Edit: Khoai
Sau khi bọn Trần Quân biến hình Vịt Ngâm Rượu không dám nhìn thẳng, nhưng trọng điểm không phải chuyện này.
【 Kênh tổ đội 】
Vịt Ngâm Rượu: “Đám người Trần Quân đã uống xong thuốc cường hóa nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.”
Cho Xin Cái Chén: “Có lẽ chúng ta phải quét sạch triệt để mới được.”
Câu này của cậu ta quyết định vận mệnh tiếp theo của đám người Trần Quân, Người Dệt Mộng triệu hồi Tiểu Tùng, tính cả Vịt Ngâm Rượu, cả ba người bọn họ giết hết đám người Trần Quân còn đang vui vẻ vì có được sức mạnh mới.
Rất nhanh sau đó đường hầm chỉ còn lại Người Dệt Mộng và Vịt Ngâm Rượu.
【 Kênh tổ đội 】
Người Dệt Mộng Cho Chín Trăm Triệu Thiếu Nữ: “Đã dọn dẹp xong, ai xử lý bên phía Lâm Hoa?”
Dị Ứng: “Chết rồi.”
Lúc Dư Hải Tiên nghe tin Lâm Hoa chết cậu không ngạc nhiên chút nào, tên kia biến thành Zombie đi khiêu khích Dị Ứng nhưng tiếc là thuốc cường hóa chỉ làm tăng dũng khí của y.
Zombie khổng lồ bị Dị Ứng chặt thành mấy khúc, phòng nghiên cứu bên trong cũng bại lộ ra ngoài, cậu với Lâm Gia Tuấn chạy thẳng vào đó trốn.
Lúc nghe thấy tin Lâm Hoa và toàn bộ đám NPC Trần Quân chết hết, Dư Hải Tiên nằm trên đất, hai tay gối sau ót, nghi ngờ nói: “Kỳ quái, rõ ràng chết hết rồi sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, chẳng lẽ vẫn còn người sống?”
Những người khác cũng nghĩ như vậy, cho nên bọn họ bắt đầu đẩy nhanh tốc độ điều tra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút nhưng bọn họ không tìm thấy bất cứ một NPC nào còn sống.
Đột nhiên Lâm Gia Tuấn phát hiện mạch máu màu đen bắt đầu trồi lên trên mặt Dư Hải Tiên, hắn đi qua, không để ý đến sự kháng nghị của Dư Hải Tiên, đặt tay lên mặt cậu.
【 Thời gian biến đổi: 10:00:00 】
Dư Hải Tiên cũng sờ mặt mình một chút, lúc nhìn thấy thời gian còn lại cậu lập tức nhớ tới những lời Dị Ứng từng nói, thời gian biến đổi của gã chỉ còn lại mười tiếng.
Nói vậy hiện tại, Dị Ứng đã biến thành Zombie.
Người chơi có một cơ hội hồi sinh trong phó bản khó, Dư Hải Tiên cho rằng Dị Ứng chắc chắn sẽ chọn hồi sinh nhưng việc này cậu không nói cho Lâm Gia Tuấn, dù sao cậu không nên nói lung tung vẫn tốt hơn.
Dư Hải Tiên tùy tiện ngâm nga một bài hát, cậu không ngờ vì đùa nghịch mà ngay cả mặt nạ phòng độc Dị Ứng cũng không mang theo, dẫn đến trở thành người đầu tiên bị biến đổi.
“Nhớ kỹ, chết không phải kết thúc, mà là mở ra một khởi đầu mới.”
Trong đầu Dư Hải Tiên lại vang lên câu nói của Dị Ứng, mặc dù cậu nghĩ đối phương rất tinh tướng nhưng chẳng hiểu tại sao cậu lại cảm thấy Dị Ứng như đang nhắc nhở cậu điều gì.
“Cộp cộp.”
Dư Hải Tiên với Lâm Gia Tuấn cùng liếc nhìn nhau.
Dư Hải Tiên kinh hoảng, đừng nói là nơi tên khốn kiếp Dị Ứng hồi sinh là ngay trong viện bảo tàng nhé?
Chuyện kế tiếp khiến Dư Hải Tiên chấn kinh.
