Nhân Vật Phụ

Chương 1894




Kiều Tẫn gửi xong tin nhắn liền sốt ruột chờ hắn trả lời. Kết quả rất lâu trôi qua cũng không thấy hắn nhắn lại, ngẫm nghĩ một lúc lại muốn rút tin nhắn về nhưng cũng đã muộn.

Cậu và bên Lục Hàm Châu chỉ bị lệch tầm tám giờ, ở đây đang là mười hai giờ rưỡi trưa vậy bên kia hẳn phải là tám giờ tối, hắn đang bận sao?

"Dì Lý, cháu đi lên lầu trước, bữa trưa không cần gọi cháu. Bữa tối... Để sau đi."

"Hôm qua cũng không ăn, hôm nay lại nói không đói bụng, cháu định sống bằng gì đây hả."

Cậu nói xong liền chạy lên lầu, nằm nhoài lên giường xem điện thoại, cũng không có tâm tình đi điêu khắc, chỉ là nghĩ đến mình như thế có phải quá chủ động rồi không.

Lần trước Lục Hàm Châu dường như không quá thích cậu gọi hắn là chú.

Chỉ đùa một chút chắc không có chuyện gì đâu nhỉ.

Kiều Tẫn nằm trên giường nghĩ, nghĩ một lúc vẫn là quyết định nhắn tin xin lỗi hắn, "Xin lỗi, em không gọi anh là chú nữa." Gửi xong lại tiếp tục nằm lỳ trên giường chờ tin tức, không bao lâu liền cảm thấy buồn ngủ.

Lúc Lục Hàm Châu nhìn thấy những tin nhắn này đãn là hơn mười một giờ đêm, mới vừa quay lại khách sạn đã không chờ được nữa mà lấy điện thoại gọi Kiều Tẫn.

Những chuyện tối hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, ngọn lửa trong tim hắn lại lần nữa cháy lên. Một tay nới cà vạt, một tay lấy điện thoại, kết quả vừa mở ra liền thấy tin nhắn kia – Chú Lục ơi, bạn nhỏ ở nhà nhớ chú quá đi!

Chú Lục?

Bạn nhỏ?

Lục Mặc lại quấn lấy cậu?

Lục Hàm Châu thở dài một tiếng, gọi điện cho cậu, đợi một lúc lâu cậu mới nhận. Kiều Tẫn vẫn còn buồn ngủ dụi mắt, ngáp ngắn ngắp dài, lúc nhìn thấy là hắn gọi đến đôi mắt bỗng nhiên sáng bừng, "Đàn anh!"

"Ừm." Lục Hàm Châu đáp một tiếng, hỏi cậu: "Nhóc Lục Mặc kia lại tới rồi sao?"

Kiều Tẫn nhất thời không phản ứng lại, "Không ạ, cậu bé nói muốn tới sao?"

Lục Hàm Châu cũng bị cậu làm cho bối rối, nếu Lục Mặc không có tới chơi, vậy câu chú Lục và bạn nhỏ kia là gọi ai? Chẳng lẽ là!!

"Kiều Kiều, chiều nay em gọi tôi là gì?"

Kiều Tẫn thấy đuôi mắt hắn cong cong, lập tức nhớ tới cậu "Chú Lục" kia, không dám nhìn mắt hắn nhỏ giọng nói: "Đàn anh ơi..."

"Hửm?"

Kiều Tẫn bị ngữ khí uy hiếp của hắn dọa sợ đến run một cái, nâng mắt lên nhìn hắn, ngoan ngoan gọi: "Chú Lục ơi."

Giọng nói mềm mại mang theo một chút giọng mũi run rẩy khiến người ta càng muốn bắt nạt. Lục Hàm Châu ở xa ngàn dặm, không động tay động chân được gì quả thật muốn điên tới chết rồi, nghĩ mọi biện pháp dày vò cậu.

"Hôm nay còn lạnh không?"

Kiều Tẫn vội vã lắc đầu: "Không lạnh!! Em thấy nóng rồi!"

