Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 29: Muội Muội Là Nam Hài Tử 29




Ngày 28 tháng 3 năm 2010, điều tra bản ghi chép nhập viện của Sầm Dật Lâm, trong đó, vào ngày 18 tháng 4 năm 2001, phát hiện bị ung thư gan. Ngày 11 tháng 5 năm 2001, tiến hành phẫu thuật, kết quả không tốt.

Ngày 29 tháng 3 năm 2010, chế tạo được bùa mới, khống chế được tình trạng sáp hóa của thân nhân người ủy thác.

Ngày 30 tháng 3 năm 2010, liên hệ với Mạnh Đình, chị ruột của Mạnh Thục. File ghi âm 06920110330.wav

“Tôi với em gái đã không liên lạc với nhau mấy năm nay rồi. Lúc trước nó có bảo chồng mình bị ung thư gan, khi đó vào khoảng năm 2002, nói muốn lên thành phố lớn kiếm chuyên gia để khám. Cũng đã từng phẫu thuật ở chỗ chúng tôi lúc trước, tức là bệnh viện Trường Vũ nơi em tôi làm việc nhưng không thành công. Chúng tôi đến lúc đó mới nghe được chuyện Sầm Dật Lâm bị ung thư. Trước phẫu thuật không nghe vợ chồng nó nói chút gì. Nhưng mà vợ chồng nó vẫn thường như vậy, chuyện gì có thể không nói thì không nói luôn. Lúc Sầm Dật Lâm lần đầu đến chơi nhà, là một bộ dạng cù lần khờ khạo, người gầy giơ xương. Nhưng tính tình lại rất được, đối xử với em gái tôi rất tốt, đối đãi với phía gia đình tôi cũng tử tế, có việc gì nhờ là đến liền. Tay nghề của chú ấy cũng rất giỏi nữa, con trai tôi lấy vợ, còn tặng cho một bức tranh vỏ sò, một cặp trâu và dê bằng đá. Vì con trai tôi cầm tinh con trâu, con dâu thì cầm tinh con dê. Làm rất đẹp, lúc đem ra bày, người ngoài nhìn vào thấy cũng nở mày nở mặt lắm.”

“Xem ra quan hệ giữa ông ấy và nhà bà rất tốt.”

“Đúng đó! Hai chị em từ nhỏ đã tử tế với nhau, có qua có lại thì gia đình mới ấm êm mà.”

“Sau khi bị đứt liên lạc, bà không nghĩ đến việc qua thăm họ sao?”

“Cũng không hẳn đứt liên lạc hoàn toàn, chỉ là lúc trước thường xuyên lui tới, còn bây giờ Tết đến thì mới gọi cuộc điện thoại, sau đó cả năm chẳng nghe tin tức gì. Tôi nghe giọng điệu kia của nó, có lẽ Sầm Dật Lâm vẫn còn đang điều trị, hai mẹ con nó chắc bận lắm. Lúc đầu tôi cũng hay gọi điện qua, nhưng không ai bắt máy cả, có chăng cũng chỉ bâng quơ dăm ba câu rồi gác máy, sau đó tôi cũng ít gọi điện thoại dần. Ôi, đến giờ cũng chưa khỏi, tốn tiền quá. Tôi cũng có hỏi qua nó, bảo nếu như thiếu tiền, tôi sẽ cho mượn một ít, nhiều thì không có chứ vài ngàn chục ngàn thì vẫn có, nhiêu đó cũng xoay sở được trong một thời gian. Nó từ chối. Vốn dĩ hai chị em tôi trước đây đâu cần dong dài như thế, nhưng sau khi nó kết hôn thì lại tính toán rất rõ ràng với tôi. Tuy không đến nỗi đóng cửa bưng rào, vẫn đối với gia đình tôi rất nồng nhiệt, nhưng mỗi khi chúng tôi tặng chút quà gì đó, thì hai vợ chồng nó hình như luôn tìm cách tặng lại gấp mấy lần ngay. Tôi cảm thấy như thế sẽ làm ngăn cách tình chị em, nhưng nghĩ lại thấy ai cũng có gia đình cả rồi, cần phải lo lắng cho chồng với gia đình bên chồng nữa. À… mà bên chồng nó không có ai, cái này hóa ra lại tốt.”

