Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 50: Thần Tượng Là Mèo 12




“Công viên đã nuôi gì ở đó?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Đã cho người đi dò hỏi rồi.” Trần Dật Hàm dựa lưng ra sau ghế, đưa mắt nhìn Cổ Mạch.

Cổ Mạch làm ra vẻ vô tội, “Tôi thật sự chỉ nghe được nhiêu đó thôi. Âm thanh đó, tôi chắc chắn không phải là tiếng kêu của động vật.”

“Không phải tiếng kêu động vật thì là gì?” Trần Dật Hàm hỏi.

“Sao tôi biết được?” Cổ Mạch lấy làm khó chịu, lát sau thì thấp giọng nói “Có thể là giống như tôi nói trước đó, con vẹt học nói.”

“Con vẹt? Trong ao nước sao?” Gã Béo kinh ngạc.

“Chỉ là ví dụ thôi. Không nhất thiết chỉ có vẹt mới học nói mà.” Cổ Mạch nói một cách khinh bỉ.

“Ý của anh là thứ đó học phát âm từ YiYi. Vốn dĩ nó không biết nói?” Trần Dật Hàm đã hiểu ý của Cổ Mạch.

“Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Nhưng thật ra cứ đoán già đoán non như vậy cũng không có ích gì. Hoặc là thằng nhóc này cứ tiếp tục mơ về chuyện của đứa bé, hoặc là dứt khoác đốt đám bèo tấm kia đi rồi đốt cạn nước trong ao thử xem sao.” Cổ Mạch nói.

“Đốt cạn nước trong ao á?” Trần Dật Hàm nhướng mày.

Đây không phải là câu nghi vấn mà là sự châm biếm của Trần Dật Hàm.

Cổ Mạch phẩy tay, “Chuyện này không nằm trong chuyên ngành của tôi, tôi chỉ phán đoán theo tình hình thực tế thôi.”

Tôi nghe mà suýt chút nữa bị không khí làm cho sặc luôn. Cổ Mạch dám nói thật luôn cơ đấy, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Trần Dật Hàm. Không biết là anh ta gan to hay là dây thần kinh bự hay là da mặt dày? Có lẽ là có cả ba, hơn nữa còn ở cấp độ cao nhất.

Trần Dật Hàm không tức giận mà lờ đi những lời này của Cổ Mạch, quay sang nói với tôi: “Chuyện phong tỏa chỉ có thể duy trì được khoảng một tuần, tốt nhất cậu nên giải quyết trong vòng một tuần.”

Tôi không có gan như Cổ Mạch, nói một cách bất đắc dĩ: “Giấc mơ của tôi không phải do tôi kiểm soát, mơ thấy gì, khi nào mơ, tôi không nắm chắc được.”

“Tôi nhớ là cậu từng kiểm soát được mà.” Trần Dật Hàm nói.

Tôi đơ người ra.

Không chỉ tôi, mà những người khác cũng đơ ra.

“Tôi không làm được.” Tôi nói một cách thờ ơ, trong lòng thầm nghĩ chắc Trần Dật Hàm nhớ nhầm rồi. Nhưng Trần Dật Hàm lại mang tới cho người ta cảm giác anh ta là một người thông minh tài trí không thể mắc phải sai lầm cơ bản này được.

Quả nhiên Trần Dật Hàm không nhớ nhầm, anh ta nói một cách rành mạch: “Lúc cậu cứu em gái cậu ở trường trung học số 18, đột nhiên đi vào trạng thái trong giấc mơ, phân thân tới bên cạnh Khương Vĩnh Ninh, giải quyết chuyện kia.”

Tôi lại một lần nữa đơ ra tại chỗ.

Trần Dật Hàm nói không sai, lần đó tôi chủ động đi vào trạng thái ở trong mơ. Khi đó tôi gấp quá, để cứu em gái, trong đầu chỉ nghĩ tới việc giải quyết Trương Tuyết, giải quyết Tần Di Quyên, sau đó trong chớp mắt đã chìm vào trong giấc mơ.

Sự việc trôi qua, tôi biết em gái đã bình an vô sự, nên chỉ thấy vui mừng.

Chuyện đi vào trong giấc mơ lần ấy, tôi không hề suy nghĩ nhiều. Khi đó tôi không có hứng thú với năng lực của mình. Có thể cứu được em gái thì tôi đã mãn nguyện rồi.

Có thể đi vào trong giấc mơ là bởi vì sự tập trung và liều mạng lúc đó sao?

Tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn có chút băn khoăn do dự.

