Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 39: Điều điều khiến ngưu tinh




Tối hôm đó, sau khi viết xong hai chương bản thảo, Lục Dương mang theo giấy bút quay về ký túc xá, lúc này năm người bạn cùng phòng dù đã lên giường nhưng vẫn chưa đi ngủ.

Khi Lục Dương mở cửa bước vào, bọn hắn vẫn còn đang tán gẫu náo nhiệt với nhau.

Lúc Lục Dương mở đèn huỳnh quang trong phòng ra, Trình Hoa nằm ở phía dưới Lục Dương mở miệng:
- Tiểu tử ngươi sao về muộn như vậy. Ta nói, mọi người dù sao cũng đã lên đại học rồi, có cần chăm chỉ như vậy không? Ngươi có biết điều gì là quan trọng nhất trong thời đại học không?

Lục Dương sững sờ, hấp háy mắt không hiểu, nghi hoặc hỏi lại:
- Điều gì vậy?

Chính lúc này, Dương Chí ở giường kế bên Lục Dương chen miệng vào nói:
- Sử Quý Quân có bạn gái rồi cậu biết không? Hơn nữa còn bị người ta theo đuổi, còn cậu, cũng nên tìm một mục tiêu mà ra tay đi, để thêm một thời gian nữa, không khéo đám mỹ nữ đều bị người ta theo đuổi hết rồi, khi đó có muốn tìm một đối tượng tốt tốt một chút cũng không được.

Hóa ra là chuyện này.

Lục Dương nghĩ lại, thời điểm năm nhất kiếp trước, cũng từng xảy ra chuyện này. Trong phòng 103 này Sử Quý Quân là gia hoả đẹp trai nhất, vừa mới vào đại học không lâu, đã bị một nữ sinh ở lớp cách vách theo đuổi, khi đó còn khiến không ít nam nhân trầm trồ hâm mộ.

Có điều, sang năm thứ hai, khi Sử Quý Quân chơi chán nữ sinh này rồi, liền muốn chia tay, nhưng cô gái này lại không chịu được đả kích, có một lần còn cắt cổ tay tự vẫn, may mà có người cứu kịp.

Sau lần tự sát này, dù níu kéo được Sử Quý Quân, nhưng sau khi tốt nghiệp không lâu, thì rốt cuộc hai người cũng chia tay.

Biết được kết cục của chuyện này, nên khi nghe xong, Lục Dương cũng không hâm mộ gì, chỉ thầm mặc niệm một chút cho nữ nhân si tình kia mà thôi, thích một nam nhân không thích mình, lại còn là nam nhân rất đẹp trai, bi kịch của nàng, hiện giờ cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Lục Dương còn nhớ, nữ sinh này về sau dù đã ba mươi, nhưng vẫn còn độc thân một mình, một lần hắn ngẫu nhiên gặp lại nàng, khi đó nàng đã tầm hai tám hai chín tuổi, cả người tiều tuỵ, nhìn vô cùng đáng thương.

Trong lòng Lục Dương biết thế, nhưng cũng không có ý định cứu vớt nàng.

Bởi vì hắn biết cô gái này rất yêu Sử Quý Quân, yêu say đắm từ lần đầy thấy mặt, bằng không, bản thân nàng vốn không phải là một cô gái phóng đãng, nhưng chỉ vừa mới vào đại học không lâu, đã thông qua người khác hỏi thăm số điện thoại ký túc xá của Sử Quý Quân, sau đó dưới tình huống cả hai chưa từng chính thức gặp mặt, đã chủ động gọi điện tới biểu lộ với Sử Quý Quân.

Lục Dương không nghĩ mình có thể kéo nàng ra khỏi vũng lầy này, cũng không muốn mọi người hiểu lầm rằng mình đố kị với Sử Quý Quân, hoặc muốn tranh dành nữ nhân với hắn.

Đường là nàng tự chọn, Lục Dương cũng không muốn làm chuyện vô ích.

Sau khi rửa mặt, hắn nằm dài trên giường, trong lòng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ liên quan đến những người bạn trong phòng lúc này.

Lục Dương còn nhớ, sau khi Sử Quý Quân bị nữ sinh kia theo đuổi, bốn người khác trong phòng cũng bị kích thích, trong vòng mấy tháng tiếp theo, đều không ngừng ra tay, cho đến khi thành công mới thôi, có người liên tục thất bại, nhưng sau khi thất bại, vẫn không cam lòng, lại đổi sang đối tượng khác, mãi cho đến khi tất cả năm người đều có bạn gái mới thôi.

