Nhân Vật Phụ

Chương 9: 9: Nhất Định Phải Là Lý Tử Nhiễm




Tiền Nhiều Hơn không biết đã xảy ra cái gì, vui tươi hớn hở chạy theo phía sau nhìn. Lục Quân Cường ôm đầu nó xoa xoa cười nói: "Ngây ngô cười cái gì, mày từ đâu đưa tới nhóc đáng thương như vậy hả?"

Tiền Nhiều Hơn liếm liếm tay cậu, ngồi xổm một bên nhìn Lục Khôn Đức lau khô người cho chó nhỏ.

Lục Quân Cường đổ một tô thức ăn cho chó đặt bên cạnh tiểu gia hỏa, xoa xoa đầu của nó: "Ăn đi, có đói bụng không?"

Một thân lông của chó nhỏ bị Lục Khôn Đức xoa cho xù lên, trông càng đáng thương hơn, ngẩng đầu nhìn nhìn hai người và Tiền Nhiều Hơn, co rúm dựa vào trong lồng ngực Lục Khôn Đức.

Lục Quân Cường vỗ cái cổ của Tiền Nhiều Hơn: "Tiền Nhiều Hơn, ăn một chút đi, nói cho nó biết đây là đồ ăn."

Tiền Nhiều Hơn nghi hoặc liếc mắt nhìn Lục Quân Cường một cái, cọ đến bên cạnh chó nhỏ ngửi ngửi nó, dùng cái mũi đẩy tô thức ăn đến bên miệng nó, lại ăn một miếng. Chó nhỏ do dự nửa ngày mới bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm ăn hết một tô nhỏ, còn ngoan ngoãn liếm sạch tô.

Lục Quân Cường lại đút cho nó chút nước, thoa thuốc mỡ rồi tìm một cái thùng, lót cái nệm, ôm tiểu gia hỏa đặt vào.

Tiền Nhiều Hơn còn vui tươi hớn hở chồm lên, chân trước nhào vào thùng hiếu kỳ nhìn nó, tiểu gia hỏa sợ tới mức lập tức rúc vào một bên. Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường nhịn không được bật cười, ôm Tiền Nhiều Hơn đến ổ của mình.

Trời không còn sớm, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường lên lầu ngủ, Lục Khôn Đức nằm trên giường thương lượng với Lục Quân Cường: "Ngày mai chúng ta dán cái thông báo ở đầu phố đi, nếu không ai nhận thì chúng ta nuôi nó?"

"Được." Lục Quân Cường ôm Lục Khôn Đức, hôn hôn môi anh, "Biết ngay anh muốn nuôi... Nuôi đi, vừa vặn tìm vợ cho Tiền Nhiều Hơn luôn."

Lục Khôn Đức ngẩng phắt đầu dậy, cả kinh nói: "Em thấy rồi? Là con cái sao?"

Lục Quân Cường cười: "Thấy rồi, giữ nó lại đi, tính tình có hơi chút nhát gan... không hoạt bát, cũng không làm nũng như Tiền Nhiều Hơn, phỏng chừng chủ nhân trước kia không nuôi nấng đàng hoàng, chúng ta chăm sóc thì tốt rồi."

"Ừm." Lục Khôn Đức vừa lòng nằm ở trên cánh tay Lục Quân Cường, nhắm mắt lại ngáp một cái, "Ngủ đi, lăn lộn cả đêm rồi."

Lục Quân Cường tắt đèn, ôm lấy Lục Khôn Đức ngủ.

Ngày hôm sau Lục Quân Cường liền theo như lời Lục Khôn Đức nói, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một cái thông báo to dán ở đầu phố, trở về nhịn không được nói: "Kỳ thật căn bản không cần dán cái này, vừa thấy chính là chó bị vứt bỏ, anh hai cứ yên tâm nuôi đi."

Lục Khôn Đức cười cười: "Làm theo quy trình,để anh đi xem nó chút..."

Tiểu gia hỏa thực thành thật còn nằm trong thùng, thấy Lục Khôn Đức muốn ôm nó liền đứng lên để Lục Khôn Đức ôm ra, tùy ý Lục Khôn Đức lật cái bụng trụi lủi của nó qua thoa thuốc.

