Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người!

Quyển 3 - Chương 22: Chiến tranh không thuộc về nhân dân




Nhìn khách không mời mà đến trước mặt, trong nháy mắt mặt của Tô Khả cứng đơ. Em gái nó, lại là ông già Phạm Kim Ngân. Hắn tới đây làm gì? Còn cầm nhiều quà như vậy.

Người kia thấy Tô Khả đi ra, bỏ qua cho Tiểu Bao Tử, khẽ mỉm cười với Tô Khả, lộ ra mấy cái răng màu vàng kim, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hắn nói với Tô Khả: " Tô phu nhân, chào cô."

"Ông tới nhà chúng tôi làm gì." Trong nháy mắt Tô Khả hà khắc hơn.

Đừng trách cô tỏ thái độ với khách đến cửa, thật sự là bọn họ và người kia vốn không quen biết, thêm với quan hệ của hắn và Hoàng Nghê Thường không tệ, lại già mà không tự trọng, cuộc đời Tô Khả cô ghét nhất loại người như thế thì sao có thể cho sắc mặt tốt được.

Trong tay Phạm Kim Ngân xách theo đồ, mặc dù trong lòng bực dọc nhưng người làm ăn buôn bán quanh năm nên hiển nhiên khả năng chịu đựng trong lòng là cực cao, lần này bị Tô Khả bày sắc mặt lạnh lẽo thì trên mặt anh vẫn có nụ cười như cũ, ngược lại Tô Khả có vẻ thiếu lễ độ rồi.

Phạm Kim Ngân nhìn Tô Khả, "Tôi đến đây để nhận lỗi."

Lúc hắn nói lời này thì vẻ mặt tương đối chân thành.

Tô Khả cau mày nhìn Phạm Kim Ngân, hết sức không hiểu rốt cuộc câu nói của người này có ý gì.

Nhận lỗi? Anh mang quà đến xin lỗi cái gì?

Phạm Kim Ngân làm như nhìn thấu vẻ mặt không hiểu của Tô Khả nên cười giải thích rõ, "Là như vầy, lần trước Nghê Thường và cô xảy ra chuyện không vui. . . . . ."

Tô Khả gật đầu, trong nháy mắt hiểu ý Phạm Kim Ngân đến nhà. Vốn là hắn vì chuyện lần trước cô và hoàng Nghê Thường đánh nhau mà đến đây, nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với hắn?

Chẳng qua Hoàng Nghê Thường là một người tình của hắn thôi, một kim chủ như hắn lại thay người tình nói xin lỗi, chuyện như vậy thật đúng là trăm năm khó gặp. Hơn nữa, nói là muốn nhận lỗi thì chính Hoàng Nghê Thường lại không đến, nghĩ lại thì kỳ lạ hết sức. Rốt cuộc ý Phạm Kim Ngân muốn là gì?

Vì vậy, Tô Khả không nói gì, cứ nhìn Phạm Kim Ngân, trong khi mắt lạnh lùng nhìn nhau thì khóe miệng đã nâng lên.

Những tia sáng vòng óng chiếu thẳng lên nền xi măng phân chia làm hai khu, Tô Khả đứng bên sáng, Phạm Kim Ngân bên tối, có thể thấy rõ sáng tối.

Tô Khả khẽ nâng cằm, khẽ mở môi anh đào, khinh thường khạc ra hai chữ: "Cho nên?"

Giọng nói không che giấu sự khinh bỉ làm cho trong lòng ông già năm sáu chục tuổi Phạm Kim Ngân vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng của bản thân nên hắn không lộ ra một chút không vui nào, thầm nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ giết chết con đàn bà ti tiện này nên cũng tiếp tục cười nói với Tô Khả: "Cho nên anh tới đây để thay Nghê Nghê nói xin lỗi." (ta đập mi dám kêu tỉ ta là đàn bà ti tiện hmm)

Nói xong thì tiến lên một bước, muốn bước vào cửa nhà Tô Khả, tất nhiên Tô Khả nhảy ra một bước, chặn Phạm Kim Ngân lại, không để cho hắn bước vào cửa nhà cô nửa bước. Sau đó nâng lên khóe môi nhìn lão già không biết tự trọng rồi chỉ "ha ha" hai tiếng, "Nói xin lỗi thì nhận còn lễ thì không cần. Hôm nay nhà tôi rất bận rộn, không có cách nào tiếp đãi khách quý."

