Thời đại này là thời
đại giao hòa của tâm linh và công nghệ hiện đại. Nơi thế giới mà những
người máy có thể nói chuyện với con người nhưng những điều kì bí vẫn tồn
tại đâu đó. Thực chất đất nước này vốn dĩ mang tên Thiên Quốc, vốn dĩ
là một đất nước của tâm linh và pháp thuật nếu không có sự phát triển
mạnh mẽ của của cuộc cách mạng công nghiệp công nghệ cách đây 10 năm.
Cách đây 10 năm, cũng là vào năm chủ tịch tập đoàn công nghệ Tân Thời
Đại – cũng là tập đoàn hàng đầu đất nước hiện giờ - Mặc Kỳ Thương cho ra
những sản phẩm công nghệ vĩ đại trong lịch sử. Khi ấy, hắn mới 22 tuổi.
Hắn
đã cho ra hàng loạt những robot có thể giúp con người trong mọi lĩnh
vực, sau đó là những phương tiện giao thông khai thác được lỗ hổng trong
không gian chiều thứ 4 để rút ngắn được khoảng cách đi lại từ hàng vạn
km xuống chỉ trong tích tắc. Tiếp đên là mô hình máy Phân tích tâm lý
dựa trên kết quả phân tích sau khi con người trò chuyện với những bot
chat (robot tán gẫu), rồi đến nạp dữ liệu về cuộc sống và những mối quan
hệ, Bước cuối cùng của chuỗi máy Phân tích tâm lý này là là qua hệ
thống quét và phân tích các Neuron trong não từ đó có thể phát hiện các
dấu hiệu của việc rối loạn thần kinh và tâm lý. Nhiều nhà tuyển dụng khi
lựa chọn nhân viên cho mình đều đọc trước hồ sơ plastic được in ra từ
hệ thống Phân tích tâm lý này để đánh giá toàn diện một con người về:
lối sống, nhân cách, tiềm năng, …vv. Và rất nhiều những thứ khác trong
vòng 10 năm kể từ sau cuộc cách mạng đó.
Trước đó, cái tên Mặc Kỳ
Thương chỉ là một thiếu gia nhà tài phệt thừa tiền đầu tư vào mấy dự án
nghiên cứu ngớ ngẩn. Là đối tượng bị coi là điên của tầng lớp dân đen,
và bị chửi hay nói xấu sau lưng bởi tầng lớp thượng lưu và trung lưu.
Cho đến bây giờ, hắn không chỉ là người đã đưa cuộc sống của mọi người
lên một nấc thang mới, mà còn là huyền thoại được tôn sùng. Ngay cả gia
đình thường dân, cũng 10 người thì 9 người sử dụng những sản phẩm công
nghệ do tập đoàn Tân Thời Đại sáng chế. Tôn chỉ mà hắn dành cho tập đoàn
của mình “Có sản phẩm sản xuất cho quý tộc dùng, thì cũng có sản phẩm
dành cho thường dân. Nhà sáng lập tài ba là người sáng tạo ra những thứ
ngay cả kẻ đần độn cũng biết sử dụng”. Tập đoàn đầu tư về ba lĩnh vực
Công nghệ máu móc, Phần mềm ứng dụng thực tế đa lĩnh vực và Phần mềm
giải trí. Ở mỗi lĩnh vực đều đạt được những thành công ngoài mong đợi.
Gia
tộc Mặc Kỳ này có 3 ông cháu, mỗi người một đường. Ông Mặc Kỳ Vũ Dương
làm chủ tịch tập đoàn Chuyên chế tạo các loại tàu Thủy, tiền thân là xí
nghiệp Chế tạo Tàu chiến và vũ khí nóng, thu về từ thời điểm chiến tranh
không ít lợi nhuận. Trở thành phú khả địch quốc. Trong khi có 2 người
cháu đích tôn thì một người qua công nghệ một người dấn thân vào làng
giải trí. Hai người cháu không ai kế nghiệp, lại nhất quyết không tin
được ai trong gia tộc, cuối cùng lại bán lại cổ phiếu với mức giá phải
chăng cho 1 cổ đông khác – là bạn thân từ thời cấp 2 của ông ta. Giờ
người đó lên làm chủ tịch hội đồng quản trị, trong khi bản thân lui về
ẩn dật trở thành “lão ngoan đồng” bày mọi trò để chọc tức hai đứa cháu
đích tôn.