Lục Khôn Đức ngẩng đầu cười cười với Lục Quân Cường: "Cũng không thể chỉ kêu nó là nhóc đáng thương mãi, em đặt cho nó cái tên đi, anh đặt không hay."

"Sao lại không hay, Tiền Nhiều Hơn không phải nghe khá tốt hay sao." Tiền Nhiều Hơn vốn dĩ đang ghé vào bên người Lục Khôn Đức nhìn anh thoa thuốc cho chó nhỏ, nghe Lục Quân Cường kêu tên nó vội vàng ngẩng đầu nhìn cậu.

Lục Quân Cường cười, xoa đầu Tiền Nhiều Hơn, nghĩ nghĩ nói: "Con cái... Nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái(*), kêu là Công Chúa Nhỏ đi."

(*) Nghèo khó để bồi dưỡng ý chí cho con trai, giàu có để giúp con gái lớn lên không bị choáng ngợp bởi hư vinh.

"Được." Lục Khôn Đức cười cười, "Công Chúa Nhỏ."

Công Chúa Nhỏ trọc lông đáng thương bò dậy, lấy lòng liếm liếm tay Lục Khôn Đức, Tiền Nhiều Hơn tò mò thò đầu qua liếm nó, Công Chúa Nhỏ sợ tới mức vội vàng trốn sang một bên.

Lục Quân Cường cười: "Xong rồi, người ta căn bản không để ý tới Tiền Nhiều Hơn, phỏng chừng không muốn làm vợ nó rồi."

Lục Khôn Đức xoa xoa đầu Tiền Nhiều Hơn, trịnh trọng nói: "Phải nỗ lực nghe chưa, chuyện về sau đều dựa vào mày đó." Nói rồi cũng nhịn không được nở nụ cười, trộn thức ăn cho hai con chó nhỏ rồi theo Lục Quân Cường đi làm.

Sau khi làm việc cùng nhau tâm tình Lục Quân Cường luôn đặc biệt tốt, trừ mỗi ngày vào thời điểm mở họp còn có thể miễn cưỡng duy trì một gương mặt nghiêm túc, đến khi về văn phòng thì luôn nhịn không được mỉm cười, cảm giác cùng Lục Khôn Đức ở trong một cái văn phòng thật mới mẻ, khác với không khí hai người ở nhà, nói chung là khiến Lục Quân Cường bảo trì tâm tình cực tốt.

Lục Khôn Đức ngay từ đầu cũng không cảm giác được gì, nhưng mỗi ngày khi anh kết thúc công việc không còn bận thì sẽ cảm giác được không khí kỳ diệu trong văn phòng, Lục Khôn Đức đều nhịn không được muốn cười suy nghĩ của mình, anh cứ cảm giác cái không khí vi diệu này như là đang... yêu đương.

Mỗi lần Lục Khôn Đức ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Quân Cường thì sẽ phát hiện ánh mắt lập tức tránh đi của Lục Quân Cường, cùng với khóe miệng nhịn không được cong lên của cậu.

Vào những lúc kỳ quái như vậy Lục Khôn Đức lại đỏ mặt, đương nhiên là bởi vì anh không biết, anh cho rằng không khí tình yêu tươi đẹp này ở trong lòng Lục Quân Cường cũng là rất tươi đẹp, chỉ là nội dung không quá giống nhau, ở trong mắt Lục Quân Cường, đây hoàn toàn là... không khí yêu đương vụng trộm.

Việc Lục Khôn Đức tới Đức Mỹ gia đã rất thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của Lục Quân Cường, ngoài ý muốn cũng thỏa mãn tâm tư khó nói ra nào đó của cậu, tựa như Đồng Kha nói, cậu rất hy vọng Lục Khôn Đức chỉ mặc một cái áo sơmi ngồi trên người cậu cùng cậu làm việc, đương nhiên chuyện này khẳng định không thể trực tiếp nói cho Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức có thể làm việc ở Đức Mỹ gia cũng đã khiến Lục Quân Cường thực vừa lòng.

