Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 63: Thần Tượng Là Mèo (25)




Ngày 17 tháng 9 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200209171642.mp3.

“Alô, chào cô Võ.”

“Chết rồi... Lại chết thêm hai người nữa rồi...”

“Cô đang nói đến những du khách nằm viện sao?”

“Đúng vậy... Lại chết thêm hai người nữa rồi... Máu lênh láng... Trên giường... Giống như tình trạng đột nhiên phun máu vậy... Phía dưới... Cô ấy... Hức hức...”

“Cô Võ, cô hãy bình tĩnh lại đã. Bên phía bệnh viện kiểm tra thi thể có phát hiện được gì không?”

“Tôi không biết... Tôi không biết nữa... Thật sự là quá kinh dị... Ban đầu cô ấy còn nằm trên giường, hai người chúng tôi đang nói chuyện với nhau, còn cố gắng khích lệ, an ủi nhau... Tôi có nói với cô ấy, các anh đang điều tra chuyện này, sau đó thì chỉ còn một mình tôi nói chuyện, cô ấy quay đầu nhìn sang hướng khác... Cô ấy đang khóc, cô ấy chỉ biết khóc... Tôi lại nói tiếp, nói được một lát... Tiếng khóc của cô ấy nhỏ dần nhỏ dần... Tôi còn tưởng tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn rồi, tôi có lên tiếng gọi cô ấy nhưng cô ấy không trả lời, sau đó không có nói gì thêm nữa... Một lúc sau tôi... Một lúc sau tôi có ngửi được mùi tanh của máu... Mùi tanh đó... Phù... Phù... Tôi nhìn thấy giường của cô ấy... Giường của cô ấy cũng... Còn có tiếng động... Tiếng động rất nhỏ... Vũng máu đó... Á...”

“Cô Võ, cô hãy bình tĩnh, hít thở sâu, nào, giờ hãy làm theo nhịp tôi đếm, hít thở sâu, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, cô cảm thấy tốt hơn chưa?”

“Phù... Phù... Cảm thấy tốt... tốt hơn rồi...”

“Bác sĩ có tiến hành kiểm tra cơ thể cô ấy không? Có phát hiện được gì không? Có phải là do đường tiết niệu bị thương nặng nên xuất huyết không?”

“Tôi không biết... Bây giờ bác sĩ cũng không chịu nói cho chúng tôi nghe... Bọn họ... Tôi có thể nhìn ra được rằng, bọn họ cũng đang rất sợ hãi... Nhưng họ cũng hết cách rồi... Cô ấy... Tôi có đi gọi bác sĩ, bác sĩ lật tấm chăn của cô ấy ra, phía dưới... Nửa thân dưới toàn là máu cả... Tôi cũng không biết máu tươi tuôn ra từ chỗ nào nữa... Mặt của cô ấy... Cô ấy trừng to mắt, sắc mặt trắng bệch... Cô ấy trừng to mắt... Tôi không biết... Tôi không biết nữa...”

“Cô Võ, cô có cần gọi bác sĩ hay y tá không? Tâm trạng kích động này không có lợi gì cho tình trạng bây giờ của cô cả. Nếu như cô không thể khống chế được, vậy thì hãy nhờ bác sĩ tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, cô Võ?”

“Tôi... Tôi không sao... Ực ực... Phù... Tôi sẽ ổn mà, sẽ bình tĩnh. Tôi biết... Tôi biết rằng tôi phải bình tĩnh... Tiếng động đó, hôm nay tôi gọi cho các anh chính là vì chuyện này.”

“Chị đã phát hiện được gì à?”

“Trong cơ thể tôi, tôi cảm giác được có thứ gì đó... Tôi cảm giác được rồi... Khi nghe tiếng máu chảy từ trong cơ thể cô ấy, chắc là tiếng chảy máu, tôi cảm giác được... Trong cơ thể tôi... Có thứ gì đó... Đang chui xuống...”

“Là thứ gì vậy? Ở vị trí nào trên người?”