Phạm Kim Ngân sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Khả không hề lễ phép với người lớn rõ rệt như vậy, trong nháy mắt, lửa giận cũng lớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Tô Khả nhíu mày, cười ha hả phun ra câu nói tức chết người không đền mạng: "Tôi nói này, ông cụ à, chính là ông mau chóng rời khỏi nhà chúng tôi đi, ngộ nhỡ ông đột nhiên phát bệnh tim rồi chết ở cửa nhà tôi thì đối với nhà chúng tôi là chuyện rất không may mắn."

"Cô!" Phạm Kim Ngân sắp tức chết rồi, đôi mắt cũng trừng to.

"Hắc, ông cụ à, tôi nói cũng là lời thật lòng mà, bây giờ nhà tôi thật sự rất bận, không có cách nào tiếp đãi ông. Ông mau nâng chân quý, đừng chặn ánh mặt trời cực tốt của nhà tôi."

"Khả Khả!" Lúc này Tô Cẩm Niên cũng đi ra, nghe câu nói có gai của Tô Khả thì một hồi ỉu xìu. Cũng xem như Tô Khả đã lăn lộn vài năm trong xã hội, vậy mà một chút nhân tình thế thái trong xã hội vẫn không học được, theo cảm tính, đối với người cô không thích thì chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, thật không biết nên làm sao cho phải.

Phạm Kim Ngân giống như là nhìn thấy cứu tinh, vốn là sắc mặt vẫn còn lạnh ngắt thì sau khi nhìn thấy Tô Cẩm Niên đã lập tức khôi phục nghiêm mặt, nở nụ cười, "Anh em Tô."

Trong lòng Tô Khả thầm mắng: ai là anh em với ông già như ông chứ!

"Không phải em để anh trải giường chiếu sao, chạy ra làm gì." Tô Khả bĩu môi, nói.

Tô Cẩm Niên điểm trán Tô Khả một cái, sau đó nhìn về Phạm Kim Ngân, "Không biết hôm nay Phạm tiên sinh đến nhà tôi là có chuyện gấp gì sao?"

Phạm Kim Ngân cười ha hả nói, "Sao có thể có chuyện gấp gì. Hôm nay tôi tới đây hoàn toàn là vì Nghe Nghê không tốt đấy mà."

Tô Cẩm Niên nhíu mày, ý vị nói "a" một tiếng, Sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn Phạm Kim Ngân.

Nhưng Phạm Kim Ngân trà trộn "giang hồ" nhiều năm nên càng già càng lão luyện, trùm ma túy cũng sống đến tuổi này thì trên căn bản đã gặp nhiều trận chiến, nhưng lần này đối với Tô Cẩm Niên công tử quyền lực ba đời nhà cao cửa rộng từ thủ đô tới thì trong lòng thật ra có chút đắn đo khó xác định.

Nhưng mà nghĩ đến phía sau hắn cũng có bối cảnh lớn, quyền lực lớn, mà người Tô Cẩm Niên này dù là ‘quân chánh thế gia’, bối cảnh lớn hơn nữa thì cũng bù không được vì chỗ này là thành phố H, là địa bàn của Phạm Kim Ngân hắn, cũng bù không được tuổi anh còn trẻ, kinh nghiệm đối nhân xử thế chưa đủ. (quân chánh thế gia từng nhắc đến ở chương 79 đó)

Huống chi người xưa cũng đã nói, rồng mạnh không ép rắn thổ địa. Nghĩ như vậy thì trong nháy mắt Phạm Kim Ngân lại đủ sức mạnh. (rồng mạnh không ép rắn thổ địa = phép vua thua lệ làng)

Phạm Kim Ngân nói xong thì liền muốn đi vào bên trong, Tô Khả trực tiếp đưa một tay ra, ngăn Phạm Kim Ngân, không khách khí chút nào nói, "Phạm tiên sinh, có mấy lời có lẽ ông không thích nghe, nhưng con người tôi lại không nói lời thật là không thoải mái."

