Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 34: Truy Đuổi




Thôi Hòa: “Xem bản kí hoạ của mấy đứa đi! Chi tiết vẽ qua loa như vậy, thân người dù vẽ tốt cũng vô dụng! Đống tay chân nhìn y như chân gà, giống không hả? Bắt đầu từ hôm nay, mỗi người vẽ mười nghìn bàn tay bàn chân cho tôi!”

Thôi Hòa đi rồi, Thành Thực: “Đường Ngữ, thầy bảo chúng ta vẽ mấy bàn tay bàn chân ấy nhỉ?”

Đường Ngữ: “Một nghìn.”

Vạn Triết: “Nói bậy!”

Hướng Hải: “Đúng thế, rõ ràng thầy nói mười nghìn.”

Vạn Triết: “Thầy nói có một trăm thôi!”

Hướng Hải: “...”

Thành Thực: “Vậy thầy nói lúc nào phải vẽ xong?”

Hướng Hải: “Hẳn là trước khi kết thúc học kỳ này...”

Vạn Triết: “Thối lắm!”

Hướng Hải, sợ hãi: “Chẳng lẽ là trước khi môn này kết thúc?”

Vạn Triết: “Trước khi đời này kết thúc vẽ xong là được.”

Thành Thực, Đường Ngữ: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Hướng Hải: “Vẫn, vẫn là em vẽ hết trong mấy ngày đi.”

Ba tên còn lại: “Cậu dám?!!”

Hướng Hải: ô ô...

========================

Mạch Đào có lúc buổi tối sẽ về rất muộn, mở quán bar buổi tối tự nhiên là sẽ có mấy chuyện hỗn tạp, trước đây Hoàng Cửu Cửu cũng không hỏi đến, thế nhưng gần đây không biết vì sao càng ngày càng chú ý. Nếu Mạch Đào không về, Hoàng Cửu Cửu liền ngủ không được, anh sợ Mạch Đào đi rồi sẽ không về nữa. Không vì sao, chỉ vì chính anh trước đây cũng đối đãi người khác như thế, vậy nên anh tinh tường rõ ràng quan hệ giữa anh và Mạch Đào yếu đuối bao nhiêu, căn bản không có bất cứ thứ gì có thể gắn bó.

Nếu như chán rồi, Mạch Đào không có nghĩa vụ phải chào hỏi anh liền có thể biến mất, từ nay về sau người dưng nước lã.

Hoàng Cửu Cửu không có chuẩn bị tâm lý, anh rất sợ ngày hôm nay còn cùng Mạch Đào ngồi cùng bàn ăn, ngày mai liền không thể gặp lại. Anh trở nên lải nhải, Mạch Đào muốn ra ngoài, anh hỏi: “Lúc nào thì về?”

Vừa mới bắt đầu Mạch Đào sẽ nói rất nhanh sẽ về, quán nhà ai mà không xảy ra chút chuyện, lúc gần đi còn cho Hoàng Cửu Cửu một nụ hôn. Nhưng về sau, chỉ có hai chữ: “Không biết.”

Một đôi dưới lầu kia, vì sao có thể yêu nhau như vậy? Hoàng Cửu Cửu không rõ mình nên làm thế nào, anh ở trước mặt Mạch Đào đã ném đi toàn bộ tự tôn, nhưng vẫn xa cầu không được một đoạn cảm tình.

Thẳng đến có một ngày Mạch Đào cả đêm không về, Hoàng Cửu Cửu mở mắt một đêm, ngày thứ hai đi làm cũng như cái xác không hồn, căn bản không để ý đến thỉnh cầu của viện trưởng, cố ý đem ca phẫu thuật giao cho đồng nghiệp khác. Trạng thái hiện tại của anh, nếu phẫu thuật sẽ là tai nạn chết người! Không ai hiểu, các đồng nghiệp khác chỉ nghĩ phó chủ nhiệm Hoàng kiêu ngạo cao giá.

Hoàng Cửu Cửu cụt hứng cuộn mình trên sân thượng bệnh viện, một điếu một điếu hút thuốc, nói với chính mình: tên cặn bã chết tiệt không biết xấu hổ kia đã phá hỏng cuộc sống của mình.

Buổi trưa tan tầm về nhà, phát hiện Mạch Đào không biết lúc nào đã về, đang ung dung nằm bò trên giường ngủ.

