Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 12: Muội Muội Là Nam Hài Tử 12




Tiếp đó, trong tầm mắt tôi thường thay nhau xuất hiện hoa anh đào, các cô gái đang vẫy tay, cùng với Lưu Mạn Ninh đang vô cùng yếu ớt.

Màu hoa anh đào càng lúc càng đẹp, từ màu hồng nhạt chuyển sang màu đỏ rực đến chói mắt, giống như được hút máu của ai đó vậy.

Khuôn mặt của các cô gái cũng dần quái dị hơn. Mặt nạ trên mặt họ giống như được làm từ da người. Mặc dù trông giống y như thật nhưng độ cong của nụ cười trên mặt lại như được khắc lên. Các cánh tay đang vẫy của họ cũng càng lúc càng dài ngoằng ra, giống như sắp chạm đến mắt của tôi.

Mà Lư Mạn Ninh thì mỗi lúc một yếu dần. Đôi mắt vốn long lanh của cô giờ trở nên đờ đẫn, cứ chực nhắm nghiền lại. Giống như việc mở mắt lúc này là một việc gì đó thật khó nhọc, đến cả nhịp thở cũng dần dần yếu ớt. Thậm chí có lúc người ta còn nghi ngờ rằng cô ta đã chết rồi.

Cô gái nằm chung phòng bệnh vô cùng lo lắng. Bởi vì Lư Mạn Ninh không có một người thân nào đang ở đây cả, thỉnh thoảng có thầy hoặc bạn học tới thăm thì cô mới lấy lại chút tinh thần để chống chọi. Hầu hết thời gian còn lại, cô cứ mê man suốt. Cô gái ấy đã mấy lần gọi bác sĩ giúp Lư Mạn Ninh, nhưng bác sĩ chỉ kiểm tra rồi kết luận rằng cơ thể đang rất yếu, do trước đây thể chất vốn đã kém sẵn mà thôi. Không người chăm sóc, với thể chất ấy, dù cho người bên cạnh đã rất quan tâm lo lắng, nhưng cũng chỉ là người dưng nước lã nên chẳng thể giúp gì nhiều cho Lư Mạn Ninh.

Tôi biết, Lư Mạn Ninh đang đấu tranh.

Cô ta trốn chạy khỏi cây hoa anh đào và các cô gái kia, cố gắng giữ mình tỉnh táo, mỗi khi họ vẫy gọi mời mọc thì hai chân cô ta như mọc rễ cắm chặt xuống đất, nhất quyết không đi về phía họ.

Tôi vô cùng khâm phục ý chí của cô ta, sự kiên cường này thật đáng ca ngợi. Nghĩ lại, một cô gái như thế mà giờ đã trở thành hồn ma vất vưởng, lòng tôi không kìm được xót thương. Lư Mạn Ninh chắc chắn không phải chết ở trong tay của bộ Kimono đó. Cô ta vẫn có thể cầm cự được đến khi tôi thiêu hủy nó. Tôi muốn cứu cô ta nhưng không phải lúc này.

Vả lại, dù cho tôi muốn giúp đỡ nhưng cũng không thể được. Sự việc về bộ Kimono này đã qua quá lâu rồi, ngoại trừ lần tôi cứu Cổ Mạch ra, thì tôi vẫn không thể thay đổi được một việc đã rơi vào dĩ vãng quá lâu như thế. Tôi nghi lần đó cứu được Cổ Mạch có lẽ là liên quan tới chính Cổ Mạch và Diệp Thanh. Bản thân Cổ Mạch cũng có một vài năng lực, còn Diệp Thanh thì dường như tìm ra được biện pháp khiến cho Cổ Mạch đang trong trạng thái ấy vẫn có khả năng sống sót, cộng thêm tôi giúp một tay mới cứu được anh ta. Còn cô Lư Mạn Ninh này đâu có năng lực như Cổ Mạch, cũng đâu có bạn bè như Diệp Thanh.

Nhưng cô ta có ý chí kiên định của mình! Âm hồn chưa siêu thoát của cây hoa anh đào và các cô gái đến một ngày nào đó sẽ tan biến thôi.

