Nhập Hí

Chương 40: Tàn khốc




"Tiểu Thú!" Không mất quá nhiều thời gian, Mạc Thượng Hành đã đi tới trước mặt Lệ Thú: "Ngươi đi chiếu cố cho Tiểu Tiểu đi!"

Tiểu Lệ Vân còn chưa hết ý miệng vẫn còn chậc chậc, nhìn ông ngoại một chút, nhìn lại lão cha mặt không biểu cảm, làm ra tổng kết cuối cùng: "Cha, người hiểu chưa?"

"..."

Cái này đến câu kết cũng đều là giống nhau!

Lệ Thú ôm tiểu tử Béo, lướt qua đám đông mọi người trong võ lâm trên không trung, mà thấy Lệ Vân rời đi, nhân sĩ võ lâm trung Nguyên nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Vừa thấy Tiểu Tiểu, tiểu Lệ Vân lập tức ruồng bỏ lão cha quăng mình về phía lão nương mình ôm ấp.

"Nương! Vân Nhi rất là lợi hại!"

"Phải phải phải." Tiểu Tiểu vuốt đầu Lệ Vân: "Là con lợi hại nhất!"

"Nương, hai ta lưu lạc giang hồ đi!" Lệ Vân được thừa nhận hào khí ngút trời: "Vân Nhi có thể bảo vệ nương. Không cần mang theo cha! Nếu không kẻ địch đều bị cha cướp mất!"

Nhưng Lệ Vân vừa dứt lời, thân thể nho nhỏ liền bay vút lên không trung, từ trong lòng Tiểu Tiểu rơi thẳng tới trên tay Lệ Thú: "Vân Nhi."

"Cha?" Tiểu Lệ Vân còn chưa có nhận thấy được tai họa sắp đến.

"Vốn kế hoạch của ta là khi con năm tuổi thì bắt đầu dạy con võ công, nhưng là bây giờ ta cảm thấy con so với mấy đứa trẻ cùng tuổi còn thông minh hơn, cũng hoạt bát hơn." Mặt Lệ Thú không biểu cảm nhìn con trai mình.

"Bởi vậy?" Lệ Vân nuốt nuốt nước miếng.

"Bởi vậy ta quyết định qua nửa tháng nữa, liền bắt đầu dạy con võ công."

"..." Lệ Vân sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu liều mạng giãy dụa: "Nương! Cứu mạng! Nương! Vân Nhi không cần học võ! Vân Nhi muốn cùng nương lưu lạc giang hồ!"

Đáng tiếc, lão nương nhà mình chỉ lo cười trộm, mà hắn lại cùng lão cha không phải cùng một thứ bậc, bởi vậy giãy dụa không có hiệu quả.

"Cha ~" Hai mắt Lệ Vân mở lên thật to, bắt đầu giả bộ đáng yêu: "Người ta còn nhỏ. Có thể không cần đi học võ sớm như vậy hay không?"

Lệ Thú trầm mặc một chút, ngay tại khi Lệ Vân cho rằng có thể có hi vọng, câu nói đầu tiên của Lệ Thú đánh thẳng bé vào địa ngục: "Ta còn nhớ, con đã từng nói với Dược vương, thích độc dược, mà Dược vương tiền bối cũng đồng ý dạy con rồi." Lệ Thú khẽ gật đầu, làm ra kết luận cuối cùng: "Con cũng muốn bái ông ấy làm thầy, phải biết rằng không ai hứa mà không làm, Vân Nhi, chuyện đã đồng ý người khác thì phải làm cho thật tốt. Hôm nay ta sẽ liệt ra thời gian sắp xếp cho con, nửa tháng sau ta bắt đầu dạy con võ công, mà Dược vương tiền bối bên kia thì chờ sau khi trở lại Dạ Ngưng Bảo, bắt đầu học tập thì tốt rồi!"

"Nhưng là, cha..."

"Ừ?" tròng mắt Lệ Thú nhìn về phía tiểu tử Béo:"Có vấn đề gì sao?"

"Có!"

"Vấn đề gì?"

"Con có thể rời nhà trốn đi không?"

"..."

Ai đã dạy hỗn tiểu tử này vậy?