Phạm Kim Ngân cau mày nhìn Tô Khả.

"Khả Khả!" Tô Cẩm Niên kéo tay Tô Khả, rồi sau đó nói với Phạm Kim Ngân: "Vợ tôi chính là người thẳng tính, xin lỗi. Chỉ là hôm nay nhà tôi đang quét trần trong đó, Phạm tiên sinh đi vào thì tôi sợ là dơ quần áo của ông."

Phạm Kim Ngân "ha ha" cười một tiếng, nếp nhăn trên mặt cũng đùng lại rồi vội nói, "Ha ha, xem ra là tôi tới không đúng lúc. Chỉ là trong nhà quả thật phải quét trần, quét trần, ha ha." Có người cho hắn bậc thang đi xuống thì dĩ nhiên anh không phải là đứa ngốc.

Nhưng mà trong lòng của hắn vẫn rất giận, Tô Khả, quả thật là người này còn sống thì chỉ làm hắn tức giận. Hắn bảo đảm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, nhất định khiến người đê tiện này dở sống dở chết.

Tô Khả không lễ độ liếc mắt, sau đó ẳm Tiểu Bao Tử, xoay người đi vào nhà, "Tô Tô, sau này thấy người lạ trong mắt mèo thì không mở cửa, có nghe hay không. Mẹ mới vừa bị hù sợ đấy, còn tưởng rằng con bị kẻ lừa gạt bắt cóc đấy."

"Biết rồi ạ." Tiểu Bao Tử chu miệng.

Tô Cẩm Niên cười hời hợt, hơi chút cảm giác xin lỗi nói với Phạm Kim Ngân: "Thật ra vợ tôi không có ác ý gì. Nhưng mà chúng tôi cùng Hoàng Nghê Thường đó, nói thẳng ra thì quả thật trước kia quan hệ không tốt chút nào, cho nên Phạm tiên sinh tha lỗi cho."

Phạm Kim Ngân nhìn dáng vẻ Tô Cẩm Niên vẫn vô cùng khách khí thì liền khoát khoát tay, "Ha ha, là tôi không báo mà đã đến nhà, cũng không ổn lắm."

Tô Cẩm Niên gật đầu.

Phạm Kim Ngân chuyển đồ trong tay cho Tô Cẩm Niên, "Những thứ này là để nhận lỗi, hãy nhận đi."

Tô Cẩm Niên khoát tay, "Khách sáo rồi, vợ tôi và Hoàng Nghê Thường xảy ra xung đột thì cô ấy cũng có lỗi, cho nên chúng tôi là không thể nhận tất cả những thứ này. Chỉ là vẫn muốn ghi nhận lời xin lỗi của Phạm tiên sinh rồi."

"Haizz, Phạm Kim Ngân tôi tặng cái gì đi rồi thì sao có thể thu lại chứ. Nếu người anh em Tô vẫn không nhận đồ của tôi thì chẳng phải là xem thường tôi sao."

Tô Cẩm Niên nhìn vẻ mặt chân thành của Phạm Kim Ngân, nói đầy đủ lý do thì trong lòng biết trong đó hắn có ‘càn khôn’, chỉ là nếu bây giờ anh từ chối thì đảm bảo hắn không tìm được cái trò gì khác nên liền đưa tay nhận lấy, "Như vậy thì ở đây tôi cám ơn Phạm tiên sinh." (càn khôn: trời đất, ở đây có nghĩa là thứ gì đó huyền bí, không nắm bắt được)

Phạm Kim Ngân thấy Tô Cẩm Niên nhận đồ của hắn thì cúc hoa trên mặt nở càng thêm rực rỡ, vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, "Bây giờ anh đi đây, ha ha."

Phạm Kim Ngân để đồ vật dưới đất rồi rời đi.

Tô Cẩm Niên nhìn bóng lưng của hắn, nhìn lại đồ hắn để lại, xoay người đi vào nhà.

Tô Khả đang cười nói cùng Tiểu Bao Tử bên kia.