Văn phòng Lục Khôn Đức đang được gấp rút sửa sang, Lục Quân Cường không vội để Lục Khôn Đức dọn qua, cố ý dặn dò đốc công: Không được gấp, cần phải tận thiện tận mỹ(*).

(*) Hoàn hảo nhất có thể

Về thời hạn công trình và chi phí trang trí có miêu nị(*) rất lớn, Lục Quân Cường không truy cứu cái này nhiều, đốc công cũng sẵn sàng tiêu phí thêm nhiều tinh lực.

(*) Miêu nị: là phương ngữ Bắc Kinh, nghĩa là những lỗ hổng, những phương diện không hợp lý hay những trò lừa gạt

Lục Khôn Đức không biết Lục Quân Cường sau lưng làm vài động tác nhỏ như vậy, bình thường rất nghiêm túc công tác, đồng thời chịu đựng Lục Quân Cường lâu lâu lại quấy rối tình dục.

Như là thời điểm giúp Lục Quân Cường làm báo cáo bị ôm lên trên đùi cậu, một bên để cậu thân mật âu yếm một bên phải trấn định đánh chữ; hoặc là khi đi uống nước hay cúi đầu tìm tài liệu sẽ bị Lục Quân Cường đột nhiên từ phía sau ôm lấy vuốt ve... vô số lần. Lúc đầu Lục Quân Cường còn lo lắng Lục Khôn Đức sẽ thật sự nổi giận với cậu, nhưng mỗi khi Lục Quân Cường cho rằng chính mình đã chạm tới điểm mấu chốt của Lục Khôn Đức, lại phát hiện Lục Khôn Đức tuy rằng rất xấu hổ nhưng vẫn dịu ngoan tận lực phối hợp với cậu, Lục Quân Cường cơ hồ yêu đến điên rồi những ngày cùng với Lục Khôn Đức làm việc cùng nhau.

Đi làm trong một văn phòng, tan tầm cùng người yêu về nhà, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ngủ, sinh hoạt bình đạm lại tốt đẹp.

Thông báo tìm người nhận lại Công Chúa Nhỏ vẫn không người hỏi thăm, Lục Khôn Đức cũng yên lòng thu dưỡng tiểu gia hỏa, kỳ thật anh rất sợ thật sự có người tới nhận lại nó, từ tập tính ngày thường Công Chúa Nhỏ có thể biết chủ nhân trước kia có vẻ cũng không đối xử tử tế với nó, đặc biệt là vết bỏng trên bụng nó, nhìn thấy liền giật mình. Lục Khôn Đức thật sự sợ chú chó nhỏ đáng thương này lại phải chịu ngược đãi lần nữa.

Công Chúa Nhỏ nhờ được Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường tỉ mỉ chăm sóc nên lên tinh thần không ít, nhưng vẫn còn sợ hãi rụt rè, mỗi ngày có thể bất động liền bất động, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường nếu không chơi với nó thì nó có thể nằm trong ổ cả ngày. Sức ăn cũng rất nhỏ, hơn nữa mỗi lần đều là chờ Tiền Nhiều Hơn ăn xong tránh ra nó mới dám tiến đến ăn một lát.

Lục Khôn Đức thật sự là không ngờ Samoyed lại có thể ngoan đến loại trình độ này, không sủa không quậy, việc làm nũng duy nhất chính là liếm tay sau khi thoa thuốc cho nó mỗi ngày, cũng may trải qua gần một tháng chữa trị, vết thương của Công Chúa Nhỏ đã khỏi hẳn, phần da trên cái bụng trơ trọi trở nên phấn nộn, lớp da cứng giống vỏ cây lúc ban đầu kia đã tróc ra, sờ lên thực mềm mại thực ấm áp. Sợ nó mỗi ngày nằm lê nằm lết trên bụng lại không có lông sẽ bị cảm lạnh, Lục Quân Cường còn cố ý mua cho nó một bộ quần áo màu vàng nhỏ, mặc vào trông rất đáng yêu. Bộ quần áo màu xanh da trời cùng ngày mua cho Tiền Nhiều Hơn đã bị Tiền Nhiều Hơn hưng phấn xé thành giẻ rách.