Cùng với Giang Du chết đi, liên minh ngũ đại thế gia cùng lục đại môn phái Trung Nguyên lập tức tan rã, không có một người nào lãnh đạo đủ để phục chúng, liên minh này giống như là năm bè bảy mảng.

Rất nhanh, đám người Sở Văn Xuyên đã trở lại, Bội Nghi tất nhiên tiếp quản tiểu tử béo vẻ mặt đau khổ, mặt khác, Tiểu Tiểu có rất nhiều chuyện muốn cùng cha mẹ mình nói, bởi vậy ba đời tổ tôn này liền trực tiếp đi vào bên trong Thiếu Lâm tự.

"Tứ đệ, đệ đối xử với tiểu tử Béo có phải rất nghiêm khắc hay không?" Sở Văn Xuyên thấy vẻ mặt tiểu tử Béo buồn bực không khỏi nói thay bé: "Nó năm nay mới được mấy tuổi chứ!"

"Nó muốn đi lưu lạc giang hồ."Thanh âm Lệ Thú bình bình kể lại lời nói của tiểu tử Béo.

"Phải phải phải, nhưng là, tầm tuổi bé có đứa trẻ giang hồ nào không nói qua như vậy chứ?" Sở Văn Xuyên nhún vai, lơ đễnh.

"Đệ chưa từng nói qua." Lệ Thú phản bác:"Trước khi không có sự đồng ý của sư phụ, Đệ cho tới bây giờ đều chưa từng nhắc tới chuyện này."

"Đó là đệ không bình thường!"Sở Văn Xuyên lật mắt xem thường. Cá tính cổ hủ kia của Lệ Thú thật sự là rất không bình thường.

"Đệ rất bình thường." Lệ Thú kéo hàm dưới, tuy là phản bác, nhưng Lệ Thú giọng điệu vẫn bình thản khiến cho người ta muốn chém hắn một đao: "Nếu là không được trưởng bối đồng ý mà có loại suy nghĩ này này thậm chí là hành động, vậy kẻ đó là lỗ mãng."

"Được rồi!" Nhìn thấy Lệ Thú có ý giảng giải lý lẽ, Sở Lăng lập tức nhấc tay đầu hàng: "Nhưng là không thể bởi vì câu này mà dạy tiểu tử Béo võ công chứ! Luyện võ rất vất vả, để bé chơi thêm hai năm nữa!"

"Nó nói muốn cùng Tiểu Tiểu đi lưu lạc giang hồ."

"Sau đó?"

"Hơn nữa vậy mà không mang theo đệ."

"..."

"Quan trọng nhất là, Vân Nhi cũng dám mang Tiểu Tiểu đi."

Đây mới là chỗ mấu chốt nhỉ? Bởi vì Lệ Vân muốn bắt cóc Tiểu Tiểu...

Khóe miệng Sở Văn Xuyên run rẩy nhìn Lệ Thú mặt không biểu cảm, giọng nói bình thản lên án Lệ Vân, dường như là hắn dạy Lệ Vân võ công sớm như vậy không phải vì thù riêng mà là vì công nghĩa...

Vân Nhi, không phải là Tam bá không giúp con, thật sự là...

Đàn ông đang ghen hắn không thể trêu vào!

...

...

Cùng với ngũ đại thế gia cùng lục đại môn phái suy tàn, khiến cho mối nguy của Thiếu Lâm đột nhiên được giải trừ, tràng chiến đấu long trời lở đất kia, một trận mưa to đêm hôm đó, liền cuốn đi tất cả dấu vết, Thiếu Lâm lại khôi phục an tường như dĩ vãng, chỉ có những kiến trúc bị tàn phá này kể lại tình hình chiến đấu của hôm đó.

Độc của Trụ trì Thiếu Lâm đối với Tiểu Tiểu mà nói chẳng phải là khó khăn gì, đến cả lục độc đan cũng chưa dùng tới, Tiểu Tiểu đã giải được rồi.

Mà sau đó, đoàn người Tiểu Tiểu, Lệ Thú cũng muốn đi về, nhưng trên vấn đề này lại xuất hiện những ý kiến khác nhau.

Cổ vương cùng Tiểu Tiểu vừa nhận nhau, từ đáy lòng Cổ vương là hi vọng Tiểu Tiểu có thể về Cổ thành cùng hắn, nhưng Tiểu Tiểu đã gả cho Lệ Thú, tất nhiên muốn theo Lệ Thú trở lại Dạ Ngưng Bảo.

