Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ

Chương 10: Ta đem ca ca bẻ hỏng rồi (10)




Đông Châu, nơi được biết đến như một địa điểm du lịch lý tưởng với hàng ngàn cảnh sắc thiên nhiên đẹp đẽ ở khắp mọi nơi trên miền đất này, mọi người ai cũng phải trầm trồ thán phục khi nhắc tới các cảnh đẹp ở đây, nó tạo ra một ấn tượng không thể nào phai nhòa đối với toàn bộ con người trên Hành Tinh Gaia.

Nhờ vào đó, các quốc gia tập trung phát triển du lịch cùng ăn uống, họ thu vào một nguồn lợi lớn từ nước ngoài, nhưng giờ đây, cả Đông Châu bị nhấn chìm trong máu và lửa, vuốt và răng nhọn, lũ Venger phá hủy tất cả, bao trùm cả bầu trời trong sắc đỏ tanh tưởi.

Một nơi nào đó nằm tại quốc gia Milias, quốc gia có diện tích không lớn lắm, đa phần cư dân làm nghề nông cùng đánh bắt thủy sản sống qua ngày, họ kiếm thêm nguồn thu nhập từ một cảnh đẹp của quê hương họ.

Quốc gia Milias nổi tiếng cùng với những ngọn núi cao có đầy cây thân gỗ lá đỏ, chúng mọc khắp mọi nơi và chiếm lấy toàn bộ vị trí trung tâm của quốc gia bằng những chiếc lá kim đỏ của mình. Dù cho chúng có hấp thụ năng lượng tiến hóa thì cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu ngoài việc thân cây to lớn hơn, tuy nhiên, một người đã tước đoạt tất cả sự nổi bật của chúng…

“Nhanh lên!!” Một giọng nói vang lên giữa cánh đồng cỏ dài, có vài chục người đang chạy vội, đôi chân họ nặng nề đạp lên mặt đất, mồ hôi chảy đầy cả người họ, đôi mắt thì nặng trĩu, rõ ràng họ không còn bao nhiêu sức lực nữa.

Ấy vậy mà, tất cả mọi người đều không dừng lại nghỉ ngơi, họ cắm đầu chạy về phía trước theo tiếng gọi của con tim, đúng rồi, tim họ đập rất mạnh, thình thịch, thình thịch, không một ai chỉ đường, không một lời nhắc nhở, trái tim họ tự nhận ra nơi nào an toàn nhất dành cho họ.

Đó chính là khu vực phía trước, họ rất gần nó rồi, chỉ vài trăm mét nữa thôi!

“Nhanh lên, đừng dừng lại!!” Một cô gái luôn luôn trấn an mọi người trên đường chạy, đôi khi cô nhìn về phía sau, ánh mắt sợ hãi.

“Đích đến của chúng ta ở ngay trước mặt rồi, mọi người đừng bỏ cuộc.”

Bằng những lời nhắn nhủ khích lệ đầy tình thương kia, dường như nó tiếp thêm cho họ một chút sức lực để nhấc đôi chân vô lực lên và tiến tới.

Cuối cùng, đồng cỏ màu vàng kéo dài tựa hồ như là mãi mãi đã kết thúc, ánh mắt họ lóe lên sự vui sướng không thể nào tả nổi, họ nhìn thấy điểm đến của chính họ rồi, trước mặt họ, nó ở ngay đó.

“Tôi không được rồi, mọi người hãy chạy đi.” Một người bỗng nhiên nằm gục xuống, ông ta ngẩng đầu lên rồi nói với giọng yếu đuối, toàn bộ sức lực trong cơ thể của ông đều bị vắt kiệt, đáng thương thay, giới tính thuộc phái mạnh lại không có sự bền bỉ bằng cả một cô gái, vì ông ta rất ốm yếu, những ngày đau khổ sống sót trong hang ổ quái vật đã hành hạ thể xác ông ta rất nhiều.

Nếu không có một tinh thần, một trái tim luôn mách bảo rằng có một nơi giúp ông sống sót thì ông đã chết từ lâu rồi.