Hoàng Cửu Cửu đứng ở đầu giường, nhìn tướng ngủ tứ chi giang rộng, không biết mình là dạng tâm tình gì, mâu thuẫn lại phức tạp, căm hận lại bất đắc dĩ.

Anh không đánh thức Mạch Đào, tự mình đến phòng bếp làm bữa trưa.

Mở tủ lạnh, toàn bộ đều là đồ Mạch Đào thích ăn.

Hoàng Cửu Cửu không nhịn được nữa, anh đè thấp thanh âm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Vĩnh viễn không có người yêu thương anh, ở trong lòng anh không ngừng lặp lại: kêu con rùa kia cút! Lăn xuống giường mình! Cút khỏi nhà mình!

Mạch Đào lười ở trên giường nhận lấy bữa sáng kiêm bữa trưa Hoàng Cửu Cửu đưa qua, không rửa mặt không đánh răng cứ thế vùi đầu ăn.

Hoàng Cửu Cửu bất đắc dĩ, “Lão gia, đừng có ăn ở trên giường.”

Mạch Đào cố ý chọc giận anh, bưng bát canh giả vờ ai u một tiếng, mắt thấy sắp lật bát. Hoàng Cửu Cửu trái tim căng thẳng, Mạch Đào lại cầm chắc, hắc hắc nở nụ cười, “Bảo bối, canh này uống ngon thật.” Múc một thìa, “Đến, tiểu Cửu, ăn một ngụm ~”

Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng, “Tôi ăn rồi.” Dừng một chút, hỏi: “Anh về lúc mấy giờ?”

Oa đệt, giọng điệu thằng nhóc này sao y hệt vợ mình trước kia? Mạch Đào không vui, “Quên rồi.”

Hoàng Cửu Cửu cũng tức giận: “Biến thái chết tiệt, làm loạn nhớ dùng đồ bảo vệ, đừng đem bệnh gì truyền nhiễm cho tôi!”

“Đệt! Ai nói tôi đi ra ngoài làm loạn? Hơn nữa, cùng người khác là làm loạn cùng cậu không phải làm loạn?”

Hoàng Cửu Cửu mặt tối sầm.

Mạch Đào hoãn lại một hơi: “Hôm qua gặp mấy người quen, uống nhiều ngủ ngay ở trong ghế lô...”

Hoàng Cửu Cửu không hé răng, bưng lên bát đũa Mạch Đào ăn thừa lại, Mạch Đào có chút băn khoăn, đứng lên từ phía sau ôm anh, hỏi: “Sắc mặt của cậu không phải tốt, khó chịu sao?”

Hoàng Cửu Cửu nhàn nhạt đáp: “Không.”

Mạch Đào hôn hôn bên tai anh, dầu mỡ trên miệng đều cọ lên, “Tiểu Cửu, cậu gần đây sao cả ngày xụ mặt...”

Sắc mặt Hoàng Cửu Cửu ấm lên.

Mạch Đào tiếp tục: “Trở nên không thú vị...”

“Anh đi chết đi!” Hoàng Cửu Cửu tránh ra, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, trong lòng vừa chua xót vừa đau nhức lại đè nén: bảo hắn cút bảo hắn cút mau bảo hắn cút! Sao mi không bảo hắn cút đi?!!

———————

Trên người tên ngốc có thêm vài vết thương, bó tay phải, khập khiễng vào phòng vẽ tranh.

Đường Ngữ nói: “Mới ra viện đã đi học, sao phải chăm chỉ như thế? Ở nhà thêm nghỉ hai ngày, không phải có vợ cậu hầu hạ sao?”

Hướng Hải khẩn trương nhìn xung quanh, xác định Nguyên Khải không ở gần đây, thấp giọng nói: “Anh ấy đi tìm việc rồi.”

Thành Thực: “Anh ta không phải làm ở quán bar sao? Còn muốn tìm việc gì?”

Hướng Hải nghi hoặc: “Anh ấy nói muốn tìm một công việc ổn định nuôi tôi... Ưm, anh ấy gần đây rất kỳ quái, ngày hôm qua đột nhiên đánh tôi một trận...” ( động vật cấp thấp đáng thương, bị người đánh còn không biết vì sao bị đánh.)

