Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 23: Blue dragon (not blue eye white dragon)




1. Cùng Lâu Thanh Vũ hàn huyên hơn nửa canh giờ, biết tất cả mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, cũng biết hắn không thể lại đây lâu nên cũng không giữ hắn lại nữa. Buổi tối sẽ rời khỏi, nhưng may mà lần này gặp được Thanh Vũ, sự lo lắng luôn ẩn trong lòng cũng được buông xuống. Không khí trong mã xa có chút oi bức, Lâu Thanh Tường đưa tay vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, thấy đã ra khỏi thành… Kỳ thực con đường này thông đến quan đạo phía nam, khi đó y và Già La Chân Minh rời khỏi dược cốc về kinh, đã đi dọc theo con đường này. Cũng chính tại nơi này, Lâu Thanh Tường quyết định ở lại thôn Nam Hồ. Nơi đó có rất nhiều hoa dại, sau thôn còn có ruộng bậc thang khá lớn, thôn dân ra đồng theo mặt trời lên, về nhà theo mặt trời lặn, cuộc sống bình đạm nhưng vô cùng tốt đẹp vui vẻ. Mỗi sáng sớm, Già La Chân Minh đều đến sau thôn coi sóc mảng ruộng của hắn; đương nhiên bình thường cũng sẽ giúp thôn dân đến nhà xem bệnh, hoặc viết thư từ giùm bọn họ. Lâu Thanh Tường tất nhiên là biết Già La Chân Minh cũng như mình, vô cùng nhớ thân nhân trong kinh, nên dự định khi nào hai người có thể dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện thì sẽ lén vào kinh thành thăm hỏi. Ai ngờ đến khi thu xếp xong xuôi mọi việc, y lại có thai. Nguyên bản Già La Chân Minh không có hi vọng có người kế thừa vì dư độc từ đời trước, không ngờ y lại có thai. Điều này thật qua bất ngờ, hơn nữa trước đó y bị thương nặng mà tính mạng khó giữ, Già La Chân Minh đối với lão bà của mình như gà mái mẹ, bảo hộ chu đáo, cùng vào cùng ra, như sợ có gì đó sơ suất. Có thể là vì có thai nên tính cách Lâu Thanh Tường vốn ương ngạnh nay lại có phần ôn nhu hơn, càng lo lắng mọi việc trong nhà. Già La Chân Minh thấy không thể khách được. Hắn vốn định một mình vào kinh, nhưng lại bởi chính mình không có võ công mà bị Lâu Thanh Tường cự tuyệt, với lý do hắn không thể tự bảo vệ mình. Rốt cục chịu đựng được đến nửa tháng trước, Lâu Thanh Tường thấy thân thể mình cơ bản đã ổn định, liền khẩn cấp ngồi mã xa vào kinh. Kỳ thực trước Lâu Thanh Tường cũng đã thấy Lâu Thanh Vũ vài lần, nhưng vì bị ám vệ bên người hắn đuổi đi mà không thể tiếp cận được. Hôm qua, mắt thấy ngày (sinh) đã sắp tới, đồng thời trong một thời gian y cũng không thể vào kinh, Lâu Thanh Tường liền đánh liều thử một lần, không ngờ y lại thuận lợi qua ải ám vệ, thành công dẫn Lâu Thanh Vũ đến tiểu viện. Đến khi biết trong nhà vẫn bình an mạnh khỏe thì tâm trạng lo lắng bao ngày nay rốt cuộc cũng được thả lỏng. Mắt thấy đã tới cửa thôn, Lâu Thanh Tường liền bảo xa phu dừng lại, trả ngân lượng rồi cho người đi. Chậm rãi dọc theo thôn về nhà, đường nhỏ sau nhỏ im ắng, có lẽ là mọi người vẫn còn trên đồng a. Bởi vì chú ý đến thai nhi trong bụng, Lâu Thanh Tường cũng không cho xa phu chạy nhanh, bởi vậy đường về vốn chỉ mất một ngày, y đã dùng dằng đến tận ba ngày rồi. Người kia nhất định là đang sốt ruột đây. Quả nhiên, vừa mới vào đến cửa đã thấy ánh mắt chờ mong của người kia hướng ra ngoài nhìn quanh. Thấy y trở về, người kia vội vã ra đón. “Thế nào…”

Già La Chân Minh lôi kéo Lâu Thanh Tường, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt hoàn hảo, nhưng hình như đã gầy đi một chút, quả nhiên không người chiếu cố là không được a. “Ta gặp Thanh Vũ rồi, bọn họ đều mạnh khỏe.”

