Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 49: Không Cần Phải Đối Tốt Với Tôi




Nguyên Khải: “Vì sao đánh bạn ấy?”

Cậu bé: “Bạn ấy xé sách bài tập của em!”

Nguyên Khải: “Ồ? Vì sao xé sách bài tập của bạn ấy?”

Cô bé, khóc sướt mướt: “Cậu ấy mắng em là lợn!”

Nguyên Khải: “Ồ? Vì sao mắng bạn ấy?”

Cậu bé: “Bạn ấy mắng em là gấu!”

Nguyên Khải: “...”

Buổi tối, trong nhà, Nguyên Khải: “Gấu!”

Hướng Hải vui vẻ đáp lại: “Dạ.”

Nguyên Khải: “Có phải em đặc biệt muốn mắng anh không?”

Hướng Hải buồn bực: “Không có, vì sao phải mắng anh?”

Nguyên Khải: “Lợn! Bởi vì anh mắng em.”

Hướng Hải: “Anh mắng em cái gì?”

Nguyên Khải: “...”

=================================

Lương Đình Xuyên mở cửa, thấy Mạch Đào đứng ở cửa, trong ánh mắt đều là tơ máu, râu ria đầy mặt.

Lương Đình Xuyên nhíu mày, “Có bệnh hả? 1h đêm không ngủ, muốn đi ăn cướp à?”

Mạch Đào lắc trái lắc phải đi vào, vẹo người ngã trên sô pha nhà người khác, “Tôi muốn dọn đi, không ở trên lầu nữa.”

Lương Đình Xuyên không có động tác: “Nói xong có thể cút.”

Mạch Đào không động, “Thành Thực đâu?”

Lương Đình Xuyên: “Lời vô ích! Đương nhiên là ngủ.”

Mạch Đào bất mãn: “Này, anh em một hồi, sao không quan tâm tôi một chút nào vậy?”

“Nhỏ giọng chút!” Lương Đình Xuyên rùng mình: “Sao tôi cảm thấy tràng diện này quen mắt như vậy? Vài năm trước lúc anh ly hôn cũng là thế này. Anh tìm được Hoàng Cửu Cửu chưa?”

Mạch Đào tự giễu cười cười: “Ừ, tìm được, lại làm hỏng, tôi và cậu ấy hết rồi, ở lại trên lầu cũng không có ý nghĩa.”

Lương Đình Xuyên: “Chúc mừng.”

“Này!”

“Nhỏ giọng lại!”

Mạch Đào vui vẻ, “Sợ ầm ĩ tới Thành Thực? Nhìn không ra cậu thương em tôi như thế.”

Lương Đình Xuyên hé ra khuôn mặt người chết: “Thối lắm! Nhóc kia nửa đêm tỉnh lại nhất định sẽ đòi ăn khuya! Phiền phức!”

Mạch Đào không nghe vào tai, lẩm bẩm: “Cậu ấy nói không yêu tôi nữa.”

Lương Đình Xuyên từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Biến thái.”

“Tôi yêu cậu ấy.”

Lương Đình Xuyên làm biểu tình nôn ra, “Có ai là anh không nói những lời này?”

Mạch Đào muốn cười, trong mắt lại tràn đầy nước mắt, “Tôi, tôi không buông được cậu ấy.”

Mất đi, không vãn hồi được.

Lương Đình Xuyên như trước miệng không tha người: “Tâm thần, khuya khoắt chạy đến nhà người khác khóc lóc gì hả? Anh đây là đáng đời!”

Mạch Đào đem nước mắt nuốt trở lại, cả giận nói: “Nói cứ như cậu thanh cao lắm! Cậu cũng giống tôi...”

Lương Đình Xuyên cắt đứt anh, lạnh lùng: “Tôi đương nhiên không giống anh, tôi không làm loạn với người tôi không thích.”

Trong phòng ngủ truyền ra một trận quái thanh: “Hắc hắc...” Loảng xoảng cạch... “A!” Chát... Rầm rầm cộc...

Lương Đình Xuyên lấy tay đỡ trán, một chuỗi mồ hôi lạnh: chết tiệt! Nhóc con chết tiệt kia nghe thấy lời không nên nghe rồi!

Mạch Đào nghi hoặc: “Tiếng gì vậy?”

Lương Đình Xuyên tức giận: “Mèo đụng ngã giá áo, sau đó mắc phải dây điện thoại, kéo rơi điện thoại từ trên tủ đầu giường xuống đất...”

Mạch Đào giật giật khóe miệng, chỉa chỉa Đô Đô đang làm ổ trên sô pha không nhúc nhích.