“Ở bụng dưới, bàng quang, chắc là ở vị trí đó. Tôi cũng không biết đó là thứ gì nữa, nhưng nó... Chỉ cần cử động thì nó lại động đậy, giống như cảm giác quặn ruột vậy, nhưng mà là bàng quang... Trước đây chưa từng có cảm giác này. Tôi không dám chắc... tôi không dám chắc đây có phải là ảo giác không. Có thể là do tôi nghe thấy tiếng chảy máu nên muốn đi vệ sinh, sau đó... Tôi không dám chắc... Thông tin này có ích không? Có phải là thứ đó không?”

“Cô Võ, cô đừng gấp. Hiện giờ chúng tôi đã điều tra được người khả nghi rồi, đang tìm cậu ta. Chuyện này chắc chắn sẽ kết thúc. Xin chị hãy bình tĩnh cảm nhận tình trạng cơ thể của mình. Nếu như thật sự có gì đó bất thường thì hãy chụp X quang, để xem thử lần này có thể chụp được thứ đó không. Nhưng mà chị không được đồng ý phẫu thuật mổ bụng, cũng không được tiến hành nội soi. Chị hiểu ý tôi chứ?”

“Tôi, tôi hiểu rồi... Chỉ chụp X quang, không nội soi, tôi biết rồi... Nếu như bên trong có gì đó...”

“Đúng vậy. Cô phải nhớ kĩ, không được tiến hành nội soi.”

“Được...”

Ngày 17 tháng 9 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200209171924.mp3.

“Alô, chào cô Võ.”

“Cầu xin các anh, mau đến cứu tôi! Mau đến bệnh viện cứu tôi đi.”

“Cô Võ, cô bình tĩnh lại đã, bây giờ chúng tôi lập tức chạy đến bệnh viện. Hiện tại cô đang ở chỗ nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Chụp thấy rồi! Bác sĩ chụp X quang chụp thấy thứ đó rồi! Là một con sâu... Một con sâu! Rất dài... Đang ở trong bàng quang của tôi... Bọn họ muốn phẫu thuật cho tôi... Bọn họ muốn phẫu thuật lấy con sâu đó ra... Thuốc cũng không có tác dụng, bọn họ muốn làm phẫu thuật... Tôi trốn rồi... Tôi không biết... Tôi không biết đang ở đâu nữa...”

“Cô còn đang ở bệnh viện đúng không?”

“Đúng vậy... Còn đang ở bệnh viện... Ở chỗ cầu thang... Tôi không biết đang ở tầng mấy nữa... À, lầu bốn, tôi đang ở cầu thang lầu bốn! Tôi cầu xin các anh... Cầu xin các anh mau đến đây cứu tôi... Mau đến đây... Cứu tôi...”

“Cô đừng kích động, thông thường nếu như cô từ chối phẫu thuật thì bệnh viện cũng sẽ không ép buộc cô phẫu thuật đâu. Cô bình tĩnh lại.”

“Không đâu... Bọn họ đều điên hết rồi... Có một người cũng chụp X quang thấy được sâu trong bàng quang... Anh ta đưa tay định bắt con sâu ra, sau đó thì... Rất nhiều máu... Rất nhiều... Á... Á...”

“Cô Võ, cô sao vậy?”

“Đang... Đang chảy máu... Tôi đang... Tôi đang chảy máu... Á... Á... Tôi đang chảy máu...”

Xoạt xoạt xoạt xoạt...

“Tôi đang chảy máu... Chỗ đó... Á... Tôi nhìn thấy rồi...”

“Cô Võ? Cô Võ, cô bình tĩnh lại đã. Bây giờ cô hãy đi tìm bác sĩ, phải tiến hành cầm máu trước đã. Cô Võ? Võ Văn Phương!”

“Tôi thấy rồi... Con sâu... Chạy ra rồi... Nó... Bò ra rồi...”

Xạt xạt... Xạt xạt... Phịch...

