Nhập Ma

Chương 126: 126: Động Phủ Dưới Đáy Hồ




Nhưng mà mục đích của hắn là cầm chân bọn này một lúc thôi chứ không có ý định giao đấu, trải qua bao nhiêu trận chiến, Dương Tuấn Vũ đã có cách quan sát, đánh giá và nhận xét của riêng mình rồi, ngay từ lúc nhìn lũ Koreanosaurus biến dị này, hắn đã biết mình không có cơ hội chiến thắng. 

Đàn Koreanosaurus đã chính thức bị chọc điên, chúng nó gào thét lao tới như muốn xé xác tất cả mấy con kiến hôi này.

Nhưng không thể không nói, chút Ki lãng phí đó đã đổi lại cho họ thêm ít thời gian quý giá, cả nhóm đã chạy tới cửa rồi.

Dương Tuấn Vũ nhanh chóng chộp vào viên đá, sau đấy vặn ngược lại với một chừng mực nhất định, cánh cửa dần dần được khép lại.

Nhưng lũ Koreanosaurus cũng biến mấy con mồi này đang cố gắng chặn đường, chúng nó điên cuồng cào nát những tảng đá để mở rộng đường lấy lối đi.

Dương Tuấn Vũ cũng đâu có ngu, trong quá trình chờ cánh cửa rơi xuống, hắn quyết định dùng một chiêu thức mà Apolo truyền lại – Tia sáng Plasma. Không còn như ngày đầu một lần dùng là một lần cả người hư thoát vô lực, Dương Tuấn Vũ đã tập luyện chiêu này mỗi ngày, vừa là để thành thục cách điều chỉnh lượng Ki xuất ra, vừa là để tăng cường khả năng chịu đựng tác dụng phụ mệt mỏi, khó chịu sau mỗi lần dùng.

Hắn nói mọi người lùi lại, sau đấy nhanh chóng tập trung và câu thông với trái tim. Một dòng Ki mạnh mẽ tinh thuần đột nhiên trào ra, di chuyển dần về phía ngón tay trái đang giơ lên của hắn.

Năng lượng được tích lũy một chút mà không ngay lập tức phát ra, sau đấy đột nhiên như một viên đạn bắn vụt về lũ Koreanosaurus ở phía trước.

“Rít!!!”

Nếu Apollo mà ở đây thì chắc chắn sẽ giật mình một chút khi mà hắn chứng kiến Dương Tuấn Vũ rất khôn khéo và thông minh. Bởi vì không như chiêu thức của hắn là bắn một lượng ánh sáng lớn qua ngón tay, nhìn thì đẹp đẽ màu mè nhưng lại không có nhiều sức nén mà chủ yếu dựa vào khả năng phân hủy mạnh mẽ của plasma.

Dương Tuấn Vũ thì khác, hắn đã áp dụng cả nguyên lý của súng đạn vào đây – thứ mà ở hành tinh Olympus bấy giờ còn chưa có hay nói cách khác nếu có cũng chỉ là thứ bình dân mà các vị thần không thèm để mắt tới. Mấy cái này đem bắn họ thì chẳng xây xát da chứ đừng nói là giết thần.

Nhưng họ lại quên mất rằng, đây chỉ là vũ khí của người phàm, người chẳng có chút sức mạnh đáng kể nào mà bắt buộc phải dựa vào vũ khí mới phát huy được sức uy hiếp của mình. Nếu họ không kiêu ngạo mà học theo thì chắc chắn sức chiến đấu của bản thân sẽ tăng lên đáng kể.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Apollo đã chết rồi, vì thế hắn muốn ngạc nhiên cũng không được.

Quay trở lại cuộc chiến, đồng đội của Dương Tuấn Vũ còn chẳng kịp nhìn thấy cái gì, chỉ biết có thứ gì đó vừa sáng chói lóe lên cực nhanh rồi bay vụt mất, kèm theo đó là tiếng “rít” sắc bén do thứ này ma sát với không khí xung quanh.

“A... Grào..”

Tiếng rống lên của lũ Koreanosaurus khiến mọi người rất chói tai và đau đớn nhưng trong lòng lại mừng rỡ, vì họ biết tiếng gào rú này không giống như tiếng chúng nổi điên hay hưng phấn mà là tiếng kêu đau đớn, như vậy chiêu này của đội trưởng đã có tác dụng rồi.

“Kéc kéc”.

Lũ Koreanosaurus rõ ràng đã xuất hiện sự e ngại trong hành động. Vẫn có vài con chen chúc không sợ chết đào bới tìm cách chạy tới ăn thịt mấy con mồi này, nhưng trong lúc thoáng chần chừ ấy, cánh cửa đã khép lại mất rồi.

Dương Tuấn Vũ thấy vậy thì thở ra một hơi, hắn quay đầu ra hiệu cho mọi người nhanh chóng rời khỏi.

- Triệu Cơ, giờ em có thể giải thích với anh một chút chứ?

- Vâng, không hiểu vì nguyên nhân gì chúng lại xuất hiện ở thời điểm này. Theo tiến trình lịch sử lúc trước thì tới năm 2150 người ta mới phát hiện sự có mặt của chúng. Và từ đó nó đã trở thành nổi ám ảnh suốt mấy chục năm về sau.