“Ông không được bỏ cuộc, nó ở trước mặt chúng ta rồi.” Cô gái thấy vậy cô liền tiến lên đỡ lấy người đàn ông, giúp ông ta đứng lên và lê lết từng bước chân mệt nhọc đi về phía trước, cánh rừng đỏ đã nằm trong tầm mắt của họ rồi, họ chỉ cần bước vào đó là hoàn thành, tuy nhiên, tại sao khoảng cách nhỏ bé kia lại xa vô tận đến thế?

“Cô là một người tốt, tôi không muốn liên lụy đến cô, hãy bỏ tôi lại ở đây.” Người đàn ông nhìn thấy nhiều người đã vượt qua ông và cô gái trẻ, ông ta thở dài một tiếng từ bỏ, ông đẩy cô gái ra bằng cách vắt kiệt số sức mạnh còn sót lại trong cơ thể, ánh mắt chân thành pha lẫn tuyệt vọng và tiếc nuối.

Sao ông lại cam lòng cho được? Để tới nơi này, ông tốn tận thời gian lên đến ba tháng! Ba tháng đi không nghỉ, không có một phút giây nào yên ổn và thả lỏng, ông đối mặt rất nhiều sinh vật khủng bố, ông vượt qua rất nhiều, nhưng rốt cuộc, cái ông nhận được vẫn là một thất bại ngay trước tầm mắt.

“Không, tôi sẽ không bỏ ông lại, dù thế nào đi chăng nữa.” Cô gái lắc đầu, cô nói với giọng kiên quyết, ánh mắt ẩn chứa một cảm xúc chân thành, vài bước nữa thôi, tại sao cô lại có thể bỏ ông ấy lại chứ? Nếu cô làm vậy, sợ rằng cả đời sau này của cô đều sống trong hối hận vì ngày hôm nay mất.

“Tôi biết giới hạn của mình, cô hãy đi đi.” Người đàn ông vẫn từ chối, ông có danh dự của riêng mình, dù danh dự kia bị chà đạp, bị ông vứt bỏ nhiều lần để đoạt lấy sự sống, tuy nhiên, vào giờ khắc cuối cùng của cuộc đời, ông chọn danh dự hơn là mạng sống.

Cô gái nghe vậy, cô vừa định lên tiếng khuyên nhủ người đàn ông, nào ngờ, một tiếng gầm gừ khát máu vang dội ra từ phía sau, cô gái ngẩng đầu lên và nhìn thấy hàng trăm con Venger với hình dạng kỳ quái, các xương xẩu đâm xuyên ra ngoài cơ thể, cánh tay, đôi chân đều là vũ khí đoạt mạng sống của con người.

“Đi mau!” Người đàn ông tức giận quát lớn, đôi mắt hung dữ như đang cảnh báo cô gái.

Cô gái không để lời nói của người đàn ông vào tai, cô cắn răng thật mạnh và quyết định chạy tới gần người đàn ông, cô sử dụng sức lực nhỏ yếu của cô để nâng ông ta lên và chạy từng bước một về phía trước.

Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô gái, hốc mắt đỏ ửng, ông chỉ nói ra những lời đe dọa làm cô gái sợ hãi vì vào lúc này, ông chẳng thể nào nhấc một cánh tay lên được, ông chỉ là một con vật vô hại trước đám Venger kia, và cô gái trẻ sẵn sàng đánh cược cả mạng sống để cứu ông. Trái tim lạnh băng của ông dần dần ấm lên, dòng máu nóng chảy trong cơ thể ông đều là thật, nó chẳng giống như những gì ông nghĩ, ông luôn nghĩ rằng, ông là một sinh vật máu lạnh vô tình, và nó chỉ là cái bỏ bọc bên ngoài của ông mà thôi.

Ầm! Ầm!

Đám Venger lao nhanh, chúng giẫm lên đất tạo ra từng tiếng động lớn, mặt đất hơi rung động một chút, cô gái cùng người đàn ông đi quá chậm, âm thanh kia lớn dần cho đến khi bầy Venger đuổi kịp họ. Nhưng mà cô gái vẫn không quay đầu lại, cô cố gắng kéo theo người đàn ông để chạy trốn vào khu rừng trước mặt, còn đám người đi chung họ đã biến mất không thấy nữa, tất cả họ đều an toàn cả rồi.