“Bà Mạnh, nếu tiện, bà có thể cho tôi số điện thoại mà năm ngoái em bà dùng để liên lạc với bà không?”

“Đươc chứ, được chứ… Tôi còn định cảm ơn tấm lòng yêu thương người của mấy anh đây. Nó chỉ đăng ký ở chỗ các anh một chút tin tức, mà các anh lại nhiệt tình tìm đến chỗ nó để giúp đỡ, như thế thì thật là quý hóa quá!”

“Đâu có gì, đây là việc chúng tôi nên làm mà.”

Ngày 31 tháng 3 năm 2010, điều tra số điện thoại của Mạnh Thục, xác định địa điểm lần sử dụng di động gần đây nhất là ở khu Tân Thành, thành phố Dân Khánh.

Ngày 2 tháng 4 năm 2010, lần lượt điều tra các camera giám sát ở khu Tân Thành, thành phố Dân Khánh, thu hẹp phạm vi tìm kiếm.

Ngày 5 tháng 4 năm 2010, xác định được chỗ ở tạm thời của Mạnh Thục. File ghi âm 06920110405.wav

Đinh đong!

“Ai thế?”

“Xin chào, chúng tôi là người bên Ủy ban đến điều tra về tạm trú, đây là giấy chứng nhận của chúng tôi.”

“Vâng, các anh chờ chút nhé.”

“Ba người các anh… này, mấy người làm gì thế?”

Đùng đùng, đùng!

“Mấy người định làm gì?”

“Chuyện gì thế? Mẹ, họ là ai thế?”

“Bà Mạnh Thục, cô Sầm Hải Tinh, ông Sầm Dật Lâm không có ở đây sao?”

“Kim Hào, Kim Hào!”

Thùng thùng thùng!

“Đuổi họ đi ngay, đuổi họ đi ngay. Á…”

Xoảng!

Đùng đùng, đùng!

“Ối, á á… “

Loảng xoảng! Loảng xoảng!

“Ối ối ối…”

“Khụ khụ khụ…”

“Mấy người… mấy người…”

“Ông Sầm, đừng ra đây, đừng…”

“Không sao đâu, khụ… khụ… mấy người đến là vì chuyện của A Nguyên đúng không?””

“Ông Sầm nếu đã biết, vậy thì hy vong ông hợp tác với chúng tôi.”

“Các người đừng hòng, nếu quá đáng thì chúng tôi sẽ làm liều đấy. Nhất định không để các người đụng vào ông ấy.”

“Ông Sầm, chúng tôi không muốn động tay động chân làm gì, làm phiền ông giao đồ ra.”

“Mấy người muốn đồ gì? Đừng có đến đây! Chúng tôi còn người đấy!”

“Máu và tóc của Lý Đào, chỗ ông chắc hẳn còn hàng trữ chứ?”

“Đồ đạc đều đang ở khu xưởng bên Dân Khánh ấy, các người tự đến đó mà tìm!”

“Chúng tôi đến đó tìm rồi, trong các mẫu máu ở đó không có của Lý Đào.”

“Không thể nào, chúng tôi đâu có đem đồ về đây, để hết ở xưởng mà. Máu của Lý Đào vẫn còn nửa bình, tóc còn mấy chục sợi.”

“Bà Mạnh chắc chắn là không nhớ nhầm chứ?”

“Chắc chắn.”

“Chúng tôi có sổ ghi chép. Hải Tinh, đi lấy cho họ xem, khụ…khụ…”

“Vâng...”

Lộc cộc… lạch cạch…

“Đây, ở đây”

Xột xoạt xột xoạt!