Cậu nhìn thấy Dị Ứng hóa Zombie xuất hiện, vốn da thịt gã hơi trắng nõn nay đã biến thành xanh tím, tròng mắt đỏ ngầu như một con thú hung mãnh, nhìn chằm chằm Dư Hải Tiên.
Trong Trò Chơi Kinh Tiếu, màu ID của người chơi khác với NPC, nhưng hiện tại màu ID của Dị Ứng cùng màu với NPC
“Chuyện gì thế này…?” Dư Hải Tiên có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cậu đứng lên định nói chuyện với Dị Ứng, “Đại thần, cậu còn nhớ tôi không?”
“Cẩn thận!” Lâm Gia Tuấn nhào lên người Dư Hải Tiên, đè cậu xuống đất, cùng lúc đó trường đao bay phớt qua trên đầu bọn họ, lưỡi đao cắm sâu vài vách tường bằng sắt.
Dư Hải Tiên trợn tròn mắt, cậu nhìn Dị Ứng, đối phương thật sự muốn giết cậu, nhưng hình thức đồng đội không thể làm như thế.
Màu ID… Chẳng lẽ khi biến thành Zombie người chơi không những mất lý trí mà còn có thể giết đồng đội.
【 Kênh tổ đội 】
Dư Hải Sản: “Dị Ứng đại thần! Dị Ứng đại thần! Cậu có đây không!”
Người Dệt Mộng Cho Chín Trăm Triệu Thiếu Nữ: “Cậu gọi hội trưởng làm gì?”
Dư Hải Sản: “Hắn biến hóa hoàn toàn rồi, giờ biến thành Zombie đang đuổi giết tôi!”
Ướt Nhẹp: “Cái gì?! Hắn có hồi sinh không?”
Dư Hải Sản: “Xem ra không có, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại màu ID của hắn biến thành màu của NPC, mọi người cũng nên cẩn thận một chút, sức chiến đấu sau khi hóa thành Zombie còn ngang tàng hơn bản gốc, đậu má!”
Dư Hải Tiên lại được Lâm Gia Tuấn cứu một lần nữa, Dị Ứng đuổi theo, thật sự muốn lấy mạng bọn họ.
Dư Hải Tiên co giò chạy như bay, “Tôi cảm thấy Dị Ứng hồi trước đáng yêu hơn nhiều.”
Lâm Gia Tuấn vỗ đầu cậu một cái: “Bớt nói xàm đi!”
Chợt có tiếng súng vang lên, nhắm vào một bên chân của Dị Ứng, Dư Hải Tiên ngẩng đầu nhìn, là Cái Chén, cậu ta đang đứng trên người rồng đen bay giữa không trung, lạnh lùng mặt đối mặt nhìn cậu.
Cùng lúc đó những người chơi khác cũng đuổi tới, vây thành vòng tròn nhốt Dị Ứng ở giữa.
“Hải sản!” Ướt Nhẹp ngồi trên người Gundam đến giải cứu bọn họ.
Dư Hải Tiên tóm chặt lấy Gundam, cậu nói: “Mọi người tới rồi.”
Ướt Nhẹp gật đầu: “Chúng tôi đã lục soát hết toàn bộ khu vực chưa mở khóa rồi nhưng không tìm thấy một người sống nào.”
Gundam chở Dư Hải Tiên với Lâm Gia Tuấn đến khu vực an toàn, tránh xa chiến trường, Ướt Nhẹp nói: “Tôi phải đến hỗ trợ bọn họ, cậu ở đây chờ chúng tôi nhé.”
Dư Hải Tiên gật đầu, Lâm Gia Tuấn không thể chiến đấu, vì thế hai người đứng ở đằng xa nhìn mọi người đánh nhau với Dị Ứng.
Lúc đánh nhau, từng loại chiêu thức đủ mọi màu sắc nổ vang trên bầu trời, trông như từng chùm pháo hoa khổng lồ nở rộ, Dư Hải Tiên che mắt, ánh sáng vàng chói lóa suýt làm mù mắt cậu.
Dị Ứng như một con Boss cấp S, mọi người phải tốn ba tiếng mới đánh chết được gã.
【 Người chơi Dị Ứng đã chết! 】
Người Dệt Mộng là người đầu tiên reo hò: “Tôi giết được hội trưởng rồi, yeah hooo!”
Dư Hải Tiên không khỏi nghỉ thầm: “…” Rốt cuộc tên này đã nhịn nhục bao lâu mà nói toạc ra luôn thế này.
