Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 24: Tâm sự Hoàng Quốc Túy




Diệp Tử Nam và Túc Kỳ rất quen thuộc với mấy người này, lúc vừa mới quen Diệp Tử Nam, cô thường giết thời gian cùng với bọn họ, ở cùng nhau lâu, vẫn có chút tình cảm qua lại. Bọn họ có người điềm tĩnh mềm mỏng, có người phóng túng không biết kiềm chế, có người điên cuồng, có người dịu dàng như ngọc, tính cách rất trái ngược nhau, Túc Kỳ vẫn rất nghi ngờ bọn họ sao có thể chơi với nhau từ nhỏ.

Thấy bọn cô đi vào, mọi người trong phòng liền ồn ào, cầm đầu là Giang Thánh Trác, "Diệp Tử Nam, tới trễ nhé, trước tiên tự phạt ba chén đi, còn phần Túc Kỳ cho phép cậu uống thay cô ấy."

Diệp Tử Nam nhìn như rất muốn tính sổ với tên công tử cầm đầu này, sống phóng túng không chỗ nào không biết, lại có khuôn mặt anh tuấn sự nghiệp rất thành công, ở cùng anh ta sẽ không nhạt nhẽo, vĩnh viễn sẽ không nhàm chán, anh ta lại có cách lấy lòng phụ nữ, vì vậy, mặc dù bên ngoài có biệt danh hoa hoa công tử, nhưng cũng không thiếu phụ nữ kiểu người trước ngã xuống người sau đứng lên. Lúc này đây, anh ta đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, một tay đặt lên lưng của đóa hoa xinh đẹp ngồi bên cạnh, rõ ràng là có bộ dạng phong túng lại không dấu được sự tao nhã, đặt cho hắn hoa hoa công tử thật không sai chút nào, bạn gái bên cạnh hắn kiểu cưỡi ngựa xem hoa thì thường xuyên thay đổi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thánh Trác, Túc Kỳ liền biết anh ta là kẻ ăn chơi trác táng. Ngày đó Diệp Tử Nam và Túc Kỳ lái xe ra ngoại thành ăn món ăn dân dã, vừa mới ra khỏi cửa thì thấy một chiếc xe thể thao theo bên cạnh dậm chân ga gào rít khiêu khích rồi chạy qua, đi đến bãi cỏ phía trước chợt quay xe lại phía Diệp Tử Nam, dường như Diệp Tử Nam đã sớm biết điều đó, nên dễ dàng tránh được, đồng thời dậm chân ga một cái vui mừng tiến lên, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, trên mặt mang theo nụ cười lười biếng.

Túc Kỳ ngồi phía trên nên bị lảo đảo một cái, sau khi xe ổn định, cô híp mắt nhìn thoáng qua biển số chiếc xe kia, khinh thường nói, "Chẳng trách sao lại kiêu ngạo như thế, con cháu người làm quan, để cho anh ta ngang ngược trên đường."

Diệp Tử Nam quay đầu cười liếc cô một cái, mặc dù không nói gì, nhưng tốc độ xe rõ ràng tăng lên.

Hai chiếc xe song song dừng lại trước đèn đỏ, cửa kính bên trái của chiếc xe kia bỗng nhiên hạ xuống, trên xe là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc dù đang đeo kính, nhưng đường nét của khuôn mặt vô cùng sắc nét, anh ta quay đầu tháo kính xuống, cười hì hì nhìn Diệp Tử Nam nói, "Nên thôi đi, Diệp Tử Nam không phải tớ nói cậu, với chiếc xe này của cậu mà cậu dùng tốc độ đó thì quả thật sỉ nhục nó!"

Nói xong đeo mắt kính rồi kéo cửa kính xe lên, không nhìn đèn đỏ, chạy qua nhanh như chớp.

Diệp Tử Nam mỉm cười kéo kính xe lên một nửa, chờ hết đèn đỏ, nụ cười đó nhìn thế nào cũng giống như không thèm chấp với người cố tình gây sự....