Lương Đình Xuyên mặt lạnh nói: “Anh có thể cút rồi!”

“Để tôi ngồi thêm một lúc sẽ chết hả?”

“Sẽ chết!”

“Đừng tuyệt tình như vậy chứ, tôi khóc rồi đó...”

“Lập tức cút!” Lương Đình Xuyên đá Mạch Đào ra khỏi nhà, trong chớp mắt khép lại cửa, lương tâm đại phát, dừng một chút, nói: “Cậu ta nói không yêu anh, anh liền khóc?” Chỉ một ngón tay vào trong phòng, “Đứa em chết tiệt của anh mỗi ngày đều nói cả trăm lần, tôi mà là anh chẳng phải khóc đến chết?”

Mạch Đào giật mình.

Lương Đình Xuyên tiếp tục nói: “Hoàng Cửu Cửu khi còn bé ánh mắt còn tạm được, sao hiện tại lại lụi bại nhiều như vậy? Loại rác rưởi như anh cậu ta cũng để ý tới, buồn nôn.”

Mạch Đào há mồm, liệt sâu nửa não.

Lương Đình Xuyên cười: “Thích cậu ta, chỉ nói không có ích lợi gì? Anh dù sao cũng phải đưa ra chút thành ý.”

Mạch Đào: “Hả?”

Lương Đình Xuyên: “Thật buồn chán, nói nhiều lời vô ích với anh như vậy làm gì chứ.” Ầm đóng cửa lại.

———————————————

Hướng Hải ngồi gặm thịt gà, Đại Bạch ngồi chồm hổm ở bên cạnh điên cuồng vẫy đuôi, Hướng Hải cho nó cắn một ngụm, một mình hắc hắc cười ngây ngô.

Nguyên Khải dừng bút đỏ một chút, tức giận, “Đám nhóc này thật ngu ngốc! Nhiều câu sai ngữ pháp như vậy!” Quay đầu lại, thấy Bùi Hướng Hải cư nhiên đem miếng thịt gà từ trong miệng chó cầm ra lại cắn đến vui vẻ.

“A a a a a — ” Nguyên Khải một chưởng đánh bay miếng gà trong tay cậu, thét chói tai: “Bẩn muốn chết!”

Hướng Hải bị dọa, oan ức hô: “Sao vậy?”

Đại Bạch chỉ nhìn thấy miếng gà vụt một cái không thấy, hiếu kỳ, nghiêng đầu khờ dại nhìn chủ nhân. (ừ, điểm này rất giống với chủ nhân của nó, phản ứng thần kỳ trì độn, còn chưa phát hiện miếng gà ở ngay cạnh móng vuốt mình.)

Nguyên Khải chỉ vào nó rống Hướng Hải: “Có lầm hay không! Chó ăn rồi cho em em còn ăn!”

Hướng Hải vô tội: “Là em cho nó mới đúng.”

“Đây không phải trọng điểm!” Nguyên Khải không có khí lực phát điên, kiên trì: “Sao em có thể ăn cùng chó?”

Hướng Hải liếc nhìn Đại Bạch, vẻ mặt vô tri, “Không được sao? Bọn em vẫn đều như vậy mà!”

Nguyên Khải há hốc mồm, câm nín đủ một phút đồng hồ, “Vẫn?” (chỉ là mi không thấy thôi!)

Hướng Hải gật đầu.

Nguyên Khải suy yếu: “Buổi trưa em đưa anh một nửa xiên thịt dê, có phải nó cũng cắn qua rồi?”

Hướng Hải tiếp tục gật đầu.

“Ngày hôm qua em bón cho anh bánh mì chà bông có phải nó cũng ăn qua?”

Hướng Hải gật đầu không ngừng.

“Miếng dứa vừa rồi em bón cho anh nó cũng cắn?” Nguyên Khải đã có dục vọng nôn mửa.

Hướng Hải lắc đầu, “Không có, nó chỉ liếm một cái, hình như không thích ăn dứa...”

“Bùi! Hướng! Hải!” Nguyên Khải đứng lên, sát khí tận trời.

Loảng xoảng rầm rầm rầm...

“Đau đau đau... A ưm... (thanh âm cái miệng bị bít tất bịt lại)”

“Gâu gâu gâu... A ẳng (thanh âm cái miệng bị bít tất buộc lại, bít tất thực sự là thứ tốt!)”

Từ trong túi Hướng Hải rơi ra một cái hộp, Nguyên Khải nhìn chữ ở trên, nói thầm: “Bưu phẩm từ Berlin?”

Hướng Hải: “Ô ô.”