Cái Chén nhìn chằm chằm cái xác của Dị Ứng nằm trên mặt đất, nhưung chờ một hồi, xác của đối phương vẫn không biến mất, ánh mắt cậu ta hơi tối lại.
Ăn Cơm cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Tại sao hắn không chọn hồi sinh?”
Sau khi người chơi chết, trước mặt bọn họ sẽ hiện ra một cái bảng, bên trên là 10 giây đếm ngược để người chơi chọn có muốn hồi sinh hay không.
Nhưng10 giây đã sớm trôi qua, cái xác vẫn còn ở đó, chứng tỏ Dị Ứng không chọn hồi sinh.
Người Dệt Mộng ngồi xổm trước mặt thi thể Dị Ứng, anh ta không thể tin nói: “Sao hội trưởng không chọn hồi sinh? Chẳng lẽ vì quá tức giận nên không muốn chơi nữa?”
“Dị Ứng không giống loại người hành động theo cảm tính.” Vịt Ngâm Rượu xoa cằm suy tư.
Dư Hải Tiên cũng gật đầu, mặc dù cậu không quen Dị Ứng nhưng cậu có thể khẳng định đối phương không phải loại người này, cậu nói: “Có lẽ hắn cố tình không hồi sinh.”
Ướt Nhẹp: “Tại sao?”
Mọi người im lặng, dù là ai cũng không có cách nào phân tích ra nguyên nhân ngay lập tức.
Cái Chén phá vỡ im lặng: “Trước cứ mặc kệ tại sao hắn làm vậy, chúng ta nhất định phải tìm được những nhân loại còn lại, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.”
Thời gian. Dư Hải Tiên sững sờ, cảm giác như có gì đó như manh mối chợt lóe lên, khó mà nắm giữ.
Lâm Gia Tuấn đứng bên cạnh cậu nói: “Số thuốc cường hóa có tất cả bao nhiêu bình?”
Dư Hải Tiên nói: “15 bình, vừa đúng cho 15 NPC.”
“Cậu có nghĩ tới, số lượng vừa đủ là cố ý không?” Lâm Gia Tuấn nói.
Thuốc chế dược rất nhiều, thế nhưng số lượng thành công lại vừa đúng với số lượng NPC bọn họ gặp, đây tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là trò chơi mập mờ nhắc nhở.
Nhắc nhở… Con người cuối cùng! Hai mắt Dư Hải Tiên tỏa sáng, nhưng lại nhanh chóng tối đi, đổi thành nghi ngờ.
Nhưng con người đã chết hết rồi, vậy tại sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành?
Kết nối với chuyện Dị Ứng cố ý không hồi sinh, trong lòng Dư Hải Tiên trồi lên một suy nghĩ, cậu dừng bước nói: “Về chuyện này… Tôi có một phỏng đoán.”
Mọi người dừng lại, Dư Hải Tiên nói: “Tôi nghĩ, nhân loại cuối cùng hẳn là chúng ta.”
“Hả? Cái thằng này, nói cái mẹ gì vậy?” Người Dệt Mộng cau mày nói.
Cái Chén bình tĩnh nói: “Ý cậu là chúng ta bây giờ đang trong trạng thái nửa Zombie, thế tức là chúng ta vẫn là con người, vẫn nằm trong phạm vi nhiệm vụ yêu cầu đúng không?”
Dư Hải Tiên gật đầu: “Chính xác, tôi nghĩ đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Dị Ứng không hồi sinh.”
Ướt Nhẹp cảm thấy khả năng này có thể đúng, nhưng nếu sai: “Vậy chẳng lẽ chúng ta phải tự sát?”
Ăn Cơm nói: “Nếu cả đội tự sát, nhiệm vụ sẽ bị tính là thất bại, còn nếu để thời gian biến đổi trôi qua thì nhỡ sau khi biến đổi xảy ra sự cố, trở thành Zombie không có nhận thức, vậy ngay cả chết cũng không làm được.”
Vịt Ngâm Rượu thở dài nói: “Tiếc là thú cưng tâm ý tương thông với chúng ta, chỉ có thể bảo vệ chúng ta, chứ nếu không đã có thể nhờ thú cưng hỗ trợ.”
