Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 46: Cô ấy sao rồi ?




Lát sau trở lại văn phòng, có người nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.

Tề Hạo bận xem xét tài liệu trong tay, đầu không thèm ngẩng lên nói:”Sarah, lấy cho tôi cốc nước.”

Người nọ lẳng lặng cầm cái cốc đi ra ngoài, rất nhanh lại trở về, đem cái cốc đặt bên cạnh tay anh.

Tề Hạo vùi đầu vào tài liệu mà tự nhiên cầm nước uống, đưa tới bên miệng uống một ngụm, nhíu mày.”Không phải đã nói tôi chỉ uống nước lạnh sao? Sao cô lại……”

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một người đang đứng sững sờ ở đó.

“Hiện tại thời tiết còn lạnh, nước ấm tốt cho dạ dày.” Lâm Lạc Ninh mỉm cười nhìn anh, tựa như tất cả mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.

“Ừ……”

Trước kia cũng như vậy, trừ mùa hè, Lâm Lạc Ninh cho tới bây giờ cũng không để cho anh uống nước lạnh. Từng bởi vì say rượu mà dạ dày trở nên yếu ớt, dưới sự dốc lòng chăm sóc của cậu, cuối cùng mới được như bây giờ.

“Có việc sao?” Tề Hạo buông tài liệu, ý bảo cậu ngồi xuống.

Lâm Lạc Ninh mím môi nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc, khuôn mặt dần đỏ ửng.”Buổi tối…… anh có việc gì không?”

Ngữ khí mời mọc rõ ràng khiến bàn tay Tề Hạo run lên, ngơ ngác sững sờ.

Không phải cậu sẽ không chịu tha thứ cho anh sao? Nhưng biểu tình ôn nhu ngại ngùng hệt như trước đây, sẽ phải giải thích như thế nào?

Theo bản năng muốn nhận lời, nhưng đột nhiên nhớ tới lời hứa với Lăng Nam ngày hôm qua.

Tề Hạo thật không biết đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là ông trời trêu chọc mình, mỗi lần đều phải đối mặt với sự lựa chọn.

Anh do dự một lát, rồi hạ mắt.

“Xin lỗi, hôm nay anh không rảnh.”

Lần trước bởi vì chuyện thăng chức nên anh luôn áy náy với Lăng Nam, mà hiện tại, anh không muốn lại lỡ hẹn thêm lần nữa.

Lâm Lạc Ninh dường như không ngờ anh sẽ cự tuyệt, giật mình, rồi lập tức tỏ ra thoải mái.”Không có vấn đề gì, vậy ngày khác đi.”

“Ừ.”

Câu chuyện chấm dứt, nhưng người trước mắt không có ý rời khỏi, Tề Hạo đành hỏi:”Còn có chuyện gì sao?”

“Về điều đó…… Cám ơn anh, em rất thích.” Giọng nói thật nhỏ, Lâm Lạc Ninh khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt ba quang nhộn nhạo, tựa như ngượng ngùng cùng hạnh phúc.

“Cái gì?” Tề Hạo càng nghe càng cảm thấy không hiểu ra sao, không khỏi nhíu mày nghi hoặc nhìn phía cậu.

Nhìn phản ứng của anh, Lâm Lạc Ninh cũng trố mắt,”Cái kia chẳng lẽ không phải……”

Thanh âm im bặt, Lâm Lạc Ninh khẽ run lên, ánh mắt vốn sáng ngời phút chốc trở nên u ám. Vệt đỏ ửng trên khuôn mặt dần dần thối lui, một lần nữa hồi phục màu tái nhợt.

” Lạc Ninh, em không sao chứ……” Tề Hạo cuống quít đứng dậy đỡ lấy cậu, đối phương lại giống như bị điện giật mà lao nhanh ra ngoài.

“Đã làm phiền rồi.”

Lâm Lạc Ninh để lại câu này rồi đờ đẫn chạy ra, không để anh kịp hỏi cái gì.

Cùng Lăng Nam ăn cơm chiều, lại cùng đi xem bộ phim mới nhất, y hưng phấn như một đứa trẻ, nhìn chằm chằm vào màn hình xem các nhân vật đánh nhau.

Tâm tình vốn bị hành động khác thường của Lâm Lạc Ninh lúc ban ngày làm cho uể oải, cũng nhờ người bên cạnh mà trở nên thoải mái.

Người có thể mang tới cho mình niềm vui, mới thực sự là người mình thích. Tề Hạo thầm nghĩ.

Khi còn lại một mình cũng đã là đêm khuya, trên đường lái xe về nhà, sự yên tĩnh khiến lòng người bất an. Tề Hạo tiện tay mở radio, các tiết mục thú vị cũng đều đến hồi kết thúc, bắt đầu dự báo thời tiết ngày hôm sau.

“…… Ngày mùng bảy, trời quang, gió bắc giật cấp ba cấp bốn……”

Vừa định chuyển radio thành CD, tay đột nhiên dừng lại. Tề Hạo quay đầu xe, vội vã phóng về hướng ngược lại.

Lâm Lạc Ninh đối với sự xuất hiện của anh cũng không quá kinh ngạc, thậm chí ngay cả một câu cũng không hỏi, nghiêng người để anh bước vào.

Trên bàn có một bát mì, có lẽ là đã để rất lâu, nên lạnh ngắt, dính vào nhau, không còn một chút nhiệt độ nào.

Tề Hạo đặt chiếc hộp trong tay xuống, chậm rãi mở hộp, nhưng bánh ngọt bên trong vẫn biến dạng.

“Thực xin lỗi…… sợ muộn giờ, nên anh đã chạy hơi nhanh……”

Anh nói rồi ngẩng đầu, lại phát hiện đồng hồ treo tường đã nhích qua con số mười hai. Một năm này, thật thật giả giả, trôi qua trong sự lơ đễnh của anh.

Không thể vãn hồi.

Lâm Lạc Ninh cúi xuống, lẳng lặng nhìn cái bánh ngọt không ra hình dáng gì, nụ cười nhàn nhạt kia dường như sẽ biến mất trong nháy mắt.”Cám ơn.”

Nỗi đau trong tích tắc đã bao vây lấy cậu.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tề Hạo kéo bàn tay lạnh lẽo kia, lại gần rồi hôn lên trán cậu.”Chia tay đi, Lạc Ninh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.