Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 55: Thần Tượng Là Mèo 17




Từ sau lần đó, Điền Dịch Phàm lại trở về trạng thái vô hồn như tượng. Cậu bé nằm bất động dưới đáy ao, như người mất hồn, hít thở thoi thóp.

Yêu Quái Bèo vây quanh cậu bé, cho dù là đã kêu lên bao nhiêu tiếng “YiYi” thì cậu bé cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Chớp mắt đã đến ngày xả nước ao. Phía trên rất ồn ào náo nhiệt, nhưng đó là sự ồn ào có tổ chức. Tiếng ồn ào thường ngày của công viên đã không còn, âm thanh ồn ào có tổ chức này truyền tới dưới nước rõ mồn một.

Đám Yêu Quái Bèo lũ lượt ngẩng đầu lên, tiếng kêu trở nên hỗn loạn nhốn nháo, giống như một bầy ruồi kêu ong ong loạn xạ.

Có lẽ đây chính là âm thanh mà hôm đó Cổ Mạch nghe được.

Ống nước của máy bơm nước được cắm xuống ao, bắt đầu tiến hành xả nước.

Yêu Quái Bèo cử động, đứng thẳng lên, đi về phía ống nước. Chúng vây quanh ống nước, cùng nhau đưa tay ra nắm chặt lấy ống nước trước mặt, còn có Yêu Quái Bèo dùng thân mình chặn miệng ống nước lại. Tiếng kêu của chúng vẫn không dừng lại, hơn nữa còn vang vọng inh ỏi hơn trước nữa.

Máy bơm nhanh chóng bị tắt.

Tôi nhìn thấy động tác thành thục của chúng, liền nhớ tới những lời mà giám đốc công viên từng nói. Ông ấy nói vị giám đốc trước cũng từng nghĩ tới việc dọn ao, nhưng đều thất bại. Tôi đi theo hồn ma của Điền Dịch Phàm ở đây 7 năm, nhưng không biết có phải do thời gian trong giấc mơ bị tua nhanh hay không mà tôi lại không thấy công viên tiến hành vệ sinh lần nào. Có lẽ ngoại trừ việc thời gian bị tua nhanh ra thì giấc mơ cũng bỏ qua mất một vài nội dung nào đó.

Nghĩ tới đây thì ống nước cũng đã bị rút lên, người bên trên bắt đầu dùng vợt vớt bèo.

Yêu Quái Bèo đã bơi lên trên, đưa tay ra nắm lấy cán vợt. Tôi không biết sức chúng mạnh tới đâu, cơ thể nặng bao nhiêu, chỉ nhìn vào cơ thể hình tròn và những hành động trong 7 năm nay của chúng, thì có lẽ đây không phải là loài yêu quái ghê gớm gì cả. Nhưng chúng nhân lúc mọi người lơ là liền rút bớt một cây vợt, hơn nữa còn thành công một cách dễ dàng.

Cây vợt rơi xuống nước, tiếng nói trên bờ vang to, có chút hỗn loạn.

“Dịch Dịch!” Một tiếng kêu lớn, ngay sau đó là tiếng rơi xuống nước “tõm”.

Yêu Quái Bèo đồng loạt quay đầu, nhìn về phía người vừa mới nhảy xuống nước.

Tôi căng thẳng, thấy Yêu Quái Bèo cũng gọi theo “YiYi”. Đồng thời nhanh chóng tiến lại gần Điền Minh Xuân. Điền Minh Xuân không hề hay biết gì về mối nguy hiểm rình rập dưới nước, vừa bơi tới bên cạnh đám bèo tấm liền bị Yêu Quái Bèo bắt lấy.

Tôi đang định đi giải cứu thì phát hiện sau khi Yêu Quái Bèo bắt được Điền Minh Xuân, thì vẫn tiếp tục kêu “YiYi”. Bơi về phía Điền Dịch Phàm đang ngồi đơ ra dưới đáy ao.

Lúc này Điền Dịch Phàm cũng cảm nhận được sự thay đổi, ngẩng đầu nhìn Điền Minh Xuân đang bị Yêu Quái Bèo bắt kia, đột nhiên vẻ mặt đầy kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, bật dậy, lao nhanh về phía Điền Minh Xuân.