Một lúc sau chiếc xe thể thao kia bỗng nhiên lùi lại, Giang Thánh Trác híp mắt nhìn Túc Kỳ, hướng về Diệp Tử Nam nói, "Còn có, cô gái này rất đẹp."

Nói xong lại rời đi.

Cho dù chậm hiểu Túc Kỳ cũng thấy được quan hệ của hai người dường như không tệ, cũng từ lúc đó, Túc Kỳ bắt đầu nghi ngờ Diệp Tử Nam không phải "Người làm ăn bình thường" như miệng anh nói.

Sau này lúc Túc Kỳ và bọn họ quen nhau, đặc biệt biết Giang Thánh Trác mỗi lần đều mang theo một người bạn gái không giống nhau sau khi đã 'gặt hái' họ, trong lòng rất căm tức trách cứ anh ta, hoa tâm, sắc lang, thủ đoạn độc ác, không chịu trách nhiệm, lấy tình cảm làm trò đùa.

Diệp Tử Nam ở bên cạnh vừa nghe vừa cười, đúng lúc đưa lên một chén nước, chờ Túc Kỳ nói mệt mỏi mới lên tiếng tổng kết, "Em nói rất đúng, thế nhưng nếu cậu ta nghe em nói như thế sẽ không chịu nổi, đều là gặp dịp thì chơi mà thôi. Cậu ta đối với em cũng rất tốt, ít nhất lần đầu tiên gặp em liền khen em không tệ, cậu ta rất ít khi khen phụ nữ khi lần đầu gặp mặt hay dùng từ để khen người ta."

Tay Túc Kỳ cầm chén đột nhiên dừng lại giữa không trung, vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ "A" một tiếng, "Gặp dịp thì chơi? Kiểu anh thay anh ta cãi lại đã thấm sâu vào người, biết rất rõ sao? Có phải anh cũng thường xuyên gặp, dịp, thì, chơi không hả?"

Diệp Tử Nam giơ hai tay lên đầu hàng, chỉ sợ tự chuốc họa vào thân, "Em nói đúng, Giang Thánh Trác chính là hoa hoa công tử, cậu ta nghiệp chướng nặng nề."

Thật sự làm cho Túc Kỳ thay đổi thái độ là Lễ Giáng Sinh sau đó, tối hôm đó đám người bọn họ từ quán cơm đi ra, mấy người đàn ông đều đi lấy xe, mấy người phụ nữ thì đứng lại nói chuyện phiếm với nhau, Túc Kỳ đứng cách bọn họ không xa im lặng chờ đợi, không biết khi nào thì Giang Thánh Trác đã đi đến, đứng bên cạnh cô ngậm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu mới bắt đầu nói chuyện.

"Đừng nhìn Diệp Tử Nam như công tử nho nhã bộ dạng ung dung đẹp mắt, thật ra là mẫu người tàn nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi con mồi xuất hiện, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tấn công tốt nhất, kiên nhẫn cùng con mồi vật lộn, trong quá trình này không có...chút mệt mỏi buồn bực nào, ung dung bình tĩnh giống như những người đứng xem, nhưng lại không dễ dàng bỏ qua một chi tiết nào, đến lúc an toàn nhất nắm chắc thời cơ thì mới ra tay, vững vàng chính xác mau lẹ tàn nhẫn, một chiêu khống chế địch."

Túc Kỳ nghiêng người nhìn anh ta, dĩ nhiên lúc đó Giang Thánh Trác đã uống nhiều, mắt hẹp sáng ngời, cũng không nhìn cô, giống như lẩm bẩm, nói những lời bình thường sẽ không nói, hơn nữa những lời trong câu chuyện này, có thâm ý khác.

Cô cũng không hiểu được vì sao Giang Thánh Trác lại nói những lời này với cô. Con mồi? Cô ư?

