Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 25: Muội Muội Là Nam Hài Tử 25




Thức dậy tôi mới phát hiện trời đã sáng từ lâu, cái đêm thấy rõ từng con ma một tìm đến Đào Chính cuối cùng cũng qua rồi.

Không biết có phải do quan sát Đào Chính trong thời gian quá lâu hay không, mà khi thức giấc, toàn thân tôi đau nhức, tựa hồ trên người mình cũng đang đeo vật nặng. Trong vô thức tôi vẫn dùng đôi mắt âm dương quét qua quét lại thân mình một lượt, xem xem có bị con ma nào quấn không, sau đó mới bình tĩnh được.

Suy nghĩ lại, tôi nhớ đến tình cảnh của Đào Chính.

Nếu như đã mơ thấy cậu ta, thì có lẽ Đào Chính đã chết rồi. Cậu ta ở bên trong video được trích từ camera giám sát tuy rất đáng sợ, nhưng cũng rất đáng thương. Trên người phủ đầy âm khí, nhưng dù sao cũng vẫn là một người sống khỏe mạnh. Nếu Đào Chính đã chết, thì việc ấy xảy ra sau đoạn video giám sát sao?

Hiện tại Bành Đông Viên lòng như lửa đốt, nếu biết được con mình đã chết e là sẽ suy sụp khủng khiếp.

Lòng tôi hơi xót xa, nhưng cảm xúc không mãnh liệt lắm, chỉ là một cơn xúc động khi biết người đã chết rồi mà thôi. Đào Chính trong giấc mơ cũng không có biểu hiện gì khiến người ta phải đặc biệt chú ý. Tôi đối với chuyện này cũng không có quá nhiều sự đồng cảm giống như chuyện của Lư Mạn Ninh lúc trước.

Chưa nói, vụ đó và tình huống Đào Chính gặp phải không giống với những tình huống bình thường khác. Mới đầu Đào Chính không biết mình bị ma đu trên người, do nhìn thấy Đào Hải nên mới bị kích thích mà mở ra mắt âm dương. Cũng có khả năng Đào Hải là nguyên do sau cùng, khi ông ta tìm đến, Đào Chính mới có thể thấy được tình trạng thực sự của mình. Lúc đầu cậu ta không cảm nhận được gì, sau khi phát giác thì biểu hiện lại trở nên nhếch nhác thảm hại, như thế cũng khó làm cho tôi đồng cảm.

Tôi rất nhanh đã gạt Đào Chính ra khỏi đầu mình, nhớ đến cái bát vỡ trong cảnh mộng sau cùng. Trên miệng nó còn có vết mẻ nữa, tựa như bát ăn xin thường gặp trong mấy bộ phim điện ảnh. Một thứ như vậy sao lại xuất hiện trong giấc mơ chứ? Hình dạng thật sự của cái Tụ Âm Bồn như thế nào tôi chưa từng thấy qua. Nhưng dù có như thế nào cũng không thể giống như cái bát mẻ kia chứ?

Nghĩ mãi không thông, tôi chỉ đành gác qua một bên.

Sau khi đến chỗ làm, tôi đem sự tình kể lại cho bọn Tí Còi nghe một lượt. Chúng tôi cùng nhau bàn bạc hồi lâu thì quyết định gọi điện thoại cho Tiền Lan.

Lần đến thăm Chủ nhiệm Chu gần nhất cũng cách đây hơn nửa tháng rồi, mới đó mà đã đến kì nghỉ lễ Quốc khánh tháng 11, sắp nghỉ lễ, mượn cớ gọi điện cho Tiền Lan hỏi thăm luôn tình hình của Chủ nhiệm Chu.

Chuông đổ hồi lâu mới có người bắt máy.

Tôi rất quen thuộc với giọng của Tiền Lan, nhưng bên tai rõ ràng đang là một giọng nói nghe già nua rệu rã, rất khác với dì ấy thường ngày. Sau khi tôi giới thiệu xong, đầu dây bên kia mới lấy lại tinh thần, cuối cùng đã có lại vài phần giống Tiền Lan mà tôi biết.

Tôi nói với dì ấy mục đích của cuộc gọi, Tiền Lan liền khăng khăng từ chối. Dì ấy nói: “Cảm ơn các cậu đã có lòng, nhưng hiện mẹ dì đang nằm viện, tình trạng không được tốt lắm, mấy anh chị em tụi dì đang muốn chuyển viện cho mẹ đây, nên các cậu không cần đặc biệt qua thăm làm gì.”