Nhớ lại những chuyện này, khoé miệng Lục Dương bỗng nhiên lộ ra vẻ cười khổ nhàn nhạt.

Bởi vì, khi nhớ tới những chuyện này, trong đầu hắn lại không tự chủ được mà nghĩ tới Phùng Đình Đình, nhớ tới sau khi xuất bản tác phẩm đầu tay không lâu, nàng từng đáp ứng trở thành bạn gái của hắn.

Cuối cùng, Lục Dương lại nhớ tới cảnh tượng ở câu lạc bộ vũ đạo ngày hôm qua, nhớ tới thân ảnh của Phùng Đình Đình khi luyện múa bên trong.

Lại nghĩ về nàng rồi...

Trong phòng ngủ tối om, Lục Dương nằm trên giường mở to hai mắt, nhìn lên đỉnh trần nhà, trong lòng có chút thương cảm.

Hắn và nàng từng cùng nhau đi dạo dưới nắng mai, từng trao cho nhau nụ hôn đầu, đáng tiếc, bọn họ tuy có khởi đầu mỹ mãn, có quá trình tốt đẹp, nhưng lại có kết cục khiến hắn phải tan nát cõi lòng.

Tình cảm suốt mấy năm trời, vậy mà nói kết thúc liền kết thúc.

Chính từ đó về sau, Lục Dương tuy vẫn qua lại với nữ nhân, nhưng không còn thành tâm như trước.

Bởi vì hắn đã không tin vào tình yêu nữa.

Trong mấy năm sau đó, hắn không thể yêu ai nữa, không phải không muốn, mà là không thể, không cách nào thật tâm với tình yêu.

...

Có lẽ...

Cũng nên tìm một người bạn gái thôi.

Trước khi đi ngủ, Lục Dương chợt nảy ra ý niệm này.

Không phải để yêu đương, mà để cho lòng bớt cô quạnh, hắn không muốn phải thường xuyên nhớ lại chuyện cũ, đặc biệt là những ký ức liên quan đến Phùng Đình Đình.

...

Thời gian không ngừng trôi.

Sinh viên năm nhất sau khi nhập học, tám phần thời gian đều dành cho việc theo đuổi ái tình, dường như trước đó quá bị ngột ngạt về mặt tình cảm, nên lúc này muốn phóng thích toàn bộ ra.

Mặc kệ nam sinh hay là nữ sinh, đều ước ao có một mối tình tươi đẹp trong thời đại học.

Tỷ như, những ngày gần đây, bất luận là ban ngày hay buổi tối, khi đi trên đường, Lục Dương thỉnh thoảng lại nhìn thấy từng đôi từng đôi nam nữ vừa mới yêu sánh vai đi bên cạnh nhau.

Bọn họ không giống như những tình nhân yêu nhau đã lâu, đã thoải mái nắm tay nắm chân nhau cùng dạo bước, cũng không giống như bạn bè bình thường có thể thoải mái vừa đi vừa tán gẫu với nhau.

Khoảng cách giữa bọn họ không gần cũng không xa, nữ sinh thì ngượng ngùng, còn nam sinh thì như uống phải thuốc lắc, một mực làm ra dáng vẻ nho nhã lễ độ đi bên cạnh nữ sinh.

Khắp sân trường, số tân sinh chăm chú vào việc học, tựa hồ rất ít.

Lấy ánh mắt của Lục Dương, trong mười người, may ra chỉ có một người là còn chăm chỉ đọc sách.

Những người này, trước khi tốt nghiệp trung học đều là thiên chi kiêu tử ngày đêm khổ học, nhưng sau khi bước vào đại học, tất cả như trút được gánh nặng, không ai muốn tiếp tục khổ học như trước kia.

Chỉ một lượng nhỏ nam sinh nữ sinh còn chuyên chú nghe giảng, buổi tối còn chăm chỉ tới phòng tự học đọc sách.

Người như vậy, trong mỗi lớp học tầm mấy chục người, thường thường cũng chỉ có cỡ năm ba người mà thôi.

Những người này, thường thường đều có tướng mạo phổ thông, gia cảnh bần hàn.

Bọn họ thực sự quý trọng cơ hội học đại học mà bản thân vất vả lắm mới dành được.

Trước đây, suốt mấy năm học đại học, Lục Dương cũng không chuyên tâm nghiên cứu sách chuyên ngành lắm, phần lớn thời gian nếu không phải xem tiểu thuyết thì chính là viết tiểu thuyết, hoặc hẹn hò với Phùng Đình Đình.

Mà hiện tại cũng vậy, hắn vẫn như cũ không thích xem sách chuyên ngành.