Lúc đó thời tiết rất lạnh, khi hai người thở ra mang theo sương mù màu trắng, Túc Kỳ đưa cằm vùi vào trong khăn quàng cổ, cười hỏi, "Vậy còn anh? Bộ dạng của anh như là hoa hoa công tử có hành vi phóng túng dạo chơi nhân gian, vậy nội tâm của anh như thế nào?"

Giang Thánh Trác nghe đến đó nụ cười trên mặt càng thêm sâu sắc, liếc nhìn Túc Kỳ thật sâu, điệu bộ không giống ngày thường chút nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất thông minh lanh lợi, lời nói rất già giặn, "Mấy ngày trước Diệp Tử Nam nói cho tôi nghe một câu, tôi vẫn không hiểu, bây giờ, tôi có chút đã hiểu."

Tức Kỳ còn muốn hỏi là nói cái gì, Giang Thánh Trác liền chỉ chỉ ngón tay về phía sau cô, "Xe đến rồi, tạm biệt."

Thấy anh ta không muốn nói nhiều, Túc Kỳ không làm phiền, vẫy tay chào tạm biệt anh ta.

Lên xe, Túc Kỳ rất nghiêm túc nói với Diệp Tử Nam, "Em rút lại lời nói lúc trước, Giang Thánh Trác, hẳn là người tốt, mặc dù em với anh ta cũng không phải rất hiểu nhau."

Diệp Tử Nam nghe xong có chút ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Bây giờ gặp lại Giang Thánh Trác, anh ta vẫn là điệu bộ cà lơ phất phơ như trước kia, cho dù thế vẫn không ảnh hưởng đến Túc Kỳ và anh ta khua môi múa mép.

Diệp Tử Nam ôm Túc Kỳ ngồi xuống, ung dung bình tĩnh nâng cánh tay phải lên nhìn thời gian, sau đó xoay qua cho Giang Thánh Trác xem, "Còn kém 2 phút nữa mới đến giờ."

Giang Thánh Trác nói giọng như bất cần đời, "Được rồi, cậu thắng."

Trong phòng mọi người đều cười ha hả, Thi Thần dương dương tự đắc hất cằm về phía Diệp Tử Nam ra hiệu, "Tử Nam, đó là em gái tớ Thi Nhã Tinh, cậu đã gặp rồi, bên cạnh là chồng chưa cưới của nó, thái tử gia của nhà họ Thẩm Thẩm Ngôn Lỗi ở Y thị, vài năm trước cũng có gặp rồi, không biết cậu còn...ấn tượng hay không?"

Diệp Tử Nam ngẩng đầu mỉm cười, trước tiên nói với Thi Nhã Tinh, "Anh nhớ rõ lần trước gặp em khi đó em còn học cao trung, chớp mắt liền lớn như vậy."

Nụ cười của Diệp Tử Nam từ trước đến nay luôn là công cụ tốt nhất 'giết chết' cả nam lẫn nữ, câu nói đầu tiên của anh làm Thi Nhã Tinh cười như hoa nở. Tầm mắt của anh chuyển sang bên trái một chút, gật đầu chào hỏi, "Thẩm công tử, chào anh."

Khóe miệng Thẩm Ngôn Lỗi cong lên, "Tổng giám đốc Diệp, chào anh."

Lời nói có vẻ như không có chút gợn sóng nào, nhưng làm cho Túc Kỳ cảm nhận được trong lời nói có ẩn chứa sóng to gió lớn. Trong phòng mọi người vừa nói vừa cười, không khí hòa hợp, chỉ có Túc Kỳ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cô cảm giác đối diện có ánh mắt như có như không nhìn lại đây. Mấy người Diệp Tử Nam vừa hút thuốc vừa nói chuyện xu hướng kinh tế gần đây, mấy người phụ nữ thì nói chuyện gần đây đang thịnh hành cái gì, thỉnh thoảng cô mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ mình cũng nghe, nhưng trong đầu lại là một mảng lộn xộn.

