Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 73




*********************************

Mọi người đến Nam An Tự một chuyến đã nghe được không ít tin tức về Sa Yêu tộc, kết hợp với những gì Triệu Phổ nghe được từ Âu Dương Chiếu tướng về thân thế của Trâu Lương, liên kết lại với nhau cũng có thể phần nào hiểu được những ân oán trước đây.

Vì vậy, ngay cả Bao Đại Nhân vốn chẳng thích quản chuyện linh tinh cũng có chút lo lắng thay cho Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa. Nếu như chuyện này không thể điều tra rõ ràng, biết đâu sau này hai thanh niên tiền đồ vô lượng ấy sẽ chẳng khác nào người dưng nước lã, lạnh nhạt với nhau. Nhưng cho dù có tra được thì cũng có hai trường hợp có thể xảy ra, một là ân oán càng lúc càng sâu, một là có thể hóa giải được hận thù…. Nói chung, dù là trường hợp nào đi nữa thì bây giờ cũng khiến cho mọi người phải vã cả mồ hôi lạnh vì lo lắng đây này.

May mà trước đó mọi người đã ăn tết ở Ma Cung, sau khi được nghỉ ngơi, tinh thần ai nấy đều sung mãn, tất cả thu dọn đồ đạc chuẩn bị hành quân về hướng Tây.

Đi xa cần chuẩn bị nhiều thứ, Công Tôn vẫn cứ là người bận rộn nhất, các đại thần ở Khai Phong Phủ và cả Hoàng cung đều đợi hắn gần nửa năm rồi, lúc này chỉ muốn nhanh chóng mời hắn đến thăm bệnh.

Tiểu Tứ Tử cũng rất bận rộn, lúc thì bị kéo đến Hoàng cung cùng Thái hậu, khi lại bị mang đến Vương phủ với Thái phi, vừa mới về đến Khai Phong Phủ đã bị đại nương phòng bếp cùng một đám nha hoàn cướp đi, chờ đến khi bé được Công Tôn cướp lại thì ở ngoài cửa Khai Phong Phủ đã xếp sẵn một hàng xe thật dài rồi, tất cả mọi người đều đang chất hành lý lên xe.

Bách tính đi ngang đều sôi nổi nghị luận, mọi người của Khai Phong Phủ bận rộn quá a, vừa mới về chưa được mất ngày đã phải đi nữa rồi sao?

Triển Chiêu nhìn đại nương trù phòng chất bao lớn bao nhỏ đồ ăn lên xe, rất tò mò: “Đại nương, cho nhiều đồ ăn vậy làm gì?”

“Không phải các ngươi định đến đại mạc gì đó sao?” Đại nương trù phòng còn rất chuyên tâm: “Ta làm rất nhiều bánh ngô và lạp xưởng… những thứ này có giữ bao lâu cũng không bị hỏng, ngươi cũng tự biết, ngươi là một thằng nhóc mù đường a, nhỡ vừa vào tới sa mạc đã bị lạc đường rồi, ít nhất cũng có thể cầm cự mấy ngày.”

Khóe miệng Triển Chiêu giật một cái, dở khóc dở cười mà nhìn đại nương phòng bếp: “Đại cát đại lợi a đại nương…”

Đại nương trù phòng che miệng cười bỏ vào trong phủ.

Triển Chiêu thấy mọi thứ đã được chuẩn bị xong rồi, những người khác cũng đang chờ xuất phát liền xoay người đi vào trong phủ, xem còn thứ gì cần mang theo nữa không.

Vừa mới vào tới cửa đã thấy Tiểu Tứ Tử chống cằm, đang ngồi ngoài ngưỡng cửa mà ngẩn người.

Triển Chiêu nhìn theo hướng Tiểu Tứ Tử đang xem một chút, thấy bé đang ngồi nhìn chằm chằm con ngựa đá kia thì cũng đi tới, ngồi xổm bên cạnh nhìn bé.

Mấy ngày nay Tiểu Tứ Tử vẫn luôn duy trì cái trạng thái ngơ ngác này.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm bé một lúc, thấy bé vẫn chưa hoàn hồn lại thì đưa đầu ngón tay qua chọc vào bụng bé một cái.

Tiểu Tứ Tử xoay mặt qua nhìn hắn, còn đưa tay xoa xoa bụng mình nữa.

Triển Chiêu híp mắt hỏi bé: “Tiểu Tứ Tử, nghĩ gì thế?”

