến mức làm người ta choáng ngợp!
Phong Liên Dực lui về sau mấy bước, nhíu mày nói: “Ta không có nhìn mộng cảnh của ngươi!”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời của ngươi nói sao? Lúc ấy ngươi làm cái gì thì cũng chỉ có một mình ngươi biết!”
“Tại sao ngươi vẫn không tin ta!” Phong Liên Dực cũng nổi giận, hắn vòng qua, đem chưởng phong của nàng triệt tiêu, lại phi thân tiến lên, thiếu chút đã bắt được bả vai của nàng.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại giống như một con cá linh hoạt, kinh nghiệm cận chiến ở hiện đại của nàng vô cùng phong phú, sao có thể dễ dàng bị người bắt như vậy được!
Thân thể linh hoạt chợt lóe đã tránh được, nụ cười lạnh lẽo trên khóe miệng càng sâu: “Ngươi không nhìn mộng cảnh người khác, vậy ngươi dùng Chức Mộng Thú để làm gì?”
Câu nói này đã hoàn toàn kích phát cơn giận của hắn. Sắc mặt hắn trầm xuống, cảm thấy cơn tức giận như phô thiên cái địa ập tới. Đời này, người nào hiểu lầm hắn, không tin hắn, hắn cũng không quan tâm!
Nhưng là…hắn lại quan tâm đến việc nàng có tin hắn hay không!
“Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi trời sinh là người đa nghi như vậy sao? Ngươi từ trước tới giờ chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào sao?!” Một lần bắt không được nàng, Phong Liên Dực liến xuất thủ lần thứ hai, lần này hắn cũng không còn hạ thủ lưu tình nữa, bóng dáng giống như cơn gió, trong nháy mắt đã biến mất.
Trong lúc Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, hắn đã xuất hiện sau lưng nàng, song chưởng duỗi ra từ phía sau đem nàng ôm lấy, lại chế trụ hai cánh tay của nàng, khiến cho nàng không thể động thủ được nữa.
“Tên hỗn đản khốn kiếp!” Hoàng Bắc Nguyệt tức giận mắng một tiếng, dưới chân dùng sức, đôi chân dẻo dai có thể so với vận động viên thể thao đá lên trên, thiếu chút nữa đã đá trúng mặt hắn.
Sắc mặt Phong Liên Dực trầm xuống, ôm nàng té xuống đất, ngay tại chỗ lăn một vòng, sau đó đem nàng đè dưới thân, gắt gao giữ chặt hai tay cùng hai chân của nàng.(Dạ: *máu mũi tuôn trào*)
“Ngươi còn cử động nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi!” Phong Liên Dực phẫn nộ tới cực điểm, không nghĩ tới đối phó một nữ nhân lại phiền toái như vậy.
Dùng toàn lực đánh lại sợ tổn thương nàng, chính mình cũng sẽ đau lòng.
Nhưng không dùng toàn lực, nha đầu kia so với mãnh thú còn hung ác hơn, bất cẩn một chút là mình sẽ thua trong tay nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hung hăng cắn răng, từng chữ từng chữ phun ra: “Ngươi muốn giết ta sao?”
“Nếu ta muốn giết ngươi, lúc nãy đã không hạ thủ lưu tình rồi.” Phong Liên Dực thật vất vả mới áp chế được cơn giận, con ngươi màu tím bao trùm một tầng phẫn nộ, cơ hồ hóa thành một vòng xoáy thôn phệ hết thảy!
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như vậy sao lại có thể xuất hiện trên người của một tiểu cô nương mười hai tuổi đây?
“Ngươi bây giờ có thể bắt nạt ta, nhưng hai năm sau, ta muốn cho ngươi đẹp mắt!”
Phong Liên Dực giận quá hóa cười: “Hoàng Bắc Nguyệt, người thật sự chưa từng tín nhiệm ai sao?”
“Người đáng tin tự nhiên ta sẽ tin!”
“Ngươi lấy cái gì để kêt luận là đáng tin hay không đáng tin?”
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: “Nhìn hành vi, hành vi quang minh lỗi lạc tự nhiên sẽ đáng tin!”
Triệt để bị hạ gục.(Dạ: câu này không biết của tác giả hay tiếng lòng của Dực ca nên ta cứ thêm vào:3)