Dư Hải Tiên càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ thú cưng của những người khác không có năng lực suy nghĩ? Nhưng rõ ràng Lâm Gia Tuấn có mà.
“Tôi có thể làm được.” Đột nhiên Lâm Gia Tuấn mở miệng nói.
Người Dệt Mộng phì cười: “Bộ dạng khoác lác của cậu đúng thật là kế thừa từ đời này sang đời khác.”
Lâm Gia Tuấn không nhiều lời, chỉ quay đầu nói với Dư Hải Tiên: “Cậu tin tôi không?”
Dư Hải Tiên không hề suy nghĩ: “Tất nhiên rồi.”
【 Lâm Gia Tuấn rất vui vì được bạn tin tưởng, độ hảo cảm +30 (300) 】
【 Chúc mừng người chơi đột phá độ hảo cảm lên 300, hệ thống đã chuyển quà tặng vào túi trang bị của bạn. 】
Dư Hải Tiên đối mặt với tin vui bất ngờ nhất thời không kịp phản ứng, đột nhiên mặt nạ phòng độc của cậu bị Lâm Gia Tuấn lấy xuống.
Dư Hải Tiên ngửi thấy mùi thuốc hóa học gay mũi lãng vãng trong không khí, sau đó ánh mắt càng ngày càng đỏ, cuối cùng mấy ý thức hoàn toàn.
Mọi người kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Gia Tuấn tháo mặt nạ phòng độc của Dư Hải Tiên xuống, trơ mắt nhìn Dư Hải Tiên biến thành Zombie, đã vậy còn trói cậu lại, giờ trong mắt bọn họ, Lâm Gia Tuấn trở thành thú cưng lãnh khốc tàn bạo nhất.
Lâm Gia Tuấn giải quyết xong, quay đầu nói: “Giờ mọi người tin chưa?”
Cái Chén quyết định rất nhanh, cậu ta tháo mặt nạ phòng độc xuống, nhìn thật sâu vào Lâm Gia Tuấn: “Vậy, chuyện còn lại nhờ cậu.”
Cái Chén làm vậy, những người khác cũng làm theo, Người Dệt Mộng lầm bầm: “Đây là lần đầu tiên tôi biến thành thứ xấu xí như Zombie đấy.”
Đêm khuya, khói độc dày đặc, mọi người hít khói độc vào khiến thời gian biến đổi bị rút ngắn, trong tầm mắt của Lâm Gia Tuấn, bọn họ nhanh chóng biến thành Zombie.
【 Chúc mừng người chơi qua cửa! 】
Lâm Gia Tuấn thở phào nhẹ nhõm, xem ra không cần hắn ra tay, hắn ngồi xuống trước mặt Dư Hải Tiên, nhéo nhéo gương mặt lạnh lẽo của cậu, hắn lộ ra nụ cười mà Dư Hải Tiên chưa từng thấy bao giờ.
“Xấu thật đấy.”
【Người chơi được thưởng ba đồng vàng】
【Độ hảo cảm thú cưng +60 (360)】
【Phó bản dễ / bình thường / khó / địa ngục đã vượt qua: 1 / 0 / 2 / 0】
Quả nhiên mình làm đúng rồi! Dư Hải Tiên nhìn độ hảo cảm, cậu cảm thấy trước nay mình chưa từng vui như vậy, nhưng mà việc thú cưng có ý thức khiến cậu chú ý.
Sau khi thoát khỏi giao diện tổng kết cậu lập tức log-on, rời khỏi khoang trò chơi, đi thẳng đến phòng kế hoạch.
Phòng kế hoạch là phòng nhàn nhã nhất trong tất cả các phòng, lúc Dư Hải Tiên đi vào, có người thì đang đọc sách cổ, có người thì đọc tạp chí mới nhất, thậm chí có người còn ôm gối nằm ngủ trên bàn.
Dư Hải Tiên tập mãi thành quen, đây là cách để bọn họ lấy linh cảm, kịch bản của các phó bản trong Trò Chơi Kinh Tiếu đều do bọn họ biên soạn ra, bao gồm cả phó bản vừa rồi, Abyss City.
Cậu tìm tới trưởng phòng phòng kế hoạch, lúc đối phương trông thấy cậu liền nhiệt tình chào hỏi: “Hải Sản, cậu tới rồi à, tôi đang chờ cậu viết báo cáo về hệ thống thú cưng đây.”