Tiểu Tứ Tử lại chớp chớp mắt, hỏi: “Miêu Miêu, Tiểu Lâm Tử và Trâu Trâu đều được nhặt về ạ?”

Triển Chiêu ngẩn người, gật đầu.

Tiểu Tứ Tử lại chỉ mình: “Cháu cũng được nhặt về nữa.”

“Á…” Triển Chiêu há miệng.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Lâm Tử và Trâu Trâu giận nhau có phải vì phụ mẫu của Trâu Trâu chết có thể là do phụ mẫu của Tiểu Lâm Tử, hoặc có thể phụ mẫu của Tiểu Lâm Tử bị phụ mẫu của Trâu Trâu hại chết, cho nên có lẽ phụ mẫu của họ chết vì phụ mẫu của đối phương đúng không?”

Tiểu Tứ Tử cứ thế “bùm bùm” tung chưởng khiến đầu óc Triển Chiêu quay cuồng toàn những “phụ mẫu”, có điều hình như cũng đúng…. Tiểu tử này nói cũng khá ăn khớp rõ ràng.

Triển Chiêu tiếp tục há miệng: “A…”

Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp: “Tiểu Lâm Tử và Trâu Trâu đều được người ta nhặt về, vốn cũng không phải là do phụ mẫu họ không cần họ, mà là bởi vì phụ mẫu họ đã chết cả rồi, Tiểu Tứ Tử cũng được nhặt về, liệu có phải, cũng không phải vì phụ mẫu cháu không cần cháu, mà là vì họ đã chết cả rồi không?”

“Á…” Triển Chiêu chỉ biết há miệng.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục hỏi: “Lúc Tiểu Tứ Tử mới ra đời, cha nương chắc chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, cùng lắm cũng chỉ ba mươi mà thôi, sao có thể chết được? Liệu có phải họ cũng bị hại chết rồi không?”

“Á….” Triển Chiêu cứng họng, lần đầu tiên cảm thấy miệng mình đần đến vậy.

“Người thân của Tiểu Tứ Tử, ngoại trừ phụ mẫu ra, liệu có còn người nào khác nữa không?” Đôi mắt Tiểu Tứ Tử long lanh ngập nước nhìn Triển Chiêu: “Bọn họ cũng bị hại chết cả rồi sao? Bị diệt môn ạ?”

“Ách…” Triển Chiêu cảm thấy mình cần phải nói gì đó, nhưng làm sao bây giờ?!

Dù sao Tiểu Tứ Tử cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi, cũng không có khái niệm gì với hận thù, nhưng nếu cứ để nó nghĩ rằng phụ mẫu nó bị người ta hại chết cũng sẽ khiến nó đau lòng chết mất thôi.

Lúc này, từ phía sau có người đi tới, đưa tay ra ôm lấy Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu ngẩng đầu lên thì thấy Công Tôn đã ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi ở ngưỡng cửa rồi, phía sau còn có Triệu Phổ đang lo lắng, Bạch Ngọc Đường ở bên kia cũng đang nhìn sang bên này, rõ ràng là cũng nghe được lời Tiểu Tứ Tử nói.

“Phụ mẫu ruột của con đúng là đã chết, nhưng đều chết vì bệnh tật mà thôi.” Công Tôn nói.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn: “Thật ạ?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu “Cả thôn của họ khi đó đều dính ôn dịch, có rất nhiều người chết. Sau khi nương con sinh con ra thì không thể nuôi dưỡng được, lại sợ con bị nhiễm dịch cho nên lúc sắp chết đã mang con đến đặt cạnh một miệng giếng!”

Tiểu Tứ Tử vuốt cằm: “A….”

Mọi người nhìn nhau một cái – Không phải Công Tôn không biết cha nương Tiểu Tứ Tử là ai sao?

Công Tôn nhéo má Tiểu Tứ Tử, nói: “Phụ mẫu con là người rất tốt, nhưng mà cũng không thể chống lại ôn dịch được, bọn họ cũng rất yêu thương con.”

“Vậy ạ…” Tiểu Tứ Tử rõ ràng vẫn cảm thấy khó chịu.

Công Tôn khều bé: “Không sao, lần này chúng ta đi đến phía Tây, sẽ đi qua miệng giếng ta nhặt được con, con đi dâng cho phụ mẫu mình nén hương đi.”