“Vì cái gì chứ?” Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt ông ngập tràn đau khổ và hối hận, một con người dám giết cả đồng loại để cướp thức ăn, nay người đó lại được cứu bởi một cô gái yếu đuối, cảm xúc người đàn ông ngổn ngang.

“Đáng lẽ ra cô đã an toàn.” Người đàn ông lẩm bẩm khi nhìn về phía sau, đám Venger chỉ cách họ không tới hai mươi mét, ánh mắt chúng màu đỏ ngầu hung tàn, chúng nhìn hai người bằng sự tham lam và đói khát.

“Chúng ta gần tới rồi.” Cô gái thở mạnh nói, hô hấp của cô đã mạnh hơn rất nhiều chứng tỏ cô cũng đến giới hạn của bản thân. Nhưng đó chỉ là những lời an ủi trong vô vọng của cô gái mà thôi, đám Venger vẫn khát máu lao nhanh tới, thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ.

“Đó là nơi trái tim chúng ta chỉ dẫn sao?” Người đàn ông nhìn vào khu rừng phía trước với ánh mắt thanh thản, ông từ bỏ tất cả, bao gồm cả mạng sống để chiêm ngưỡng nơi trái tim ông luôn mách bảo. Dù là buổi tối, dù là ban ngày, dù là chiến đấu, dù là mơ đi chăng nữa, ông vẫn nhìn thấy nơi này từ rất xa, và bây giờ nó đang ở rất gần ông.

Ầm!

Tiếng bước chân vang lên, bầy Venger đang tới gần họ, mười mét, năm mét, từng cánh tay xấu xí bẩn thỉu chỉ thẳng vào hai người, hàm răng chúng nhe ra dữ tợn, con mồi nằm trong tầm tấn công.

Người đàn ông không hay biết gì, và cô gái cũng vậy, họ chỉ biết ngắm nhìn cảnh vật trước mặt, đôi mắt họ mở thật to ra để nhìn thấy nơi đó, cánh rừng cây thân gỗ màu đỏ, lá cây rơi xuống đất mỗi khi có cơn gió thổi đến từ đằng chân trời, sao chúng lại yên tĩnh đến vậy? Giống như, giữa họ và chúng thuộc về hai thế giới khác nhau…

Bóng đen bao phủ lấy hai người đang cố gắng bước từng bước một, sự hiện diện của cái chết áp đảo cả linh hồn họ, họ chưa bao giờ cảm nhận tử vong ở gần đến vậy.

“Cuối cùng tôi cũng đến được nơi này.” Người đàn ông thở dài một tiếng, giọng nói bình tĩnh, đôi mắt ông từ từ nhắm chặt lại chờ đợi cái chết ập xuống.

Vù! Vù!

Trong màn đêm kia, người đàn ông bỗng nhiên nghe được vài âm thanh lạ từ phía trước. Còn cô gái thì vẫn tiếp tục tiến lên, không hề bỏ cuộc, cô vẫn nắm lấy một cọng cỏ cuối cùng để được sống tiếp, mắt cô gái hiện lên vẻ không thể tin được khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt.

Vù! Vù! Hàng trăm sợi dây leo thô to có nhiều gai nhọn chỉa ra ngoài, bọn chúng xuất hiện từ phía sâu trong khu rừng và đâm thẳng tới vị trí của hai người.

Xẹt! Xẹt! Máu tươi tanh nồng vẩy lên mặt cô gái, cô ngẩng đầu nhìn về sau, từng sợi dây leo xuyên thủng cơ thể lũ Venger khủng bố, và xoắn nát đầu của chúng, mỗi một sợi dây leo đều cứng cáp đến độ lũ Venger không phá hủy được chúng dù chỉ là một vết xước nhỏ.

Xẹt! Đám dây leo chuyển động tấn công từng Venger như có một đôi bàn tay vô hình nào đó điều khiển chúng. Người đàn ông cùng cô gái đều kinh ngạc đến ngây người, hai người nhìn về phía cánh rừng và nhìn thấy rất nhiều vật khổng lồ cao đến hàng chục mét đang di chuyển tới gần.

“Những bông hoa?” Người đàn ông lẩm bẩm, giọng nói run rẩy vì vui sướng.