“Chủ nhiệm Chu làm sao rồi ạ?”

Tiền Lan thở dài: “Bác sĩ nói do tích tụ quá lâu ngày, bệnh tình đã chuyển biến… bây giờ… rơi vào trạng thái thực vật rồi…”

Tiền Lan đột nhiên lên tinh thần hỏi: “Phải rồi, nghe nói Giám đốc Phòng Di dời của các cậu quen biết rộng, không biết có quen ai ở bệnh viện không?”

Nếu là người khác thì chắc chắn tôi sẽ giúp đỡ. Sếp Già cũng vốn thích giúp đỡ người khác, nhờ đó sẽ có thêm nhiều mối quan hệ tốt hơn, nhằm tích lũy quan hệ giữa người với người càng thêm sâu rộng hơn. Đối với ông ấy, tìm giúp một chuyên gia chẳng có gì khó cả. Nhưng tình trạng người thực vật hiện tại của Chủ nhiệm Chu, e rằng vấn đề không phải phát sinh từ thân thể bị biến thành người thực vậy, mà là do linh hồn đã đi mất, chỉ còn để lại cái xác trống không. Nhà họ Tiền có thể vì chuyện này mà tốn tiền oan uổng, sau đó phải nhiều lần chịu cảnh hy vọng bị vỡ tan, cuối cùng là tuyệt vọng đối diện với thực tại, nếu như thế thì thật là quá đáng thương. Tôi khéo léo thoái thác với Tiền Lan: “Loại người mà Sếp Già quen biết khá là phức tạp. Bác sĩ thì… hình như không có ai làm bên Khoa Thần kinh cả. Vả lại Phòng Di Dời của chúng cháu cũng đang đau đầu với chuyện ở thôn Sáu Công Nông. Cả ông ấy cũng đã phải tăng ca mấy ngày nay rồi…”

Tiền Lan dù hơi thất vọng nhưng không hề có ý trách.

“Trong khu dân cư có vài… Haizz, cậu nói xem mẹ của dì có phải là mất đi hồn phách rồi không?” Tiền Lan đột nhiên nói.

Tôi bỗng chốc cứng họng.

“Hay là dì nhờ người gọi hồn mẹ dì thử xem sao. A… cậu bạn nhỏ, cậu đừng có nghĩ dì mê tín nhé. Sự việc vừa rồi của khu dân cư, cộng với lời nói của mẹ dì lúc trước vẫn còn khiến cho dì có chút hoảng hốt đây này.” Tiền Lan vội giải thích.

“Đâu có, cháu có thể hiểu được mà. Đó cũng có thể được coi là một cách.” Tôi an ủi Tiền Lan.

Tiền Lan vội vàng gác máy, xem ra thật sự đang muốn tìm người gọi hồn mẹ mình rồi. Tôi cũng gác máy, quay qua đám Tí Còi lắc đầu.

“Gọi hồn biết đâu có tác dụng thật.” Gã Béo nói. “Mà không phải gọi hồn, gọi là chiêu hồn mới đúng. Linh hồn của Chủ nhiệm Chu vẫn còn ở trong thôn Sáu Công Nông chứ nhỉ?”

“Vậy nếu Tiền Lan mời được cao nhân, nói không chừng sẽ giải quyết luôn chuyện ở thôn Sáu Công Nông luôn ấy chứ.” Tí Còi dẩu miệng, đối với chuyện này không có chút hi vọng nào.

Việc này chúng tôi kham không nỗi, mà cũng không có cách nào cho Tiền Lan biết sự thật. Thêm nữa, tôi và Gã Béo giống nhau, đều có chút trông chờ vào việc Tiền Lan tìm người gọi hồn cho mẹ có thể “gọi” thành công. Còn nếu như không được, thì cũng có thể nói cho dì ấy biết được tình hình thực tế của Chủ nhiệm Chu. Sợ là sợ Tiền Lan gặp phải mấy tay lừa đảo, như thế còn tệ hơn so với việc tiêu mất tiền trong bệnh viện nữa.

Nói đến đó, liền lại nhắc đến Tiết Tĩnh Duyệt. Tí Còi hỏi: “Bà nội của Tiết Tĩnh Duyệt chẳng phải là bà đồng hay sao? Bà ấy được không?”