Tô Cẩm Niên để vật cầm trong tay lên bàn, phát ra âm thanh khe khẽ.

Tô Khả ngẩng đầu lên, thấy Tô Cẩm Niên cầm đồ của Phạm Kim Ngân đi vào thì không khỏi nhíu mày, "Nhìn một cái cũng biết là bụng ông già kia đầy dao găm rồi, sao anh nhận đồ hắn đem tới chứ?"

Tô Cẩm Niên cười, "Em đó, trong đầu rõ ràng y hệt như gương sáng thì không thể ứng phó tùy tiện với ông già đó đâu."

"Em gái nó, dáng dấp vừa già lại vừa lùn, vừa đen vừa xấu, lại còn già mà không tự trọng, em mới không cần!" Tô Khả không chút nể mặt nói, "Hơn nữa cho tới bây giờ loại người như thế đều ‘không có chuyện không lên Tam Bảo Điện’, chúng ta và hắn ‘không thân không thích’, hắn tới tặng quà làm gì. Còn nói cho oai là tới nói xin lỗi thay Hoàng Nghê Thường, xí, Hoàng Nghê Thường cũng chỉ là một trong số những người tình đông đúc của hắn, cần kim chủ như hắn tới nói xin lỗi sao, anh tin không? Dù sao em cũng không tin! Hơn nữa, em chế giễu hắn nhiều lần vậy, đến tượng đất cũng có ba phần bốc lửa, thế nhưng hắn lại vẫn nở ra vô số nụ cười vậy, nhìn thấy chính là nụ cười giấu dao đấy, còn muốn em cho hắn sắc mặt tốt sao? Trừ phi Tô Khả em sinh ra lần nữa!"

Tiểu Bao Tử nghe lời Tô Khả thì hết nói nổi.

Tô Cẩm Niên cũng nhìn lên trần nhà, tiếp theo ẩn ý nói, "Khả Khả, người này có thể làm trùm địa ốc ở thành phố H thì hiển nhiên không phải hạng người bình thường. Em cũng biết mà, ngành địa ốc này là khó hiểu nhất, giống như hắn, hình như ngoài sáng là người không có bối cảnh gì mà làm đến mức độ như thế, không qua hắc đạo thì khả năng không lớn lắm."

"Anh sợ hắn giở thủ đoạn sau lưng sao?" Tô Khả nhíu mày, là cô thiếu suy nghĩ. Ông già này nhìn thì không phải là đồ tốt, khả năng không dính hắc đạo rất nhỏ, hết lần này tới lần khác cô đắc tội hắn, đoán chừng khả năng hắn lén muốn chém chết cô đều có thể rồi.

Nghĩ như vậy, tay Tô Khả không khỏi siết chặt, "Vậy anh không có cách trị hắn sao?"

Tô Cẩm Niên lắc đầu, "Mọi việc cần có chứng cớ."

Tô Khả gật đầu "a" một tiếng, sau đó lầm bầm, "Đúng vậy, chứng cớ. Có vài người biết rõ là người mang tội giết người nhưng cũng bởi vì không có chứng cớ nên chỉ có thể nhìn hắn ung dung ngoài vòng pháp luật. Em thật không tin sản nghiệp của Phạm Kim Ngân làm đến mức độ này mà trên tay không có nhiễm qua sinh mệnh nào."

Tô Cẩm Niên cười, "Đồ ngốc, sao chuyện gì cũng có thể suy đoán vô căn chứ vậy. Nói không chừng quả thật trên tay ông ta chưa từng dính máu đấy?"

Tô Khả bĩu môi, "Khả năng thật nhỏ mà."

Tô Cẩm Niên điểm trán Tô Khả một cái, "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tóm lại sau này nhìn thấy Phạm Kim Ngân thì cũng không cần như hôm nay vậy, không cho hắn một chút thể diện nào, có thể đi đường vòng mà, tốt nhất là đi vòng, biết không?"

Tô Khả bĩu môi, "Biết rồi. Em gái nó, khi nào em làm bà hoàng là tốt rồi, hô mưa gọi gió không gì làm không được, muốn tên khốn nào chết thì tên khốn đó chết. Khiến cái thế giới này không còn tồn tại bống tối, như vậy cũng không có cảnh sát, thật tốt."