Nếu tôi có thể chủ động đi vào trong giấc mơ, đó đương nhiên là một tin tốt, nhưng cho đến giờ, lần thành công duy nhất đó là vì em gái tôi. Nếu như là vì người khác, tôi có thể dấy lên lòng quyết tâm và dũng khí đó hay không? Ngay cả tôi cũng thấy không thể, chí ít là không thể vì một Điền Dịch Phàm xa lạ. Tôi chỉ là có lòng cảm thông với cậu bé ấy thôi, trong giấc mơ lần nước, bất chấp nguy hiểm đi cứu nó là bởi vì khi đó tình hình cấp bách. Cho dù là nằm trên giường hay là đứng bên bờ ao, tôi cũng không cảm thấy mình có thể làm được chuyện giống vậy lần nữa.

“Cậu có lẽ nên thử một chút.” Lời lẽ của Trần Dật Hàm cũng không phải là rất nghiêm khắc, giọng điệu cũng điềm tĩnh, nhưng tôi lại có cảm giác áp lực cứ như có người đang đè lên vai tôi vậy.

“Tôi sẽ thử một chút.” Tôi chỉ có thể nói vậy, không có chút khí thế nào.

Sau khi trở về, trong lòng tôi luôn cảm thấy bất an.

Cổ Mạch lại yên tĩnh khác thường, được thả xuống ở cổng khách sạn, cứ đi luôn không chào hỏi tiếng nào. Mấy người chúng tôi trở về văn phòng, Tí Còi và Quách Ngọc Khiết hỏi liên tục không ngớt, tất cả đều do Trần Hiểu Khâu và Gã Béo trả lời.

Tôi tiếp tục duy trì trạng thái thẫn thờ bất an.

Sau khi về nhà, người trong nhà đều phát hiện được sự khác thường của tôi.

“Anh, anh sao thế? Lẽ nào khu đó lại bể ống nước nữa sao?” Em gái nói đùa.

Tôi nhìn nụ cười ngọt ngào của em gái, trong lòng không biết tại sao lại nghẹn lại, cảm thấy có chút chua xót.

“Anh, anh không sao chứ?” Có lẽ em gái bị biểu cảm của tôi làm cho sợ.

Tôi lắc đầu, “Chỉ hơi buồn một chút thôi. Trong khu nhà có một người dân nhập viện, e là không qua khỏi…” Tôi dùng chuyện của Chủ nhiệm Chu để ứng phó cho qua chuyện. Chuyện của Chủ nhiệm Chu khiến tôi rất buồn, nhưng không có cảm giác mãnh liệt như chuyện này.

Tôi đã nghe được không ít hồ sơ của Thanh Diệp. Giọng nói của những đương sự trong đó có sự sợ hãi, có lo lắng, có đau khổ, có bi thương... Nhưng tất cả đều không mang tới cho tôi sự rung động lớn như tiếng hô hoán của Điền Minh Xuân hôm nay. Thật ra, lúc đó nghe tiếng hét của Điền Minh Xuân, nhìn thấy biểu hiện không bình thường của anh ta, tôi cũng không xúc động mấy, mọi tâm tư đều đặt vào ao nước. Nhưng sau khi nghe Trần Dật Hàm nói, tôi nghĩ tới em gái tôi, nghĩ tới sự việc nguy hiểm ở trường trung học số 18, thì bỗng dưng bắt đầu suy xét lại.

Em gái đã thoát khỏi nguy hiểm, con ma lợi hại như Tiêu Thiên Tứ mà chúng tôi đều có thể đối phó được, mặc dù đều có hoảng sợ nhưng không hề nguy hiểm, tôi đã quá buông lỏng rồi.

Lúc này nghĩ tới em gái, tôi thật lòng mong muốn bản thân mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn, có thể kiểm soát được giấc mơ. Cho dù không mạnh như Diệp Thanh, có thể một đấm đánh chết ma quỷ, nhưng ít ra cũng có thể làm được giống như lần trước, bảo vệ tốt em gái. Chỉ vì điều này, thì tôi cũng không thể cứ tiếp tục sống không có chí cầu tiến như vậy được nữa, tôi nên thử một chút, thử khống chế giấc mơ của mình.