Điền Minh Xuân đột nhiên bị kéo xuống nước, nên tình hình không tốt lắm. Anh ta không giãy giụa, nhưng nín thở nhìn xung quanh tìm kiếm. Trông vẻ mặt của Điền Minh Xuân không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn đầy vẻ mong đợi.

Điền Dịch Phàm vội vàng bơi tới bên cạnh Điền Minh Xuân, nghe đám Yêu Quái Bèo kia không ngừng kêu “YiYi”, “YiYi”, nhìn bộ dạng chúng đẩy Điền Minh Xuân tới trước mặt mình giống như dâng vật báu, nhất thời không có phản ứng gì.

Lúc này Điền Minh Xuân đã đến giới hạn. Anh ta không thể ở mãi dưới nước giống như Điền Dịch Phàm hay đám Yêu Quái Bèo kia được.

Vì Điền Xuân Minh đang bị đám Yêu Quái Bèo bao vây xung quanh nên người nhảy xuống cứu hộ không nhìn thấy, cứ ra sức lặn ngụp, bơi qua bơi lại liên tục.

Điền Minh Xuân há miệng, thổi ra một chùm bong bóng nước, cơ thể đã mềm nhũn ra.

Điền Dịch Phàm tâm trạng đang giằng co phức tạp, sau khi nhìn thấy sự bất thường của Điền Minh Xuân liền bừng tỉnh.

“Cha ơi!” Điền Dịch Phàm ôm lấy Điền Minh Xuân, đoạt lấy anh ta từ trong tay Yêu Quái Bèo.

Cơ thể nhỏ bé của cậu không đỡ nổi, nên thoáng chốc bị Điền Minh Xuân kéo theo chìm xuống dưới.

Yêu Quái Bèo vội đưa tay ra kéo hai cha con họ lại.

Điền Dịch Phàm dùng hết sức lực đẩy Điền Minh Xuân lên trên mặt nước.

Yêu Quái Bèo không biết phải làm sao, hoang mang liên tục kêu “YiYi”, nhưng vẫn giúp Điền Dịch Phàm đẩy Điền Minh Xuân lên mặt nước.

Điền Minh Xuân mở to mắt, cuối cùng vào lúc này cũng nhìn thấy Điền Dịch Phàm, vừa há miệng đijnh kêu lên thì bị nước tràn vào.

Điền Dịch Phàm đưa tay ra xa, duy trì tư thế đẩy lên, khoảng cách giữa hai cha con không ngừng bị nới xa.

Điền Minh Xuân được người cứu hộ nắm lấy, Điền Dịch Phàm và đám Yêu Quái Bèo cùng nhau lặn xuống dưới.

“Cha ơi…” Điền Dịch Phàm há miệng, lẩm bẩm nói gì đó nhưng không thành tiếng.

“YiYi… YiYi…” Đám Yêu Quái Bèo vây quanh Điền Dịch Phàm

Điền Dịch Phàm không khóc, chỉ là ngồi thất thần nhìn ánh nắng chiếu rọi trên mặt nước.

Khoảnh khắc đó, tâm trạng cậu bé lại rất tĩnh lặng.

“Tớ… đã chết rồi…” Điền Dịch Phàm nói thầm một mình, “Chết rồi... Tớ nên đi tới một nơi rất xa…”

“YiYi… YiYi…”

Bóng dáng Điền Dịch Phàm bắt đầu mờ nhạt dần.

Tôi vô cùng kinh ngạc, không ngờ Điền Dịch Phàm lại đột nhiên biến mất,

Điền Dịch Phàm thì thầm: “Tớ phải đi gặp ông nội, bà nội rồi, không thể đi gặp cha mẹ nữa, cha mẹ không thể tới nơi đó được...”

“YiYi… YiYi…”

Sau cùng, Điền Dịch Phàm nhìn sang đám Yêu Quái Bèo xung quanh nói: “Tớ phải đi rồi. Tạm biệt.”