"Nếu không, chúng ta viết phong thư cho cha, nhờ người gửi về Dạ Ngưng Bảo?" Sở Văn Xuyên đề nghị, hắn cũng muốn đến tham quan Cổ thành trong truyền thuyết.

"Ừ ừ, biện pháp này không tệ nha!" Yến Thanh Dịch cũng gật đầu đồng ý, Yến Thanh Dịch cũng không có nói chuyện Yến Doanh sớm đã biết thân thế của Tiểu Tiểu cho Tiểu Tiểu, nói ra thì thế nào? Chỉ tăng thêm phiền não thôi, hắn sẽ thay thế tỷ tỷ trả lại ân tình cho Yến gia. Trải qua lần chiến đấu này, Yến Thanh Dịch trưởng thành rất nhiều, tuy rằng vẫn hay cười đùa cợt nhả.

Hai người đều là loại người nghĩ đến cái thì thì lập tức làm ngay, nói xong, không đợi Cổ vương trả lời, liền lập tức đặt bút viết, tiếp theo thư đã bị đưa ra ngoài.

Cứ như vậy, hai ba câu nói liền định ra hành trình của vài người, bất đồng lập tức biến mất.

Tiểu tử béo vẫn rầu rĩ không vui khi nghe thấy hành trình này lập tức thở phào nhẹ nhõm— không cần học độc dược! Tuy chỉ là tạm thời, nhưng có thể kéo một chút thời gian rồi!

"Vân Nhi muốn muội muội!" Lệ Vân lại nhớ tới chủ đề trong bữa cơm chiều ngày đại chiến đó.

"Được được được." Bội Nghi đưa tiểu tử Béo một quả đào, vẻ mặt cười khanh khách, từ sau khi Tiểu Tiểu gọi nàng là nương, vẻ mặt của nàng luôn là như vậy.

"Sau đó, Vân Nhi muốn dạy nàng tập võ!" Lệ Vân một mặt đắc ý, thật giống như hiện tại bé là một cao thủ có tuyệt thế võ

công.

"Thú ca." Nhìn Lệ Vân, Tiểu Tiểu túm túm tay áo Lệ Thú: "Yêu Tuyệt kiếm... thích hợp với Tiểu Vân Nhi sao?" Vẻ mặt tàn khốc khi Lệ Thú nhập ma khi kia Tiểu Tiểu nghĩ đến mà sợ: "Nếu Vân Nhi..."

Lệ Thú nhướng mi, cùng nhìn Lệ Vân đang cắn quả đào: "Trước khi nó lĩnh ngộ một thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm, ta sẽ không truyền Yêu Tuyệt kiếm cho nó."

Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, tính là đồng ý lời nói của Lệ Thú.

"Nói trở lại, công công tách một thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm phổ ra có phải sợ chàng tẩu hỏa nhập ma hay không?" Huyết Yêu kiếm vốn chính là phối hợp Yêu Tuyệt kiếm pháp mà sinh, chỉ có lĩnh ngộ tất cả hai thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm mới có thể khiến Huyết Yêu kiếm nhận chủ, đây là Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú ra kết luận.

Yêu Tuyệt kiếm pháp cùng Huyết Yêu kiếm, giống như là hai cái tuần hoàn hô ứng lẫn nhau, Yêu Tuyệt kiếm đại thành, Huyết Yêu kiếm nhận chủ, Huyết Yêu kiếm nhận chủ có thể sẽ làm chủ nhân nhập ma, mà lại chỉ có một thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm mới có thể chân chính khống chế Huyết Yêu kiếm.

"Chắc là vậy." Lệ Thú gật đầu.

"Quên đi! Không nghĩ nữa." Tiểu Tiểu phất tay, không muốn tiếp tục đề tài này, "Lần này đi Cổ thành lại khiến hành trình về Nam Dương của chúng ta chậm lại."

"Ừ." Lệ Thú trả lời độc nhất một chữ.

"Không biết Vân Nhi có thể sẽ thích cái loại cuộc sống này hay không." Tiểu Tiểu tựa vào trong lòng Lệ Thú, hưởng thụ ấm áp một lát.