“Chúng đã cứu chúng ta?” Cô gái đứng yên một chỗ và ngắm nhìn các bông hoa khổng lồ, có rất nhiều màu sắc lẫn chủng loại, nhưng kích cỡ của chúng thì to gấp hàng trăm lần, trên thân cây có nhiều sợi dây leo, chính các sợi dây leo kia đã giết bầy Venger, bên dưới các bông hoa là những đoạn rễ cứng đang uốn lượn để giúp chúng đi được.

Vài giây sau, khi các bông hoa khổng lồ đứng trước mặt họ, bọn chúng đoạt lấy tất cả hào quang của đám cây lá đỏ, thể hiện sức mạnh và địa vị cao cả của chúng trước loài người bé nhỏ. Bây Venger bị đồ sát sạch sẽ, chỉ còn lại người đàn ông cùng cô gái.

Xẹt! Đột nhiên, một sợi dây leo tiến tới gần hai người làm hai người cảnh giác và lo lắng, tuy nhiên sợi dây leo kia chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má của cô gái rồi lùi lại trở về với các bông hoa. Hình như chúng đã phân biệt con người và Venger vậy.

Các bông hoa bắt đầu di chuyển rút vào sâu trong rừng, cơ thể to lớn chúng từ từ biến mất khỏi tầm mắt hai người, một lúc lâu sau, người đàn ông cùng cô gái nhìn nhau, ánh mắt ngạc nhiên đã ẩm ướt từ bao giờ, họ vội vàng lau đi khóe mi rồi chạy vào khu rừng, theo sau các bông hoa khổng lồ kia.

“Đây là Khu Vườn Địa Đàng sao? Trái tim không lừa gạt chúng ta.” Một giọng nói dễ nghe phát ra từng miệng cô gái, nó vang vọng đến tận chân trời xa xăm rồi biến mất tại nơi hư vô nào đó.

Nhìn từ trên cao xuống dưới, bên trong cánh rừng lá đỏ dày vài chục km là một vùng đất màu mỡ xanh ngát, hương thơm ngào ngạt từ các vụ mùa bội thu, hay các hình ảnh hài hòa của những người nông dân chân đất tay bùn, dù có làm việc mỏi mệt đến mấy thì họ vẫn không bao giờ thiếu một nụ cười ở trên môi.

Bên cạnh các cánh đồng trải dài kia là những bông hoa khổng lồ, chúng như các người chiến binh đang bảo vệ cảnh vật ở đây cả ngày lẫn đêm và không nghỉ ngơi một giây phút nào, có hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn bông hoa như vậy rải đầy ở khắp nơi.

Ở sâu trong vùng đất đó là một con đường kéo dài, hai bên là những cánh đồng hoa đang nở rộ, chúng thi nhau tỏa ra nhiều sắc màu, mùi thơm ngào ngạt làm say lòng người, không khí trong lành cùng các ngọn gió thổi nhẹ mang theo hương thơm kia bao quanh toàn bộ vùng đất yên bình này.

Giữa nơi đây, một cung điện nguy nga, lộng lẫy cắm thẳng vào mặt đất, nguyên liệu làm nên cung điện là hai cây cổ thụ khổng lồ, bọn chúng cao tới hàng trăm mét, từng cành lá xuyên xỏ vào nhau một cách điêu luyện, cho dù có một người kiến trúc sư tài giỏi đến mức nào đi nữa thì chưa chắc họ đã tạo ra được một tác phẩm nghệ thuật đủ chấn động cả thế giới như thế này.

Bên trong cung điện, tiếng người đông đúc, họ vội vàng bước đi để làm nhiệm vụ của họ, mỗi một người đều tỏa ra khí tức không kém gì tu sĩ Tam Dương hậu kỳ, người nổi bật còn đạt đến cả Tứ Dương sơ kỳ, ánh mắt sắc bén dòm ngó xung quanh để cảnh giác.

Một cô gái mặc bộ váy dài màu trắng đang ngồi trong một khu vườn hoa hồng đỏ, cô ta thích thú ngắm nhìn các bông hoa mỹ lệ tuyệt đẹp, đôi chân cô gái đong đưa khi cô ngồi trên một cái bàn gỗ trong căn nhà cây, nó giống như một mái đình dành cho quý tộc vậy.

