Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 7: Muội Muội Là Nam Hài Tử 7




Tôi càng nghĩ thì càng thấy khó hiểu.

Những con ma xung quanh đây đều chết rất thê thảm, cách ăn mặc của họ cũng không giống với người hiện đại, hơn nữa phía trước mặt đây chính là thôn Sáu Công Nông mà. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Cho dù đây là một giấc mơ do năng lực đặc biệt hay chỉ là một giấc mơ bình thường thì đều không do tôi điều khiển.

Cái hồn trong cơ thể này của tôi đang rất sợ hãi, tim đập loạn xạ, tôi cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác không thoải mái đó. Không biết là do anh ta đã bị doạ cho sợ chết khiếp hay là quá nhát gan, cho dù trong lòng đang rất sợ hãi nhưng anh ta vẫn khép nép đứng giữa một đám ma quỷ đó.

Những con ma ở phía trước bắt đầu di chuyển, những con ma ở phía sau cũng bắt đầu bước theo đám ma quỷ phía trước.

Bước chân của đám ma quỷ này khá hỗn loạn. So với đám ma quỷ Tiền Chung thì bước chân của những con ma này cứng đơ và chậm rãi hơn. Nhưng cho dù chậm cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn là đang tiến về phía trước.

Tôi không thể điều khiển được cơ thể này, cái hồn trong cơ thể này vẫn chưa chịu di chuyển, tôi cũng chỉ đành bất lực.

Những con ma đi ở phía sau đẩy cơ thể này, có một vật gì đó cứng ngắc và lạnh băng chạm vào người tôi.

Tôi cảm thấy rợn người như có một dòng điện từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não.

Cái hồn này cũng không ngốc lắm, gặp phải tình cảnh ấy cũng không có chạy loạn mà học theo cách đi của những con ma kia, bước từng bước về phía trước.

Nguyên nhân tử vong của những con ma này đều không giống nhau, vì vậy mà tốc độ đi của chúng cũng không giống nhau, lâu lâu lại sẽ xảy ra tình trạng va vào nhau, cơ thể khẽ lắc lư. Trông họ giống như những người máy quét rác, sau khi va chạm sẽ bị lệch hướng di chuyển, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Vì vậy mà biểu hiện của “tôi” lúc này cũng không tính là kì dị lắm.

Cái thứ chạm vào người “tôi” lúc nãy đang tiến về phía trước.

Tròng mắt khẽ liếc nhìn qua phải liền dừng lại.

Tuy chỉ liếc nhìn qua có mấy giây thôi nhưng tôi vẫn nhìn rõ được cái thứ đó.

Cái thứ đó chắc chắn là một con ma, mặt bên trái, vai trái và cánh tay trái đều bị cắt lìa, để lộ những mảng thịt màu đỏ sẫm, nội tạng và cả xương nữa. Thứ đó bước ngang qua bên phải “tôi”, khoảng cách rất gần, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng miệng vết thương của con ma đó. Thậm chí tôi còn có thể thấy được trong một đống thịt là trái tim.

Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi biết được cái hồn trong cơ thể này cũng không ngốc lắm. Vì anh ta cho nên tôi mới cảm thấy được sự sợ hãi, nhưng nó vỗn dĩ cũng không phải là bản thân tôi sợ cho nên loại sợ hãi mà tôi cảm thấy này cũng không được coi là quá mãnh liệt. Ngược lại, cảm giác buồn nôn lại đến từ chính bản thân tôi.

Những con ma này đều chết rất thê thảm, bộ dạng của chúng máu me và kinh dị, tôi có chút không chịu nổi nữa rồi.

Cộng thêm việc “tôi” cố tình đi chậm lại để tuột lại ở phía sau, hoặc nói đúng hơn là để thoát khỏi đám ma quỷ này. Những con ma kia lần lượt vượt qua “tôi” tiến về phía trước, lâu lâu lại bị chúng đụng phải, điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn.

Tôi vốn cũng không phải là một người mắc bệnh sạch sẽ. Nhưng khi bản thân đứng giữa đám ma quỷ trông giống như zombie này thì tôi cảm thấy không có sự kích thích như lúc xem phim kinh dị về zombie.

Tôi chỉ đành cố gắng nghĩ gì đó khác để phân tán sự chú ý của mình. Tôi đang nghĩ xem khi nào giấc mơ này sẽ kết thúc, suy nghĩ xem “tôi” có thể thoát khỏi đám ma quỷ đó không, rồi lại suy nghĩ rốt cuộc “tôi” là ai.