Dư Hải Tiên ngồi xuống nói: “Em đến vì muốn hỏi trưởng phòng một vấn đề, thú cưng có năng lực tự suy nghĩ không?”
Trưởng phòng nghe xong cười: “Sao có thể chứ, sở dĩ thú cưng có thể nói chuyện bình thường với chủ nhân là vì nó kết nối với não bộ người chơi, nói cho dễ hiểu thì người chơi coi đó là đối đáp nhưng thật ra là đang nói chuyện với chính bản thân mình mà thôi.”
Dư Hải Tiên: “Cho nên, khi ý thức trong não người chơi bị gián đoạn, thú cưng cũng sẽ mất năng lực tư duy?”
Trưởng phòng nói: “Đúng, nhưng vẫn có một vài tình huống đặc biệt trong phó bản, ví dụ như người chơi chưa bị hệ thống xác nhận tử vong nhưng lại bị mất ý thức, thú cưng sẽ khởi động hình thức bảo vệ chủ nhân.”
Dư Hải Tiên nghe xong trong lòng thầm dậy sóng, vậy sau khi cậu biến thành Zombie, thú cưng của cậu sẽ như thế nào?!
“Vậy có trường hợp ngoại lệ không? Ý em là khi chủ nhân không còn ý thức nhưng thú cưng vẫn còn kết nối với chủ nhân, đồng thời có nhận thức riêng chẳng hạn?”
Trưởng phòng cười nói: “Không thể nào, dù thú cưng có chân thực thế nào đi nữa cũng chỉ là số liệu mà thôi, không phải người chơi thật sự, nhưng trong tương lai chúng ta có thể để nhân viên trở thành thú cưng cùng chơi trò chơi với người chơi, cậu cảm thấy thế nào?”
Dư Hải Tiên lúc này nào có tâm trạng nghiên cứu thảo luận chuyện tương lai, cậu gật đầu cho có, sau đó ngốc ngốc đi ra khỏi phòng kế hoách, mơ màng trở lại phòng làm việc của mình.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dư Hải Tiên cảm thấy nếu không hiểu rõ vấn đề này sợ sau này sẽ xảy ra hậu quả rất nghiêm trọng, đây rõ ràng là BUG, có lẽ cậu nên báo cáo chuyện này với tổ lập trình.
Nhưng nếu nói cho tổ lập trình, cậu chắc chắn sẽ không cần vào trò chơi kiểm tra nữa, mà Lâm Gia Tuấn cũng sẽ bị thu hồi.
Hoặc tệ hơn, là bị xóa bỏ…
Vừa nghĩ tới chuyện Lâm Gia Tuấn sẽ biến mất, Dư Hải Tiên vô thức lắc đầu kháng cự, khó khăn lắm cậu mới kéo độ hảo cảm lên 300 điểm, hơn nữa có suy nghĩ của mình không phải tốt hơn sao, không cần phải xóa bỏ.
Cậu muốn xem tình hình hiện tại, có lẽ khi độ hảo cảm của thú cưng của những người khác cao lên cũng sẽ giống cậu.
Dư Hải Tiên uống một hớp cà phê lạnh, cố gắng bình tĩnh lại, trên màn hình máy tính không ngừng nhảy tin nhắn mới của group chat các đại thần, cậu ấn mở thì thấy bọn họ đang thảo luận.
Ướt Nhẹp: “Nhiệm vụ này có tính là BUG không?”
Người Dệt Mộng Cho Chín Trăm Triệu Thiếu Nữ: “Tôi cũng nghĩ thế, giết sạch nhân loại sau đó chúng ta biến thành Zombie, thế là hoàn thành nhiệm vụ, quá dễ.”
Cho Xin Cái Chén: “@Người Dệt Mộng Cho Chín Trăm Triệu Thiếu Nữ. Nhưng người nghĩ ra cách này là Dư Hải Sản, cậu nghĩ ra được không?”
Người Dệt Mộng Cho Chín Trăm Triệu Thiếu Nữ: “…”
Ăn Cơm Đê: “Cậu cảm thấy dễ vì thực lực tổng thể của chúng ta rất mạnh, người chơi bình thường không thể giết sạch nhân loại trong nháy mắt được, chưa kể còn có phòng nghiên cứu trong bụng Zombie khổng lồ, cộng thêm thuốc cường hóa nhắc nhở chúng ta độ khó rất cao.”