Đảo mắt một cái đã vào thu, văn phòng của Lục Khôn Đức tốn hai tháng rốt cuộc đã sửa sang xong, Lục Quân Cường tiếc nuối giúp anh đem máy tính tài liệu gì đó dọn vào. Trong văn phòng vô luận là nơi làm việc bên ngoài hay là phòng ngủ nhỏ bên trong đều tận thiện tận mỹ, Lục Khôn Đức lần đầu tiên có văn phòng của riêng mình, còn cực kỳ mới mẻ.

Lục Quân Cường lúc này mới có tâm tư tiếp tục mở rộng sản nghiệp, trước tiên nói ý tưởng của mình cho Lục Khôn Đức.

"Lại mở một cái Đức Mỹ gia?" Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ, "Đánh giá sổ sách của mấy tháng nay... đúng là có thể mở thêm, nhưng mà mở rộng lớn như vậy, khách hàng có khi nào vắng bớt đi không?"

Lục Quân Cường tự tin cười: "Không tới ba tháng, hẳn là vẫn cung không đủ cầu."

Lục Khôn Đức đối với những chuyện này từ trước đến nay toàn nghe theo Lục Quân Cường, lập tức đồng ý, lại hỏi: "Đã chọn được mặt bằng rồi sao?"

Lục Quân Cường "ừ" một tiếng, cầm mấy tài liệu phác thảo đưa cho Lục Khôn Đức, tùy ý từ phía sau vòng tay qua ôm lấy anh, lật tài liệu giảng giải cho anh, cuối cùng lại nhịn không được hôn Lục Khôn Đức một cái, cười nói: "Nếu anh hai cảm thấy không có vấn đề thì cứ như vậy đi, phía dưới đang bận rộn, giấy phép kinh doanh, thuế, chứng nhận đăng ký thị trường... Những việc này đều là nhiệm vụ của anh."

Lục Khôn Đức há miệng trừng mắt: "Sao lại là nhiệm vụ của anh hết vậy? Em mặc kệ sao?"

Lục Quân Cường làm như thật nói: "Anh là giám đốc tài vụ, một đống chuyện này đương nhiên là anh quản lý, em chỉ cần quản lý các anh là được."

"Không phải chứ." Lục Khôn Đức không biết Lục Quân Cường đang đùa mình, vội la lên, "Vậy... Vậy Ngô Hạo cũng nên quản chứ, anh chỉ ghi chép sổ sách, sao hiện tại đều để anh quản hết vậy."

Lục Quân Cường chịu đựng không nổi "xì" một tiếng bật cười, tay chống trên bàn làm việc nhìn xuống Lục Khôn Đức, cười: "Nào, hôn một cái, em giúp anh làm hết."

Lục Khôn Đức giờ đã nhận ra Lục Quân Cường đang đùa mình, mặt đỏ lên quay đầu tránh đi, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đây không phải văn phòng của em... Đừng quậy."

Lục Quân Cường không thuận theo là không buông tha, tay đặt trên bàn bất động, nhướng một bên lông mày: "Ở trong phòng em là có thể quậy à? Anh hai hôn em một cái, hôn một cái em sẽ không quậy."

Da mặt Lục Khôn Đức không dày như của Lục Quân Cường, kháng cự nửa ngày không có kết quả, chỉ phải lắp bắp hôn cậu một cái, Lục Quân Cường đắc ý huýt sáo: "Anh hai càng ngày càng nghe lời, yên tâm đi, em giúp anh làm."

Lục Quân Cường thấy Lục Khôn Đức vẫn còn nghi hoặc không khỏi bật cười: "Anh không phải thật không biết chứ, những cái em nói thật sự là việc của giám đốc tài vụ."

Mặt Lục Khôn Đức đỏ lên: "Dù sao thì anh cũng hôn em rồi! Em không thể mặc kệ được." Lục Quân Cường cười ha ha, lôi kéo Lục Khôn Đức về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.