Dù sao thì cơ thể này cũng không do tôi điều khiển, vậy thì tôi có thể chuyên tâm suy nghĩ tiếp những vấn đề này rồi.

Sau đó rất nhanh tôi đã hối hận.

“Tôi” quá sợ hãi dẫn đến cơ thể cứng đơ, không dám và cũng không thể hoạt động quá mạnh. Cả người “tôi” hoàn toàn cứng đơ, cổ cũng đơ luôn. Mồ hôi lạnh tuôn ra càng lúc càng nhiều, gió thổi qua liền lạnh đến phát run. Nhưng vì cả cơ thể cứng đơ nên cũng chỉ có các bộ phận trong cơ thể run lên, cơ bắp cũng không có phản ứng.

“Tôi” không có nhìn đường, cho nên không biết dưới chân vấp phải thứ gì đó, va chạm không mạnh lắm thế nhưng cả cơ thể lại bỗng chốc ngã về phía trước.

Trời đất bỗng chốc quay cuồng.

May mà “tôi” phản ứng nhanh, lúc té xuống thì theo bản năng đầu gối khuỵu xuống, đưa tay ra chống xuống, quỳ dưới đất.

Tôi có cảm giác được sự đau đớn, nhưng không phải rất đau, bởi vậy mà tôi phát hiện dưới ngực có một thứ gì đó đang từ phía sau lăn lên phía trước, lăn đến phía dưới mặt tôi.

Thứ đó là một cái đầu người.

Mặt của người đó hướng lên trên, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn cứng đơ như những con ma khác. Nhưng khuôn mặt này không đáng sợ bằng những con ma kia. Đầu người cũng khá nguyên vẹn, chỗ vết thương của cái đầu này cũng không có bị lộ ra, bị cơ thể “tôi” che lại nên cũng không thấy kinh dị, máu me lắm.

Nhưng bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một cái đầu người thì quả thật rất đáng sợ, cú vấp té lúc nãy cũng là chuyện ngoài ý muốn.

Vì vậy, trong dự kiến “tôi” đã thét lên.

Cả người linh hoạt hẳn ra, tay chống xuống đất, sau đó lại quỳ thẳng người lên, hai bên chân có chút tê do lúc nãy khuỵu xuống đất quá mạnh, vì vậy mà không đứng dậy nổi, ngồi xổm xuống đất.

Hình như tiếng thét đó còn bị vọng lại nhưng cũng không tính là vang lắm, vẫn không thể lấn át được tiếng bước chân hỗn loạn kia.

Nhưng khi những tiếng vọng đó tắt hẳn thì tiếng bước chân cũng ngừng luôn.

Tôi có thể cảm giác được màng nhĩ đang rất đau, phổi cũng đau, việc hô hấp bỗng trở nên khó khăn, tim cũng như muốn vỡ tung ra luôn.

Nhưng so với cảm giác đau đớn này thì việc những tiếng bước chân ấy bỗng ngừng lại càng khiến tôi lo lắng hơn.

Lúc này tôi chỉ còn nghe được nhịp tim và tiếng hít thở của cơ thể này thôi.

Tiếng bước chân ngừng hẳn.

Tôi có thể nhìn thấy những con ma khác đều chợt đứng khựng lại hết, không hề tiếp tục tiến về phía trước nữa.

Những con ma kia đứng sát vào nhau.

Cơ thể này đang cố tình kéo dài khoảng cách với những con ma khác nên cú vấp ngã lúc nãy sẽ không va phải những con ma ở phía trước, nhưng khoảng cách giữa cơ thể này với những con ma ở phía sau lại khá gần nhau.

Lúc này, đằng sau lưng lại gần hai thứ lạnh như băng, không cần phải quay đầu, thậm chí là không cần phải đoán mò nữa, tôi cũng biết được thứ lạnh như băng kia là chân của một con ma nào đó.

Trên đầu xuất hiện thêm một cái bóng.

Đồng thời, hai con mắt của cái đầu người còn đang nằm trên đất đó bỗng nhúc nhích, con mắt di động lên trên hốc mắt, giống như là đang nhìn thẳng vào “tôi” vậy.

Cái hồn kia bị doạ cho sợ chết khiếp, anh ta đã không còn màng đến những chuyện khác, định đứng dậy bỏ chạy. Anh ta không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa, quay người lại, thế nhưng khi quay lại thì lại nhìn thấy hai cái chân.

Động tác chạy trốn bỗng khựng lại. Anh ta khẽ ngẩng đầu lên.