Lâu Thanh Tường cười với Già La Chân Minh. Y biết hắn còn lo lắng hơn mình mấy phần a. “Phải, tất cả mạnh khỏe, ta đây an tâm rồi. Vậy thân thể ngươi thì sao? Có mệt hay không?”

Tất cả mọi người trong kinh đều khỏe mạnh, tất nhiên là chuyện tốt; nhưng lúc này với hắn mà nói, người trước mắt này mới là quan trọng nhất. Lúc trước vốn đã lo lắng chuyện Lâu Thanh Tường một mình vào kinh, nhưng hắn lại không thể làm gì trước sự kiên trì của y; liền ra điều kiện chỉ được ở lại mười ngày, mười ngày sau phải trở lại. Hơn nữa đây là lần cuối cùng, nếu còn muốn lên kinh nữa thì phải chờ sau khi y sinh đã. Mà hôm nay cuối cùng đã có thể gặp mặt, biết được mọi gười đều khỏe mạnh, nói vậy Thanh Tường cũng có thể yên tâm dưỡng thai. 2. Được Già La Chân Minh vững vàng đỡ vào nhà ngồi xuống, Lâu Thanh Tường biết, tuy ngoài miệng nói không mệt, nhưng thân thể có thai đúng là không thích hợp đi đường xa, nhất định vẻ mặt mình đã tiều tụy không ít rồi. Uống trà mạch nha do chính tay người kia pha, ngẫm lại trước đây thân phận người này vô cùng tôn quý a, là dạng y phục đến tay, cơm dâng tận miệng; mà hôm nay hắn lại vứt bỏ nhiều như vậy, thay đổi nhiều như vậy. Đột nhiên nhớ tới lá tư trong người y vội vàng lấy ra, đưa cho Già La Chân Minh, “Cái này là Thanh Vũ đưa cho ngươi…”

Lâu Thanh Tường tất nhiên là biết trong thư đó viết những gì, nhưng mơ hồ nghĩ lúc Thanh Vũ viết phong thư này, tựa hồ như tồn tại một khao khát gì đó, cũng ít nhiều bất đắc dĩ. “Căn nhà thô lậu, đức ta tỏa ngời Rêu phủ giăng thềm biếc, sắc cỏ chiếu rèm xanh Nói cười chỉ nho gia, qua lại chẳng kẻ phàm Lại gảy mấy điệu đàn, đọc thánh kinh Không âm thanh chi phiền tai, chẳng đơn từ gì nhọc mình Cùng người hiền làm bạn, trăm năm cũng không dài *.”

Già La Chân Minh đọc thư xong, giọng cũng nhẹ xuống, nhìn Lâu Thanh Tường cười cười, nói rằng, “Thanh Vũ luôn luôn viết nhưng câu hay như vậy. Hắn bây giờ…”

Già La Chân Minh muốn hỏi Lâu Thanh Vũ và Viêm Dạ thế nào rồi. Nhưng cuối cùng lại nghĩ, đáp án phải chăng cũng như mình nghĩ. “Ngươi yên tâm, Thanh Vũ sẽ có biện pháp thôi. Bọn họ sẽ hạnh phúc…”

Lâu Thanh Tường đáp. Y biết Già La Chân Minh nghĩ gì trong lòng, nhưng y luôn tin tưởng đệ đệ của mình, hắn và Già La Viêm Dạ chắc chắn sẽ hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt tự tin của Lâu Thanh Tường, Già La Chân Minh cũng bất giác an tâm hơn. Đúng vậy, giống hư minh và Thanh Tường trắc trở bao nhiêu lúc trước, bây giờ cũng được hạnh phúc, bọn họ nhất đinh cũng sẽ được thôi. Thấy Lâu Thanh Tường rõ ràng có chút mệt mỏi, Già La Chân Minh nói, “Trước tiên nên vào phòng nghỉ ngơi một lát đi. Ta đi làm cơm, xong thì sẽ gọi ngươi.”

“Ừm.”