“YiYi… YiYi…”

Điền Dịch Phàm biến mất hoàn toàn trong tiếng kêu của Yêu Quái Bèo.

Tôi tỉnh giấc, bên ngoài trời đã sáng.

Điền Dịch Phàm đã đi đầu thai rồi sao? Sau khi nhìn thấy cha mình suýt chết thì cuối cùng cậu bé cũng đã chịu buông bỏ chấp niệm, đi đầu thai sao?

Điền Minh Xuân chưa chắc biết được điều này.

Không biết, vậy thì biết đâu anh ta sẽ tiếp tụp nhảy xuống ao tìm kiếm.

Tôi nằm ngây ra trên giường một lúc mới dậy.

Đến văn phòng, nghe thấy Trần Hiểu Khâu nói về sự thay đổi của bên chỗ ao nước.

“Phát hiện từ lúc sáng, bèo tấm đột nhiên phủ đầy mặt ao, nhiều đến nỗi tràn cả ra ngoài. Chú tôi đã tới hiện trường rồi. Bây giờ có thể đã đốt rồi.” Trần Hiểu Khâu nói.

Tôi chưa kịp định thần lại, “Sao cơ?”

Trần Hiểu Khâu mở điện thoại ra, đưa cho tôi xem một đoạn video, đang chiếu tới cảnh bèo tấm phủ đầy mặt ao. Vốn dĩ mặt nước cách bờ khoảng 20cm, hiện giờ đã bị lấp đầy.

Video đã ngừng phát. Có người dùng thanh tre đâm sâu xuống đáy ao khuấy khuấy, phát hiện bên dưới đều là bèo tấm. Dường như nước ao đã bị lá bèo hút hết rồi, không nhìn thấy đâu nữa cả.

Với tình hình này quả thực là có thể đổ dầu đốt được rồi.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng bèo tấm là yêu quái, nhưng sau khi giấc mơ kết thúc, tôi không còn ác cảm đối với đám sinh vật gần như là không có não này nữa. Cho nên nếu như là cứ để như thế không quan tâm tới, thì rõ ràng là tôi không làm được.

Tôi thở dài.

Bốn người kia thấy tôi im lặng, liền tới hỏi han.

“Anh Kỳ, tối qua anh thất bại rồi sao?” Tý Còi dè dặt.

E là bọn họ đều nghĩ như vậy, mới sáng ra đã quan sát sắc mặt của tôi, không ai dám nhắc tới chuyện này.

Tôi lắc đầu, “Thành công rồi, nhưng nội dung không mấy vui vẻ.”

Tôi không có tài ăn nói, trình độ kể chuyện cũng ở mức bình thường, nhưng ngữ điệu rất phù hợp với không khí của câu chuyện, đây cũng là cảm giác chân thực nhất của tôi sau khi trải qua chuyện này.

Quách Ngọc Khiết nghe xong thì mắt đã đỏ ửng lên, liên tục lau khóe mắt.

Hai anh thanh niên như Tí Còi và Gã Béo cũng giống như tôi, vô cùng buồn bã.

“Nói vậy có nghĩa là dưới đó có thể vẫn còn hai bộ xương người chết nữa sao?” Sau khi im lặng nghe xong một lúc, Trần Hiều Khâu nói ra suy nghĩ của mình.

“Em không có tình cảm sao hả?” Tí Còi thấy kinh ngạc.

Đây không phải là lời châm chọc, mà là kinh ngạc thật sự.

“Hàng năm trên thế giới đều xảy ra chuyện trẻ em chết đuối như vậy. Có thể không phải ai cũng nằm dưới nước 7 năm, nhưng đứa trẻ nào cũng đáng thương cả. Việc tội nghiệp họ không có ý nghĩa gì, mọi chuyện vẫn như cũ, vẫn có trẻ em nghịch ngợm, vẫn có những bậc cha mẹ thiếu sự giáo dục với con cái, vẫn có những công trình công cộng thiếu những biện pháp phòng hộ hợp lý. Riêng vai diễn của ma nữ trong câu chuyện này thì có thể xem là ngoài ý muốn.” Trần Hiểu Khâu nói một cách bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.