“Dạ!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Không phải con còn có ta là cha sao? Còn có mấy người Triệu Phổ ở bên cạnh nữa.” Công Tôn xoa mặt Tiểu Tứ Tử: “Không cần lo lắng nhiều, khi phụ mẫu con đi đầu thai chuyển thế cũng sẽ có phụ mẫu họ thương yêu họ nữa.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Thật ạ?”

Khóe miệng mọi người lại co giật, chẳng phải Công Tôn vẫn không thèm tin chuyện đầu thai chuyển thế sao?

“Đương nhiên.” Công Tôn vỗ mông bé: “Cười cái nào.”

“Dạ!” Tâm tình Tiểu Tứ Tử rõ ràng là khá hơn rất nhiều rồi, cười với Công Tôn một cái.

Công Tôn gật đầu, vỗ mông bé một cái rồi giao bé cho Thần Tinh Nhi: “Đi lấy chút đồ lặt vặt đi, chúng ta chuẩn bị phải lên đường rồi.”

Tiểu Tứ Tử liền chạy theo Thần Tinh Nhi, vẻ buồn thảm trên mặt ban nãy cũng đã tan thành mây khói rồi.

Công Tôn đứng lên vỗ vạt áo thì thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.

Công Tôn nhướng mày một cái: “Chuyện gì?”

Triệu Phổ khoanh tay: “Ngươi đang lừa nó à?”

Công Tôn trả lời cực khí phách: “Đúng vậy! Thằng nhóc tầm tuổi này vốn là đề lừa gạt mà.”

Triệu Phổ dở khóc dở cười: “Biết đâu phụ mẫu nó thực sự bị người ta hại chết thì sao.”

“Vậy thì sao?” Công Tôn bĩu môi: “Lừa được đến bao nhiêu tuổi thì lừa bấy nhiêu, tốt nhất là cả đời cũng đừng hiểu.”

Đang nói chuyện thì Tiểu Tứ Tử đã mang theo một túi đầy đồ ăn vặt ra rồi, đã khôi phục dáng vẻ luôn cười tươi rói kia rồi: “Phụ thân!”

“Ơi!” Tiếng trả lời của Công Tôn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy được ngọt ngào.

Ôm con trai lên xe, Công Tôn quay đầu lại cảnh cáo tất cả mọi người, hàm ý – Ai cũng không được nói cho nó biết!

Mọi người đều răm rắp gật đầu, ai dám chứ…

Ân Hậu và Thiên Tôn đi ngay phía sau cũng nhìn ra.

Ân Hậu bật cười: “Công Tôn làm rất tốt vai trò của một người cha đó chứ.”

Thiên Tôn cũng gật đầu: “Đúng vậy, Công Tôn am hiểu tâm lý trẻ con hơn mấy cái đứa kia nhiều.”

Đám người Triển Chiêu đồng loạt yên lặng xoay người lại, “lườm” Thiên Tôn.

Bao Đại Nhân cũng vừa cười vừa đi từ nha môn ra: “Tiên sinh đúng là nhân tài hiếm có.”

Lúc mọi người vừa định lên xe thì Bàng Dục cũng cõng theo hành lý chạy tới.

Bao Duyên trên xe ngựa thấy hắn cũng khó hiểu: “Không phải lần này cha ngươi không đi sao? Ngươi không ở nhà cùng hắn à?”

Bàng Dục bò lên xe: “Cha ta không đi nhưng ta đi mà! Các ngươi đi hết bỏ lại mình ta ở Khai Phong Phủ thật không vui chút nào.” Vừa nói vừa đẩy Bao Duyên ngồi dịch ra chút, bản thân thì chen vào ngồi bên cạnh hắn: “Tỷ ta nói nếu như nương ngươi một mình ở lại Khai Phong Phủ mà thấy buồn chán có thể vào cung chơi với nàng, nàng rất thích nói chuyện với nương ngươi.”

Bao Duyên gật đầu.

Triển Chiêu phóng người lên ngựa, hỏi Bao Chửng đang chuẩn bị lên xe: “Đại nhân, lần này Thái sư không đi à?”

Bao Đại Nhân gật đầu, nói: “Hoàng Thượng giữ hắn ở lại trong cung, hình như có chuyện gì đó muốn hắn làm, đổi lại sẽ có người khác đi cùng chúng ta.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt: “Ai vậy?”