Lâu Thanh Tường cũng biết sức lực mình không thể chống đỡ nổi nữa, cũng không cậy mạnh nữa, để Già La Chân Minh đỡ vào ngọa thất. Nhìn Lâu Thanh Tường chậm nằm xuống giường, Già La Chân Minh nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho y. Đưa tay sờ sờ gương mặt thon gầy, lại nhìn cái bụng hở ra do nằm ngửa, Già La Chân Minh nghĩ, một lát nữa phải xem mạch lại cho người này, sao cái bụng càng lúc càng lớn mà người không thấy mập lên chút nào thế này. Đợi đến khi Già La Chân Minh mang cơm vào thì Lâu Thanh Tường đã ngủ say rồi. Ngẫm lại có lẽ nên gọi người kia dậy ăn chút gì đó, ăn xong lại ngủ thì sẽ không bị nôn nghén. Nói đến cũng rất là kỳ quái, Lâu Thanh Tường có thai máy tháng đầu mà không nôn nghén như những song nhi bình thường. Thế nhưng lúc thai nhi bắt đầu biết máy thì chỉ cần y ăn không no, hoặc ăn trễ hơn chút xíu liền nôn mửa, giống như tiểu gia hỏa kia muốn được ăn ấy. Mu bàn tay nhẹ nhàng gãy gãy lên cổ Lâu Thanh Tường. Biết người sợ nhột, nhất là chỗ cổ, càng dễ nhột hơn những chỗ khác. Bởi vậy từ lúc Lâu Thanh Tường có thai, nếu muốn quẫy giấc ngủ của y thì chỉ cần gãi giãi cổ là được. Mặc dù chưa ngủ đủ nhưng Lâu Thanh Tường vẫn vô cùng sung sướng mở đôi mắt còn ngẫn sương. Câu đầu tiên nói là, “Hôm nay ta rất vui vẻ.”

“Tốt, vậy ăn nhiều một ít…”

Biết Lâu Thanh Tường ngày hôm nay vui vẻ, chỉ là vẻ tươi cười trên mặt y đúng là rất chói mắt, huống chi y luôn tức giận lúc rời giường, ngày hôm nay lại thuận lợi đánh thức y như vậy, có thể thấy rằng y rất vui vẻ. Đến khi cơm nước xong xuôi, nhìn Già La Chân Minh cầm bát ra gian ngoài, bàn tay to của Lâu Thanh Tường nhẹ nhàng vỗ về bụng to như cái trống. “Ngươi ăn no chưa?”

Lâu Thanh Tường nói chuyện với tiểu oa nhi trong bụng. Hài tử này cũng thật kì lạ, khi không ăn cơm nó sẽ nháo liên hồi, quẫy đạp lung tung; ăn cơm xong thì nó lại trở nên yên tĩnh, không thấy nhúc nhích gì nữa. 3. Cảm thấy Già La Chân Minh cũng đã thu dọn xong, Lâu Thanh Tường liền ra ngoài nhìn xem thử, nói với người kia, “Ngươi có thể đến đây một chút không?”

Nghe được âm thanh này, Già La Chân Minh vội vàng buông bát đĩa, xoa xào tay vào y phục vài cái rồi đi vào phòng. Đã thấy người kia ngồi trên giường, còn tưởng y khó chịu. Nhìn vẻ mặt Già La Chân Minh có vẻ lo lắng, Lâu Thanh Tường vội vã giải thích, “Ta không sao, ta chỉ muốn ngươi ngồi đây với ta một chút.”

“Ừm, được…”

Không có cách nào, dựng phu (người đàn ông mang thai >_<) lớn nhất. Huống hồ hai người đã xa cách mấy ngày nay, Già La Chân Minh đương nhiên cũng rất nhớ, liền theo lời y ngồi xuống bên giường. “Ngồi xích qua đây một chút.”

Lâu Thanh Tường đưa tay kéo người kia. Thật là, ngồi xa như vậy làm gì. Cũng không biết Lâu Thanh Tường muốn cái gì, nhưng lại nghĩ nếu mình ngồi gần y quá, sợ sẽ chạm hỏng y mất. Lôi đến lôi đi cũng không kéo gần khoảng cách được bao nhiêu, Lâu Thanh Tường đơn giản với tay lên cổ Già La Chân Minh. “Đừng như vậy, cẩn thận hài tử…”

Đẩy cũng không dám đẩy, Già La Chân Minh chỉ có thể mặc cho Lâu Thanh Tường dán lên thân thể hắn, nhưng tay cũng không quên đỡ lấy người, sợ mình đè lên bụng người kia. “Ta hôm nay thật cao hứng, cho nên ta muốn…”

Thở nhiệt khí vào cổ Già La Chân Minh, Lâu Thanh Tường biết đây là tuyệt chiêu lần nào cũng trúng, Lúc trước lấy lý do trong cơ thể còn dư độc chưa hết, Già La Chân Minh cự tuyệt chuyện phòng the vài lần với y; nhưng chỉ cần y sử dụng ‘đòn sát thủ’ này, người kia nhất nhất đều đầu hàng. Sau đó y lại có thai, cho dù Già La Chân Minh có đồng ý đi nữa, nhưng y sợ làm bị thương hài tử nên chuyện này cũng ngưng lại. Mà lần này trở về, tâm trạng y vô cùng vui vẻ, liền nghĩ đến chuyện này. Đã năm tháng rồi hẳn không có chuyện gì đâu. “Thế nhưng…”