“Vẫn còn thừa 200cc máu, tóc còn 22 sợi.”

“Ghi chép kĩ càng như thế, ông bà lại định mở xưởng à?”

“Chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền dùng để trị bệnh, tuy là lừa người nhưng thật sự không gây hại cho ai hết!”

“Dùng người sáp thay thế cho thây ma, một ý tưởng thú vị đấy. Có điều, nhiều dầu xác chết như thế; còn có cả các xác chết, máu người dùng để chế tạo dầu xác chết cũng không phải là ông bà lấy trộm từ nhà xác đúng không?”

“Khụ khụ… Cái đó… cái đó là của đời trước, do tổ tiên chúng tôi để lại. Từ đời này qua đời khác, rất nhiều thế hệ đã làm hình nộm người chết cho người ta. Sớm nhất… khụ khụ… sớm nhất là làm đồ bồi táng cho vua. Sau này, không còn vua chúa nữa, thì gia đình chúng tôi chỉ làm hình nộm xác chết cho những người thân đã mất, đặt vào hòm rồi đem chôn, nên dầu xác chết rất nhiều… khụ khụ…”

“Ông không biết phương pháp giải trừ à?”

“Sao? Tôi chỉ học cách chế tạo thôi... Lúc trước có từng làm hình nộm của cha mẹ, cho đến cách đây mấy năm về trước, cần tiền cho nên mới nghĩ đến chuyện trang điểm cho người giàu thử thành xác chết một phen. Kì thực… chỉ là… khụ khụ khụ…”

“Thực ra là biến người ta thành hình nộm xác chết nhìn giống y người sống?”

“Vâng, chính là như thế… khụ khụ… Đại khái là vì làm nhiều rồi, khụ… cho nên là từ ung thư gan giai đoạn đầu, không bao lâu thì tế bào ung thư đã phát tán rồi, vợ và con tôi lo lắng cho tôi, bèn học nó và nghĩ đến chuyện dùng người sáp. Tôi cũng không ngờ là mổ người sáp ra, thêm máu và tóc, ngâm vào dầu xác chết, lại cũng có thể trở thành… và cũng đã thử mấy lần rồi… khụ khụ…”

“Ngoại trừ Lý Đào ra, những người sáp còn lại đâu?”

“Đều chảy cả rồi. Hình nộm người chết có thể duy trì cả đời người, còn người sáp chỉ được một tháng.”

“Ông bà đã rời khu xưởng từ lúc nào?”

“Lúc xảy ra chuyện của Lý Đào, khụ khụ…”

“Dùng người sáp, ngoài mọi thứ đều giống hình nộm người chết ra, thì chúng tôi có làm cả thẻ đi kèm nữa. Cái thẻ sáp của Lý Đào vừa chảy mất, thế là chúng tôi vội vàng chạy đi.”

“Chắc chắn là do người đó cẩu thả, đã bảo cẩn thận đừng cho lại gần chỗ nóng rồi…”

“Lúc các người rời đi, trong xưởng còn bao nhiêu mô hình người sáp?”

“Hả? Còn tám cái đấy! Có một cái đầu tóc hóa trang đều làm xong, có khách đã đặt hàng rồi. Còn bảy cái kia chỉ mới thành hình…”

“Thế dầu xác chết? Mấy người có đem đi không?”

“Đem đi cả rồi, dồn hết vào một thùng đem đi.”

“Thế trong cái bồn tắm thì sao?”

“Trong ấy còn phần của một người, định dùng để xử lý cô “người sáp” sắp xong kia… khụ khụ khụ…”

“Ba, ba vẫn ổn chứ..?”

“Khụ khụ… cái cô… khụ khụ… cái cô Lý Đào đó, chắc là không phải… khụ…”

“Sợ là cô ta đã lặng lẽ đổi vỏ chạy mất, rồi thay một cái thân thể khác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.