Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 10




Nam Cung trưởng lão cũng chính vì thế mới cảm thấy rầu rĩ, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám đệ tử mà thôi, người của Tu La thành động thủ với bọn họ, đến tột cùng là có ý gì?

Đây mới là thứ làm người ta lo lắng nhất!

“Chuyện này trở về bàn lại sau.” Thái hậu nói: “Hôm nay đám đệ tử cũng đã mệt mỏi rồi, truyền ý chỉ của ai gia xuống, lần này đệ tử nào đi rèn luyện cũng đều có ban thưởng.”

“Đa tạ Thái hậu!” Nam Cung trưởng lão thay mặt các học sinh tạ ơn.

Cung nữ đang định đỡ Thái hậu trở về, Anh Dạ công chúa vội đuổi theo, cười nói: “Hoàng tổ mẫu, có một người nãy giờ rất muốn gặp người nha.”

“A, là ai? Hoàng huynh của ngươi sao?” Thái hậu hiền lành cười hỏi.

Anh Dạ công chúa nở nụ cười xinh đẹp: “Người trở về trước đi, ta sẽ nhanh chóng mang nàng ấy tới gặp người.”

“Nha đầu này, lại còn thần bí như vậy!” Thái hậu hướng Tô ma ma bên cạnh cười nói.

Tô ma ma cười nói: “Mấy năm không thấy, Anh Dạ công chúa cũng đã cao lên không ít, như vậy Thái tử điện hạ hẳn cũng càng thêm anh tuấn tiêu sái rồi, năm nay cũng mười sáu tuổi, là tuổi tác có thể cưới hỏi.”

Văn Đức Thái hậu vừa nghe cũng bật cười, mấy nếp nhăn trên mặt hơi rung động, vui mừng nói: “Đúng vậy, Chiến Dã năm nay cũng mười sáu tuổi rồi, cũng nên để mẫu hậu hắn xem xét nữ nhi tốt nhà danh giá, định ra hôn sự cho hắn.”

“Hoàng hậu nương nương chọn, vạn nhất lại không hợp ý Thái tử điện hạ.” Tô ma ma cúi đầu nói: “Thái hậu, nô tỳ cảm thấy hôn sự của Thái tử điện hạ để ngài làm chủ là thỏa đáng nhất, nô tỳ không đành lòng nhìn thấy một cuộc hôn nhân chính trị.”

“Tô ma ma.” Thái hậu chợt lên tiếng: “Bạn già của ta ơi, việc này ngươi không cần để tâm quá mức.”

“Nô tỳ thất lễ.” Tô ma ma gạt một ít nước mắt trên khóe mi, vội vàng nói: “Nô tỳ nhìn Thái tử điện hạ lớn lên, điện hạ là đứa bé ngoan, nội tâm nhân hậu, nếu cả đời hắn không vui, Thái hậu người có thể vui vẻ sao?”

Thái hậu ngồi lên xe ngựa than nhẹ một tiếng: “Ai gia làm sao nguyện ý để cho Chiến Dã không vui, nhưng người mẫu thân kia của hắn sẽ không cho phép hắn tùy tiện chọn một cô nương hắn thích để cưới đâu. Nếu không có tài sản cùng bối cảnh, không có ích lợi, mẫu thân và cữu cữu của hắn sẽ không đồng ý.”

Tô ma ma mặt mũi buồn bã, thân ở chốn thâm cung, đã thấy nhiều cuộc hôn nhân bất đắc dĩ, bà có biện pháp gì đây?

Thái hậu hôm nay đã đã rời xa triều chính, quyền lực trong tay cũng đã hoàn toàn giao cho Hoàng thượng, hôm nay mặc dù vẫn được người người kính yêu, Hoàng thượng cũng hiếu thuận, nhưng quốc gia đại sự nhiều lúc cũng không phải chỉ một mình Hoàng Thượng là có thể quyết định được.

Tô ma ma trong lòng suy nghĩ, cũng không dám tiếp tục nhiều lời, bà thoáng đẩy một góc rèm ra, nhìn bên ngoài một chút. Anh Dạ công chúa đang dẫn một thiếu nữ áo đỏ đi tới, bà dụi dụi mắt, tựa hồ có chút hoa mắt, run rẩy nói: “A..a, kia không phải là Trưởng công chúa sao?”

Ngón tay Thái hậu chợt run lên, hỏi: “Tô ma ma, ngươi nói cái gì?”

“Người đó…người đó là Huệ Văn Trưởng công chúa.” Tô ma ma đem rèm vén lên để cho Thái hậu cũng có thể nhìn ra ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt đến gần xe ngựa, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của Thái hậu, sống mũi nàng có chút cay cay, vội vàng quỳ xuống: “Bắc Nguyệt thỉnh an Thái hậu.”

“Cái này…” Thái hậu ngẩn ra nhìn nàng, hồi lâu vẫn không nói ra lời.

Anh Dạ công chúa cười nói: “Hoàng tổ mẫu, đây là Bắc Nguyệt đó, Bắc Nguyệt Quận chúa, con của Hoàng cô.”

“Là Bắc Nguyệt Quận chúa a!” Tô ma ma phản ứng đầu tiên, khóe mắt ướt át: “Đều đã lớn như vậy, Thái hậu, ngài xem một chút, mấy năm không gặp, Bắc Nguyệt Quận chúa cùng Trưởng công chúa năm đó quả thật rất giống nhau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.