“Thưa tiểu thư, tôi đã pha trà rồi đây.” Một giọng nói nữ tính vang lên sau lưng cô gái trẻ, cô quay đầu nhìn theo hướng âm thanh và thấy một cô hầu gái bước vào, trên tay là một khay trà nóng hổi, khói nghi ngút bốc lên cao cùng mùi thơm dễ chịu.

“Cảm ơn cô nhé, Clara.” Cô gái trẻ nở nụ cười, ngay khoảng khắc này, cơn gió mạnh thổi các mảnh lá cây xanh lên cao, chúng bay loạn trên không trung hòa cùng sắc đẹp của loài hoa hồng đỏ rực, nụ cười của cô gái trẻ dường như trở thành tâm điểm của thế giới xung quanh hai người.

Clara ngây ngẩn một vài giây, sau đó cô nhẹ nhàng gật đầu và đặt khay trà lên bàn, cô tiếp tục bận rộn rót một chén trà ra tách.

“Mời tiểu thư dùng.” Clara đưa tách trà tới gần cô gái trẻ.

Cô gái trẻ nhận tách trà và đưa lên đôi môi, mùi hương của trà thơm phức tràn ngập không gian, cô gái uống một hớp trà với một tâm trạng vui vẻ, thoải mái, sau đó cô đặt tách trà xuống cái bàn gỗ và ngồi nhìn nơi xa xôi vô định, cảnh vật vẫn tường hòa và đầm ấm như vậy.

“Tiểu thư, cô nên trở vào căn phòng để nghỉ mệt.” Clara thấp giọng nói.

Cô gái trẻ chậm rãi lắc đầu: “Tôi rất thích bầu không khí ở đây, nó rất yên tĩnh.”

“Tôi hiểu điều đó, nhưng cô đã mất rất nhiều sức sau khi hoàn thành việc đó, hãy nghỉ ngơi sớm.” Clara vẫn tiếp tục khuyên nhủ.

“Clara, họ gọi nơi này là gì?” Cô gái trẻ đột ngột lên tiếng hỏi.

Clara suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Họ gọi đây là Khu Vườn Địa Đàng.”

“Một cái tên thật tốt, nó ẩn chứa rất nhiều hi vọng của mọi người, họ gửi gắm vào đây một trái tim chân thành.” Cô gái trẻ nhẹ giọng nói, vài giây sau, như cô nhận ra hành động của mình là quá khó hiểu, thế nên cô gái trẻ cười nói.

“Được rồi, tôi sẽ vào nghỉ ngơi, nếu không có sức mạnh thì nơi này cũng sẽ bị hủy diệt trong chốc lát.”

“Tiểu thư có thể nghĩ đến điều đó là chuyện tốt, tuy nhiên, nếu như không có sức mạnh, tôi vẫn cho là nơi này sẽ yên bình, không một vật dơ bẩn gì có thể chạm vào tiểu thư nếu tôi còn đứng ở đây.” Clara điềm tĩnh nói.

“Thôi được rồi, tôi chỉ nghĩ vu vơ mà thôi.” Cô gái trẻ cười lắc đầu.

“Tôi sẽ phát triển nơi này cho thật tốt để có thể đạt được sức mạnh giúp tôi tìm tới cha và mẹ.”

“Tôi nhất định sẽ tìm thấy họ, Kane đã hứa với tôi như thế.”

Giọng nói van vãng ở trong không gian của khu vườn hoa cho đến khi cô gái trẻ cùng Clara bước vào trong cung điện, hoa hồng vẫn tiếp tục khoe sắc màu thanh cao của chúng, ngọn gió vẫn tiếp tục thổi về nơi phương xa nào đó.

Và Erica, cô gái mang trên mình nhiều đau khổ vẫn tiếp tục phấn đấu cho mục tiêu của riêng cô bên cạnh hai người bạn mà cô tin tưởng nhất.

Khu Vườn Địa Đàng! Một nơi chiếm trọn hàng chục trang giấy ở cuốn sách lịch sử nhân loại trên Hành Tinh Gaia, tiếng tăm của nó vẫn vang vọng dưới một người dẫn đầu có tên Nữ Thần Cứu Thế cho tới khi nền văn minh bị dập tắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.