Nhân Vật Phụ Liệu Có Hạnh Phúc?

Chương 6: Tôi không tin tình yêu




Edit: SamLeo

Đây là một thứ bảy của tháng năm ánh mặt trời sáng lạn.

Thời tiết mưa dầm vừa qua khỏi, rất nhiều người lựa chọn phơi chăn mền hay đi ra ngoài dạo chơi và vân vân, nhưng đối với Trình Hải Dương tính tình ẩn trạch mà nói không có bất luận cái gì khác biệt, thứ bảy hiếm có, Trình Hải Dương đương nhiên là tối hôm qua lên mạng đến năm giờ, ngày thứ hai ngủ tiếp đến một giờ trưa mới mở cặp mắt màu nâu nhạt. Cầm điện thoại di động nhìn thời gian một chút, Trình Hải Dương trực tiếp từ bò ra khỏi ổ chăn, nắm chuột, tiếp tục phấn đấu.

Trình Hải Dương vốn là sinh viên năm thứ hai khoa tiếng Nhật của S đại, thuê nhà trọ nhỏ ở gần S đại.

Nhà trọ nhỏ, đừng tưởng rằng chỉ là nói giỡn, thật là nhà trọ nhỏ.

Một phòng khách thêm nhà bếp, nhưng đối với Trình Hải Dương mà nói, phòng ở như vậy lại cực kỳ thích hợp rồi.

Vào cửa là một đống giày bảy ngang tám dọc, sau đó là có thể thấy giường phía bên phải, mặc dù nói là giường, trên thực tế là nệm trực tiếp kê trên mặt đất, nhìn qua rất thấp. Bên cạnh giường là một tấm thảm lớn phủ kín cả phòng, tiếp đó là bàn vuông nhỏ cùng computer cùng Resin Kit (mô hình), còn có hai cái loa khuếch trương. Bên trái phòng là tủ quần áo, cửa tủ mở lớn, bên trong treo quần áo đủ mọi màu sắc địa… Trên thực tế còn có khăn lông quần áo ném bừa bãi khắp nơi, sách và CD, trên thảm trên giường… nói ngắn gọn, đây là phòng của một trạch nam rất tùy tiện tiêu chuẩn, bộ dáng bừa bãi không sao.

“Cuối tuần a… thật thoải mái…” Trình Hải Dương vừa nói, bụng cũng không tự giác vang lên.

Ngủ một giấc thẳng đến lúc này, sau khi thức dậy ngoài lên mạng càng cần phải ăn cơm chứ. Nghĩ như vậy, Trình Hải Dương bấm số điện thoại giao hàng tận nơi: “Này… quán cơm XXX phải không? Tôi muốn một phần cà chua xào trứng bao gồm cơm, đưa đến số 301 đường 19 ngoài S đại, a đúng rồi, để Lâm Sâm đưa lại đây hả.”

Cúp điện thoại, Trình Hải Dương càng thêm chuyên tâm xem Weibo, diễn đàn, trong loa phát ra bài hát tiếng Nhật ầm ĩ loại nhạc yêu thích của cậu, cũng hừ hừ theo trong miệng.

A, trạch ở nhà tâm tình siêu tốt a.

【 Hải Dương sama sắp ra ca khúc mới rồi! Tôi chờ kỳ thi cũng chưa từng đầy sức sống như thế! 】

【 Mỗi ngày đều tuần hoàn bài hát của Hải Dương! Cảm giác thật hạnh phúc! Tâm tình cũng siêu tốt luôn! 】

【PV (promotional video một cách gọi của video clip ở JP) của Hải Dương vẫn làm cực kỳ hay nga! Chờ mong ca khúc mới ~】

Đủ kiểu đủ loại tin nhắn trên Weibo của Trình Hải Dương, Trình Hải Dương thỏa mãn cười, suy nghĩ hồi lâu không biết trả lời như thế nào tốt, cuối cùng vẫn là lựa chọn không hồi âm.

Không sai, tên của Trình Hải Dương trên internet chính là kêu Hải Dương, bởi vì tên trên mạng gì gì đó thật sự là quá khó nghĩ đi, đơn giản bèn dùng tên của bản thân, dù sao nhìn qua cũng không giống bổn mạng gì gì đó.

Cậu ngoài trạch ở nhà xem hoạt hình chơi trò chơi, còn có một sở thích chính là ca hát. Hai năm trước hữu ý vô ý một bài hát truyền trên mạng, nhưng lại thật không ngờ chẳng biết tại sao đỏ lên, từ đấy về sau, hứng thú của Trình Hải Dương đối với ca hát càng thêm nặng, dụ dỗ được một người vẽ tranh chuyên môn làm PV cho cậu, càng ngày càng được yêu thích.

Nhưng cậu thật ra vẫn rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Tiếng đập cửa “đông đông đông” truyền đến, Trình Hải Dương cũng không mặc quần áo, mặc quần lót chạy đi mở cửa.

Dù sao người giao hàng chính là Lâm Sâm, bạn tốt đại học của cậu, mặc quần áo gì gì đó không cần phải.

“Tới rồi!” Trình Hải Dương nhảy về phía trước lướt qua chướng ngại vật trên tấm thảm, vui vui mừng mừng chạy đi mở cửa, bụng đã đói sắp không được rồi.

Cửa được mở ra rồi.

“Thức ăn của cậu!” chàng trai mang mũ của cửa hàng, đen mặt hung hăng đem thức ăn nhét vào trong tay Trình Hải Dương, trong nét mặt mang theo xem thường, người này cư nhiên ngay cả quần áo cũng không mặc đã tới mở cửa, cho dù là con trai cũng không được như vậy chứ.

Khuôn mặt cậu trai trước mắt trắng nõn, làn da trên người rất trắng, hơi gầy, nhìn qua có phần xinh đẹp, mặc quần lót hoa văn ngây thơ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc đứng trước mặt mình.

Thật sự là càng chán ghét rồi!

Cằm Trình Hải Dương thiếu chút nữa đã tách rời, miệng mở cực lớn, cả buổi nói không ra lời.

Người này… Người này không phải chính là hàng xóm buổi tối luôn luôn đến gõ cửa chê cậu ầm ĩ sao???

Tại sao không phải Lâm Sâm?!

Trình Hải Dương lúc này mới phát hiện bản thân chỉ mặc một cái quần lót.

Trình Hải Dương lập tức một cước đóng cửa lại.

Người này, không trả tiền cứ thế đóng cửa sao? Chàng trai càng thêm phẫn nộ chuẩn bị gõ cửa lần nữa, cánh cửa lại được mở ra, Trình Hải Dương tùy tiện mặc một cái quần vào sau đó đem tiền nhét vào trong tay chàng trai, lần thứ hai đóng cửa, phát ra tiếng vang thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.