Cô ta chính là Thi Nhã Tinh, đây là lần đầu tiên Túc Kỳ thấy cô ta. Sự kiện hơn ba năm trước kia, từ đầu tới cuối Thi Nhã Tinh cũng chưa từng xuất hiện, Túc Kỳ cũng chỉ thấy qua ảnh chụp của cô ta, ba năm trôi qua, so với lúc đó giờ cô ta hấp dẫn hơn nhiều, phong cách càng thêm hơn người. Một bộ áo váy màu tím nhạt làm tôn lên làn da trắng nõn trong sáng, lông mày mắt hạnh, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều tự nhiên có phong cách của tiểu thư khuê các.

Thì ra nhà họ Thẩm yêu cầu con dâu như thế, Túc Kỳ trong lòng yên lặng nghĩ.

Túc Kỳ đang cúi đầu cố gắng gắp sườn ở trong đĩa, bỗng nhiên trước đĩa xuất hiện một chén canh, cô vừa ngẩng đầu lên Diệp Tử Nam đã nhích lại gần, ghé vào tai cô dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói, "Đây là súp hải sản món đặc biệt của bọn họ, mùi vị không tệ, nếm thử xem."

Không đợi Túc Kỳ có phản ứng gì, anh đã ngồi về chỗ cũ, rất tự nhiên tiếp tục đề tài của một người đang nói, "Miếng đất kia đúng là rất được, bất quá thái độ của chính quyền rất rõ ràng, chỉ sợ...."

Túc Kỳ cầm thìa nếm một ngụm, súp vừa vào miệng, cảm nhận được vị ngon đẩy đủ, mắt hơi híp cong lên, quả thật mùi vị không tệ.

Thẩm Ngôn Lỗi mặt mày bất động nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ là ba năm trôi qua mà thôi, cô không còn giống ngày đó, nhưng vẫn còn một số thói quen nhỏ không thay đổi, khi gặp món ăn ngon cô luôn có vẻ mặt thỏa mãn. Ngồi xuống lâu như vậy, từ đầu đến cuối cô không liếc mắt nhìn anh một cái. Cùng người đàn ông bên cạnh không có bất kỳ một hành động thân mật nào, nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự ăn ý, lúc hai người đứng chung một chỗ anh cảm thấy rất xứng đôi, mặc dù anh không muốn thừa nhận điều đó.

Túc Kỳ ăn xong súp, lại uống một hớp nước cho thông cổ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép, "Nhìn đủ chưa?"

Thẩm Ngôn Lỗi không trả lời, ngược lại chuyển đĩa bánh bí đỏ đến trước mặt cô, vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như trước, "Anh nhớ rõ trước kia em rất thích ăn món này."

Một câu kích thích ngàn cơn sóng, Túc Kỳ hận không thể cầm đĩa bánh úp lên mặt anh ta, cô rất muốn làm như vậy, nhưng nhịn được, nghiến răng nghiến lợi cười, "Từ lâu tôi đã không thích ăn nữa rồi."

Bên kia Giang Thánh Trác nhìn qua, "Ôi, hai người quen nhau à?"

Túc Kỳ liền trả lời, "Bạn cùng trường đại học thôi."

"Thật không, thế cũng thật là khéo, vậy hai người quen biết cũng nhiều năm rồi."

Không biết Giang Thánh Trác là vô tình hay cố ý, hoặc là trong lòng Túc Kỳ có quỷ, cô rất muốn làm cho anh ta ngậm miệng lại, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (như nói bóng nói gió) nói, "Tổng giám đốc Giang, có mộ số người biết nhiều năm, nhưng anh cũng không quen hắn, hoặc nói đúng hơn là không muốn gặp lại, nói ví dụ như, anh."

"Này, tôi đắc tội với em khi nào, Túc Kỳ, tại sao em có thể nói như vậy, làm tổn thương lòng người quá."

"Anh có bộ phận đó sao."

"....."

Túc Kỳ và Giang Thánh Trác anh tới tôi lui đấu võ mồm, khóe miệng Diệp Tử Nam mang theo nụ cười thản nhiên, không tham dự không giúp không phát biểu gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.