Bởi vì lựa chọn của hắn vẫn là viết tiểu thuyết như trước.

Tuy vậy, nếu có thể, hắn vẫn chăm chỉ lên lớp nghe lão sư giảng bài.

Biến hóa duy nhất chính là…

Gần đây trong đầu Lục Dương có nhiều thêm hình dáng một người.

Một cô gái.

Buổi tối hôm biết Sử Quý Quân có người yêu, khi nằm trên giường, trong lòng Lục Dương từng loé lên ý nghĩ tìm một người bạn gái, vì thế khoảng thời gian sau đó, đôi khi hắn vô tình hoặc cố ý, bắt đầu chú ý những nữ sinh thường xuất hiện bên cạnh mình.

Cô gái kia chính là người hắn ngẫu nhiên phát hiện ra trong quá trình này.

Đó là chuyện cách đây một tuần trước. Trong một buổi chiều muộn, sau khi thay quần áo, Lục Dương mang theo bao tay bước về phía câu lạc bộ võ thuật, khi tới đại sảnh nhà thi đấu, ngoài ý muốn nghe thấy một hồi tiếng đàn du dương vang lên, sau đó xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn men theo tiếng đàn đi tới cuối hành lang.

Dọc theo đường đi, Lục Dương ngang qua câu lạc bộ này đến câu lạc bộ khác, cuối cùng dừng lại bên ngoài cửa sổ của câu lạc bộ âm nhạc.

Lúc này, xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn thấy một nữ sinh mặc áo trắng rất thanh thuần đang cúi đầu chuyên chú đánh đàn.

Lục Dương không hiểu gì về Piano, cả khúc dương cầm hắn cũng không quen thuộc, cho nên cũng không biết cô gái kia đang đàn bài gì, nhưng nghe qua lại cảm thấy rất thoải mái, rất ưu mỹ.

Mãi đến tận ít ngày sau, hắn mới từ trong miệng nàng biết được, đó chính là một bản piano nổi tiếng - Kanon.

Khi đó, Lục Dương chỉ trầm mặc đứng ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô gái đắm chìm trong khúc nhạc của mình, mãi cho đến khi tiếng đàn của nàng dừng lại, hắn mới phục hồi lại tinh thần.

Lúc này, nữ sinh kia dường như cảm giác được bên ngoài cửa sổ có ai đó đang nhìn mình, nghi hoặc quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lục Dương.

Giờ khắc đó, Lục Dương mới chân chính nhìn thấy khuôn mặt của cô gái.

Mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt cực kỳ tinh khiết, hai hàng lông mày thon dài, mái tóc đen nhánh chỉ buộc đơn giản sau gáy thành đuôi ngụa, nhưng vượt xa hết thảy bất kỳ kiểu tóc cầu kỳ nào.

Một cô gái mặc quần áo màu trắng tinh, làn da cũng trắng tinh.

Có thể nhìn ra, gia cảnh của nàng hẳn là rất khá, trên dưới cả người giống như không nhiễm phải hạt bụi nào, sạch sẽ đến mức khiến cho người ta khó lòng sinh ra ý niệm khinh nhờn nàng.

Chuyện ngày hôm đó, với Lục Dương mà nói, có thể xem như thiên ý.

Từ đó trở đi, vì trong lòng đã có bóng dáng của nàng, nên ánh mắt của hắn vẫn thường vô tình hay cố ý tìm kiếm bóng lưng quen thuộc xung quanh.

Chính vì thế, từ sau lần gặp mặt đó, hắn còn nhìn thấy nàng thêm ba lần nữa.

Một lần là ở trên đường rừng trong trường học, một lần là bên trong lớp học, còn một lần là buổi tối một hôm nào đó, khi Lục Dương trên đường đi tới tầng cao nhất của khu giảng đường số ba, ánh mắt ngẫu nhiên bắt gặp nàng đang ngồi yên lặng đọc sách trong một căn phòng ở tầng một.

Cũng sau lần bắt gặp ngẫu nhiên này, nên mỗi buổi tối khi đến đây sáng tác, hắn đều vô tình hay cố ý nhìn lướt qua cửa sổ căn phòng học hôm trước nàng từng ngồi, thử xem có may mắn gặp lại nàng hay không. Giống như đêm nay, sau khi đưa mắt nhìn sang, hắn vui mừng phát hiện ra bóng dáng của nàng trong đó.

Lúc này, nàng vẫn ngồi một mình như cũ, vẫn một bộ quần áo trắng tinh, ngồi lặng lẽ đọc sách bên cạnh cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.