Chuyện này đương nhiên phải hỏi Gã Béo. Gã Béo chả hiểu ra sao: “Bà nội của cô ấy qua đời rồi mà.”

“Ý tôi muốn hỏi là trong nhà của cô ấy có ai kế thừa công việc đó không? Hay bà ấy có quen ai cùng nghề không?”

Gã Béo chần chừ, “Cái này… tôi cũng không rõ, chắc là không có đâu.”

“Vậy thì đi hỏi nhanh lên.” Quách Ngọc Khiết giục.

Gã Béo gọi điện cho Tiết Tĩnh Duyệt, giọng nói cậu ta bỗng nghe khác hẳn ngày thường, giống như là đang cố gắng đè ép giọng nói trong cổ họng. Cả nhóm tụi tôi nghe thấy thế thì chút nữa là bật cười thành tiếng, may mà Quách Ngọc Khiết kịp ngăn lại. Cậu ta mắc cỡ đỏ hết cả mặt, nhưng giọng nói thì vẫn như cũ.

“…Ồ, không quen ai à… cũng không có gì… vì có một người quen, muốn tìm người giúp gọi hồn người trong gia đình ấy mà. Ừ... ừ. Vậy hả… ồ tốt quá. Anh biết rồi.. không còn gì nữa đâu. Ừ, tạm biệt.” Gã Béo gác máy, vừa quay qua cất tiếng với tụi tôi thì giọng nói lập tức trong trẻo trở lại. Cả nhóm lúc đó nhịn không nỗi nữa, cười ầm cả lên, đến Trần Hiểu Khâu cũng phải phì cười theo. Mặt cậu ta đỏ càng thêm đỏ, “Được rồi đó, mấy người có còn muốn nghe không?”

“Nghe chứ. Cậu nói đi.” Tôi ho một cái rồi nói.

Tất cả đều dừng cười, nhưng khóe môi vẫn cứ nhếch lên.

“Tiết Tĩnh Duyệt bảo gọi hồn rất dễ. Không cần phải kiêng kị gì cả, nếu không đi tìm người làm phép, thì người trong nhà tự làm cũng được. Hồn thường quanh quẩn gần đó, rất dễ quay về. Nếu đã đi quá xa thì buộc phải mời người về lập đàn gọi, nhưng cũng không khó, thạo nghề ở mức căn bản là có thể làm được.”

Tí Còi hỏi: “Cố ấy cũng được xem như biết nghề chứ?”

Gã béo lắc đầu, “Cô ấy chỉ là lúc nhỏ từng thấy bà nội gọi hồn cho người ta, còn trình tự cụ thể thế nào thì không nhớ lắm, nhưng so với các chuyện xua ma đuổi quỷ thì dễ hơn nhiều.”

Tí Còi nói, “Vậy hẳn là dễ hơn mấy thầy pháp ở nước ngoài nhiều rồi. Mấy thầy pháp đó gọi hồn cầu kì lắm, còn có cả đọc thần chú nữa.”

“Mấy thầy pháp anh gặp lúc trước chẳng phải đều là dân lừa đảo hay sao?” Quách Ngọc Khiết nghi ngờ hỏi.

“Lừa đảo chỉ là đọc sai thần chú thôi, nhưng vẫn có thể niệm lưu loát bô lô ba la gì đó.” Tí Còi buông tay, “Câu dài nhất nhiều khi phải niệm mất cả 10 phút mới hết, ồn muốn nổ tung cả đầu người ta.”

Gã Béo tỏ vẻ nể phục, “Dám niệm bừa cả 10 phút thì cũng giỏi lắm rồi.”

Tí Còi gật gật đầu “Ngược lại nếu là hàng thật ấy hả, tôi phân biệt được ngay, suốt trong mười phút ấy hầu hết không hề trùng lặp.”

Trong những tập hồ sơ tôi xem, tôi chưa từng nghe thấy người trong Thanh Diệp niệm chú. Ngay đến Ngô Linh, một người chuyên gia trong phương diện này cũng chưa bao giờ dùng qua chú thuật. Nắm đấm của Diệp Thanh mạnh mẽ vô cùng, dường như có thể dẹp tan hết mọi ma quỷ. Nếu dẹp không được, cũng chỉ vì chưa tìm thấy được đối tượng, nên nắm đấm không có đất dụng võ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.