“Ai gửi tới?”

“Ô ô.”

Nguyên Khải móc bít tất ra.

Hướng Hải nói: “Mẹ em.”

Nguyên Khải mở giấy bọc, “Sao mẹ em lại chạy đến Berlin? Chẳng lẽ mẹ em làm hướng dẫn viên du lịch?”

Hướng Hải nháy mắt mấy cái, “Không phải, mẹ em là...”

“Oa đệt!” Nguyên Khải từ trong hộp lấy ra một chiếc điện thoại di động, kinh hô: “Đẹp quá, ừm, chưa từng thấy hãng này, nhưng mà nhìn qua đã biết là rất đắt!”

Gấu chó vươn đầu tới xem, không phát biểu ý kiến gì. Nguyên Khải loay hoay điện thoại di động một chút, nhíu mày, “Sao chỉ có tiếng Anh với tiếng Đức?” Liếc mắt Hướng Hải, “Em hiểu tiếng Đức không?”

Hướng Hải lắc đầu.

Nguyên Khải lại hỏi: “Vậy hiểu tiếng Anh không?”

Hướng Hải cười khúc khích: “Anh biết mà, hắc hắc...”

Nguyên Khải âm mưu thực hiện được, trong mắt xoay động, “Cho anh đi, em dùng cái của anh.”

Gấu chó dịu ngoan gật đầu, “Được, em dùng điện thoại di động của anh cũng quen rồi.”

Nguyên Khải chiếm được tiện nghi tự nhiên là cho gấu chó chút chỗ tốt, hôn nhẹ khuôn mặt cậu: “Thân ái, anh yêu em.”

Hướng Hải cộc lốc nở nụ cười, ưm, Kay đã lâu không nói lời ngọt với mình rồi ~ thừa cơ ôm lấy Nguyên Khải đòi hôn hôn.

Nguyên Khải quay đầu, “Anh phải chấm bài cho xong.” Vỗ vỗ đầu gấu chó, “Ngoan, đi chơi với Đại Bạch đi.”

Hướng Hải cứng lại, ôm không chịu buông tay.

Nguyên Khải có chút kinh ngạc, (không, phải nói là kinh hỉ.) “A ha? Lá gan lớn không ít nha!”

Hướng Hải thấp giọng nói: “Mẹ em mấy ngày nữa sẽ về, anh về nhà với em đi!”

Nguyên Khải tránh cậu, liên tiếp đánh mấy chưởng lên đầu gấu, “Muốn chết! Bảo anh đi xem hai mẹ con cãi nhau hay là bảo anh đi chịu đòn? Không đi!”

Hướng Hải kéo cậu biện giải nói: “Mẹ em sẽ thích anh, thực sự!”

Nguyên Khải cười nhạt: “Ờ, ngày đó Trần Thành Thực mặc váy dài, em có thể đi mượn cho anh mặc.”

Hướng Hải nhanh chân chạy ra ngoài: “Em đi mượn cho anh, Nguyệt Thăng còn có rất nhiều...”

Nguyên Khải bay lên một cước gạt ngã kẻ ngu si, “Mượn cái đầu em! Ý anh là trừ phi anh là nữ! Nếu không mẹ em tuyệt đối sẽ không thích anh!”

Hướng Hải người đầy bụi đất kéo vạt áo cậu, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mẹ em cởi mở lắm, mẹ sẽ không tính toán mấy cái này đâu...”

Nguyên Khải ngồi xổm xuống cho cậu một cái tát, oán hận nói: “Thối lắm!”

Hướng Hải bụm mặt, “Ô ô, thật mà...”

Nguyên Khải mũi đau xót, thả nhẹ giọng: “Vậy lúc mẹ em đánh anh em phải đỡ thay cho anh.”

Hướng Hải mừng như điên, không ngừng gật đầu.

Nguyên Khải véo cậu một cái, sẵng giọng: “Đây là sao hả, đôi lúc trí lực lại không giống người thường!”

Hướng Hải khó có thể ức chế tâm tình hưng phấn, liên tiếp chụt chụt lên môi Nguyên Khải mấy cái, Nguyên Khải cắn cậu, căm giận trừng mắt, liếm liếm môi lưỡi cậu, “Gấu chó chết giẫm, sau đó dám có lỗi với anh thì sao hả?”

Hướng Hải: “Cho anh cắt mệnh căn đoạn tử tuyệt tôn.”

Nguyên Khải dịu dang: “Tự em cắt.”

Hướng Hải: “Ừm, tự em cắt.”

Nguyên Khải vỗ vỗ khuôn mặt cậu, thoả mãn nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.