Tôi nghĩ có phải đã đến thời điểm mà tôi đốt bộ Kimono đó rồi hay không?

Do cảnh trong mộng cứ thay đổi liên tục, nên dù trong phòng bệnh có đồng hồ, tôi vẫn không hề hay biết đã mấy ngày trôi qua.

Sau khi các hồn ma ghê rợn ấy tan biến, Lư Mạn Ninh vẫn có chút không thể tin tưởng, còn thấp thỏm lo sợ một thời gian. Cho đến lúc cô ta phát hiện không còn nhìn thấy hoa anh đào, các cô gái cùng tiếng gọi nữa thì mới mừng đến rớt nước mắt.

Cô ta nhoẻn miệng mỉm cười, lên tinh thần rất nhiều. Y tá và cô gái nằm chung phòng bệnh đều cảm thấy vậy là cô đã khỏe lại rồi. Mấy ngày trước, có thể là do cô nàng đột ngột gặp nạn phải nhập viện, lại chẳng có ai bầu bạn, lòng càng sầu khổ nên mới yếu như thế.

Tôi nghĩ, cảnh trong mộng này đáng lẽ đã qua rồi chứ. Có lẽ tiếp đó, sẽ đến chuyện sau khi Lư Mạn Ninh xuất viện cùng Chu Khải Uy yêu nhau và cũng có thể là nhảy sang quá trình Lư Mạn Ninh trở thành hồn ma. Tôi đã làm công tác chuẩn bị đầy đủ, lên sẵn tinh thần, muốn cứu được Lư Mạn Ninh.

Thời gian đúng vào lúc nửa đêm, mấy ngày hôm nay Lư Mạn Ninh khó có được một cơ hội ngủ ngon.

Cô ta nhắm mắt lại, ngủ một cách an lành.

Bây giờ tôi phải chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, sợ rằng với tác dụng của việc dựng phim, thì không biết Lư Mạn Ninh sẽ chịu công kích như thế nào đây. Tôi toàn tâm cảnh giác khung cảnh trong tầm mắt, chỉ cần có chuyện, sẽ lập tức ứng phó. Điều này khiến tôi bỏ sót một việc ngay lúc mới bắt đầu.

Tròng mắt tôi đang chuyển động bỗng đảo nhanh về, nhìn trừng trừng vào bóng người ở bên cạnh giường đang cúi xuống nhìn Lư Mạn Ninh.

Cũng đều là người đứng nhìn ở bên cạnh giường, nhưng cái bóng này lại không hề thâm tình giống với Tiền Trung. Nó vẫn chưa lộ ra chút gì về hình dáng, nhìn vào còn mờ nhạt hơn cả con ma nhà họ Cát lúc trước. Ít ra con ma nhà họ Cát ấy cũng có một đôi mắt đỏ rực, còn đằng này nó hoàn toàn màu đen.

Đầu tôi bỗng trào ra một đoạn hồi ức xa xôi.

Vu Mộng từng nói với người của Phòng nghiên cứu, nửa đêm cô ta nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân, có một bóng đen đứng ngay cạnh giường của cô ta, nhìn rồi lấy tay sờ lên bụng cô ta.

Đây là loại ma mang ác ý khiến người ta khiếp sợ.

Cảnh diễn ra trước mặt cũng như thế!

Viền ngoài bọc lấy thân nó giãn ra, từ trong thò ra một thứ như cánh tay, đoạn đầu mở ra thành một bàn tay, với năm ngón tay rất dài, dài hơn người bình nhiều, đến cánh tay cũng dài một cách bất thường. Các đốt ngón tay rất rõ ràng, trái ngược với cái bóng dáng người mờ ảo kia. Ngón tay dài hướng gần đến đầu của Lư Mạn Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.

Tôi chợt nhận ra, bóng ma này không giống với bóng ma Tiêu Chính mà Vu Mộng nói. Bóng ma này có đặc trưng giống một cái cây, các ngón tay từa tựa như cành cây vậy.

Chính là cây hoa anh đào đó!

