Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 46: Thần Tượng Là Mèo 8




Giấc mơ dừng lại đột ngột, tôi tỉnh dậy, thì thấy trời đã sáng rồi.

Rõ ràng giấc mơ rất ngắn nhưng thời gian trong hiện thực đã trôi qua cả một đêm.

Tôi ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên nghĩ ra, nếu như con ma kéo đứa bé xuống nước là nhưng thi thể phụ nữ không có mặt trong hồ sơ “Khuôn mặt quỷ trong nước”, thì chuyện này có liên quan tới phòng nghiên cứu Thanh Diệp rồi, vậy có phải tôi cũng sẽ bị lôi vào trong chuyện này hay không?

Tôi cảm thấy hơi nhức đầu.

Chỉ số lượng của những con ma đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy phiền phức rồi. Huống hồ không biết mấy năm nay chúng đã kéo bao nhiêu người xuống nước nữa… Nếu đúng là chúng, thì e rằng mục đích chỉ sợ không đơn thuần là ma da bắt người thế mạng đâu. Còn mười mấy con ma để lộ ra cặp mắt mà tôi và Gã Béo nhìn thấy trong video tin tức cũng chắc chắn không phải là lũ ma nữ này. Bởi vì chúng có tóc.

Tôi nằm nghĩ ngợi tung tung, bởi vì hôm nay là cuối tuần nên cũng không cần phải vội vã dậy sớm.

Theo thói quen bình thường, ánh mắt tôi liếc nhìn điện thoại trước tiên.

Màn hình điện thoại tối đen phản chiếu khuôn mặt của tôi. Khuôn mặt vừa mới ngủ dậy đương nhiên không đẹp đẽ gì, cho dù là một anh chàng đẹp trai hay là đại mỹ nữ thì tôi tin chắc rằng họ ngủ qua một đêm thì mặt cũng biến dạng chút ít. Chỉ là khuôn mặt hơi phù lên, đổ dầu. Nhưng dù sao thì khuôn mặt này vẫn không đến nỗi kinh khủng, mắt mũi vẫn đâu vào đó, không có bất kỳ điều quái dị nào xảy ra.

Tôi trong chớp mắt liền nhìn chăm chú điện thoại, mở màn hình chậm hơn so với bình thường, lên mạng tìm kiếm những vụ tai nạn rớt xuống ao nước trong công viên Cây Xanh.

Hôm qua Trần Hiểu Khâu cũng đã tìm kiếm thử, xảy ra không ít chuyện, cũng không ít người chết. Nếu muốn ngược dòng điều tra thời gian trước đó, thì chắc cũng phải bắt đầu điều tra từ mấy năm trước. Bức ảnh phát trong tin tức cũng chưa chắc là hình ảnh của hiện trường xảy ra, thậm chí có một vài tấm tôi vừa nhìn thì có thể biết được không phải là ao nước của công viên Cây Xanh, cũng không biết người biên tập tin tức tìm ở đâu ra bức ảnh đó. Nội dung của những bản tin như vậy đương nhiên không có ích gì đối với tôi.

Tin tức gần đây nhất đó là tin tức trong bản tin của ngày hôm qua. Trong bản tin đều dùng biệt danh, gọi đứa bé là “Khang Khang”, điều này khiến tôi hơi khó hiểu, tôi không am hiểu về công việc trong giới báo chí, nhưng cũng biết có một số biệt danh là do nhà báo tự đặt ra, không có chút liên quan gì tới họ tên của đương sự. Nhưng vậy còn đỡ, chứ gặp phải những nhà báo vô trách nhiệm thì chỉ làm cho có, làm mờ cũng chỉ có một lớp mỏng dính, căn bản là không che đậy được gì cả. Còn cả khâu cắt ghép biên tập video bản tin nữa, họ không hề cắt bỏ đi phần những người được phỏng vấn xưng hô tên thật của một người nào đó, vậy thì việc lấy biệt danh cũng không có một chút tác dụng nào. So với cái biệt danh mà nhà báo viết ra thì tôi càng tin tưởng vào cái tên mà chính mình nghe được hơn. Cái tên mà tôi nghe được trong mơ hôm qua người cha gọi đứa trẻ là “YiYi”, nhưng tôi không thể xác định được, con ma nào là “YiYi”. Tôi nhìn thấy cả mười mấy con ma trong video bản tin, nhưng có quỷ mới biết ai trong số đó là “YiYi”.