Lục Hàm Châu cười nhẹ một tiếng, "Nóng đến vậy? Để tôi xem nào, nóng đến đỏ mặt rồi, có toát mồ hôi không? Nóng còn mặc kín như vậy, sẽ có rôm."

"Mới mùa xuân sao có rôm được!"

"Tôi không tin, để tôi xem một chút." Lục Hàm Châu từng bước một khiến cậu nghe theo, lại từng bước dẫn cậu vào bẫy của mình. Chờ đến khi thấy cậu thay áo sơ mi của mình mặc còn chưa có phản ứng lại.

Hắn khàn giọng nói: "Kiều Kiều, chiều gọi tôi là gì, gọi một lần nữa."

Kiều Tẫn che miệng không chịu gọi, cái đó là cậu bị giáo sư Phó đầu độc nên mới kích động nhắn đi, bây giờ gọi ra sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Chỉ một lần thôi, được không?"

"Em không nói được."

"Nhưng mà tôi muốn nghe, Kiều Kiều thử một lần đi, tôi sẽ nhắm mắt lại không nhìn em, hoặc là em nhắm mắt lại không nhìn tôi." Lục Hàm Châu cho cậu một số kiến nghị, sau một lát lại lùi một bước nói: "Hay là tôi tắt âm thanh đi để em thử gọi một lần, nếu thật sự không được thì thôi."

Kiều Tẫn không nghi ngờ hắn, gật đầu một cái, nhìn thấy Lục Hàm Châu đưa tay ấn màn hình lúc này mới hít một hơi thật sâu, mềm mại mang theo chút run rẩy gọi: "Chú ơi."

Cả người Lục Hàm Châu run lên, cố kìm chế lại vẻ mặt mình, làm bộ mình không nghe thấy nhưng sự thật là phía dưới sắp nghẹn đến nổ tung.

Kiều Tẫn thấy sắc mặt hắn không thay đổi liền tin hắn thật sự không nghe thấy, vì vậy đánh bạo luyện tập, từng tiếng pha lẫn nức nở, "Chú ơi." Làm Lục Hàm Châu cũng sắp không nhịn được nữa, ở chỗ cậu không nhìn thấy mà lặng lẽ lên đỉnh.

"Đàn anh ơi, em nhớ anh lắm..." Kiều Tẫn cho là hắn thật sự không nghe thấy, đơn giản nói hết một mạch, oan ức nói: "Bao giờ anh mới về nhà, ba ngày dài quá."

Kiều Tẫn đưa tay lau nước mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, giấu đầu hở đuôi nói: "Có bụi bay vào mắt, em không có khóc."

Lục Hàm Châu đưa tay giả vờ ấn điện thoại, cũng không vạch trần cậu khóc thật hay không chỉ nói: "Bạn nhỏ, em đi đến cái tủ bên cạnh cửa sổ, ngăn thứ hai."

Kiều Tẫn ngừng lại động tác lau nước mắt, thuận theo tầm mắt hắn nhìn sang, bò dậy mở ngăn kéo, thời điểm nhìn thấy đồ vật bên trong liền ngay lập tức sửng sốt.

Đây là!!

Điện thoại đặt trên giường, âm thanh Lục Hàm Châu hơi xa một chút nhưng vẫn rõ ràng như trước, "Thích không?"

Nước mắt Kiều Tẫn lập tức rơi xuống, lã chã đập xuống tờ giấy màu bạc kia, không làm sao kìm chế được.

"Bảo bối, đừng khóc, không được khóc, nghe lời."

Kiều Tẫn lung tung đưa tay lau nước mắt gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em không khóc, không khóc!" Thật ra khóc còn lớn hơn lúc đầu.

Lục Hàm Châu thở dài nói, "Tôi không thể làm gì khác hơn là mau hết bận một chút để về nhà dỗ em. Bạn nhỏ của tôi."

*

"Chị Ninh Lam, đợi một chút."

Ninh Lam vừa tới công ty liền bị một nữ nhân viên gọi lại.

"Sao vậy?"