Vịt Ngâm Rượu: “Thì ra là thế, nếu chúng ta không giết sạch nhân loại trước khi biến đổi, chúng ta sẽ biến thành Zombie không có lý trí, lúc này nhân loại với đồng đội đều sẽ nghĩ cách giết tôi, sau đó tiếp tục hồi sinh lại trở thành nửa Zombie, nếu cứ tiếp tục như thế chúng ta sẽ trở thành Zombie nhưng không thể qua cửa.”
Dị Ứng: “@Dư Hải Sản.:)”
Dư Hải Sản: “… May mà có đại thần Dị Ứng nhắc nhở, chứ nếu không tôi cũng không nghĩ ra phương pháp này.”
Dư Hải Tiên cứ nghĩ sau khi thoát trò chơi Dị Ứng sẽ không để ý đến cậu nữa, chuyện PK với Lâm Gia Tuấn cũng theo gió cuốn đi.
【 Nói chuyện riêng 】 Dị Ứng: “( ˙-˙)”
Đệt mọe mọe mọe! Dư Hải Tiên trực tiếp té từ trên ghế xuống đất.
“Này này, cậu không sao chứ?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh kéo Dư Hải Tiên lên, “Cậu đang xem phim ma à? Sắc mặt xấu thế.”
“Tên này còn đáng sợ hơn phim ma ấy.” Dư Hải Tiên đứng lên, bây giờ cậu đã hiểu tại sao không ai dám tới gần Dị Ứng.
Ngay cả kaomoji đáng yêu cũng không làm giảm bớt hình tượng đáng sợ trong mắt mọi người của gã.
Dư Hải Sản: “Đại thần ăn cơm chưa?” [Bắn tim.jpg]
Dị Ứng: “Dư Hải Tiên.”
Phút chốc, nhịp tim của Dư Hải Tiên đập điên loạn, cậu tuyệt đối không tin Dị Ứng đánh sai chữ, cậu nhìn khung tán gẫu càng ngày càng lớn lớn lớn lớn lớn lớn trước mắt mình, không biết nên trả lời như thế nào.
Dị Ứng: “Trả lời (●_●)”
Dư Hải Sản: “Đây đây!”
Dị Ứng: “Có thời gian thì sắp xếp chơi với tôi một phó bản, được không?”
Bình thường được đại thần hạng nhất như Dị Ứng hẹn gặp trong phó bản, cậu nên hóa chó bổ nhào qua liếm ngừoi ta cầu cưu mang mới phải, nhưng có đánh chết Dư Hải Tiên cũng không tin Dị Ứng tốt tới vậy, cậu chắc chắn gã đang nhớ thương thú cưng của cậu.
Dư Hải Sản: “Tôi rất vui vì được đại thần mang theo nhưng với thực lực của tôi chỉ tổ liên lụy cậu thôi.”
Dị Ứng: “Chúng ta chơi hình thức tự do nên không cần lo chuyện này đâu (^_^).”
Hình thức tự do vốn là nơi để người chơi giết chóc lẫn nhau, người chơi sống sót cuối cùng chính là người chiến thắng, cái thằng Dị Ứng này ngay cả mặt nạ ngụy trang cũng không mang lên, cứ thế dứt khoát nói rõ muốn PK 1v1 với cậu!
Dư Hải Tiên thậc sự không biết nên nên chửi độ vô sỉ của Dị Ứng như thế nào, dường như Dị Ứng biết cậu giận mà không dám nói gì, đột nhiên gửi một tin nhắn tới.
Dị Ứng: “Cậu có thể tìm một người giúp cậu đối phó với tôi.”
Dư Hải Tiên chửi thề trong lòng, ai đánh thắng được mi chứ…
Dị Ứng: “Ví dụ như quán quân Trò Chơi Kinh Tiếu, Cố Yếm:-D.”
Dư Hải Tiên phát hiện mình không còn khiếp sợ nữa, có lẽ khi mọi thứ đạt đến đỉnh điểm sẽ tự động xìu xuống.
Liên quan tới chuyện tại sao xìu xuống Dư Hải Tiên cũng lười nghĩ, cậu xem như hiểu rõ, vốn Dị Ứng không phải muốn PK với thú cưng của cậu, mà là muốn mượn cậu dẫn anh Cố ra mặt.