Tôi muốn tìm “YiYi”, muốn xác định những hành động mà tôi làm trong giấc mơ tối qua có ảnh hưởng tới hiện thực hay không. Trong “quá khứ”, cha của “YiYi” chắc không thể biết được quá trình “YiYi” rơi xuống nước, sự nhúng tay của tôi mới khiến cho “YiYi” nổi phần đầu lên và được người ra phát hiện. Mặc dù không cứu thành công đứa trẻ đó, nhưng biết đâu được hiện thực cũng có thay đổi gì đó.

Chuyện này chỉ có thể nhờ Trần Hiểu Khâu đi tìm Trần Dật Hàm giúp đỡ điều tra xem thế nào.

Tôi không nằm trên giường nữa, mà đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Sau khi ăn sáng thì lên group chat kể cho họ nghe về chuyện trong giấc mơ, sau đó nhờ Trần Hiểu Khâu chuyển lời tới Trần Dật Hàm.

Dù gì cũng có liên quan tới Thanh Diệp, cho nên e rằng năm người chúng tôi chỉ sợ cũng không né được chuyện này, giống như chuyện của Tiêu Thiên Tứ lần trước.

Nói ra thì lần trước khi gặp được Tiêu Thiên Tứ cũng là do Gã Béo đề nghị đi bắn súng. Lần này phát hiện những con ma nữ đó cũng lại là do Gã Béo xem bản tin kia.

Trong lúc tôi còn đang nghĩ đến điều này thì Tí Còi đã nói ra câu như vậy, giống y đúc với suy nghĩ của tôi.

Sức thể hiện của những con chữ quả thật rất mạnh mẽ. Cho dù không nghe thấy tiếng của Tí Còi, nhưng xem một dãy dấu “……”, thì tôi cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Tí Còi lúc này.

Kéo xuống dưới, Gã Béo nhanh chóng trả lời bằng một dãy “……”.

Không biết Trần Hiểu Khâu có phải đã đi tìm Trần Dật Hàm rồi hay không mà không thấy có phản ứng gì cả.

Quách Ngọc Khiết trả lời ngay kế tiếp, không dùng dấu chấm câu nữa, mà đổi thành “!!!!!!”. Cô ấy còn nói một câu “Không chừng sau lần này thì năng lực của Gã Béo sẽ xuất hiện!”

Xét từ mức độ nào đó thì suy đoán này phù hợp với kịch bản, nhưng điều kiện trước hết là tất cả những điều này đều có một kịch bản được dựng sẵn nào đó.

“Duyên phận! Số mệnh!” Tí Còi nhắn bốn chữ, có mang chút giọng điệu của Cổ Mạch.

Duyên phận, số mệnh cũng được coi là những kịch bản dựng sẵn vậy. Tôi càng nghĩ càng cảm thấy lần này chắc chắn Gã Béo sẽ bị lôi vào chuyện này.

Gã Béo nhắn mấy biểu tượng cảm xúc kinh dị.

Tôi nhìn cũng thấy khó chịu, cứ cảm thấy nhưng khuôn mặt kinh dị kia sẽ biến dạng.

Trần Hiểu Khâu đã quay lại, “Em đã nói với chú của em rồi, chú ấy nói sẽ điều tra thử xem. Những cái chết do tại nạn như thế này, bên cục cảnh sát đều có ghi chép lại cả.”

Dù gì thì cũng là chết một cách bất thường, cảnh sát cần phải làm một giấy chứng tử, vậy thì chắc chắn bên cục cảnh sát cũng có ghi chép lại. Có lúc nếu như cần phải trục vớt thi thể, thì cũng sẽ có người phải báo cảnh sát, lúc đó những ghi chép xử lý chuyện này cũng không ít.

Trần Hiểu Khâu nói: “Bắt tay vào điều ra sẽ rất nhanh chóng. Nếu như đã xác định được thì chú ấy sẽ tìm cách phong tỏa ao nước, xả cạn nước trong ao.”

“Sau đó thì sao? Phải đào thi thể hả?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Đúng vậy.”

Tí Còi bắt chước Gã Béo gửi biểu biểu tượng cảm xúc kinh dị.