"Ở đây có một gói đồ cho chị, sáng nay có một tiên sinh đưa tới." Nhân viên lấy ra một túi văn kiện đưa cho Ninh Lam, cười nói: "Chị Ninh Lam ơi, hôm nay em có thể xin nghỉ một lúc không? Bạn trai em mới từ nước ngoài về, em muốn đi đón anh ấy."

Ninh Lam mở văn kiện, nhìn nhân viên kia từ trên xuống dưới, "Ôi chao, chẳng trách nào hôm nay lại ăn mặc đẹp như vậy."

Nữ nhân viên xoa xoa mặt, "Đẹp thật ạ?"

"Ừ, đi đi, em chính là đóa hoa đẹp nhất sân bay. Đợi chị đi sắp xếp người thay ca em, lần sau nếu xin nghỉ phải báo trước một tiếng, không được lấy lí do này nữa nhé."

Nữ nhân viên gật đầu liên tục, "Vâng ạ!"

Ninh Lam cầm lấy túi văn kiện đi vào thang máy, được nữ nhân viên kia làm cho tâm tình không tệ liền gọi điện thoại cho Hàn Y Sinh chào buổi sáng.

"Chào buổi sáng, Hàn Y Sinh."

Nam nhân đầu bên kia vừa mới làm xong ca tối, giọng nói khàn khàn có chút uể oải, "Ừ" một tiếng.

Ninh Lam híp mắt cười, "Anh trai nhỏ, sao anh lại khó theo đuổi vậy chứ, sắt còn có thể mài thành kim, sao mãi mà anh không để tôi mài anh."

Lông mày Hàn Y Sinh nhíu lại, "Cô rốt cuộc có phải Omega không?"

"Vậy anh có muốn tự mình kiểm tra một chút không thật trăm phần trăm đó nha." Ninh Lam híp mắt cười, tiện tay mở túi văn kiện ra nhìn, nhìn rồi liền sợ đến ngây người.

Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

"Tiểu tâm can, treo máy, đợi lát nữa tôi gọi lại, trên đường về chú ý an toàn."

Hàn Y Sinh vội vàng muốn gọi lại, nắm chặt điện thoại, lời nói sắp ra khỏi miệng lại nuốt trở về, thôi vậy.

Ninh Lam hít một hơi thật sâu, cứ mãi xác nhận nhìn đi nhìn lại chữ trên hợp đồng, cầm điện thoại gọi nhân viên kia, "Văn kiện là ai đưa tới?"

"Em không biết nữa, chỉ là dung mạo rất dễ nhìn, lúc em gọi anh ta nói muốn xin tên ký gửi, anh ta quay đầu bước đi nói mình cũng là được nhờ tới thôi."

"... Được chị biết rồi."

Ninh Lam cảm thấy rất kỳ lạ, chỗ cổ phần này cũng không nhiều, chỉ 5% nhưng cũng đủ làm lung lay địa vị của Lục Bình Ngôn.

Ninh Lam trực tiếp lật tới mặt sau, nhìn xuống chỗ người ký tên, Mục Sương Lam?!

Nếu như đây là sự thật thì không thể nghi ngờ là một miếng bánh rất béo bở đối với Lục Hàm Châu.

Kế hoạch của Lục Hàm Châu là thế này? Ninh Lam luôn cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy, hắn không phải người như thế.

Nhất thời không biết xử lí phần hợp đồng này thế nào, Ninh Lam gọi điện thoại cho Lục Hàm Châu. Đầu kia vừa nhận máy liền truyền đến một tiếng "rít", sau đó là âm thanh rối loạn cùng tiếng khóc.

"Khâu Phỉ?!"

Ninh Lam bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, sốt ruột gọi: "Khâu Phỉ! Chủ tịch! Bên phía hai người đang xảy ra chuyện gì?"

"Chị, chị Ninh Lam, xảy ra chuyện rồi!" Giọng Khâu Phỉ như đang run cầm cập, một tiếng nổ mạnh bỗng nhiên bùng lên che lấp mọi âm thanh.

Bên kia.

Khâu Phỉ và Lục Hàm Châu đi xe qua cầu, có một chiếc xe trước mặt đang vượt ngang sang. Tài xế lo sẽ xảy ra tai nạn cho nên vội vã bíp còi, nhưng đối phương tựa như không nghe thấy gì, tiếp tục xông đi.