Đừng có giỡn mặt! Muốn lợi dụng cậu để dẫn dụ anh Cố á, đừng có hòng!
——
Cố Yếm: “Tôi từ chối.”
Dư Hải Tiên chắp hai tay cầu xin: “Anh Cố, anh không thể thấy em chết mà không cứu như thế! Tên Dị Ứng kia rất quá đáng, hắn quấn lấy em không buông!”
Mấy ngày nay hễ Dư Hải Tiên chơi tổ đội với đám đại thần, Dị Ứng nhất định sẽ tham gia, hơn nữa, lần nào cũng mỉm cười nhìn cậu chăm chú khiến cậu không tập trung được, thậm chí độ hảo cảm của Lâm Gia Tuấn đối với cậu cũng giảm xuống tận 60 điểm!
Cố Yếm bưng chén lên, chậm rãi uống nước canh bên trong, nói: “Cậu có thể từ chức, kế thừa gia nghiệp.”
Dư Hải Tiên nghe thế gục đầu lên bàn, hầy… Cậu biết ngay là anh Cố sẽ nói vậy mà, từ sau khi giải đấu kết thúc, cậu cứ tưởng rằng Cố Yếm chỉ không thường xuyên chơi đùa như trước mà thôi.
Nhưng cậu sai rồi, Cố Yếm thật sự không còn chơi Trò Chơi Kinh Tiếu nữa mà toàn tâm toàn ý giúp ba mẹ cậu kinh doanh quán cơm, so với cậu mà nói, Cố Yếm còn thân hơn con ruột của bọn họ.
Nguyên Hạo Nguyệt bưng ra một dĩa gà rán đi ra từ phòng bếp, anh cũng nghe được giọng Dư Hải Tiên, thấy cậu thất vọng như vậy, nói: “Nếu cần tôi có thể giúp cậu nói chuyện với hắn một chút.”
Sau khi Nguyên Hạo Nguyệt kết hôn với Cố Yếm, anh vẫn tiếp tục sự nghiệp diễn viên của mình, nhưng có điều anh chỉ nhận vai phụ, theo lời nhà phát hành nói là một vai cực kỳ mờ nhạt, đất diễn cũng không nhiều.
Nhưng trên thực tế, anh chỉ muốn diễn nhanh cho xong để về nhà nấu cơm cho Cố Yếm.
Dư Hải Tiên lắc đầu: “Có nói thì tên Dị Ứng kia cũng không chịu nghe đâu, mục đích của hắn là muốn đánh một trận với anh Cố.”
Nguyên Hạo Nguyệt nhìn Cố Yếm uống xong chén canh, sau đó kẹp chân gà đưa cho hắn, mỉm cười, nói: “Đã không biết bơi còn nhảy xuống biển, người này thật thú vị.”
Dư Hải Tiên: “…” Ý của anh Nguyên là Dị Ứng muốn tìm chết đúng không, quá phúc hắc!
Nguyên Hạo Nguyệt hỏi: “Nhưng mà cho dù cậu từ chối hắn thì cùng lắm hắn chỉ ngáng chân cậu trong trò chơi mà thôi, sao cậu lại sợ hắn như vậy?”
Dư Hải Tiên nói: “Nhưng hắn cứ quấn lấy Lâm Gia Tuấn không buông, làm em không dám thả cậu ấy ra.” Độ hảo cảm cũng rơi xuống theo.
Lúc Nguyên Hạo Nguyệt nghe thấy cái tên này, sắc mặt anh sững sờ, anh quay đầu nhìn Cố Yếm bên cạnh.
Cố Yếm buông bát đũa xuống: “Lâm Gia Tuấn?”
“Là tên thú cưng của em.” Dư Hải Tiên hơi ngượng ngùng gãi đầu, lại giải thích thêm một câu, “Em cố ý bóp thú cưng thành bộ dáng của cậu ấy, cũng may em ngược được cậu ấy trong trò chơi!”
Lí do vụng về này ai mà tin cho được chú, nếu quả thật giống như lời Dư Hải Tiên nói, cậu đã không bị Dị Ứng uy hiếp mà chạy tới van nài Cố Yếm.