Lư Mạn Ninh lúc trước đã có hành động. Cô đã thoát được cây hoa anh đào và những bàn tay chìa ra của các cô gái rồi. Bóng ma này xuất hiện ngay trong thực tại, ắt là chính nó tự tìm đến!

Lư Mạn Ninh dường như cảm nhận được gì đó, cử động đầu, trốn tránh bàn tay như cành cây kia. Bàn tay ấy vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục vén mái tóc của cô. Lư Mạn Ninh trở mình một cái, bàn tay rớt xuống mặt cô.

Trong khoảnh khắc, các cơ quan cảm giác của tôi và Lư Mạn Ninh liên thông với nhau. Bàn tay kia nồng nặc mùi máu tanh, chạm vào thấy mềm mại như cánh hoa, nhưng lại lạnh đến thấu xương. Đó là hơi lạnh đặc sệt của âm khí.

Lư Mạn Ninh giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy bóng đen nhào đến đè chặt mình. Cô định hét lên thì bàn tay kia đã bịt chặt miệng cô lại.

Toàn bộ bóng ma, cũng chính là cái bóng đen ngòm ấy sau mấy lần như sôi trào điên cuồng thì một cánh tay khô khốc khác thò ra từ trên đầu của bóng ma, dựng thẳng một ngón tay lên trước miệng.

Ánh trăng soi lên cái bóng đen khiến nó sáng rõ hơn vài phần, cũng giúp cho người ta thấy rõ hơn hình dạng của nó. Đó chính là mụ quỷ già mà tôi đã từng gặp, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt trắng dã, hoàn toàn không có tròng đen, hàm răng bị nhuộm đen ngòm.

Tôi đã từng trải qua một giấc mộng, mà qua đó biết được cuộc đời bà ta lúc còn sống, nên cũng biết đôi mắt bà ta sở dĩ trở nên như thế, là do lúc về già mắc bệnh. Còn hàm răng ắt là phong tục đặc trưng của thời đó.

Bất cứ ai khi bỗng dưng nhìn thấy một thứ như vậy hiện ra ngay trước giường mình, làm cho mình tỉnh giấc, rồi bịt miệng mình lại, còn gian ác đưa tay ra hiệu cấm la hét thì đều sẽ bị dọa chết.

Lư Mạn Ninh trợn to đôi mắt, khóe mi đã nhỏ lệ, thân thể run lên bần bật, chẳng thể phát ra được một tiếng kêu nào, không cách nào kháng cự.

Sau khi bàn tay và khuôn mặt của mụ quỷ già hiện ra, bộ Kimono cũng đã lộ rõ. Tầm nhìn của Lư Mạn Ninh lại bị dán chặt vào khuôn mặt quái dị của mụ ta, căn bản là không dời đi đâu được. Đến khi bờ vai của mụ quỷ già xuất hiện càng lúc càng nhiều hoa anh đào, cô mới chú ý đến bộ trang phục diễn kịch mà mình đã từng mặc.

Hoa anh đào giống như một cánh tay từ trên đầu vai của mụ quỷ già thò ra, sau khi đến ngực còn lộ ra cả ngoài bộ quần áo, càng ngày càng dài, hướng thân thể của Lư Mạn Ninh mà đến.

Lư Mạn Ninh run như bệnh động kinh phát tác, muốn nhúc nhích nhưng căn bản là chẳng nhúc nhích gì nổi, chỉ có thể trợn ngược mắt nhìn trừng trừng cây hoa anh đào dần chạm vào mình, rồi từ từ quấn lấy thân thể, bó chặt.

Trong sắc hồng của cánh hoa, Lư Mạn Ninh chỉ còn lộ ra đôi mắt. Gương mặt ma quái của mụ quỷ già lấp kín tầm nhìn của cô, còn thân thể thì bị cây hoa anh đào lôi đi từng chút một. Lưng bị uốn cong lại thành chữ U, bụng cùng thân thể của mụ quỷ già dính vào nhau thành một khối, dần dung nhập vào trong bộ Kimono cùng với cây hoa anh đào.

Từ trong cái miệng bị mụ quỷ già bịt chặt từ lâu kia vẫn như có tiếng kêu thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.