Ngươi vừa mới ăn no, lại chạy vài ngày trên đường, hiện giờ lại muốn… Hơn nữa trời còn chưa tối a. Già La Chân Minh nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cũng không thể chống đỡ được sự tấn công nhiệt tình của Lâu Thanh Tường. Mắt thấy nút buộc trường sam sắp bị cởi ra, bỗng nhiên nhớ ra việc phải bắt mạch cho Thanh Tường. Hắn muốn xác định mạch y không có vấn đề gì thì sẽ làm tới. Già La Chân Minh đương nhiên là không dám cố sức đẩy Lâu Thanh Tường ra, cũng chỉ có thể bắt cái tay đang làm loạn trên lưng mình lại rồi mới dám nhảy xuống giường. “Hiện tại không được, để cho ta xem mạch ngươi đã, không việc gì mới được…”

Nói xong liền buông tay Lâu Thanh Tường ra, chạy như trốn khỏi phòng. “Thư ngốc tử chết tiệt!”

Sắc dục không lui, Lâu Thanh Tường đỏ mặt nhìn người nọ biến mất, ngoài miệng mắng một câu, nhưng ngực cũng thấy ấm áp. Song lại nghĩ, xem tối nay ta thu thập ngươi thế nào! Già La Chân Minh vòng vo nửa ngày ngoài ngoại viện mới miễm cường đè ép dục hỏa xuống. Nhìn qua cửa sổ vào, thấy Lâu Thanh Tường đã nằm xuống ngủ. Ngực nghĩ hẳn là cứ nên để y ngủ tiếp đi, vừa mới ăn xong thôi mà. Nhưng hắn cũng không dám vào nhà, sợ hỏa dục lại bùng cháy nữa… ******************* Ngồi trong thư phòng, Già La Chân Minh cầm một quyển sách Lâu Thanh Tường mới lấy từ kinh về hôm nay, lật xem thử. Tựa đề quyển sách là ‘Thạch Đầu ký’, nội dung rất đặc sắc, chỉ là Già La Chân Minh vẫn nhớ thương người nọ trong phòng, cho dù tình tiết có hay hơn nửa thì cũng là xem một nửa quên một nửa. Già La Chân Minh nhìn sắc trời bên ngoài, thấy mặt trăng đã lên cao, hẳn là đã qua giờ Tuất (7 – 9 giờ) rồi. Thu gom sách lại, rửa mặt một chút, liền lặng lẽ trở về ngọa thất. Kéo chăn qua một bên, thấy sợi tóc Lâu Thanh Tường che trên mặt, đưa tay muốn giúp y vén qua. Nhưng khi ngón tay vừa đụng đến mặt người kia đã bị nắm chặt lấy. Già La Chân Minh chậm rãi muốn rút tay lại, ánh mắt sáng trong của Lâu Thanh Tường nhìn về người kia trong bóng đêm, “Ta muốn… Đã năm tháng rồi, không sao đâu…”

4. Già La Chân Minh bất đắc dĩ, biết hôm nay nếu không theo người này, những ngày sau này nhất định sẽ khó qua. Ngón tay đưa lên thăm dò mạch huyệt của Thanh Tường, thấy mạch đập tương đối bình ổn, liền tùy ý y. Nhẹ nhàng hôn, một người đỡ một người, đã ba tháng chưa thấm mây mưa mà *** càng cháy mạnh. Anh trăng trên trời như xấu hổ mà trốn vào đám mây, không dám lén nhìn cảnh kiều diễm nơi khuê phòng. Thời gian trôi qua, nhưng hai thân thể giao triền một chỗ vô cùng thân mật như muốn nhưng đọng thời khắc này. *********************** Lâu Thanh Tường mở to đôi mắt mơ mơ màng màng, ánh dương quang có chút chói mắt. Khẽ động thân thể, thấy cả người như muốn căng ra. Ngực không khỏi thở dài, đúng là khi có thai thì thể lực cũng giảm đi không ít. Bất quá khi nhớ lại tình cảm mãnh liệt đêm qua, vẫn không khỏi có chút sóng nhiệt. Đang nghĩ ngợi, đã thấy Già La Chân Minh xanh mặt bưng canh vào. Muốn đứng dậy, nhưng phát hiện thân thể tựa hồ có chút vô lực. “Ngươi nằm, đừng nhúc nhích…”

Ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh, làm Lâu Thanh Tường vô cùng kinh ngạc. Trước đây người này cũng không dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình a. Nhìn đôi mắt Lâu Thanh Tường chứa đựng sự tủi thân, Già La Chân Minh mới ý thức được lời nói của mình có hơi quá đáng. Nhưng hắn lo lắng a, nhớ lại hồi sáng nay, khi bắt mạch cho y, hắn thiếu chút nữa là bị hù chết rồi a. Đặt canh lên bàn, Già La Chân Minh ngồi bên giường, đưa tay sửa lại góc chăn cho Lâu Thanh Tường. “Vừa rồi la ta không tốt, là ngữ khí của ta rất xấu. Nhưng ngươi bị động thai khí, cần nghỉ ngơi nhiều…”

Lâu Thanh Tường sửng sốt. Động thai khí? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện đêm qua? Vậy bảo bảo… Bỏ chăn ra đưa tay xoa xoa bụng… Hoàn hảo, vẫn còn cảm giác huyết mạch tương liên… Không đành lòng thấy vẻ mặt lo lắng và tự trách của người nọ; hắn biết làm mẫu phụ, Thanh Tường càng yêu thương bảo bảo hơn mình nhiều. Già La Chân Minh vội vã giải thích, “Ngươi yên tâm, bảo bảo không sao; chỉ có ngươi, mấy ngày đêm gấp rút lên đường, không hảo hảo nghỉ ngơi nên mới động thai khí. Chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày là được rồi. Uống thuốc rồi nằm xuống ngủ tiếp đi…”

Lâu Thanh Tường gật đầu, ngoan ngoãn quay về ổ chăn. May mà bảo bảo không có chuyện gì, nếu không y cũng sẽ không tha thứ cho mình. Lúc này đây động thai khí, làm Lâu Thanh Tường vô cùng nhu thuân nằm tròn mười ngày trên giường. Sau đó chính y cũng có phần bất khả tư nghị, một người luôn hiếu động không chịu ngồi yên bao giờ như y lại có thể vì hài tử trong bụng mà nằm tròn mười ngày. Tình cảm của mẫu phụ quả nhiên phi thường a! *********************** Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tám tháng. Cái bụng sắp đủ tháng to kinh người; hơn nữa khí trời nóng bức, chỉ cần đi vài bước là mồ hôi nhỏ giọt, xương sống thắt lưng đau nhức. Đại khái khoảng ba bốn ngày trước, Lâu Thanh Tường không ra ngoài tản bộ với Già La Chân Minh lúc chạng vạng nữa, chỉ miễn cưỡng nằm trên giường, không muốn nhúc nhích. Nghe viện ngoại có chút động tĩnh, Lâu Thanh Tường miễn cưỡng trở mình nhìn qua cửa sổ. Quả nhiên người kia đã về. Hôm nay trở về sớm a. Già La Chân Minh bỏ giỏ trúc trên tay xuống, tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng. “Ngày hôm nay rất sớm…”

Lâu Thanh Tường cũng không muốn đứng dậy, vẫn nằm trên giường hỏi người mới vừa vào. “Đúng vậy, Vương bá tặng ta hai con ba ba, ta muốn về trước tới thu thập một chút. Sau đó còn muốn đền nhà Lương thẩm xem tôn tử của bà ấy; nghe nói đã bị bệnh vài ngày nay rồi.”

Già La Chân Minh ngồi bên giường, cầm lấy bố khăn bên gối lau mồ hôi trên trán cho Lâu Thanh Tường. “Không cần, để đó đi…”

Lâu Thanh Tường vươn tay lấy bố khắn, bây giờ trời rất nóng, hơi động chút sẽ ra mồ hôi. Có lau cũng vô dụng. “Nhưng vẫn phải lau.”

Già La Chân Minh cũng buồn bực, người này lúc nào lại biến thành như thế chứ? Ngay cả mồ hôi cũng lười lau. Nhưng nhìn cổ áo người kia như bị mồ hôi làm ẩm ướt, nghĩ có lau thế nào cũng vô dụng. Nhân tiện nói, “Để cho ta giúp ngươi tắm rửa, toàn thân đều là mồ hôi.”

“Ừ, ngươi vừa nói muốn đi xem Lương thẩm…”

“Đúng vậy, tiểu Đậu tử đã bị bệnh mấy hôm trước, uống thuốc cũng không thấy khỏe hơn, ta muốn sang đó xem thử xem có phải mắc bệnh gì khác không.”

