Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 33: Thời Gian Của Tôi Không Còn Nhiều




Mười năm trước, Thành Thực: “Con không ăn củ cải đỏ!”

Mẹ Trần, kiên trì giơ thìa, “Ngoan nào, củ cải đỏ có lẫn thịt thịt, ăn ngon lắm...”

Thành Thực: “Không ăn! Con chỉ ăn thịt thịt không ăn củ cải đỏ!”

Mẹ Trần: “Củ cải đỏ nói: ‘Ta không phải củ cải đỏ, ta là mũi vịt Donald, Đô Đô không ăn ta sẽ cho mẹ ăn ~~ ‘ ”

Thành Thực: “Con ăn con ăn... A — ”

Mười năm sau, Thành Thực: “Em ghét nhất là củ cải đỏ!”

Lương Đình Xuyên: “Thằng nhóc chết tiệt, đừng có lãng phí lương thực!” Giơ thìa, không nhịn được: “Há mồm!”

Thành Thực: “Củ cải đỏ nói gì?”

Lương Đình Xuyên, gân xanh trên trán bạo khởi, một chữ một chữ nói: “Củ cải đỏ nói: ‘Mi không ăn nhất định phải chết!’ ”

Thành Thực: “Ô ô... A — ”

==========================

Lương Đình Xuyên rửa bát xong lại đi lau nhà, sau đó tắm cho Đô Đô, lại sấy khô, bận việc cả tối, thấy Thành Thực còn cuộn mình trên sô pha chơi game, nhất thời lửa giận nổi lên.

“Thành Thực, tắm sớm đi rồi đi ngủ.” Lương Đình Xuyên nhẫn nhịn nói.

“Lập tức.” Tròng mắt Thành Thực nhìn chằm chằm vào màn hình không rời đi chút nào.

Lương Đình Xuyên lửa giận lụi một nửa, tắt. Hửm? Sữa Ong Chúa hôm nay mua sao lại quên được nhỉ?

Thành Thực hai tay gõ bàn phím, chơi ma thú hết sức chuyên chú. Lương Đình Xuyên bưng nửa bát sữa Ong Chúa pha nước ấm, dụ dỗ nói: “Thành Thực ngoan, uống hết cái này, tăng cường sức miễn dịch của thân thể.”

Thành Thực không yên lòng: “Cái gì vậy?”

“Sữa Ong Chúa.”

“Ưm? Uống ngon không?”

Lương Đình Xuyên cười hì hì: “Dễ uống như mật ấy, ngoan, anh pha xong rồi.”

Thành Thực vươn ra một tay nhận lấy một hơi cạn sạch, lập tức phát sinh một tiếng kêu thảm: “Ứ...”

Lương Đình Xuyên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lại mỏ Thành Thực, mỉm cười, “Không được nhổ ra!”

Thành Thực nước mắt đều chảy ra, kiên trì nuốt vào, oa oa khóc: “Anh lại lừa em, thật khó uống... A... Kẹo — a ọe...” Ném laptop sang một bên lật tung ở trên bàn trà, ngay cả vỏ kẹo cũng không thấy. “Mau tìm kẹo cho em ăn — bây giờ còn buồn nôn — a — anh lại lừa em — ”

Lương Đình Xuyên dáng cười khả cúc: “Còn một lọ lớn, sau đó mỗi tối đều phải uống.”

Thành Thực bi hào ngã vào trên đùi anh lăn lộn co quắp, cuối cùng bất động, nghiễm nhiên kỹ thuật giả chết càng ngày càng thuần thục.

Lương Đình Xuyên thoả mãn cực kỳ, ừm, sữa Ong Chúa thực sự là thứ tốt, mấy trăm đồng tiền thật giá trị. (Vũ: ông chú biến thái =..=)

Đường Ngữ mua bánh ngọt Nguyệt Thăng thích ăn nhất, vui vui vẻ vẻ mở cửa phòng, Nguyệt Thăng cuộn tròn trên sô pha xem TV, ôm hộp khăn giấy, khóc đến suýt tắt thở.

Đường Ngữ bất đắc dĩ, ôm vai cô nói: “Nguyệt Thăng, em đừng khóc nữa, anh cùng em ra ngoài chơi nhé.”

Nguyệt Thăng lắc đầu, “Em gần đây không quá thoải mái... Lần sau đi... Ô ô...”

Đường Ngữ không nhịn được, “Mấy thứ kia là phim gì vậy? Khiến em khóc thành như vậy?”

Nguyệt Thăng không muốn phản ứng cậu, con mắt sưng y như quả hạch đào, bờ môi tái nhợt. Đường Ngữ dù yêu thương cũng không biết làm sao, khó khăn lắm TV mới phát quảng cáo, Nguyệt Thăng lúc này mới bình tĩnh lại, cầm bánh ngọt ăn mấy miếng, không biết nghĩ cái gì, lại khóc.