“Chúng ta đến phía trước kia đón hắn.” Bao Đại Nhân chỉ về phía trước, bảo mọi người khởi hành đi thôi.

Đội ngũ đi tuần trùng trùng điệp điệp đi thẳng đến phủ Bát Vương thì thấy ở trước cửa phủ, Đa La đã dẫn theo năm trăm tinh binh cùng mấy chiếc xe ngựa chờ sẵn ở đó rồi.

Bao Đại Nhân phân phó xe ngựa dừng lại. Từ bên trong Vương phủ, Bát Vương gia đi ra, một thân thường phục đi đến phía xe ngựa của Bao Chửng.

Triệu Phổ kinh ngạc, chạy đến vén rèm xe cho hắn: “Bát ca, ngươi cũng theo chúng ta đi à?”

Bát Vương gia ngồi trong xe ngựa, ốm lấy Tiểu Tứ Tử nói: “Đúng vậy, lâu rồi ta chưa đến Hắc Phong Thành.”

Triệu Phổ có chút lo lắng: “Chúng ta phải chạy nhanh đó, ngươi chịu được không đấy?”

Bát Vương gia nhướng mi một cái: “Bát ca của ngươi dù gì cũng từng là một Nhung Mã Vương gia mà.”

Khóe miệng Triệu Phổ giật một cái, tâm nói, ngươi mà cưỡi ngựa chiến cái rắm ấy, nhìn ngươi yếu đuối còn hơn cả Thư Ngốc nữa!

Công Tôn híp mắt liếc Triệu Phổ: “Có phải ngươi đang muốn nói Thư sinh vô dụng…”

“Không a!” Triệu Phổ nhanh chóng lắc đầu, còn bế Tiểu Tứ Tử ra đặt lên lưng Hắc Kiêu, rất có dáng vẻ nịnh bợ mà xoay qua phất tay với đoàn binh mã: “Khởi hành!”

Đội ngũ đi tuần ra khỏi cửa Bắc Khai Phong Phủ, thẳng tiến theo hướng Tây đến Hắc Phong Thành.



Cả đường đi vô cùng thuận lợi, chỉ là năm cũ vừa qua, trời càng về phía Bắc càng lạnh, đi được khoảng gần nửa tháng thì bắt đầu thấy có tuyết rơi.

Hôm nay, mọi người đã đến trước một tòa thành.

Tiểu Tứ Tử mặc áo choàng bông thật dày, vịn cửa sổ xe chỉ về phía tường thành hùng vĩ dài bất tận nói: “Phu thân, Nhạn Môn Quan kìa!”

Lúc này mặt trời đã ngả về tây, ánh dương xuyên qua kẽ tường thành chiếu lên nền tuyết thật dày, bên ngoài Nhạn Môn Quan, chính là Mạc Bắc mênh mông vô bờ bến.

Triển Chiêu cưỡi Tảo Đa Đa, ngẩng mặt lên nhìn thành cao, bất luận là có đến đây bao nhiêu lần rồi thì vẫn không ngừng cảm nhận được vẻ tiêu điều xơ xác của Nhạn Môn Quan.

“Hình như có người tới đón chúng ta.” Bạch Ngọc Đường ý bảo Triển Chiêu nhìn phía trước xem.

Mọi người nhìn lại, trên thành lâu có lính gác mặc quân phục Tống Triều đang thổi khèn lệnh, chiến kỳ xanh nhạt được dựng thẳng lên, đón gió phấp phới bay, trên cờ còn có một chữ “Long” cùng một nửa đóa sen trắng.

Triệu Phổ liếc mắt một cái, có chút bất ngờ – Nhân mã của Long Kiều Quảng sao? Trước đây lần nào cũng là Trâu Lương đến đón hắn mà, lần này lại đổi sang cái tên lười thối lười thây kia rồi à? Trời sắp tối rồi mà Long Kiều Quảng vẫn chịu nhận việc sao?

Đoàn xe ngựa ra khỏi Nhạn Môn Quan thì thấy bên ngoài thành có khoảng một ngàn kỵ binh, mặc chiến giáp cùng áo choàng đen, uy phong lẫm liệt. Bên cạnh đó có một con ngựa màu xám vô cùng xinh đẹp đang ăn cỏ, không có ai cưỡi, chỉ có hai cây cung cứng cáp một to một nhỏ đeo trên lưng.