Thập Tam vẫn không bao giờ quên được những ngày tháng
mỗi tối đều đứng cạnh nhìn Mặc Kỳ Thương say mê với những chi tiết máy
móc nhỏ nhặt, hay những lỗi nhỏ trong hệ thống lập trình phát đau đầu.
Khi ấy, hắn thường hay chui vào một căn phòng nhỏ muốn áp bức chính
mình, sau này khi thành công nơi đó cũng đã được đập đi xây lại. Hắn nói
“Đó là món quà dành cho sự trung thành và tín ngưỡng dành cho chủ tử
của cô. Nô lệ duy nhất được ở trong ngôi nhà do chủ tử xây cho. Cô chỉ
đứng dưới chủ tử của mình mà thôi.”
Nhưng nếu có thể, Thập Tam hi
vọng hắn khắc khoảng thời gian đó vào trong lòng mà không phải là trút
bỏ hết trong một câu “địa vị vinh dự”. Bởi hắn cho cô địa vị xong, không
nợ gì cả, và hắn sẽ quên. Quên việc cô từng nấu những món ăn nóng hổi
cho hắn những lúc đói lả người, quên việc trong khi hăn mơ màng cô đã
dùng khăn ướt lau từng vết bụi bặm dầu mỡ trên khuôn mặt hắn. Và rất
nhiều việc cô âm thầm ở bên làm cho hắn.
Nhưng khi phát hiện
trong đầu mình có những suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy, Thập Tam bật cười.
Mặc Kỳ Thương chưa từng nhớ đến, thì làm sao quên được.
Canh
chừng bảo vệ cho hắn, đó là nghĩa vụ. Và những hành động chăm sóc kia,
cô chi dám làm trong lúc hắn mơ màng. Lúc hắn đói, nhìn thấy đồ ăn và
ăn. Lúc hắn tỉnh, lại lao đầu vào công việc. Lúc hắn mệt mỏi mơ màng,
lại chẳng cần biết ai ở bên cạnh mình. Khi đó, hắn chỉ có hai việc: sống
và nghiên cứu, đó là điều hắn quan tâm nhất, cô không bao giờ có trong
số những người mà hắn cần phải ghi nhớ. Chỉ là cận vệ của hắn, và là hai
con số. Cô không phải là Chung Ly Nhân, thì có làm gì cũng thế. Ngay cả
khi cô ấy cười cợt nói rằng hắn nên dành thời gian học để tiếp quản sự
nghiệp của gia tộc thì vẫn hơn. Thì cô ấy vẫn là người mà khi Thập Tam
lỡ miệng nói cô ấy không xứng làm bạn của chủ tử, hắn chỉ lạnh lùng nói
“Luân thích cô ấy, lão già lựa chọn cô ấy làm con dâu. Thì thân phận như
cô không nên tọc mạch nhiều. Hãy nhớ rõ thân phận mình, đừng ảo tưởng
gì cả”.
Chỉ có cô không thể quên, khoảnh khắc hắn hỏi bang quơ:
“Cô có cho rằng tôi điên không?”. Cô trả lời: “Kẻ điên cách thiên tài
chỉ một vạch sơn, ngài xuất phát là một kẻ điên, nhưng đã đi qua vạch
sơn đó rồi”. Hắn nghe vậy liền cười tự tin như một bậc đế vương: “Thế
giới này đã đến lúc cần thay máu rồi. Cô sẽ được một huy hiệu danh dự vì
lòng tin vào chủ tử của cô.” Hắn cười thật đẹp, làm tim cô không ngừng
đập gia tốc, hắn vĩnh viễn sẽ không biết cô đã hạnh phúc và mừng rỡ khi
hắn thành công thế nào.
Sau khi hắn thành công vang dội, mọi ký
ức về ngày ấy càng mơ hồ. Hắn không còn là một đứa trẻ có vẻ “ông cụ
non” nhưng như Peter Pan tại NeverLand nữa, hắn trở lên cao lớn suất khí
dần, cũng thành thục sức quyến rũ. Hắn càng ngày càng ổn trọng và thủ
đoạn thương trường vang dội. Hắn đứng trên đỉnh cao, độc lai độc vãng.
Chỉ hiền hòa với mỗi một người mà thôi. Là cô gái đó, Chung Ly Nhân.