5. Kỳ thực trong Nam Hồ thôn không có đại phu, trước khi Già La Chân Minh đến đây, có người trong thôn nào sinh bệnh là phải đi đến tám dặm đường, đến làng bên mới có thể thỉnh được đại phu. Nhưng từ khi hai người bọn họ đến, bởi vì Già La Chân Minh có y thuật, thái độ làm người lại tốt, không thu ngân lượng, người trong thôn liền xem hai người như thần tiên hạ phàm, có hơi đau đầu nhức óc gì cũng tìm đến nhà hắn nhờ xem giùm. Tiểu tôn tử của nhà Lương thẩm bất quá chỉ mới ba tuổi, ba ngày trước bỗng phát sốt, nhưng Lương thẩm cũng biết người kia đang trong lúc thị sản (chăm sóc ‘vợ’ mang thai/đẻ), cũng không muốn phiền đến hắn nên có bệnh cũng nhờ hắn xem, nhưng bệnh làm hài tử thật sự rất khỏ chịu, không còn cách nào mới nói với hắn. “Ngươi vừa còn nói là ba gì…”

“Con ba ba, do Vương bá tặng, để ta làm thịt cho ngươi tẩm bổ.”

Già La Chân Minh cầm cây quạt, nhẹ nhàng quạt cho Lâu Thanh Tường. Trong lòng hắn tràn ngập yêu thương, thực sự là làm khổ y rồi. Ngày nắng nóng như vậy, lại phải mang cái bụng to như thế, nhất định là rất khổ cực a. “Ba ba có thể bồi bổ thân thể sao?”

Lâu Thanh Tường đã thấy ba ba trong ao nhà Vương bá, nhưng y nghe nói ba ba chỉ dùng để tẩm bổ cho những người thân thể quá suy yếu thôi. Mình còn chưa yếu đến vậy mà. “Trên sách nói ba ba có thể thúc sữa…”

“Ngươi…”

Lâu Thanh Tường cố sức đánh một cái vào đùi Già La Chân Minh. Ngốc tử này, không biết bận tâm đến mặt mũi y. Tuy có nghe nói song nhi sau khi sinh sẽ có sữa để nuôi bảo bảo, nhưng y dù sao cũng là nam nhân a, cứ như vậy nói ra, chẳng lẽ ta không biết xấu hổ chắc?! Già La Chân Minh xoa xoa cái chân. Một quyền này cũng không đau, một phần là do Lâu Thanh Tường không muốn dùng lực với hắn, một phần là do y đã nằm vài ngày, cũng không còn sức lực nữa. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người kia, Già La Chân Minh vô cùng quan tâm mà chuyển trọng tâm câu chuyện, “Trước tiên ta phải đi làm thịt ba ba đã…”

“Chờ một chút, ba ba cũng không chạy mất, ngươi đi xem tiểu Đậu tử trước đã…”