Cố Yếm nói: “Hẹn thời gian với tên đó đi.”
Dư Hải Tiên hơi sửng sốt nhưng cậu kịp phản ứng vui vẻ nói: “Anh Cố, anh đồng ý rồi?!”
“Ừ.” Cố Yếm nhàn nhạt đáp.
Dư Hải Tiên vui đến mức xoay người tại chỗ, cậu đứng lên nói: “Vậy em về hẹn thời gian với hắn!”
“Đi đi.” Cố Yếm nói.
Dư Hải Tiên bay từ thành phố B đến thành phố A để đến nhà Cố Yếm, sau khi tâm nguyện được thực hiện, cậu lê lếch cơ thể mệt mỏi trở về nhà.
Cố Yếm khoanh tay đặt trên lan can, nghiêng người nhìn về phía xa xa, gió đêm phất qua mái tóc dài được hắn buộc lại sau lưng, từng sợi từng sợi phiêu động trong gió, uyển chuyển nhẹ nhàng.
Nguyên Hạo Nguyệt đưa tay bắt lấy lọn tóc kia, móc lên đầu ngón tay thưởng thức.
Cố Yếm không để ý đến động tác của anh, hắn mở miệng nói: “Chúng ta làm sai rồi.”
Nguyên Hạo Nguyệt hiểu Cố Yếm muốn nói đến chuyện gì, anh hơi hạ mắt, nói: “Chí ít có thể giúp cậu ấy trong sáu năm này không còn đau đớn.”
Cố Yếm xoay người, sợi tóc trên đầu ngón tay Nguyên Hạo Nguyệt cũng rơi ra, hắn nhìn chằm chằm Nguyên Hạo Nguyệt, nói: “Anh cảm thấy cậu ấy không đau đớn thật sao?”
Nguyên Hạo Nguyệt im lặng, chí ít trước hôm nay anh vẫn cho là như vậy, nhưng khi Dư Hải Tiên nói cậu bóp tạo hình thú cưng trong Trò Chơi Kinh Tiếu thành bộ dạng của Lâm Gia Tuấn, anh biết Cố Yếm nói đúng.
Trong lòng anh vẫn luôn cho rằng Dư Hải Tiên là một người đơn thuần như một tờ giấy trắng, những người này dù sướng vui giận buồn đều hiện rõ lên trên mặt khiến người ta dễ dàng nhìn thấu.
Nhưng dù đơn thuần cỡ nào, cậu cũng sẽ biết cách giấu giếm cảm xúc và tâm sự của mình vào một nơi nào đó thật sauu trong lòng, khiến người khác không bao giờ thấy được.
Cố Yếm nói: “Tôi muốn vào trò chơi để xác nhận.”
Nguyên Hạo Nguyệt nghe thế nâng mắt lên nhìn Cố Yếm, người sau nói tiếp: “Khi nào tôi xác định Hải Tiên thât sự có tình cảm với Lâm Gia Tuấn, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết sự thật.”
Nguyên Hạo Nguyệt thở dài: “Nhưng sự thật quá tàn nhẫn đối với cậu ấy, nếu không đợi đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho cậu ấy biết, dù sao năm đó cũng là vì anh nên cậu ấy chẳng biết gì cả.”
Sắc mặt Cố Yếm lãnh đạm, con ngươi màu nâu hơi tối đi, hắn nắm chặt tay Nguyên Hạo Nguyệt, nói: “Là anh hay tôi cũng không khác gì nhau.”
Nguyên Hạo Nguyệt mỉm cười, sau đó lại có hơi buồn rầu nói: “Em nói xem liệu Lâm Gia Tuấn có tỉnh lại không?”
Cố Yếm lắc đầu: “Tôi không biết.”
Nguyên Hạo Nguyệt: “Nếu anh cũng biến thành như thế…”
Cố Yếm: “Tôi có thể chờ, anh yên tâm, tôi chờ được.”
Nguyên Hạo Nguyệt cười nói: “Nhưng anh thì không nỡ ngủ lâu như thế. Cơ mà tại sao rõ ràng em không hề chăm sóc bản thân nhưng da dẻ vẫn luôn tốt như vậy?”
Cố Yếm: “Hẳn là vì tôi còn trẻ.”
Nguyên Hạo Nguyệt: “…” Ý em là anh già rồi đúng không?