Khâu Phỉ lẩm bẩm: "Muốn chết hả, nửa đêm nửa hôm lái xe như vậy."

Tài xế phụ họa nở nụ cười: "Chắc là phê thuốc hoặc say rượu rồi, mấy thanh niên bây giờ chính là như vậy, coi xe ô tô như xe tăng, phi thuyền, không hiểu được như vậy là đang coi thường tính mạng của mình, hầy."

"Tránh!" Lục Hàm Châu luôn cảm thấy xe đối diện có gì đó không bình thường, hơi nhíu mày nói, "Tấp sang bên lề cho hắn đi."

Tài xế theo sự chỉ đạo của hắn mà đánh tay lái, kết quả nhỡ run chân trực tiếp làm xe kít một cái dừng lại bên lề đường. Hắn lập tức nhớ tới Lục Hàm Châu trước, nhưng chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy một tiếng va chạm lớn, chiếc xe đi ngược chiều kia bị đâm đến phần đầu biến dạng, báo hỏng.

Hai xe va chạm vào nhau cắt ngang ngay chính giữa cầu, những xe phía sau bởi vì phản ứng chậm nên cũng không kịp phanh, tạo thành tai nạn liên hoàn.

Xe của bọn họ tấp vào bên lề coi như an toàn, chỉ có điều không thể đi về phía trước được nữa.

"Lần này... hẳn là người đều nát bét đi, còn phía sau kéo theo không ít xe xô vào nữa." Khâu Phỉ cảm thán nhìn chiếc xe kia bốc khói cuồn cuộn, "Hừ" một tiếng, "Lái như thế, có bằng lái không nhỉ?"

Lục Hàm Châu hơi nhíu mày: "Chuyện thế này cũng đùa được."

Khâu Phỉ chỉ là cảm khái một chút thôi, lúc này mới nhớ tới Lục Hàm Châu không thích người khác ở trước mặt hắn ăn nói lắm lời, vội che miệng: "Xin lỗi Lục tổng, tôi nói lung tung, lần sau đảm bảo không dám nữa."

"Ừ." Lục Hàm Châu nghiêng đầu liếc nhìn sau xe, một chùm ánh sáng xe chiếu đến Khâu Phỉ vừa vặn cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt hắn, còn chưa có phản ứng lại đã bị hắn đè xuống.

"Ầm!"

Chiếc xe kia mạnh mẽ tông vào đuôi xe, âm thanh vang cực lớn làm Khâu Phỉ có ảo tưởng mình bị rách màng nhĩ, một trận ong ong không nghe thấy gì, tiếp đó là cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trỗi dậy, đầu đau đến sắp nứt ra.

"Lục tiên sinh!!!" Tài xế kêu rất sợ hãi.

Khâu Phỉ lập tức phản ứng lại, ôm đầu đến xem Lục Hàm Châu, trên mu bàn tay hắn có vết do cửa thủy tinh phía dưới vỡ ra, có vài miếng xoẹt qua mu bàn tay, nhưng nghiêm trọng hơn là vết sưng đỏ bừng trên trán.

"Lục tổng!"

"Không sao." Lục Hàm Châu xoa xoa thái dương, tốc độ nói chuyện vẫn bình tĩnh như cũ, giả vờ thoải mái nói: "Tiểu thư, nếu rơi vào mặt cô thì chẳng phải là hủy đi cả gương mặt sao, nào, dìu tôi lên."

Khâu Phỉ đầu đầy mồ hôi, lau nước mắt nói: "Ngài cứu tôi làm gì hả, mặt tôi thì quan trọng cái gì. Toàn là nhân viên cứu ông chủ ở đâu ra có kiểu ông chủ cứu nhân viên."

Lục Hàm Châu vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cảm giác thân xe hơi rung lên, mà phía sau không hề có xe đi đến, chiếc xe vừa nãy va vào bọn họ cũng không có di chuyển.

Vậy chấn động này...

"Mau xuống xe!"

24/08/2020, yên tâm, tui nói hết ngược là hết ngược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.