Predator Moorwen chính là tên của nó. Moorwen là một sinh vật giống loài mèo và Bò sát. Nó có một cái đầu như thằn lằn cỡ lớn với một cặp sừng cong dài ngược ra sau lưng. Ngoài khả năng phát ra ánh sáng mà đỏ như đèn led mỗi khi chuẩn bị sát hại con mồi, nó còn có các lớp bọc xương ngoài bao quanh trước và chân sau. 

Trong khi, tất cả mọi vũ khí đều vô hại đối với Predator Moorwen thì sinh vật điên cuồng này xé xác nạn nhân của nó chỉ trong nháy mắt và thọc lủng bụng nạn nhân bằng chiếc đuôi sắc nhọn. Rõ ràng đây là một sinh vật cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ. 

Chiến đấu với nó chỉ có thể là những người có sức mạnh cấp độ Hầu Tước trở lên. 

Ở thời điểm trong tương lai, người ta vẫn chưa xác nhận được Moorwen rốt cuộc là sản phẩm biến dị từ khủng long hay không dù đã có một số nhà khảo cổ học đưa ra bằng chứng nghi ngờ. Nhưng sau hôm nay thì có vẻ đây chính là nơi Moorwen sinh tồn.

Tuy nhiên, kỳ quái ở chỗ, vốn sa mạc là nơi lượng thức ăn vô cùng nghèo nàn, trong khi lũ Moorwen rất háu ăn, vậy tại sao nó lại chịu trốn ở trong một cái hang như vậy? Chắc chắn nó không phải ở đó chờ chết. Mà kích cỡ chúng lớn như vậy không lý nào lại chui được qua cái khe núi hẹp ấy. Điều này chứng tỏ hang động này không chỉ có một lối vào và trong cái hang đó có đủ thức ăn cho chúng sống. Nếu không Moorwen đã di cư đi nơi khác rồi.

Khi nãy có thể nó đang ở rất xa, nếu không trong gần 30 phút các anh ở dưới đó tìm kiếm thì lũ điên này đã lao ra ăn thịt cả lũ rồi. Điều này càng chứng tỏ Moorwen ở thời điểm này và trong tương lai đều có khứu giác cực nhạy, người ta còn dự đoán nó có thể ngửi thấy mùi thức ăn cách xa cả trăm Km.

Dương Tuấn Vũ cau mày: 

- Nếu chúng bá đạo như em nói thì chắc sau khi con người sẽ đi săn lùng và tiêu diệt loài sinh vật khát máu này rồi.

- Đúng là có nhiều cuộc đi săn đã được tổ chức quy mô từ nhỏ đến lớn từ vài chục người cho đến vài trăm người, nhưng lại rất hiếm khi tìm được chúng. Loài này nhìn vậy nhưng rất tinh khôn, và biết vị trí của bản thân, đa số nó chỉ tấn công những nhóm nhỏ hoặc đơn lẻ vài người chứ thấy số đông là chúng nhanh chóng chuồn mất.

- Nếu như vậy chẳng phải người dân sẽ luôn sống trong thấp thỏm lo âu ư?

- Điều này là chắc chắn, chỉ là lũ Moorwen không phải chỉ tấn công con người, tuy gọi là quái vật nhưng chúng thực chất cũng là một loài động vật như hổ, báo, sư tử mà thôi và chúng thường sống trong các khu rừng nguyên sinh, nơi giàu thức ăn, ừm, và có lẽ còn cả những hang động bí mật như thế này nữa cũng nên. Chứ nơi có nhiều con người chúng rất hiếm khi xuất hiện, nếu không tại sao từ năm 2012 này mà tới năm 2150 người ta mới phát hiện ra nó?

- Ừm, cũng đúng, như vậy rốt cuộc kẻ làm ra cửa ra vào và đèn đuốc liệu có liên quan gì tới lũ Moorwen này không? Hay là mới đầu họ phát hiện ra một khu vực từ thời Kỷ Phấn Trắng nên đã tò mò đến xem, một thời gian đầu tìm hiểu chẳng sao rồi đến một ngày lũ quái vật này xuất hiện và tàn sát hết tất cả? Hay đây là một đại năng nào đó nuôi bọn này làm thú cưng?

Triệu Cơ không nghĩ là vậy:

- Theo thông tin ghi lại thì lũ Moorwen này rất dã tính và ghét con người vì vậy không có lý nào lại có ai đó thuần hóa được chúng.

- Ài, bây giờ không biết phải làm gì mới là hợp lý đây. Nếu cứ không nói gì thì kiểu gì cũng đến lúc cái hang này bị phát hiện ra thôi, lúc đó nếu không phải những người có đủ sức chạy trốn thì chắc chắn sẽ dẫn tới thảm kịch. Nhưng nếu nói ra mà tới khi họ huy động lực lượng vũ trang, xuống tới nơi mà chẳng thấy có cái quái gì thì có nghĩ anh bị điên không nhỉ?

- Anh lo cái gì, không phải còn có 7 người khác hay sao? Chẳng lẽ họ nghĩ chúng ta bị điên hết.

- Cũng không phải là không thể, nếu bị nhốt trong sa mạc cả tháng trời thì đúng là có điên một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì cũng phải báo cáo lại với cấp trên cho tận trách nhiệm.

Dương Tuấn Vũ nhìn xung quanh, thấy những không mặt vẫn còn bàng hoàng, hoảng sợ thì quan tâm hỏi:

- Sao hả? Sợ không?

Mọi người trừng mắt, làm gì có ai nhìn thấy bọn quái vật đấy mà không sợ? Không ai thèm lên tiếng trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.