Ngày 17 tháng 9 năm 2002, chạy đến bệnh viện thì hay tin người uỷ thác đã tử vong do mất máu quá nhiều. Ở hiện trường không phát hiện con sâu nào cả. Lấy mẫu máu ở hiện trường mã số 01520020917. Đính kèm: ba tấm ảnh chụp hiện trường.

Mã số ảnh 015200209171: Ở chỗ cầu thang ánh đèn mờ ảo, có một người con gái mặc đồ bệnh viện đang nằm ở chỗ các bậc thang, hai tay hai chân dang rộng, đầu thì quẹo sang một bên, nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch. Quần của cô ấy bị cởi ra và bị xé rách, vùng giữa hai chân có máu chảy ra, máu tươi tuôn ra ào ạt như thác đổ, những bậc thang đều nhuốm đầy máu tươi.

Mã số ảnh 015200209172: Chụp cận cảnh vũng máu, trong vũng máu đã khô không phát hiện có dấu vết gì bất thường.

Mã số ảnh 015200209173: Chụp cận cảnh bộ phận tiết niệu. Bộ phận tiết niệu nhuốm đầy máu tươi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết thương do bị xé toạc từ bên trong cơ thể, da thịt bị lật ra xếp thành một vết thương hở hình tròn có quy tắc.

Ngày 18 tháng 9 năm 2002, phân tích mẫu máu số 01520020917, phát hiện trong mẫu máu có một chất kì lạ, tạm thời chưa thể phân tích được thành phần của chất đó.

Ngày 18 tháng 9 năm 2002, tìm được Trang Minh. Kèm file ghi âm 01520020918.wav.

“Cậu là Trang Minh, đúng không?”

“Anh là ai?”

“Tôi là phóng viên. Về vụ việc nhà hàng bị đóng cửa, tôi có thể phỏng vấn cậu một chút không?”

“Tôi không có gì để nói cả.”

“Vậy thì đành chịu thôi.”

Cạch... Rầm...

“Anh làm gì đó?”

Cạch! Rầm!

Rầm!

“Anh là ai vậy? Anh đang làm gì đó?”

“Thám tử tư, biết là đang làm gì rồi chứ. Người uỷ thác của tôi vừa mới qua đời vào ngày hôm qua. Còn bây giờ, thằng nhóc cậu tốt nhất hãy thành thật khai báo rốt cuộc cậu đã bỏ thứ gì vào trong thức ăn? Còn phải đưa luôn cả thuốc giải ra đây. Nếu không...”

“Anh làm vậy là sao chứ? Cảnh sát cũng đã điều tra rồi mà. Trang Minh cậu ta...”

“Cậu câm mồm lại cho tôi! Không biết thì đừng có nói bậy. Cậu...”

“Thằng nhóc họ Trang, chúng ta cũng không cần phải vòng vo nữa. Tôi biết cậu không phải người bình thường, tôi cũng không phải. Bây giờ tôi có thể thấy được âm khí trên người cậu. Gần đây chắc cậu đã giết không ít người rồi nhỉ?”

“Anh là ai? Làm sao có thể...”

“Nói thật, đối với tình trạng của cậu hiện giờ, chính là lúc tôi đối phó với cậu dễ dàng nhất. Người sống mà lại có âm khí nặng như thế, có nghĩa là người đó đã tạo không ít tội ác, tôi chỉ cần tùy tiện vung tay một cái, thì có thể khiến cho cậu ra đường bị xe đụng, tin hay không? Cái đoàn du lịch kia, một giờ trước còn có ba mươi bảy người sống, có bản lĩnh thì cậu cứ kéo theo họ chết đi. Đến lúc đó thì tôi sẽ giam cầm hồn phách của cậu, để cho họ từ từ chơi với cậu, chơi cho đến khi cậu hồn phi phách tan mới thôi, thế nào?”

“Không… anh, anh đừng có nói đùa, anh làm sao có thể…”

Tạch...

“Này, anh dán cái gì lên trán Trang Minh vậy?”

“Á... Á... Á... Á... Đừng có qua đây... Đừng có qua đây... Á... Á... Á... Á...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.