Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 7: Khởi bước võ lâm




Vân Nhàn cảm thấy rất may mắn, cô có một người cha luôn yêu thương, một người bạn chân thành, một ông ngoại cưng chiều hết mực và nhất là hai tiểu thiên thần vô cùng đáng yêu.

Vân Thiên ngồi ung dung trên chiếc ghế mềm mại, học theo Vân Nhàn nhìn ra cửa sổ, bé trầm trồ :"Con sông kia thật đặc biệt a!"

Câu nói của bé đã kéo Vân Nhàn thoát khỏi hồi tưởng.

"Đó là sông Ngân Hà....(đoạn giới thiệu đã có ở chương trước)" Vân Thần cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói những thông tin mà bé biết.

"Làm sao con biết nhiều vậy?" Vân Nhàn hơi kinh ngạc, người nào không biết còn tưởng bé là dân địa phương sống ở đây đã vài thập niên rồi a!

Vân Thần tặng cho mẹ cái nhìn xem thường, mẹ nghĩ bé là trẻ con vô tri chỉ biết ăn với ngủ thôi à?

Có một quy tắc bất thành văn trong giới hắc đạo là bất kể đến nơi nào đều phải nắm rõ kết cấu phân bố thế lực nơi đó, cái nào có lợi và có hại cho mình. Với năng lực của anh em Vân Thiên, chỉ cần động một ngón tay cũng đủ đào hết ra tổ tông tám đời của một người mà thậm chí người đó còn không biết rõ. Hoặc nếu muốn biết chủ tịch ủy ban thành phố mỗi ngày ăn hết bao nhiêu gr rau cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng cả hai bé đều không biến thái đến mức đi điều tra đời tư người khác làm thú vui.

Tối hôm qua sau khi được Vân Nhàn thông báo sẽ trở về thành phố K, Vân Thần đã đem trọn thành phố K tìm hiểu kĩ lưỡng. Tuy nhiên nơi này quá phức tạp, trong giới hắc đạo được gọi là trung tâm hắc ám châu Á, Vân Thần và Vân Thiên không muốn đánh động thần long ngủ đông ở đây, như thế sẽ rất phiền phức, và có thể liên lụy đến mẹ, và các bé không bao giờ mong muốn mẹ gặp nguy hiểm.

Bàn về mức độ tỉ mỉ thì có lẽ Vân Thần đạt điểm cao hơn Vân Thiên, còn về độ nhanh nhẹn thì bé lại không bằng anh trai. Mỗi người đều có một thế mạnh riêng, nếu bạn hiểu rõ và biết phát huy nó, chắc chắn bạn sẽ thành công.

"Mẹ, khi nào Phong di sẽ đến ạ?" Vân Thiên chống cằm, cất giọng ngọt ngào hỏi.

Vân Nhàn hơi suy nghĩ, trả lời với thái độ không chắc chắn "Có lẽ sau khi hoàn thành đợt nghiên cứu lần này đi!"

Vân Thiên vừa nghe, bé phồng má, hiển nhiên rất mất hứng.

Như đã nói ở các chương trước, cha mẹ Thủy Thiên Phong đều là giáo sư sinh vật học, cả đời say mê nghiên cứu, khám phá các loài sinh vật tự nhiên. Kế thừa truyền thống đó, Thủy Thiên Phong bước tiếp con đường mà cha mẹ đang đi với hi vọng thay họ hoàn tất ước mơ cống hiến vì sự nghiệp khoa học nhân loại. Bảy năm sang Canada cùng Vân Nhàn, Thủy Thiên Phong đã trở thành thành viên của hội bảo tồn động-thực vật quý hiếm Bắc Mỹ, từng danh dự nhận giải thưởng Nobel khi chỉ mới 24 tuổi vì sự đóng góp xuất sắc cho thế giới khi thành công nhân bản một loài sinh vật có cánh từ thời thái cổ, giúp công trình tìm hiểu lịch sử trái đất có bước tiến nhảy vọt. Sự thành công của cô đã đặt ra rất nhièu câu hỏi, liệu từ thời xa xưa có sự tồn tại của một chủng tộc mà ngày nay thường được gọi 'tinh linh' hay nó chỉ là một loại côn trùng biến dị?

Đây cũng là nguyên nhân Thủy Thiên Phong phải ở lại Canada ít lâu. Ngày hôm qua, khi đang bàn luận vấn đề chỗ ở khi về thành phố K thì Viện trưởng viện sinh học Canada gọi cho Thủy Thiên Phong, báo là quá trình nghiên cứu đã có tiến triển, cần cô sang phối hợp. Bất đắc dĩ cô đành ở lại, còn mẹ con Vân Nhàn về trước.

Suốt bảy năm sống chung, anh em Vân Thần đều vô cùng thân cận với Thủy Thiên Phong. Bây giờ tách ra, hai bé không khỏi cảm thấy trống vắng. Tựa như một đứa bé đột nhiên bị tách khỏi mẹ vậy!

Thấy mặt hai con ỉu xìu, Vân Nhàn buồn cười, cô giả vờ giận dỗi, "Các con không thích đi với mẹ sao?"

Vân Thiên trưng ra bộ mặt nịnh bợ, cười hì hì, "Mẹ yêu quý, chúng con làm sao không thích được ạ?!"

Những lúc này Vân Thần hết sức bội da mặt dày hơn tường thành của anh trai. Nhưng bé cũng có thủ đoạn riêng để vượt qua cửa ải này. Nhãn châu xoay chuyển, bé liền chuyển đề tài, "Ông ngoại liệu có thích chúng con không ạ?"

Bé vừa thốt lời, quả nhiên thấy mẹ thu hồi vẻ mặt 'bi ai' và thay bằng thái độ ôn hòa, "Hai tiểu bảo bối của mẹ đáng yêu như thế, ai gặp mà không thích chứ?"

Vân Nhàn biết rõ bé đang chuyển đề tài nhưng không vạch trần mà hùa theo. Vì cô hiểu rõ trong tâm trạng của con nên muốn trấn an các bé.

"Thế ông ngoại thích ăn gì ạ? Để

một chút ông đến con sẽ gọi cho ông!" Vân Thiên nhanh chóng đặt câu hỏi.

Thật không hổ danh là anh em, phối hợp hết sức ăn ý, tựa như lưới trời không vết vá! Còn nhớ cách đây không lâu các bé giúp WIND WORLD 'đào ra' nội gián, hắn là một kẻ kín miệng, dù bị dùng dùng hình tàn khốc cỡ nào, thậm chí chỉ còn nửa cái mạng cũng không chịu nói một chữ. Cuối cùng khi rơi vào tay hai bé, hắn bị 'xoay' đến mơ

mơ hồ hồ, ngay cả cha mẹ là ai hắn cũng chẳng nhớ nổi. Vì thế, danh hiệu siêu cấp gián điệp quốc tế cứ thế ngoan ngoãn nói hết những gì mình biết, nhờ vậy mà WIND WORLD tránh được tổn thất lớn. Thế mới nói ác nhân tất có ác nhân, nhầm, cao nhân trị!

Lúc này Vân Nhàn không chú ý đến cách dùng từ của Vân Thần. Bé gọi Vân Trường là 'ông ngoại' chứ không phải chỉ có từ 'ông', nghĩa là có sự phân biệt với 'ông nội'. Điều này cũng chứng minh hai bé vẫn luôn mong muốn được gặp 'người cha chưa biết mặt' nào đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.