Thập
Tam cô là gì kia chứ, một cận vệ trung thành với tóc đen ngang vai và
mái bằng che rợp nửa đôi mắt, hay cúi nhìn xuống đất và nghiên chỉnh
đứng. Mỗi lần được giao nhiệm vụ, cô đều cố gắng hoàn thành và mang trái
tim hồi hộp đến tìm để mong nghe được Mặc Kỳ Thương và Mặc Kỳ Luân nói:
“Làm tốt lắm.”. Nhưng lần nào cũng chỉ có câu nói nhàn nhạt: “Đi tìm
quản sự và nhận thưởng”. Bọn hắn còn không quay lại nhìn. Dần dần, Thập
Tam không có suy nghĩ nhiều hơn nữa, cố gắng hoàn thành như một nhiệm vụ
cần phải làm. Giống như không khí vậy, phải thở thôi.
Thời điểm
Mặc Kỳ Thương thành công, Mặc Kỳ Luân vừa mới tốt nghiệp học viện điện
ảnh. Hăn không muốn dựa vào quan hệ nhờ cái danh gia tộc Mặc Kỳ, nên
chưa bao giờ lộ mặt trước truyền thông. Trên thực tế, ông nội hắn cũng
kịch liệt phản đối. Khi hắn dấn thân vào làng giải trí, chỉ là một kẻ vô
danh. Hai năm trời đóng vai phụ vai quần chúng, lại biết được Chung Ly
Nhân – người bấy lâu nay mà hắn cho là người vợ xứng với hắn – lại yêu
anh trai mình. Hắn chán nản, bỏ đi du lịch bụi. Vừa dịp, sự nghiệp đang
trên đà, Chung Ly Nhân tận tình chăm sóc cho Mặc Kỳ Thương, còn điều cận
vệ thân cận của mình đến muốn đổi cô sang làm cận vệ cho cô ấy. Đổi là
phụ, để tiện theo dõi hành tung hắn là chính. Đổi Thập Tam sang rồi,
Chung Ly Nhân cũng không dùng đến. Thập Tam thất tình, công việc cũng
trống không, chạy theo làm cận vệ cho Mặc Kỳ Thương. Mặc Kỳ Thương biết,
nhưng không nói gì, thỉnh thoảng còn coi cô như cái cột điện xả nỗi
lòng. Thập Tam hầu như không đáp lại, chỉ im lặng ngồi phía sau. Trừ
những lúc hắn nói hắn đẹp hắn tài lắm đúng không, cô sẽ nói cho hắn biết
“Chủ nhân là tuyệt vời nhất”.
Được một tuần, Mặc Kỳ Luân quay
về với công việc, Thập Tam cũng đi theo. Nhìn hắn diễn, rồi cô cũng trở
thành trợ lí của hắn, lại vừa đi làm nhiệm vụ Mặc Kỳ Thương giao phó.
Nhìn Mặc Kỳ Luân từng bước đi lên, luôn nói “Chủ nhân sẽ trở thành đại
minh tinh” mỗi lần xong một vai diễn. Cho đến sau 1 năm trời hắn hợp tác
với một vị Người đại diện tài ba, hợp tác với các đạo diễn lớn và lên
như diều gặp gió. Thập Tam cũng lặng lẽ rút lui cho vai diễn nhỏ nhoi
của mình trong cuộc đời hắn.
Đối với bọn hắn, Thập Tam luôn rõ,
mình chỉ là không khí. Cận vệ bọn hắn không thiếu, cô tuy là cận vệ địa
vị danh dự, nhưng chưa từng đặt chân vào biệt viện. Chỉ tồn tại như bao
người khác, đi theo sau nhìn bọn hắn bước đi.
Nhìn cảnh một hầu
nữ phải trả giá đắt vì ảo tưởng sau khi được họ ban phát cho những niềm
tin, Thập Tam vẫn luôn hiểu thân phận của mình.
Cô chỉ mong chết
đi rồi, mình sẽ về với cánh đồng hoa oải hương. Nơi đó cô từng năm xải
tay chân và nhìn lên bầu trời cao. Thỏa thích cười vui vẻ và ngửi mùi
oải hương. Hay lắm mồm kể chuyện giời ơi đất hỡi với mấy con kiến bò
trên mặt đất.
Không có ai cả.
Không hi vọng gì cả.