Triệu Phổ nhìn đoàn kỵ binh kia một chút, là Kiêu Kỵ Doanh dưới trướng Trâu Lương, tất cả đều là tinh binh, sao lại đi theo Long Kiều Quảng ra ngoài chứ?

Thống lĩnh Kiêu Kỵ Doanh, Trần Bách Tùng xuống ngựa, đến trước ngựa Triệu Phổ quỳ một chân hành lễ: “Tham kiến Nguyên soái.”

Triệu Phổ gật đầu, ý bảo hắn đứng lên, hỏi: “Sao các ngươi lại tới?”

“Chúng ta theo Long Tướng quân đến đón Nguyên soái.” Trần Bách Tùng trả lời.

Triệu Phổ có chút buồn bực: “Các ngươi không phải là người của Trâu Lương sao? Sao lại đi theo tên chuyên lảm nhảm kia?”

Triệu Phổ vừa mới dứt lời đã nghe thấy một giọng nói lười biếng truyền đến: “Ai, con sói con chết tiệt kia gần đây đang càng ngày càng tự kỷ, bên phía Tả Lộc lại không mấy thái bình, người Liêu thường xuyên qua lại rất nhiều cho nên nó nhất định không chịu đi, suốt ngày ở nhà nuôi sói. Lão Hạ bảo ta thay nó đến đón ngươi, binh mã của ta qua đây không tiện cho nên mượn tạm Kiêu Kỵ Doanh của nó mang tới.”

Mọi người theo tiếng nhìn lại thì thấy phía sau con ngựa xám kia có một cái ghế nằm, trên ghế có một người đang ngáp ngủ. Chỉ cần nhìn vào chiếc áo choàng lam sắc cùng chiếc áo dài cũng màu lam nhạt là có thể nhận ra ngay Long Kiều Quảng rồi.

Quả nhiên, Long Kiều Quảng ngẩng đầu một cái đã khiến người ta chú ý ngay đến hai bên ria mép được cắt tỉa đặc biệt gọn gàng của hắn.

Triệu Phổ ngoắc tay gọi hắn.

Long Kiều Quảng xoay thân một cái, phất tay với Kiêu Kỵ Binh, đội hình một ngàn thiết kỵ lập tức biến đổi thành đội hình hai đạo quân, mỗi đạo năm trăm hộ vệ, nghiêm chỉnh gọn gàng.

Tiểu Tứ Tử vịn vào cửa sổ xe nhìn, không khỏi tán thán: “Oa! Thật thần khí quá!”

Long Kiều Quảng trở mình trên con ngựa xám, đi đến bên cạnh Triệu Phổ.

Lúc đến gần mọi người mới phát hiện ra con ngựa kia không phải màu xám, mà là màu khoang trắng, chính là loại Báo Khoang trong truyền thuyết. Màu lông toàn thân có nền trắng, lại được điểm những đốm khoang, trên người còn có sọc vằn màu xám, kể cả bờm cũng có màu xám cho nên nếu nhìn từ xa sẽ nghĩ là ngựa xám.

Ngựa kia đến bên cạnh Hắc Kiêu thì phì phì mấy tiếng xem như chào hỏi.

Hắc Kiêu lắc đầu, cũng chào nó – Ban Ban.

Con ngựa kia trông rất lười biếng, khí chất cực giống tên Long Kiều Quảng có vẻ cà lơ phất phơ kia.

Long Kiều Quảng đến trước mặt Triệu Phổ rồi liền lập tức oán giận: “Ngươi nói xem, sao gần đây trẻ con lại khó chiều thế chứ, ta với Lão Hạ dỗ thế nào nó cũng không chịu mở miệng a! Đứa nhỏ kia là ai chứ? Nữ oa áo đỏ kia làm sao vậy? Bội tình bạc nghĩa à? Ngươi nhìn mà xem, nó hại cho đứa nhỏ nhà chúng ta mắc bệnh tương tư nặng đến vậy, ngươi cũng biết nó vẫn luôn tự kỷ mà….”