"Nó sẽ quen thôi." Lệ Thú nói không chắc chắn. Tính cách Lệ Vân cách hắn một trời một vực, tính cách sinh động mà hướng ngoại, ở một chỗ trong thời gian quá dài cũng sẽ bị chán.

"Nếu chịu không nổi mà nói, để tiểu tử kia rời nhà trốn đi là được!"

Được rồi, Lệ Thú bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tiểu, hắn đã tìm được đầu sỏ khiến Lệ Vân học được "rời nahf trốn đi" rồi.

...

...

Vào đêm, trên trời lại rơi xuống những hạt mưa nhỏ tí ta tí tách, bùm bùm quấy nhiễu giấc mộng yên lành của con người.

Biết rõ ngày thứ hai sẽ phải lên đường, nhưng chẳng biết tại sao, Sở Văn Xuyên lại không có cách nào đi vào giấc ngủ, dứt khoát phủ thêm áo khoác đi dạo trong Thiếu Lâm tự. Mặc dù mưa rơi xuống, nhưng nội lực phảng phất hình thành một cái ô, một giọt mưa cũng không dừng ở trên người hắn.

"Tiểu ca, ngươi cũng thật là nhàn hạ thoải mái."

Đột nhiên một tiếng phụ nữ truyền tới tai Sở Văn Xuyên.

Sở Văn Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu - hắn một chút cũng không phát hiện đối phương tới gần.

"Là ngươi!" Sở Văn Xuyên lập tức vung ra trường thương. Vốn là người sắp lãng quên, vậy mà xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, hơn nữa người này là địch chứ không phải là bạn.

Cô gái này là người ngăn cản hắn cùng Yến Thanh Dịch khi Lệ Thú bị thương nặng. Nếu là hắn nhớ không nhầm mà nói, cái cô gái này là một sát thủ. (rõ hơn chút xa)

Còn đùa giỡn hắn!

Cô gái này vẫn là một thân trang phục màu đen, quần áo bị mưa làm ẩm ướt ôm trọn quanh dáng người hoàn mỹ.

"U, tiểu ca, đừng khẩn trương như vậy." Cô gái đột nhiên tiến đến trước mặt Sở Văn Xuyên, lấy tay đẩy mũi thương của Sở Văn Xuyên ra. Cái chuôi đẩy về phía Sở Văn Xuyên.

Sở Văn Xuyên lui về phía sau hai bước, vẫn duy trì khoảng cách an toàn với cô gái này, hắn không nhận thấy được địch ý từ trên người cô gái này, nhưng hắn vẫn duy trì cảnh giác như trước.

"Nữ nhân, ngươi có mục đích gì?" Sở Văn Xuyên hỏi.

"Tiểu ca, ngươi vừa rồi không lễ phép." Đôi môi đỏ mọng của cô gái cong lên, dường như làm nũng với Sở Văn Xuyên nói: "Người ta có tên mà." Nói xong, cô gái thử tới gần Sở Văn Xuyên, nhưng Sở Văn Xuyên không chút nào thả lỏng tiếp tục lui ra phía sau, cô gái không sao cả nhún nhún vai, không tới gần nữa: "Ta gọi Nhạc Khê. Tiểu ca, vậy ngươi?"

Tên của cô gái này không phù hợp một chút nào với hình tượng của mình.

"Không liên quan đến ngươi." Sở Văn Xuyên mắt lạnh nhìn nàng.

"Không nói ta cũng biết. Sở Văn Xuyên, phải chứ!" Nhạc Khê đắc ý hất cằm, không để ý tới Sở Văn Xuyên kinh ngạc: "Thực ra, ta lần này đến không có chuyện gì khác, chì là muốn cùng ngươi nói một chút về kiếm khách che mặt tấn công Thiếu Lâm."

"Ngươi làm sao mà biết chuyện của hắn?" Sở Văn Xuyên nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn Nhạc Khê.

Nhạc Khê cười tủm tỉm khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, đột nhiên tới gần Sở Văn Xuyên, tốc độ nhanh khiến đồng tử Sở Văn Xuyên cũng không kịp co rút lại, tốc độ của nàng thậm chí cũng không chậm hơn so với Vân Hành, mà Sở Văn Xuyên lại không am hiểu tốc độ.

Nhạc Khê nhẹ nhàng mở miệng bên tai Sở Văn Xuyên - "Bởi vì ta là thủ hạ của hắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.