Vạn Triết phỉ nhổ: “Một chút tiền đồ cũng không có! Vợ quản nghiêm!” ( chính mi không phải cũng thế?)

Đường Ngữ liên tiếp vài ngày đều là dáng cười đầy mặt, mấy người còn lại đều buồn bực. Thành Thực hỏi: “Đường Ngữ, anh không phải nói Nguyệt Thăng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? Sao anh một chút đồng tình cũng không có, còn vui thành như vậy?”

Đường Ngữ thẳng thắn: “Lúc cô ấy hẹn hò với Hàn Khiêm kia mỗi ngày anh đều rủa bọn họ chia tay, hiện tại bọn họ chia thật anh có thể không vui sao?”

Vạn Triết: “Loại đàn ông như cậu thật đáng thẹn.”

Hướng Hải: “Thế nhưng Nguyệt Thăng rất đáng thương.”

Đường Ngữ liếc xéo cậu, “Chính là muốn để con nhóc chết tiệt kia ăn chút giáo huấn! Qua mấy ngày bản thiếu gia hoa lệ gặt hái, cho cô ấy nhận rõ trên thế giới này ngoại trừ anh đây không còn tên đàn ông nào khác sẽ thật tình với cô ấy!”

Vạn Triết, Thành Thực: “Thiết, cậu?” Ngay cả tên ngốc cũng lộ ra vẻ mặt phỉ nhổ.

Đường Ngữ cả giận nói: “Mấy người cư nhiên không tín nhiệm anh em như thế? Chỉ cần cô ấy gả cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Nếu không...” Đem cây bút ở trong tay răng rắc bẻ thành hai nửa, “Giống như đao này!”

Hướng Hải cảm thấy kính nể.

Thành Thực mắt trợn trắng: đao cái rắm? Không phải là một cái bút sao? Giả vờ bảnh bao gì chứ.

Vạn Triết nổi trận lôi đình: “Cậu chán sống rồi hả? Của tôi vừa mới mua, đền tôi đền tôi...”

Đường Ngữ vội vàng nói sang chuyện khác, hình dạng rất hao tổn tâm trí, “Ai, lại nói tiếp, vợ tôi gần đây rất kỳ quái, luôn nói mấy lời trên trời dưới đất.”

Thành Thực thối một ngụm, phản bác: “Nguyệt Thăng đã đồng ý với anh chưa mà gọi người ta là vợ, cẩn thận bị cô ta nghe thấy, hừ hừ, anh liền tuổi trẻ chết sớm đi!”

Đường Ngữ lòng tin gấp trăm lần: “Cậu cho rằng bộ dạng bà tám kia còn có ai sẽ cần? Chỉ có bản thiếu gia miễn cưỡng tiếp thu, coi như là làm từ thiện. Được rồi, nhóc con kia gần đây ăn cái gì cũng không ngon miệng, lượng cơm ăn y như gà con, tôi nhìn cũng phải gầy một vòng lớn, cứ như vậy không được, các cậu có biện pháp gì?”

Hướng Hải lắc đầu, “Em không biết ứng phó với con gái thế nào.” ( con trai mi cũng ứng phó không nổi.)

Thành Thực hắc hắc vui vẻ: “Giống em, bị bệnh dạ dày, phải ăn cái gì anh có thể nhờ Đình Xuyên chỉ bảo.”

Đường Ngữ uể oải vạn phần: “Tôi cũng nghĩ cô ấy bị bệnh dạ dày, ngày hôm qua nấu ít cháo trứng muối thịt nạc, cô ấy ăn không được mấy miếng liền buồn nôn. Tôi vốn đã không biết làm cơm, cô ấy cư nhiên muốn tôi làm cá nấu cay, sao tôi làm được... Muốn dẫn cô ấy đi nhà hàng cô ấy lại lười động...”

Vạn Triết có chút suy nghĩ: “Sao giống lúc vợ tôi mang thai vậy? Chua trai cay gái...”

Ba người còn lại thẳng lăng lăng nhìn cậu, hồi lâu, Đường Ngữ cười gượng: “Sao có thể?”

Bầu không khí trong phòng vẽ tranh nhất thời cứng ngắc, Đường Ngữ dường như nhớ tới cái gì, sắc mặt từ từ tái mét, ném lại đồ dùng trong tay, đá cửa chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.