Tiểu Bao Tử chu miệng lên, "Cô gái à, mẹ cho rằng mẹ là Dạ Thần Nguyệt sao." (Dạ Thần Nguyệt có tên là Yagami, một nhân vật trong truyện manga Yagami Raito của Nhật)

Tô Khả: ". . . . . ."

"Dù là Dạ Thần Nguyệt thì cuối cùng vẫn chết thẳng cẳng đấy."

Tô Khả xoay người véo chặt mũi Tiểu Bao Tử, "Hừ."

Tô Cẩm Niên hoàn toàn không hiểu rốt cuộc hai mẹ con đang nói gì, vì thế Tiểu Bao Tử ưỡn ngực nhỏ lên, vô cùng đắc chí.

Ánh mắt Tô Khả lại nhìn đồ vật mà ông già kia đưa tới, đứng dậy đi tới, miệng chu ra lẩm bẩm, "Cuối cùng em vẫn cảm thấy không biết sao ông già kia lại tốt bụng tặng đồ tới đây nữa."

Tô Cẩm Niên cười, "Nhận đi, lần sau tìm một cơ hội trả lại là được."

Tô Khả gật đầu, "Nhưng mà em nghĩ lá gan hắn không lớn như vậy đâu, muốn trắng trợn làm hại chúng tôi."

"Cô gái, gần đây mẹ đọc tiểu thuyết nhiều lắm sao, cứ hay suy nghĩ lung tung." Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử thầm nói.

"Thôi đi, cảm giác thứ sáu của mẹ con được xưng là thần cảm giác, con không hiểu thôi."

Tô Cẩm Niên cười, "Là ấn tượng đầu tiên của em đối với hắn quá kém."

Tô Khả suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Đúng vậy, em ghét đàn ông đã lớn tuổi vậy mà còn bao nuôi vợ hai, coi như sự nghiệp hắn thành công thì nhân phẩm thật là cặn bã tận cùng, nhưng trong cái xã hội kì lạ này, đàn ông như vậy quá nhiều." Sau đó, Tô Khả lại nói: "Em rất may mắn, bố của em không phải người như vậy, em cũng may mắn, Cẩm Niên của em không phải người như vậy, cho nên. . . . . ." Ánh mắt Tô Khả nhìn về Tiểu Bao Tử, "Em phải toàn tâm toàn ý bồi dưỡng con trai em thành người đàn ông có ý thức trách nhiệm với xã hội."

Tiểu Bao Tử lấy tay vỗ trán, "Cô gái ơi, con mới hơn bốn tuổi thôi."

Tô Khả "hừ" một tiếng, "Giáo dục chính nên vũng chắc từ con nít đấy."

Tiểu Bao Tử hết nói nổi.

Tô Khả mở quà ra thì thấy hai chai rượi vang đỏ Lafite, còn có hai thẻ VIP ở cao ốc H trị giá một triệu đồng. Tô Khả là người tầm thường, hơn nữa cũng không thích uống rượu vang, nhưng đối với rượu vang Lafite thì vẫn biết sơ sơ một vài thứ, chai bình thường thì cũng trên cả triệu đồng, như tấm thẻ VIP ở cao ốc H mà ông già kia đưa tới là hai triệu đồng, Tô Khả đoán số quà lần này ông già kia đưa tới ít nhất cũng phải năm triệu.

Em gái nó, mặc dù cô không phải là người nghèo, nhưng người không quen biết đưa quà xin lỗi cũng không cần cao giá như vậy chứ. Hay hoặc là, ông già kia thật sự có tiền, không coi trọng bốn năm triệu.

Nhưng mặc kệ là tình huống đó, ngược lại trong lòng Tô Khả càng xác định hôm nay ông già kia tới đây là không có ý tốt, cũng may cô không để cho ông già kia vào nhà của cô.

Tô Cẩm Niên liếc mắt thấy chai rượu vang, không nhịn được hơi cau mày, "Một trăm sáu mươi."

"Hả?"

"Một chai rượu này là một trăm sáu chục triệu."

Tô Khả: "(OoO)!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.