Con ma có cái lỗ thủng to ngay giữa ngực đang khẽ cúi thấp người và đang nhìn về phía “tôi“.

Đừng nói chi đến cái hồn kia, ngay cả tôi đây cũng bị doạ sợ.

Lúc này bỗng vang lên những tiếng bước chân đều đặn.

“Tôi” khẽ lùi về phía sau vài bước, đưa mắt nhìn xung quanh.

Những con ma đó đồng loạt nhìn về phía “tôi“.

Đùng!

Tiếng bước chân đều đặn đó giống như tiếng trống vậy, mặt đất như đang rung chuyển bởi tiếng bước chân ấy.

Những con ma kia như đang bước đều từng bước trong tim “tôi” vậy.

Những con ma kia đều đưa tay về phía “tôi”, xung quanh đều thấy có tay đưa ra cả, thậm chí những bàn tay ấy còn che khuất tầm nhìn của “tôi” nữa.

Khi một ngón tay của con ma nào đó chạm vào da “tôi”, có một luồng hơi lạnh xông thẳng lên não, nhờ vậy mà “tôi” giật mình tỉnh giấc.

Đúng vậy, người bị giật mình tỉnh dậy là “tôi“.

Rầm!

Lúc này bỗng vang lên một tiếng động lớn, cảnh vật xung quanh quay cuồng, đảo lộn. Tôi bỗng nhìn thấy cái trần nhà màu trắng và một cái đèn trần hình vuông.

Nhà tôi chắc chắn không có loại đèn trần hình vuông này. Vả lại lúc nãy tôi đang ngủ ở trong phòng mà, đèn đều đã được tắt hết rồi, người cũng đã nằm trên giường. Còn bây giờ, tuy là tôi vẫn chưa thể cử động được nhưng tôi có thể biết được cảm giác của người này, phía sau lưng đang dựa vào thứ gì đó, hai chân bắt chéo, phía dưới có thứ gì đó như cây gỗ. Tôi đoán đây là cái ghế.

Đến lúc này thì tôi có thể chắc chắn một điều rằng, tôi đang trong mộng cảnh, không phải nằm mơ. Hoặc nói đúng hơn là mộng trong mộng.

Người mà tôi đang bám theo lúc nãy đã nằm mơ thấy ác mộng, bây giờ bị doạ cho tỉnh giấc. Cái ghế mà anh ta đang ngồi ngã ngửa, người cũng ngã theo.

Bị té tuy rất đau nhưng tôi biết chắc anh ta đang thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vì anh ta đã thoát khỏi cơn ác mộng đó.

Nhưng tôi lại không thể thả lỏng được.

Vì tôi vẫn không có cách nào cử động.

Trước đây tôi chưa từng trải qua chuyện mộng trong mộng này, còn chuyện không thể cử động trong giấc mơ thì đã là chuyện của quá khứ rồi.

Tôi không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, chỉ đành đợi anh ta điều khiển cơ thể này thôi.

Lúc này anh ta bỗng nở một nụ cười tự giễu, sau đó hít thở sâu, rồi lại huýt sáo, đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó liền muốn ngồi dậy.

Hai chân đang bắt chéo nhau được thả ra, còn các cơ trên ngực vẫn căng chặt.

Tôi cảm thấy người này bị giấc mơ lúc nãy doạ đến mất khôn. Tư thế lúc này của anh ta là mông còn đang dính chặt vào ghế. Nếu muốn trực tiếp ngồi dậy, việc này là rất khó.

Anh ta quả nhiên muốn trực tiếp ngồi bật dậy, đầu gối của anh ta còn đang đặt trên ghế, động tác rất khó khăn. Anh ta còn đưa tay nắm lấy cái ghế.

Trong lúc anh ta đang cố gắng ngồi dậy thì tôi đưa mắt nhìn về phía màn hình vi tính. Màn hình vi tính rất to, trên màn hình hiện lên trang chủ của một trang xã hội nào đấy, phía góc dưới bên phải của màn hình hiển thị ngày tháng và giờ giấc, lúc này đang là ngày 7 tháng này, 11 giờ 45 phút tối.

Tôi bỗng sững người và chợt nhớ đến cái ngày mà trong khu nhà có rất nhiều người gặp phải ma.

Anh ta cuối cùng cũng đã ngồi dậy được rồi.

Dưới cái bàn đặt máy tính có một chỗ trống.

Chỗ đó có một bé gái đang ngồi co ro.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.