Đường Ngữ thở dài, khuyên nhủ: “Nếu không em về nhà một thời gian đi, đổi một nơi khác tâm tình sẽ tốt hơn.”

Nguyệt Thăng cụt hứng nói: “Em chật vật thế này, về rồi biết giải thích với mẹ thế nào... Vẫn là ở chỗ anh tốt hơn... Hửm? Anh muốn đuổi em?”

“Không phải không phải, ” Đường Ngữ vội giải thích: “Sao anh lại đuổi em? Em muốn ở bao lâu cũng được, anh đây không phải thấy em ngày nào cũng khóc, sợ em khóc thành bệnh hay sao.”

Nguyệt Thăng nhích tới gần chỗ cậu, khóc thút thít nói: “Em vừa xem nữ diễn viên trong bộ phim kia mang thai, thế nhưng người nhà nam diễn viên lại không cho bọn họ đến với nhau, cho nên cô ấy trốn về nông thôn sinh con, khó sinh mà chết...”

Đường Ngữ bật cười, “Đùa à! Phương pháp phòng ngừa không làm tốt còn loạn dùng cậu em, hơn nữa, vì mấy phút mà tạo thành hiện tại, anh xem đạo diễn kia là một tên không có não!”

“Anh thì biết cái gì?” Nguyệt Thăng rưng rưng trừng cậu, cắn răng nói: “Đám đàn ông chết tiệt các anh đều vô trách nhiệm, không nói với anh nữa!”

Đường Ngữ nghĩ mình lại nói sai, không có biện pháp, đấu với nhóc con này nhiều năm như vậy, hiện tại muốn hùa theo cũng khó.

Nguyệt Thăng nói: “Hướng Hải thế nào rồi? Ừm, vài ngày nữa em thoải mái hơn sẽ đi thăm anh ấy.”

“Ừm, tốt lắm, chấn động não nhẹ mà thôi, vài ngày sau là có thể xuất viện.” Đường Ngữ nói một nửa, cười đến vạn phần dâm tà, “Lông vàng kia yêu thương chú em Hướng Hải của chúng ta, em đi xem sẽ thấy buồn nôn! Chao ôi ~~” Nói, run lên hai cái.

Nguyệt Thăng dùng khủy tay chọc cậu, cười mắng: “Anh hâm mộ người ta hả? Xem ra anh cũng có ẩn tính khuynh hướng đồng tính luyến ái.”

Đường Ngữ lớn tiếng biện bạch: “Anh không có! Tuyệt đối là thẳng nam!”

Nguyệt Thăng che tai, “Rống lên làm gì? Có bệnh à.”

Đường Ngữ cứng lại, chậm chạp nói: “Nguyệt Thăng, cái kia...”

“Cái kia cái gì?”

Anh thích em, mẹ nó, những lời này luyện tập với người khác vô số lần, thế nào hiện tại khó mở miệng như vậy? “Cái kia, anh...” Đường Ngữ nói quanh co: “Anh, anh vẫn, ặc, anh... Vẫn...”

“A!” Con ngươi Nguyệt Thăng lại bị TV hấp dẫn, “Đừng ồn đừng ồn, bắt đầu rồi! Có cái gì nói sau đi!”

Đường Ngữ: “...” Nhóc con chết tiệt! Em gả cho TV luôn đi!

——————-

Nguyên Khải đem tóc dài cắt ngắn, lại nhuộm về màu đen, trên tai một cái khuyên cũng không để lại, toàn bộ tháo xuống, kính áp tròng cũng không đeo, thay bằng kính mắt. Tên ngốc ngủ một giấc vừa tỉnh lại phát hiện người ngồi ở bên giường thật lạ, nhìn thẳng người nọ một phút đồng hồ, kêu sợ hãi: “KAY?”

Nguyên Khải sờ sờ tóc ngắn, cười hỏi: “Không nhận ra?”

Tên ngốc kinh hồn chưa định, sợ hãi hỏi: “Sao anh lại biến thành như vậy?”

“Em muốn anh tìm một công việc ban ngày, bộ dạng kia của anh có thể được chỗ nào nghiêm túc nhận vào?” Nguyên Khải có chút mất hứng, mặt mang tức giận, “Thế nào, em không thích anh thế này?”

Hướng Hải cười nhe răng, mạnh mẽ nói thích, Nguyên Khải cười, ôm cổ cậu, ở trên mặt hôn mấy ngụm, nhẹ giọng nói: “Em thích là tốt rồi, sau đó anh tìm một công việc ổn định nuôi em.”

Hướng Hải bị hôn đến choáng váng, gật đầu không ngừng. Ặc? Mình vì sao phải để Kay nuôi? Mặc kệ, anh ấy nói thế nào thì thế ấy...