Cổ Mạch nói tùy duyên, thuận theo tự nhiên, vốn dĩ tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi nghĩ chuyện quái dị gì đó, tôi hoàn toàn không am hiểu, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu tôi nên chết thì cũng đã chết rồi, nếu tôi không phải chết thì tôi chắc chắn có thể sống tiếp. Giờ Diệp Thanh đã biến thành hồn ma, và vẫn ở lại tới giờ, vậy thì chắc chắn sẽ có sự sắp xếp nào đó. Sự thật cũng chứng minh rõ ràng anh ta có để lại một tay, nói đúng hơn là để lại rất nhiều tay. Anh ta đã chọn tôi, cho dù là vì bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn tôi hay là tôi thật sự có tư chất thì anh ta cũng không bỏ bê không quan tâm được. Có Diệp Thanh ở đây, tôi có cảm giác được người chống lưng. Mặc dù tôi có lo lắng, có sợ hãi nhưng cũng có một chút vững lòng, vì thế trở nên lười nhác rề rà. Nhưng thực tế Diệp Thanh đã chết rồi, nếu như tôi gặp phải vấn đề không giải quyết được, thì anh ta cũng không thể lúc nào cũng đứng sau chỉ dẫn cho tôi.

Tôi thở ra một hơi mỉm cười với em gái đang lo lắng, rồi đưa mắt nhìn sang cha mẹ trên mặt cũng lộ rõ sự lo lắng: “Con không sao. Chỉ là bệnh tình của người mà trước kia con đến thăm bỗng nhiên xấu đi hơn, cho nên hơi buồn một chút mà thôi.”

“Sinh lão bệnh tử, điều này cũng rất bình thường mà.” Cha tôi khuyên một câu.

Mẹ lên tiếng nói: “Là bệnh gì vậy? Có cần gửi cho họ chút đồ gì không?

Tôi lắc đầu: “Tắc nghẽn mạch máu não. Người nhà của họ đều bận, văn phòng tụi con đã bàn bạc rồi, tụi con không tới đó làm phiền họ nữa.”

Chuyện này nói được vài câu, thì cả nhà đã ăn cơm xong cả.

Em gái về phòng học bài. Tôi giúp mẹ rửa bát, sau đó ngồi xem bộ phim luân lý gia đình cùng với cha mẹ một chút rồi đi đánh răng rửa mặt.

Biểu hiện bên ngoài của tôi chẳng khác gì bình thường, nhưng thật ra trong lòng lại khác.

Chiếc giường này là chiếc giường mà tôi đã ngủ cả bảy tám năm nay, chiếc chăn mới thay vào năm ngoái, hôm nay chắc đã được giặt sạch, nên sờ vào có cảm giác mềm mại dễ chịu.

Tư thế ngủ của tôi ngay ngắn hơn mọi khi, cơ thể duỗi thẳng, hai tay đặt hai bên.

Đầu đặt lên gối, nhưng không ngủ liền được. Tôi biết, cứ vậy thì hôm nay không thể nằm mơ được.

Tôi thả lỏng đầu óc, sau đó suy nghĩ về chuyện của Điền Dịch Phàm, nghĩ tới Điền Minh Xuân, nghĩ tới cái ao nước, dường như là đang cố chấp muốn nhớ lại giấc mơ lần trước, hồ sơ của Thanh Diệp, và những chuyện đã trải qua hôm nay.

Tôi không thể ngủ được, trong lòng lo lắng sốt ruột, nhưng càng sốt ruột thì lại càng không thể đi vào trong giấc mơ.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu rồi, ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, tốc độ nhớ lại cũng trở nên chậm chạp, hơn nữa thứ tự cũng bắt đầu lộn xộn, người và vật đan xen loạn xạ vào nhau.

Nhưng ao nước vẫn không có sự thay đổi gì, bèo tấm vẫn trôi nổi khắp mặt nước.

Tôi nghe thấy âm thanh rơi xuống nước, ý thức rời rạc, không biết đó là đoạn nào trong ký ức.

Bỗng nhiên có một cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi.

Khuôn mặt của em gái xuất hiện giữa đám bèo tấm trôi nổi trên mặt nước.

Tôi giật mình hoảng sợ, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một giây sau, không đợi tôi chạy đến cứu, ý thức có sự thay đổi.

Cảm giác mơ hồ, chậm chạp, hỗn loạn đó không còn nữa.

Thứ mà tôi nhìn thấy vẫn chỉ là ao nước, nhưng mà khoảng cách hơi xa, tầm nhìn hơi thấp.

“Dịch Dịch, cầm lấy tiền, con tự đi mua đi. Con biết mua không?” Tiếng của người phụ nữ thu hút sự chú ý của tôi.

Muốn không bị thu hút cũng không được, tầm nhìn của tôi tự động di chuyển, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.