Triệu Phổ đỡ trán cắt đứt chuỗi lải nhải của hắn: “Cái đứa mặc y phục đỏ kia là nam, ngươi là cái đồ ngu ngốc…”

Long Kiều Quảng há to miệng, một lúc lâu sau lại cảm thán: “Ai da, sao dạo này nam nhân đều như vậy hết a? Bảo nữ nhân làm sao mở mặt được nữa? Mà cái đám Tây Vực kia cũng thật lạ, chưa từng nuôi ra được nữ oa nào trắng trẻo mịn màng như thế, sao lại có thể dưỡng thành loại nam nhân như vậy nha? Hắn có em gái không? Ta nói này Triệu Phổ, ngươi thả ta về Trung Nguyên chơi mấy ngày được không? Ta cứ ở chỗ này thì sao tìm được vợ chứ? Ta lớn rồi, cũng muốn sinh con nữa…”

Triệu Phổ nhấc chân đạp mông con Báo Khoang kia một cái, con ngựa xám vẩy đuổi, ánh mắt có chút ghét bỏ liếc Long Kiều Quảng đang lải nhải một cái, tung vó chạy đi.

“Ban Ban! Mày chậm chút đi mà!” Long Kiều Quảng đập đập đầu ngựa: “Mày không thích gặp Hắc Kiêu à? Hai đứa không phải là huynh đệ tốt của nhau sao?”

Mãi cho đến khi con bảo mã Báo Khoang tên gọi Ban Ban kia chạy xa rồi, lỗ tai mọi người mới được yên tĩnh một chút.

Triệu Phổ không nói gì, chỉ lắc đầu, mang theo binh mã tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi, một nghìn kỵ binh này đều đề cao cảnh giác.

Triệu Phổ lại ngoắc gọi Long Kiều Quảng đang nhận lệnh không được phép nói đi phía trước.

Long Kiều Quảng đến bên cạnh hắn.

“Gần đây không yên ổn à?” Triệu Phổ hỏi.

Long Kiều Quảng che miệng nhìn hắn.

Triệu Phổ lườm hắn: “Nói!”

Long Kiều Quảng vừa định há miệng, Triệu Phổ đã nhanh cảnh cáo hắn: “Nói ngắn gọn!”

Long Kiều Quảng há miệng một lúc lâu mới tới được một câu: “Đúng vậy!”



Ở phía sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười.

Bát Vương gia trong mã xa dựa vào cửa sổ xe, hỏi thêm: “Gần đây Liêu quốc lại có hành động gần vùng này à? Chẳng phải nói là sợ không dám tới nữa rồi?”

Long Kiều Quảng nhíu chân mày lại, nói: “Kể cũng kỳ lạ, Da Luật Tề lại tự mình dẫn người tới, gần đây luôn hoạt động gần vùng này, những người được phái đi làm việc cũng không giống thám tử mà giống như thợ săn hoặc công binh thì phải? Tìm đồ khắp nơi.”

Triệu Phổ nhíu mày: “Tìm đồ sao?”

Long Kiều Quảng gật đầu: “Hôm đó còn bén mảng đến trước quân doanh, ngươi cũng biết gần đây tâm trạng của Sói con nhà mình cũng không được tốt lắm, liền mang theo thiết kỵ doanh ra ngoài bắt về mười mấy tên, phát hiện đều là công binh có mang theo la bàn và xẻng, không biết tìm con mẹ nó cái gì nữa. Sau đó chính Da Luật Tề lại đến xin người về, nói là hiểu lầm mà thôi, bọn họ chỉ tới tìm đồ.”

“Rốt cuộc là tìm cái gì?” Triển Chiêu buồn bực.

Long Kiều Quảng nói: “Nói là có người Liêu Quốc chạy mất, còn là một viên quan có ý đồ tạo phản gì đó.”

Triệu Phổ nhíu mày: “Độ tin cậy đến đâu?”

“Bịa chuyện đi.” Long Kiều Quảng bật cười: “Tìm người đương nhiên là phải đến chỗ nhiều người rồi, đến nơi hoang sơn dã lĩnh để tìm ma à? Có nhiều thị trấn như vậy lại không đến tìm, còn đi tìm ở ngay giữa đại mạc, nói đi đào mộ thì đáng tin hơn.”

Mọi người nhìn nhau một cái, không phải hiện tượng tốt.

“Trong đại mạc này có phải thực sự có bảo bối gì không a?” Long Kiều Quảng rất tò mò: “Lần này những nơi khác còn chưa nói tới, chỉ tính riêng các tiểu quốc cũng đã phái tới hơn hai mươi người vòng vo tại khu vực gần Qủy Hải, còn không sợ lạc đừng rơi vào xoáy cát nữa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy – Có khả năng liên quan tới Mê Thành, chẳng lẽ tin tức bị lộ à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.