Hai người đang dính chặt lấy nhau, bác sĩ gõ cửa tiến đến nói muốn kiểm tra một chút, Nguyên Khải liền tranh thủ đi ra cửa hút điếu thuốc, vừa châm lên điện thoại di động liền kêu, cư nhiên là mẹ Nguyên. Điện thoại vừa kết nối đối phương liền hỏi: “Nguyên Khải, mẹ gọi vào di động của Hướng Hải sao vẫn tắt máy?”

“Di động của cậu ấy bị cướp rồi.” Nguyên Khải mắt trợn trắng, đệt, rốt cuộc ai là con của mẹ hả?

“Cái gì?” Mẹ Nguyên nhất thời không hiểu.

“Bọn con gặp cướp, di động cậy ấy bị đoạt đi rồi.”

“Gặp cướp?” Mẹ Nguyên ngữ điệu hoảng hốt: “Nguyên Khải, con có bị thương không?”

“Con không sao.” Nguyên Khải vành mắt đỏ lên, rốt cuộc vẫn là mẹ ruột mình. Dừng một chút, còn nói: “Hướng Hải bị thương, hiện tại nằm ở bệnh viện... Tay cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng, sẽ có di chứng...”

Đối phương một trận trầm mặc, sau đó là liên tiếp giận mắng tuôn ra: “Thằng nhóc thối nhất định là mày đêm hôm khuya khoắt loạn chạy! Ăn cướp thế nào không cướp người khác hết lần này tới lần khác lại cướp mày? Tám phần mười là chuyện tốt từ tay mày! Người ta Hướng Hải trẻ ngoan bị mày hại thảm! Cái này làm sao ăn nói với người nhà người ta? Sao mày không bị người đánh chết hả? Loại cặn bã xã hội như mày chết một thằng liền ít một thằng...”

Nguyên Khải khóc không ra nước mắt: mình quả nhiên là được nhặt về.

Bác sĩ kiểm tra xong, đi ra nói với Nguyên Khải: “Bệnh nhân khôi phục rất tốt, ngày mai có thể xuất viện rồi.”

Nguyên Khải sửng sốt, “Nhanh như vậy?”

Bác sĩ đầy mặt dáng cười: “Thanh niên thể chất tốt, không có gì đáng ngại.”

Nguyên Khải nhíu mày, “Vậy tay cậu ấy... Ưm, bác sĩ, tôi xem vẫn là quan sát một đoạn thời gian nữa đi.”

“Không có gì để quan sát cả, qua một thời gian đến bệnh viện để gỡ bỏ thạch cao là được.”

Nguyên Khải có chút căm tức: “Như vậy có quá tuỳ tiện không?”

Bác sĩ không cười nữa, khó hiểu nhìn cậu: “Chỉ bị nứt xương thôi mà, vậy cậu còn muốn thế nào? Tôi giúp các cậu tiết kiệm tiền, không xuất viện phí này phí kia mỗi ngày đề phải trả...”

Nguyên Khải nắm chặt điện thoại di động, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, “Gì cơ? Chỉ bị nứt xương?”

“Ặc?” Bác sĩ cũng lờ mờ, “Đúng vậy, nếu không cậu nghĩ là gì? Ngày đó cậu ấy tới tôi đã nói rất rõ với bạn cậu ấy rồi mà, ặc? Cậu này, sắc mặt của cậu thật không tốt... Cậu, cậu không sao chứ?”

Nguyên Khải một cước đá văng cửa phòng, bạo rống: “Bùi Hướng Hải!”

Hướng Hải thấy người tới hùng hổ, cảm thấy đại sự đại sự, sợ hãi rụt rè hỏi: “Sao, sao vậy?”

Y tá đang thay băng vải cho Hướng Hải, cũng bị hoảng sợ, trừng mắt Nguyên Khải: “Trong phòng bệnh an tĩnh chút.”

Nguyên Khải ba bước thành hai bước xông tới, đoạt lấy băng vải trong tay y tá, trong nụ cười bắn ra sát khí, “Để tôi, cô ra ngoài trước đi, nhớ giúp tôi đóng cửa, cảm ơn.”

Hướng Hải mắt mở trừng trừng nhìn y tá bác sĩ đều lui ra ngoài, khí áp trong phòng bệnh lập tức cao đến nổ tung, nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh, anh sao vậy?”

Nguyên Khải nghiến răng nghiến lợi: “Cho em gạt anh!” ( Xin làm rõ kẻ thù của mi là ai trước có được không?)

Chó săn nhỏ yếu cuộn đến góc giường, bất lực phát sinh nghi vấn: “Em lừa anh cái gì?” ( tuyệt đối vô tội!)

Trong phòng bệnh truyền ra tiếng thét cực kỳ bi thảm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.