“Chắc không đào được đâu. Nếu như có thể đào ra được thì trước kia, lúc xây công viên đã phải phát hiện ra rồi chứ.” Gã Béo phân tích. “Cả mười mấy thi thể lận đó, không che giấu được đâu.”

Tí Còi còn chen thêm một câu: “Có lẽ cần anh đi đào giúp.”

Tôi lập tức cũng chat lại một câu: “Vai trò của cậu nằm ở khứu giác, giống như chó cảnh sát phát hiện thi thể vậy.”

Gã Béo trả lời bằng một biểu tượng liếc xéo.

Tí Còi thì nhắn biểu tượng khuôn mặt hài hước.

Tôi không xem tiếp được nữa. Cứ cảm thấy những biểu tượng này kỳ kỳ, đặt biệt là những cái hình động, thật sự rất khó chịu.

Tôi bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt lại, day day huyệt thái dương. Tôi rất chắc chắn rằng bản thân mình không có trở thành người chết trong cái chết nối tiếp đó. Nhưng vì điều này hơi giống với di chứng khi vừa xem xong bộ phim kinh dị, có sự ám ảnh tâm lý, cho nên vẫn cảm thấy hơi sợ hãi trước mấy cái biểu tượng đó. Có lẽ sau một thời gian thì cảm giác này sẽ biến mất, giống như mấy ngày nay, khi tôi mở cửa ra, đã không còn chần chừ nữa, cũng không có lo sợ rằng khi mình mở cửa ra sẽ nối liền với một không gian khác.

So với cửa thì những khuôn mặt đó gây cho tôi áp lực lớn hơn một chút, bởi vì thời gian đó Thanh Diệp không giải quyết dứt khoát, không chừng là năm người chúng tôi đều sẽ gặp phải. Thanh Diệp đã điều tra ra thủ phạm chính của chuyện đó, tôi thấy năm người chúng tôi giờ cũng chỉ hi vọng không gặp phải chuyện đó nữa, cũng giống như chuyện của Tiêu Thiên Tứ, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào thứ mà Thanh Diệp để lại.

Nghĩ thế, tôi lại cầm điện thoại lên, nhắc nhở bốn người kia.

Tí Còi lại gửi một khuôn mặt kinh dị theo thói quen, sau đó gửi mấy dòng dấu chấm câu, làm trôi mất cái biểu tượng cảm xúc lúc nãy.

“Anh Kỳ, anh đừng có hù em!” Tí Còi rất kích động.

Tôi biết, cậu ta là một thành viên thân thiết của trang blingbling.

Trước kia Gã Béo cũng vậy, giờ thì ít lên rồi.

Còn Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu, Trần Hiểu Khâu thì không có tài khoản, Quách Ngọc Khiết cũng như tôi, lâu lâu truy cập giải trí.

Tí Còi là người đầu tiên đi kiểm tra thử tài khoản của mình, thấy số đuôi của tài khoản không phải là số 8, hai người còn lại cũng đi kiểm tra, đều không phải. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, liền nhắc nhở Trần Hiểu Khâu: “Thôi em đừng đăng ký tài khoản làm gì.”

“Em biết rồi.” Trần Hiểu Khâu trả lời bình thản.

Tôi cảm thấy Trần Hiểu Khâu không phải loại người tự tìm đường chết, nên cũng yên tâm.

Dần dần cũng không có ai lên tiếng trong group chat nữa, ai làm việc người nấy. Đến tối, âm báo group chat vang lên, là tin nhắn của Trần Hiểu Khâu.

Trần Dật Hàm đã cho người điều ra rõ ràng, nhưng trong tất cả hồ sơ ghi chép của bên cảnh sát, tất cả những người xảy ra tai nạn ở ao nước không có người nào tên có âm “yi” cả.

Chúng tôi đều rất bất ngờ, cửa sổ chat xuất hiện mấy dòng dấu chấm hỏi.

“Giấc mơ của anh Kỳ chắc không sai đâu đúng không? Vậy thì không có ai phát hiện ra người này sao?” Tí Còi trả lời.

“Không loại trừ khả năng này.” Trần Hiểu Khâu trả lời, rồi nói thêm một câu, “Chuyện xả nước ao vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Có thi thể hay không thì đến lúc đó sẽ biết thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.