Lâu Thanh Tường kéo tay áo Già La Chân Minh nói. Dù sao con ba ba này cũng không đi đâu mà mất được, trước tiên nên đi xem bệnh mới đúng a. Kỳ thực Già La Chân Minh là muốn làm xong bữa trưa trước, không muốn để Lâu Thanh Tường bị đói, tránh tiểu tử trong bụng kia lại muốn nổi giận. Nhưng nhìn vẻ kiên trì của Lâu Thanh Tường lúc này, cũng hiểu được từ nhà hắn đến nhà Lương thẩm cũng chỉ có vài bước, hẳn là không làm chậm trễ bữa trưa đâu. Nhìn Già La Chân Minh đi ra cửa viện, Lâu Thanh Tường thoả mãn khép mắt lại. Nhưng bỗng nhiên hạ phúc khó chịu, cảm giác bị kéo căng quen thuộc lại tràn đến. Qua thời gian rất dài, Lâu Thanh Tường nghĩ rằng cảm giác khó chịu đã dần biến mất. Chậm rãi thả lỏng thân thể, đưa tay lên cổ, thấy cả người lại đầy mồ hôi. Bởi vì cơn khó chịu này… cứ vài ngày lại đến một lần nên Lâu Thanh Tường lúc đầu cũng không quá để ý. Có lẽ là do tiểu tử kia phỏng chừng biết y không để nó ăn trước đúng lúc mà nháo một trận thôi. Không ngờ một lát sau, cơn đau nhức lại kéo đến. Sao lại nhanh như vậy?! Trước kia rõ ràng cách ngày mới lại đau lần nữa mà! Trường sam lam sắc bị mồ hôi thấm ướt từ lâu, giờ dính vào cơ thể. Mặc dù đang nằm nhưng Thanh Tường cũng có thể nhìn thấy cái bụng hở ra của mình rung động theo từng động tác nhỏ của thai nhi. Tay bất giác xoa xoa, nhưng lập tức bị đá văng ra. Sao lại động lợi hại đến vậy? Lúc này, mặc dù không có bất luận kinh nghiệm gì, thế nhưng Lâu Thanh Tường vẫn có thể biết một sự thực, đó chính là, y có khả năng phải sinh. Nhưng Già La Chân Minh còn chưa trở về a! Bảo bối nhi, ngươi có muốn đợi lát nữa không? Cha ngươi còn đang ở ngoài, một mình ta làm sao mà sinh a? Lâu Thanh Tường thương lượng với vật nhỏ trong bụng. Nhưng hài tử căn bản không để ý tới y, vẫn động tay động chân như trước, còn không thì lại đá mạnh một cái. Y chỉ có thể cố gắng điều chỉnh tư thế chuẩn bị sinh. 6. Đau quá! Mặc dù là đã từng thân kinh bách chiến nhưng Lâu Thanh Tường vẫn không chịu được; so với cơn đau này thì những cơn đau trước đây y từng chịu đúng là không đáng nhắc tới. Đó là một loại đau đớn bong tróc, tựa hồ như có vật gì đó muốn rời khỏi thân thể mình. Mặc dù Lâu Thanh Tường biết rõ, đó là hài tử, là hài tử phải rời khỏi thân thể của y. Nhưng, bảo bối nhi a, ngươi có thể nhẹ nhàng chút hay không?! Đến khi không thể chịu nổi nữa, Lâu Thanh Tường liền ưỡn người lên, dùng chân và mặt giường nhẹ nhàng đè ép lại cơn đau trong bụng. Kỳ thực trước đây Lâu Thanh Tường cũng đã xem qua sách thuốc, biết thai nhi đầu tiên không thể nhanh chóng sinh ra. Bây giờ y chỉ có thể cố gắng chịu đựng, chờ đợi Già La Chân Minh nhanh chóng trở về. May mà nước ối còn chưa vỡ. Lâu Thanh Tường tự an ủi mình. Nhưng nhanh chóng, một cơn đau từ thắt lưng truyền đến đại não. Đó là dịch thể ẩm ướt dính dấp, chảy ra từ hạ thể. Trời a, làm sao vây giờ! Lâu Thanh Tường vẫn cho rằng mình mạnh mẽ hơn Già La Chân Minh gấp trăm lần, lúc này cũng hoàn toàn mất phương hướng. Lẽ nào chính y phải tự sinh? Đau đớn lúc đầu còn gián đoạn, còn có thể chịu đựng. Nhưng cơn đau dần như hồng thủy, từng cơn từng cơn đánh vào y mãnh liệt. Lâu Thanh Tường hoàn toàn không biết làm thể nào mới có thể giảm bớt đau đớn, cũng không biết mình nên dùng sức tự sinh hài tử, hay là chờ Già La Chân Minh trở về nữa. Đệm bông dưới thân đã bị y xé rách, nhưng y vẫn không dám nắm lấy y phục, bởi sợ đè phải thai nhi. Lúc này Lâu Thanh Tường đã hoàn toàn không thể dụng sức được nữa, chỉ có thể nắm tay kéo căng thân thể. Hơn nữa khi từng cơn đau qua đi, từng ngụm từng ngụm từng ngụm khí y hít vào cũng không dễ dàng gì. Mắt thấy vị trí đang hở ra kia dần trượt cuống dưới, Lâu Thanh Tường cũng không có cách nào xem nhẹ cảm giác hạ thể đang tắc nghẽn. Bất giác y mở rộng hai chân ra, giúp thai nhi mau chóng ra ngoài. Già La Chân Minh, ngươi ở đâu? Con của ngươi muốn đi ra rồi! ******************** Trong lòng từng cơn hoảng loạn khiến Già La Chân Minh cũng có chút ngoài ý muốn. Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có. Phải chăng Thanh Tường xảy ra việc gì rồi? Tuy rằng thai nhi mới được tám tháng, nhưng… Miễn cưỡng đè ép sự bất an xuống, khi xem bệnh cho tiểu Đậu tử xong, xác định là bệnh giống cảm sốt mà không phải loại bệnh nguy hiểm nào khác, Già La Chân Minh không kịp chào mọi người đã vội vã rời khỏi nhà Lương thẩm. Kỳ thực còn chưa đến cửa viện, Già La Chân Minh đã mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ đau đớn, đúng là tiếng của Thanh Tường. Vội vã bước nhanh vào phòng. “Làm sao vậy! Làm sao vậy!”

Vừa vào phòng liền thấy vẻ mặt thống khổ của người kia, lại thấy chân người đó đang dang rộng liền vội vã kéo hai tay đang đè chặt bụng, đưa tay bắt mạch cho y. “Là sắp sinh!”

Lâu Thanh Tường không khỏi khóc thét, lúc này còn xem mạch gì nữa, không phát hiện y phải sinh sao?! “Phải sinh sao? Làm sao bây giờ? Còn chưa tới lúc mà!”

Đó là lời của đại phu được thôn dân tôn làm thần tiên sống, giờ ngay cả câu nói cũng không có trình tự. “Ngươi bình tĩnh một chút!”

Lâu Thanh Tường mắng một câu. Là con của ngươi không tuân thủ thời gian, bây giờ nó muốn đi ra thì ta phải là sao? “Ách, bình tĩnh bình tĩnh…”

Già La Chân Minh hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, bình tĩnh, hiện tại nhất định phải bình tĩnh. Trước hết nhớ lại trình tự kia… Đưa tay sờ sờ đệm chăn bên dưới người Lâu Thanh Tường, thấy đã ẩm ướt, hẳn là nước ối đã vỡ rồi. Sau đó lại nhìn cái bụng y, thấy nơi gồ lên đã di chuyển xuống dưới. Huyệt khẩu y mở nhiều hay ít rồi? Có còn thời gian đi tìm bà mụ hay không? Già La Chân Minh vội vàng đi xuống phía dưới chân Lâu Thanh Tường, nhìn vào chỗ giao nhau giữa hai chân một chút, thiếu chút nữa bị hoảng sợ mà ngã trên mặt đất. Tiểu huyệt vốn chật hẹp sớm đã bị đầu thai nhi mở rộng, vươn tay sờ sờ chỉ thấy một khối đen đen cứng cứng. Già La Chân Minh không khỏi hô to, “Đúng là đầu của nó rồi, ta đã thấy đầu nó rồi, nó còn có tóc…”

Đây là nhân chi thường tình (chuyện bình thường), dù có là người nội liễm thế nào đi nữa, đối mặt với lúc huyết mạch chính mình được sinh ra cũng không bảo trụ dáng vẻ tốt đẹp bình thường. “Ngươi…”

“Ác, ta biết ta biết, bà mụ có thể là không còn kịp rồi, nó sẽ mau chóng đi ra. Ngươi lại dùng thêm chút lực được không? Ta đã thấy đầu nó rồi.”

Không dám mạo hiểm đụng đến tiểu tử kia nữa, Già La Chân Minh xoay người lại ghé vào gối đầu Lâu Thanh Tường cổ vũ. “Dùng lực chút…”

“Như vậy sao được, mau, nắm tay ta, cố sức, ngươi nhất định sẽ có sức…”

Giúp Lâu Thanh Tường lau lau mồ hôi trên trán, biết y bây giờ không còn sức nữa, liền nắm chặt tay y như muốn truyền thêm sức mạnh cho người kia. “Không cần, ngươi đi nhìn bảo bảo, ta tự cố.”

Buông tay Già La Chân Minh ra, tự mình gắng sức. Hắn đến xem bảo bảo là được rồi. “Ác, vậy được rồi, ngươi cố sức a, nhưng đến khi nào thấy đau mới cố sức a…”

Không biết qua bao lâu, chỉ biết là thời gian cũng không ngắn, một thanh âm nỉ non vang lên dưới chân Lâu Thanh Tường. “Để ta nhìn xem…”

Thanh Tường cố sức ngẩng đầu, nhìn người đang bận rộn giữa hai chân y. Nhẹ nhàng cắt cuống rốn cho hài tử kia, lại xoa xoa mũi miệng nó, nâng hài tử như dâng vật quý đến bên cạnh Lâu Thanh Tường. “Đúng là một nữ nhi, nó thật xinh đẹp…”

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ bé của hài tử, Lâu Thanh Tường không để ý hạ thể đã bị xé rách truyền đến từng cơn đau đớn, hơi nghiêng người hôn lên khuôn mặt hài tử. “Coi như người đã mãn nguyện rồi!”

Hài tử này vóc dáng không nhỏ, trên người cũng toàn thịt là thịt, còn có tiếng khóc vừa to vừa rõ; tất cả đều làm tâm tư Lâu Thanh Tường luôn treo cao, nay rốt cục cũng đã thả xuống. Hài tử này tốt, rất khỏe mạnh. ******************** Sắc trời dần tối, Già La Chân Minh ngồi bên giường, nhìn hai người một lớn một nhỏ trên giường. Nở nụ cười, hắn biết, hắn cũng không hối hận, không hối hận vì bỏ đi tất cả, bởi hắn mất đi những thứ đó thì vẫn còn có tiểu đông tây này. Bởi vì hắn bây giờ còn hạnh phúc hơn so với bất kì kẻ nào. Hắn có thê tử, có hài tử; bọn họ là người một nhà, lại có thể ở trong Nam Hồ thôn này trải qua sinh hoạt bình lặng, không cần tranh đấu, lại càng không phải lo được lo mất. Thử tình thử cảnh, phu phục hà cầu. (tình này cảnh này, còn cầu gì nữa.) ************************ Chú thích: *: 5 câu đầu là bài thơ Lậu Thất Minh của Lưu 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.